Lúc Thời Nhan gấp rút kéo sư phụ vào đội, Phù Âm cũng có một dự cảm không lành, nhưng tài khoản nhỏ của Lục Thanh Vũ đã vào phòng, cô cũng không thể đem người đuổi ra. May mắn Thời Việt không thích nói chuyện, hai người khẳng định không thể đem người chơi trong game liên hệ với người quen ngoài đời.
Đáng tiếc Thời Việt thao tác quá tốt vẫn là khiến Lục Thanh Vũ hoài nghị, lại thêm Thời Việt mở miệng nói chuyện, này thì cũng giấu không được rồi.
Thời Việt mới đầu còn cho rằng nghe lầm, nhưng rất nhanh anh cảm thấy không đúng, chau mày hỏi: “Hai người quen biết?”
Lục Thanh Vũ cũng đồng dạng hỏi: “Đồ đệ, hai người quen biết?”
Thời Việt: “Cậu gọi ai là đồ đệ?”
Lục Thanh Vũ cười: “Đồ đệ nhanh ra đây chào hỏi đại thần.”
Thời Nhan bèn ló đầu đánh chữ: “Hắc hắc hắc, vị Thanh sơn đại thần là sư phụ em.”
Thời Việt suy nghĩ kỹ càng, đột nhiên nhớ đến Lục Thanh Vũ trước đó cùng anh nói nhận một đồ đệ tay mơ trong game, chơi Tiểu Kiều còn ngàn dặm tặng đầu cho Chu Du của hắn, sau dó còn một mực quấn lấy hắn bái sư, không ngờ được, cái tay mơ mặt dày mày dạng cư nhiên là em gái nhà mình.
Thời Việt khóe miệng co rút, mặt lạnh nói: “Nhan Nhan, em không tính giải thích một chút sao?”
Thời Nhan có chút chột dạ: “Em đánh trận cấp đồng gặp được một vị cao thủ, liền nhận làm sư phụ. Sao thế? Hai người quen biết?”
Cô còn giả vờ không biết việc gì, Thời Việt tự nhiên không tin cô.
—- Hôm qua cô còn hỏi anh Lục Thanh Vũ có bạn gái hay chưa, sao lại không biết Lục Thanh Vũ là sư phụ mình?
Nhưng chuyện này nói ra cũng thật trùng hợp, ai có thể nghĩ được, Lục Thanh Vũ chơi game đánh thứ hạng, cư nhiên có thể gặp được Thời Nhan? Hơn nữa em gái nhà mình tựa hồ đối với Lục Thanh Vũ có hảo cảm, không thì cũng không tự nhiên đi hỏi anh Lục Thanh Vũ có bạn gái hay chưa.
Đúng là tạo nghiệt!
Thời Việt nháy mắt cảm thấy có chút nhức mắt, Lục Thanh Vũ tính tình xấu xa anh cũng biết, em gái nhà mình kích động thích xù lông anh cũng rõ, hai người cư nhiên lại thành sư đồ, cũng không biết sau này lại thành cái kết quả gì nữa.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Trận chiến đội đã bắt đầu, Tiểu Đậu Bao cần phải cấm tướng cả mặt mơ hồ: “Ừm, cái đại thần. Ta vẫn là tùy tiện cấm sao?”
Tiểu Đậu Bao rất muốn nói— ta là ai, ta ở đâu, ta đang làm gì? Tại sao bọn họ đang nói cái gì ta nghe không hiểu?!
Phù Âm không khỏi cười đánh chữ: “Ngươi tùy tiện đi.”
Tiểu Đậu Bao yếu ớt nói: “Hai vị đại thần đang nói gì vậy a? Là quen biết sao?”
Phù Âm đánh chữ: “Ừ, trùng hợp gặp phải người quen.”
Lục Thanh Vũ từ trong lời nói của Thời Việt bắt được, mở miệng hỏi: “Cậu gọi cô ấy là Nhan Nhan? Hai người có quan hệ gì?”
Thời Việt lạnh lùng trả lời: “Con bé là em gái tớ.”
