Góc trên bên phải hiện ra một tin nhắn nhắc nhở cô có thêm một fan hâm mộ, Hải Diêu muốn mở ra nhìn, lại nghe tiếng cửa phòng ngủ được nhẹ nhàng đẩy ra.
Cô tiện tay đóng giao diện lại, xoay mặt nhìn về phía gương giả bộ như nhìn vết thương trên mặt.
Lục Thế Quân đẩy cửa phòng ngủ ra, liền nhìn thấy một bóng người xinh đẹp ngồi ngay ngắn trước gương.
Cô mặc váy ngủ màu trắng, dây váy trên vai lại không biết đã tụt xuống từ lúc nào, da của cô rất trắng, tựa như sắp hòa vào quần áo tuyết trắng, tóc dài xõa trên vai, anh ta lại có chút bị mê hoặc đi qua nhẹ nhàng đỡ vai cô.
Cả người Hải Diêu run lên, nhìn mặt Lục Thế Quân trong gương, hốc mắt chua xót, cô cố nén nước mắt, đưa tay đẩy tay anh ta ra: “Em không cần sự thương hại!”
Dáng vẻ quật cường của cô làm chút thương yêu mới chạy lên não Lục Thế Quân không còn sót lại chút gì, anh ta lui lại một bước, đưa tay đẩy kính mắt trên sống mũi, vẫn là dáng vẻ lịch sự: “Hải Diêu, đã lâu như vậy, anh nghĩ em nên hiểu rõ, nếu như có thể rung động, thì anh đã thích em từ ba năm trước rồi…”
“Anh đừng nói với em những điều này, em không ngu ngốc, ba năm nay anh đối xử với em như nào, trong lòng em như gương sáng!” Hải Diêu tựa trên bàn trang điểm, cô kiêu ngạo giơ cằm lên, ngón tay tinh tế nắm chặt mép bàn trang điểm đến trắng bệch.
“Em đã hiểu rõ…”
“Muốn em đồng ý ly hôn phải không?” Hải Diêu cố chấp cười: “Không có khả năng!”
“Ép buộc một người đàn ông không yêu mình ở lại bên cạnh rất có ý nghĩa sao? Đông Hải Diêu lúc đó cô tiếp cận tôi không phải chỉ vì tiền của tôi! Cô yên tâm, đã từng là vợ chồng tôi cũng không quá tuyệt tình với cô, tuy nhiên tài sản của Lục gia không có một đồng nào liên quan đến cô, nhưng tôi vẫn sẽ cho cô một khoản phí nuôi dưỡng!”
Dáng vẻ của Lục Thế Quân hào phóng khẳng khái, anh ta móc ra chi phiếu, loạt xoạt viết lên một dãy số, sau đó đưa quá; “Con số này, cả đời này cô cũng không kiếm được, Đông Hải Diêu, cô thỏa mãn rồi chứ!”
Hải Diêu nhìn cũng không nhìn, cầm lấy tờ chi phiếu xé thành hai nửa, Lục Thế Quân sững sờ, cuối cùng kìm nén không được lạnh giọng mỉa mai: “Thế nào, cô chê ít sao?”
“Lục Thế Quân anh lại lấy tiền ra sỉ nhục tôi, tôi gả cho anh một năm, tôi chưa từng lấy một đồng nào của Lục gia!” Ngực Hải Diêu phập phồng, cô không nghĩ tới, trong lòng Lục Thế Quân lại nghĩ cô gả cho anh ta chỉ là vì tiền của anh ta!
Phải biết, sở dĩ năm đó Trình Nhã Như rời khỏi anh ta, cũng bởi vì gia thế của anh ta bình thường, danh tiếng không đáng một xu, nếu như anh ta có sự nghiệp có thành tựu như hiện tại, Trình Nhã Như sẽ rời khỏi anh ta sao? Có quỷ mới tin!
“Cô cầm hay không cũng không sao, nhưng không biết ba vợ đã lấy từ tài vụ của tôi bao nhiên tiền!” Lục Thế Quân cười âm trầm, đáy mắt lại là sự xem thường: “Nếu như không phải lúc tôi gian khổ nhất là cô cũng tôi bước tiếp, tôi là đàn ông cũng không thể không chịu trách nhiệm, cô cho rằng tôi sẽ thật sự lấy cô sao?”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com