Editor: Búnn
Sau mấy trận mưa phùn liên miên, cái nóng của mùa hè qua đi, chuyển sang tiết trời mát mẻ của mùa thu.
Tin thắng trận ở Tây Cương liên tiếp truyền vào Hoàng cung.
Đầu mùa hạ, bộ tộc Cổ Đê bị diệt, binh phù của thủ lĩnh Trát Đạt chuyển vào trong kinh, không tới hai ngày đã được Thuận Khải Đế đặt vào tay Lung Nguyệt.
Nguyên nhân chính là, binh phù của bộ tộc này chính là một loại vòng cổ của dân tộc ít người, Lung Nguyệt lại rất thích chơi loại này.
Sau khi Thuận Khải Đế cân nhắc một chút, suy cho cùng thì bộ tộc Cổ Đê đã hoàn toàn bị diệt, giữ lại binh phù cũng chỉ là một chiến lợi phẩm mà thôi, cũng không có chỗ để dùng, tố chất Hôn quân lại nổi lên, nếu khuê nữ thích thì đưa cho nàng, để nàng vui cũng tốt.
Ở Tây Cương, bộ tộc Cổ Đê, bộ tộc đứng đầu bị tiêu diệt, những bộ tộc còn lại liên hợp, nhanh chóng di chuyển sang nơi khác, dựa vào địa thể hiểm trở để chống lại quân Đại Chiêu, nhưng lại bị quân Đại Chiêu diệt toàn bộ.
Thuận Khải Đế nhận được tin tức tiền tuyến mới nhất, ở Tây Cương còn có một số bộ tộc nhỏ cần phải quét sạch, nếu như thuận lợi thì sau vào đông vài ngày có thể khải hoàn về triều.
Xem qua công báo, tâm trạng Thuận Khải Đế rất tốt, sau khi khép ống tay áo thì đứng dậy từ Long án thư, tính toán đến chỗ lão bà và khuê nữ bảo bối.
Mà lúc này, lão bà Cẩn Hoàng hậu và khuê nữ bảo bối Lung Nguyệt của Thuận Khải Đế đang ở trong tiểu hoa viên của Khôn Thái cung.
Từ ngày xảy ra chuyện trong khuê học, Thái hậu nương nương liền ban chỉ, miễn đi cái gọi là khuê học trong cung. Cẩn Hoàng hậu cho phép vài vị công chúa chưa xuất giá ở trong cung tự mình mời nữ giáo quan đến dạy.
Mặc dù Lung Nguyệt có hai nữ giáo quan, nhưng chỉ là có cho đủ thôi, người thực sự dạy nàng là Cẩn Hoàng hậu.
Cẩn Hoàng hậu chính là tài nữ nổi tiếng nhất Đại Chiêu quốc, lục nghệ của quân tử không gì không biết, không gì không giỏi. Thuở nhỏ được Minh lão Thái sư tự mình dạy dỗ, trí tuệ mưu trí không thua kém nam nhi.
Chỉ là cách làm người của Cẩn Hoàng hậu khiêm tốn, không thích phô trương, dù địa vị cao quý đứng đầu cung. Nhưng tất nhiên là cũng không có người dám âm thầm nghị luận.
Năm Lý Long Tá năm tuổi ấy, Hoàng cung tuyển tú. Đây cũng là lần duy nhất tuyển tú kể từ khi Thuận Khải Đế kế vị tới nay.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Một vị tài tử, biết Thuận Khải Đế là người thích tài, tìm cơ hội trổ hết ‘các loại tài năng’ của mình trước mắt Thuận Khải Đế, muốn lấy được sự sủng ái của ông.
Ai ngờ, Thuận Khải Đế xem qua chỉ khẽ cười một chút, nhưng chưa từng triệu kiến nàng ta, vị tài tử này đau khổ trong một thời gian dài, không biết mình đã đắc tội với Hoàng đế ở đâu, sau đó lén lút một vị cung nhân bình thường hầu hạ Thuận Khải Đế, mới biết, sau ngày hôm đó, Thuận Khải Đế đánh giá nàng ta, chính là: ‘Không thể nào trèo lên được nơi thanh nhã.”
Sau đó mới biết, có Cẩn Hoàng hậu ở phía trước, bản thân chỉ là lòe thiên hạ mà thôi.
Kiếp trước, Lung Nguyệt cũng là một người có tính tình mạnh mẽ xuất chúng, xét về mặt học tập thì vô cùng rõ ràng. Đứa trẻ lớn lên trong núi, muốn làm phượng hoàng trong chuồng gà, thì chỉ có một con đường đó là học tập.