Lục Thanh Vũ ngớ ra, rất nhanh không khách khí cười: “Cư nhiên là em gái cậu, thật không nghĩ tới.”
Thật không nghĩ lại kém như vậy, đúng không?
Thời Nhan hận không thể tìm cái lỗ chui vào, Thời Việt mày nhíu lại, nói: “Con bé không giỏi chơi game.”
Lục Thanh Vũ: “Tớ biết.”
Còn “không giỏi”, phải là “phi thường kém” mới đúng.
Nhưng mà lời này không nên nói trước mặt, Lục Thanh Vũ nhẹ ho một tiếng, nói: “Cũng tính là rất có duyên đi, tớ cư nhiện nhận em cậu làm đồ đệ, Nhan Nhan đúng không? Sau này anh gọi như vậy nha?”
Thời Nhan lập tức đánh chữ: “Không vấn đề, sư phụ thỉnh chỉ giáo nhiều!”
Thời khắc lúc anh dùng chất giọng trầm thấp gọi “Nhan Nhan”, Thời Nhan thật có cái cảm giác “tâm hoa nở rộ”.
Lục Thanh Vũ nói: “Không dám chỉ giáo, em có một người anh lợi hại như vậy, anh cũng có chút ngại ngùng làm sư phụ em.” Theo sau lại thêm một câu, là nói với Thời Việt: “Nhưng mà Việt thần, tớ đã nhận em cậu là đồ đệ, dựa theo bối phận mà nói, có phải là cao hơn cậu một bậc không?”
Thời Việt chau mày: “Giữ chút mặt mũi, có được hay không?”
Lục Thanh Vũ cười nhẹ nói: “Cần cái gì mặt mũi? Tớ vốn cũng không cần. Dù sao tớ vẫn cao hơn cậu một bậc.”
Thời Nhan: “…………”
Ừm, cái tính cách này của Lục Thanh Vũ, cùng với mặt ngoài ôn nhu hòa nhã, phong độ phơi phới có chút khác đi?
Nghe hắn cùng người quen nói chuyện, ngược lại có cảm giác muốn bị ăn đập là thế nào?
Thời Nhan dùng lực vỗ vỗ mặt, đuổi hết mấy cái suy nghĩ lung tung đi, đánh chữ nói: “Trước đánh xong trận chiến đội lại nói, hai vị đại thần cố gắng dẫn tụi em nằm thắng!”
Đã tới giai đoạn chọn tướng, Thời Việt cũng lười nói nhiều lời nhảm, mở miệng: “Tiểu Đậu Bao, ngươi tiếp tục chơi Hậu Nghệ, Nhan Nhan chọn Thái Văn Cơ thêm máu cho hắn, hai người trong 10 phút đầu chỉ lo quản tốt tháp đường dưới, quét xong binh lại trốn sau tháp, những nơi khác đừng đi.”
Tiểu Đậu Bao yếu ớt nói: “Đã biết đại thần, ta tận lực ít chết.”
Thời Nhan cũng đáp: “Được ạ, vậy em trận này chơi Thái Văn Cơ, giúp mọi người thêm máu!”
Thời Việt nói: “Tiểu Âm tiếp tục chơi thượng đơn, trận này trọng tâm đánh dã.”
Lục Thanh Vũ cười nhẹ: “Nghiêm túc như vậy?”
Thời Việt chau mày: “Cậu rất muốn tiếp tục thua sao?”
Lục Thanh Vũ lắc đầu: “Đương nhiên thắng vẫn tốt hơn.”
Thời Việt nói: “Vậy nên cậu cũng nghiêm túc chút đi, trung đơn giao cho cậu.”
Lục Thanh Vũ gật đầu, đáp: “Trận này cậu dùng cái gì đánh dã? Dùng Lý Bạch quá nhiều có tốt không? Xem cậu chơi Lý Bạch tớ có chút ngán rồi.”
Thời Việt nghĩ một chút: “Vậy tớ chơi Triệu Vân đi.”
