Thái dương dần dần lên cao, nhị thẩm mẫu dẫn Khánh Liễu tới trong nhà.
Năm ngoái sản lượng mấy mẫu ruộng tốt, trên tay có thêm chút tiền. Nông hộ nuôi heo là nuôi từ nhỏ, thịt heo là đồ vật quý giá, một cân cũng mười mấy đồng tiền, giết heo bán thịt, nhiều có thể kiếm hơn hai trăm đồng. Mấy ngày nay Khánh mẫu vẫn nhớ thương muốn bắt một con heo con về dưỡng. Hôm nay liền đi ra cửa xem xem mấy nhà có heo con.
Cho nên thời điểm nhị phòng tới, trong viện chỉ có Khánh Thúy Thúy đang thêu khăn.
Khánh Kiều Kiều không biết lại cùng hảo tỷ muội nào trong thôn cùng nhau chạy đi chơi, nói là muốn hái hoa bện vòng hoa.
Khánh Thúy Thúy đứng dậy đem người đón đến nhà chính, đổ hai chén nước trắng, “Nhị thẩm, nương ta không ở nhà, ngươi cùng đường tỷ ngồi chờ trong chốc lát đi.”
Nói xong nàng tìm một cái ghế lùn ngồi xuống, chuyên tâm thêu khăn trong tay.
Nàng muốn nắm chặt thời gian một chút, một hai ngày tới, Hồ Yến Lai lại lấy đi một cái, trước khi ra cửa bán nhiều hơn một cái.
Thật lòng mà nói, nàng không muốn chiêu đãi một nhà nhị thẩm, nhưng nề hà thanh danh, nàng bên này dám đóng sập cửa vào mặt nhị thẩm, không bao lâu nữa Hoa Khê thôn liền có nhàn thoại nói nương nàng không biết dạy hài tử, nói Khánh Thúy Thúy nàng không tôn trọng trưởng bối.
Nương nàng mấy năm nay không sinh ra được một nam đinh, ở trong thôn tự giác đứng không thẳng sống lưng, nếu là lại truyền ra dạy không được khuê nữ, chỉ sợ sẽ xấu hổ và giận dữ đến muốn nhảy giếng.
Khánh Nhị nương nhìn ra được Khánh Thúy Thúy không nhiệt tình, hai mắt khinh thường mà nhìn chằm chằm kim chỉ trong tay nàng, “Thúy Thúy, không phải nhị thẩm nương nói ngươi, hảo hảo đi tòa nhà lớn làm di nương không muốn, một hai phải gả cho một kẻ nghèo chết làm thợ săn, này không phải bị mỡ heo che mắt thì là cái gì? Thêu một cái khăn có thể được mấy đồng tiền?”
Khánh Liễu đưa ánh mắt đảo loạn xung quanh, đáng tiếc trong phòng thu thập sạch sẽ, ngay cả ngăn tủ mới vừa rồi cũng được Khánh Thúy Thúy khóa lại, không có gì để sờ, không khỏi nhạt nhẽo mà chậc lưỡi.
Nông gia người không có thứ tốt gì tiếp đón khách nhân, trước kia khi nhị thẩm tới, nương nàng đều sẽ mở ngăn tủ lấy chút hạt dưa đậu phộng linh tinh, Khánh Thúy Thúy lại không có phần tâm tư kia.
“Ta chính là nhàn rỗi nhàm chán, thêu khăn mài giũa công phu.”
Đừng nhìn nhị thẩm nương trong miệng chê khăn nàng không kiếm được bao nhiêu, lúc trước nàng cùng Hồ Yến Lai ghé vào cùng nhau mỗi ngày thêu, nhị thẩm không phải là buộc khuê nữ của chính mình cùng lại đây học sao.
Đáng tiếc Khánh Liễu không có kiên nhẫn, chướng mắt liền đâm mấy châm thì tâm tư liền bay tới địa phương khác rồi, không phải dạng người ngồi yên được một chỗ.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Nghĩ nghĩ, thời điểm Khánh Thúy Thúy đổi chỉ, quay đầu nhìn xem Khánh Liễu trong viện, thấy nàng lại lén lút mà ở phòng của chính mình mà nhìn.
Phòng kia hiện giờ trống không, chắc chỉ có cái chân giường còn đáng tiền, liếc mắt một cái xem qua, so với gian nhà hoang không sai biệt lắm.
Khánh Liễu hơi nhếch miệng, lại lắc lư nửa ngày. Thật sự nhàm chán, lại đi đến nhà chính, đến trước mặt Khánh Thúy Thúy, “Thúy Thúy, đường tỷ cùng ngươi thương lượng, ngươi xem được không?”
Khánh Thúy Thúy cười, “Đường tỷ coi trọng thứ gì sao?”
Khánh Liễu hắc hắc cười một tiếng, “Hôn sự ngươi cùng Huyện thái gia đã không được, bên ngoài đều nói Khánh gia chúng ta không giữ lời, liên lụy đến thanh danh của ta cũng không dễ nghe. Ngươi không thể không đền bù chút?”
Nhìn đường muội vẫn là bộ dáng rũ mi nghe lời, Khánh Liễu cùng nương nàng trao đổi cái ánh mắt, cười cười: “Đường tỷ biết ngươi có một kiện quần áo mới, mấy ngày trước chính là vì gặp bà mối mới làm, hiện tại cũng không dùng được, liền cho tỷ mượn mặc, ngươi xem được chưa?”
Một bên khánh Nhị nương tử chen vào nói nói: “Thúy Thúy, này cũng không phải là Liễu Liễu tỷ đỏ mắt đồ vật của ngươi. Đường tỷ ngươi cũng tới tuổi tác muốn xem mắt, Xuân bà tử nếu không phải tức giận ngươi làm hỏng việc hôn nhân, không chừng còn có thể tìm cho Liễu Liễu một cái phú quý nhân gia. Nghe nhị thẩm nói, một kiện xiêm y, đừng keo kiệt.”
“Đúng vậy a.” Khánh Liễu lay lay bả vai của nàng, “Ta mặc xiêm y tươi sáng, cùng nương ta về nhà ngoại một chuyến, thôn kia có vài nhân gia giàu có đang tìm tức phụ đâu. Không biết chừng ưng ý ta, ta nếu thật gả vào nhà tốt, đến lúc đó cũng có thể lôi kéo ngươi một phen.”