Sau này đã dưỡng thành tính thì khó sửa đổi. Sau khi xuyên về đây vẫn giữ nguyên điều đó.
Bây giờ, tìm được lão sư tốt, Lung Nguyệt lập tức biến thành miếng bọt biển nhỏ, tiếp thu tất cả mọi thứ, vừa hiếu học, vừa chăm chỉ luyện tập.
Kiếp trước không có khả năng luyện tập những thứ như cầm kỳ thư họa, Lung Nguyệt càng cảm thấy vô cùng tiếc nuối, cho nên kiếp này cũng không có ý tưởng bỏ cuộc một cách dễ dàng.
Hôm nay, trời trong xanh, Cẩn Hoàng hậu sai người khiêng bàn ra dưới tàng cây quế, nhìn Lung Nguyệt vẽ tranh một lát, rồi lại luyện vài nét chữ.
Sau đó sai Lưu Lý bê cầm ra, tự tay dạy Lung Nguyệt đánh đàn.
Bỗng nhiên Lung Nguyệt nhớ tới ‘Tứ nghệ cùng triển’. Tò mò hỏi Cẩn Hoàng hậu, thật sự có chuyện này không.
Đợi Cẩn Hoàng hậu gật đầu, Lung Nguyệt lập tức hưng phấn hẳn lên, năn nỉ Cẩn Hoàng hậu để nàng thưởng thức một chút.
Cuối cùng bị nàng quấy rối một lúc, Cẩn Hoàng Hậu đành phải sai người chuẩn bị trống xuất chinh, lụa dài đến. Trở về Noãn Các, thay y phục tương đối gọn nhẹ, bước lên trống.
Nhịp trống vừa cất lên, tay áo khẽ vung lên, miệng hát khúc ‘Tương tiến tửu’, nâng cốc vẩy mực vẽ thành bức tranh.
“Tốt! Tốt! Tốt! Phong thái của Cẩn Nhi không hề giảm hơn năm đó!”
Thuận Khải Đế vào cửa Khôn Thái cung, thấy mỹ nhân dưới tàng cây quế, chân đánh trống, miệng hát, tay áo viết chữ. Hình ảnh đẹp không sao tả hết.
‘Tứ nghệ đồng triển’ của Cẩn Hoàng hậu Thuận Khải Đế cũng chỉ được xem một lần trong thọ yến của Minh Lão Thái Sư, năm đó Cẩn Hoàng hậu vừa tròn mười tuổi mà đã có thể làm chuyện kinh người như vậy rồi.
Bây giờ xem lại, phong thái càng thêm quyến rũ, càng động lòng người.
Thuận Khải Đế nhất thời hoảng hốt, theo bản năng gọi hai chữ ‘Cẩn Nhi’.
“Tạ Hoàng thượng tán thưởng, nô tì bêu xấu!”
Cẩn Hoàng hậu phúc thân thi lễ.
Thuận Khải Đế tiếp nhận áo choàng gấm màu mưa tạnh trời trong thêu hồng mai ngạo tuyết quàng lên người Cẩn Hoàng hậu. “Mặc dù gió thu có mát, nhưng vẫn phải cẩn thận phong hàn.”
Bốn mắt nhìn nhau, ẩn chứa tình cảm sâu đậm.
Không khí như thế, Lung Nguyệt cầu còn không được, làm sao dám đánh vỡ?
Về phần ‘Tứ nghệ đồng triển’. nàng muốn học, nhưng cũng hiểu được phải học nhuần nhuyễn tứ nghệ, lúc học mới có hiệu quả nước chảy thành sông. Nóng vội lại không ổn.
Phất phất tay, để đám cung nhân lui xuống.
Sau đó nhìn sắc trời, nghĩ đến lúc này tiểu ca và Đại cữu tử Minh Lý đang thảo luận văn chương ở điện Vũ Anh, nàng lập tức dẫn Tiểu Lộc Tử đi về phía cửa Thừa Càn. Đối với nghiên cứu học vấn của cổ nhân, Lung Nguyệt hứng thú mười phần.
Lung Nguyệt vốn không muốn dùng Tiểu thái giám. Nhưng đang yên nàng lại chạy đến chỗ Lý Long Tá, mà cung tỳ không thể tùy ý ra vào cửa Thừa Càn, rơi vào đường cùng đành phải nhập gia tùy tục. Đòi Cát An, bảo hắn dẫn nghĩa tử mà hắn hài lòng nhất, Tiểu Lộc Tử đến.
.