Lục Thanh Vũ rất nhanh chọn ra tướng: “Tớ chơi Cao Tiệm Ly, mang tật chạy phối hợp cùng cậu du tẩu,” sau đó hắn lại bổ sung một câu, “Buff xanh đầu tiên cho cậu, phía sau cho tớ.”
Thời Việt nhảy mày: “Cậu cũng quá không khách khí rồi.”
Lục Thanh Vũ nói: “Có một vị thần cấp đánh dã như cậu còn khách khí cái gì? Cậu cần buff xanh, đi đối diện lấy, trong nhà nhường cho tớ.”
Thời Việt bất đắc dĩ: “Được thôi, chuẩn bị bắt đầu.”
Bởi vì trước lúc bắt đầu Thời Việt đã dặn dò qua, nên trận này, Hậu Nghệ chẳng dám đâm đầu vào khu dã nhà mình quét bất kỳ con quái nào, vừa vào trận đã thành thật cùng Thái Văn Cơ đi đường dưới.
Thời Nhan cũng ngoan ngoãn dùng Thái Văn Cơ thêm máu, Hậu Nghệ lại ở đường dưới quét binh tuyến, quét xong binh hai người lại trốn sau tháp phòng ngự mắt to trừng mắt nhỏ, đợi đợt binh kế tiếp đến quét—- cái loại biện pháp bảo hộ này tuy rằng đối với cống hiến cả đội không lớn, nhưng vẫn bảo đảm xạ thủ sẽ không chết dễ như vậy, đường dưới không vì thế mà vừa vào trận đã băng.
Đường trên, Phù Âm trận này lấy được Hoa Mộc Lan, cùng đối thủ vương giả đnáh, cô hiển nhiên có chút yếu thế, vài lần bị Lão Phu Tử tiêu hao thành tàn, nhưng Phù Âm phản ứng thần tốc, vừa thấy tình huống không đúng đã bôi dầu vào chân mà chạy, dù sao cũng không tặng đầu cho đối phương.
Triệu Vân đánh dã quét hết tiểu quái nhà mình, thuận lợi tiến đến cấp 4, tới đường giữa phát ra tín hiệu “Khởi kích tiến công”.
Lục Thanh Vũ hiểu ý, lập tức tiến lên phóng một kỹ năng vào Đát Kỷ đối phương, lúc hai người đều tàn máu, Triệu Vân đột nhiên từ lùm cỏ đi ra, một đại chiêu nên vào Đát Kỷ, đem đối phương trực tiếp kích bay, theo sau bổ thêm kỹ năng 1 xuyên kích thương hại.
—- First Blood!
—- Triệu Vân thành công lấy được giọt máu đầu.
Buff xanh nhà mình vừa lúc tạo mới, Lục Thanh Vũ bèn nói: “Tớ về nhà lấy lam, cậu đi đối diện lấy.”
Thời Việt “ừ” một tiếng, phát hiện đánh dã đối phương xuất hiện ở đường dưới, nhanh chóng lẫn vào khu dã đối phương đem tất cả lam thu hết, sau đó chạy đến đường dưới giúp đỡ.
Đường dưới vốn là tiểu đoàn chiến 2v2, Hậu Nghệ và Thái Văn Cơ đều còn nửa cây máu, nhưng mà, trận này hai người luôn rất cẩn thận, lượng máu vừa mất một ít liền lui về tháp thêm máu, thích khách Lan Lăng Vương cũng không dám mạo hiểm áp tháp cường sát, trận đấu tiến vào thế cương cứng.
Chính vào lúc này, Triệu Vân đã đến lùm cỏ đường dưới mai phục, mà Cao Tiệm Ly vừa đánh xong lam, quét xong binh đường giữa cũng chạy tới đường dưới.
—Khởi kích tiến công.
Đây là tín hiệu của Cao Tiệm Ly, Triệu Vân thấy hắn đã đến, lập tức từ lùm cỏ chạy ra, đem đại chiêu nên vào giữa hai người Lan Lăng Vương và Địch Nhân Kiệt.
Cao Tiệm Ly theo sau mở đại chiêu tham chiến, đánh ra một đại chiêu phạm vi triệt sạch lượng máu còn lại của họ.
—Double kill!
Trung đơn Cao Tiệm Ly lấy được song sát!
Nói như vậy, đánh dã lấy được 1 gϊếŧ 2 phụ công, trung đơn lấy được 2 gϊếŧ 1 phụ công, kinh tế của hai người nhanh chóng tăng lên, rất nhanh nắm được nhịp đấu.
Trận đấu kéo đến trung kỳ, Triệu Vân và Cao Tiệm Ly liên hợp du tẩu, đem dã khu đối diện quét sạch, kinh tế càng ngày càng lớn.
Lúc đánh đoàn hậu kỳ, tuy rằng Hậu Nghệ và Thái Văn Cơ trình độ có chút kém, nhưng đánh dã và trung đơn trang bị phi thường tốt, hoàn toàn có thể carry toàn trận.
Triệu Vân ra một thân trang bị phòng ngự mạnh, tiến lên chủ động khai đoàn, Cao Tiệm Ly làm ra được pháp thuật hút huyết thư, cùng Triệu Vân áp sát mở đại, Triệu Vân một đại chiêu đánh vào giữa hai ba người, Cao Tiệm Ly đồng thời mở đại chiêu nháy mắt làm ra máy nghiền áp tính.
Phù Âm nhìn một màn này cảm thấy tâm can chấn động— đây là trận vương giả, đối phương đều là đẳng cấp vương giả tối cường!
Nhưng Thời Việt và Lục Thanh Vũ chỉ cần phối hợp, trung dã liên thủ du tẩu, thật có thể đem đối phương áp từ đầu đến cuối.
Đây chính là hệ thống trung dã du tẩu trong truyền thuyết sao?
Thiên Hoàn trước đó cũng theo cách đánh này, Thời Việt đánh dã phối hợp với Lâm Lạc Nhiên trung đơn, có đôi khi thậm chí còn có phụ trợ cùng đi, trung dã phụ ba người cùng du tẩu, toàn trận kinh tế đều hướng vào tuyển thủ Thời Việt, bởi anh phụ trách dẫn dắt tiết tấu.
Nhịp đấu chính xác được Thời Việt dẫn đến tốt, đường dưới Hậu Nghệ cùng Thái Văn Cơ trước kỳ và trung kỳ luôn chưa từng tham gia đoàn chiến, nhưng ở phút thứ 7, Thời Việt và Lục Thanh Vũ hai người phối hợp đem tháp đường giữa của đối phương trực tiếp đẩy tới cao điểm, lấy được ưu thế lớn nhất, hậu kỳ đánh đoàn càng là áp sát toàn diện, đối diện chỉ có thể bất đắc dĩ lui về hộ cao địa.
Đánh đến thuận lợi, 12 phút đã kết thúc trận,
Tiểu Đậu Bao thập phần hoang mang được nằm thắng, cuối cùng không khỏi mở miệng: “Các vị đại thần xin nhận một lạy của ta, ta không biết bản thân đã làm gì, đây chính là nằm thắng T_T”
Thời Nhan cười nói: “Người đừng cướp dã quái, đại thần tự nhiên mang ngươi nằm thắng.”
Tiểu Đậu Bao: “Thụ giáo thụ giáo! Ta sau này chơi xạ thủ, tuyệt đối không đánh buff đỏ nữa!”
Thời Việt vẫn là phóng khoáng: “Đợt đầu tiên nhường ta, sau khi ta tăng cấp 4, phía sau ngươi tùy tiện, không sao cả.”
Tiểu Đậu Bao nghi hoặc: “Vậy đại thần làm sao phát triển?”
Thời Việt bình tĩnh nói: “Ta đi đối diện lấy.”
Tiểu Đậu Bao: “Lợi hại!!”
Lục Thanh Vũ cũng không khỏi cười, Thời Việt chính xác là KPL liên minh đánh dã có tính xâm lược mạnh, thích nhất đi khu dã đối phương gϊếŧ quái, quấy rầy nhịp đấu của đánh dã đối phương. Mỗi chiến dội đánh với Thiên Hoàn đều là thời khắc phòng bị, nếu không Thời Việt bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra từ lùm cỏ, tới phòng cũng phòng không kịp.
Nhưng mà, Lục Thanh Vũ càng thêm cảm khái là, hắn cùng Thời Việt nghiêm khắc mà nói đây là lần đầu tiên kề vai sát cánh, không ngờ giữa bọn họ cũng có thể ăn ý như vậy.
Đại khái chắc là do trình độ với ý thức gần bằng nhau đi?
Có đôi khi không cần đối phương nói nhiều, cũng có thể hiểu được đối phương muốn gì.
Lục Thanh Vũ không khỏi mở miệng: “Cùng cậu làm đồng đội, cảm giác không tệ.”
Thời Việt hỏi: “Lúc làm đối thủ cảm thấy rất hỏng bét sao?”
Lục Thanh Vũ cười: “Đương nhiên rồi, hận không thể đè cậu xuống đất gϊếŧ một trăm lần, sao có thể đem khu dã nhà tớ quét sạch như vậy? Một chút cũng không chừa.”
Thời Việt cũng không khỏi cười nhẹ, nói: “Tiếp tục.”
Thực ra, so với đồng đội ở Thiên Hoàn Lâm Lạc Nhiên, anh cũng thích hợp tác với Lục Thanh Vũ hơn.
Lâm Lạc Nhiên đánh tốt, ở liên minh KPL cũng là trung đơn mạnh nhất, nhưng tính cách hướng nội kiệm lời, luôn an tĩnh, đi thi đấu cũng không nói gì, Thời Việt có lúc thậm chí có loại cảm giác cậu ta là người máy AI được đưa tới bên người. Hơn nữa, Lâm Lạc Nhiên không sở trường các pháp sư theo thể loại bạo phát quá dũng mãnh, cậu ấy thích pháp sư có thể khống chế được, cách đánh cũng nhẹ nhàng, tiết tấu tiến công không quá phù hợp với Thời Việt.
Nhưng Lục Thanh Vũ không giống vậy, đánh trận thích nói nhiều, còn chủ động giữ khu dã cho anh, đánh thắng còn nói: “Đẹp!” “Nice!” “Ăn lời rồi!”, đánh thua cũng sẽ phun tào: “Thiếu máu rồi, mau lui mau lui!”
Lục Thanh Vũ tiết tấu tiến công không khác Thời Việt là mấy, vậy nên hai người dưới tình huống chưa từng hợp tác, lần đầu hợp tác cũng có thể đánh tới thuận tay như vậy.
Nếu như anh cùng Lục Thanh Vũ ở cùng một chiến đội, thi đấu chắc sẽ càng có hứng đi?
Thời Việt bỏ qua cái suy nghĩ kỳ quái kia, bắt đầu trận chiến đội kế tiếp.
Tuy nhiên lúc này, điện thoại của anh đột nhiên rung lên hiện một tin nhắn tới: “A Việt, anh qua vài ngày nữa tới Bắc Kinh, tìm cơ hội gặp mặt đi.”
Người gửi: Minh thần.
Người này tên thật là Tiêu Minh Thần, là người năm đó nhìn ra được thực lực của Thời Việt, nhận anh làm đồ đệ, cũng đưa anh vào KPL liên minh trở thành tuyển thủ game, cũng là sư phụ mà Thời Việt luôn rất kính trọng.
Thời Việt ngớ ra, lập tức nhấn vào tin nhắn trả lời: “Sư phụ? Anh không phải đi Hàng Châu làm ăn sao? Về Bắc Kinh là có hợp tác làm ăn?”
Tiêu Minh Hiên đáp: “Ừ, gặp rồi nói.”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~(^_^)~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Minh thần xuất hiện rồi, người này xuất hiện cũng đánh dấu cho việc Lục Thanh Vũ và Thời Việt trong tương lai có hợp tác với nhau ~
Nhưng hợp tác như thế nào thì sẽ nói ở mấy chương sau =)))))