Lục Diệp nhìn Chiến Đình Kiêu đột nhiên quay đầu lại, khuôn mặt nghiêm nghị cơ hồ không cho cự tuyệt, giọng nói càng càng càng cứng nhắc.
Được rồi, trời sinh cô là loại đó….sẽ khuất phục trước người có tiền… Được rồi cô còn là một nhan khống.
Nhưng là nhan khống cũng có tôn nghiêm được không.
“Chiến, Chiến tiên sinh, chúng ta….”
Chiến Đình Kiêu như vậy, rốt cuộc là muốn náo thế nào.
“Ngày mai tôi sẽ phái người tới thu dọn đồ đạc.” Chiến Đình Kiêu căn bản không cho Lục Diệp cơ hội cự tuyệt, nói xong câu này, anh liền nhẹ nhàng rời đi.
Lục Diệp đang muốn đuổi theo cự tuyệt, nhưng Chiến Đình Kiêu lại trực tiếp ra cửa,
Cô nhìn bộ dáng này của Chiến Đình Kiêu, trong lòng không khỏi buồn bã.
Không, cô mặc kệ. Cô tuyệt đối không muốn dọn. Ngày mai cô liền chơi mất tích, xem ai cứng rắn hơn ai.
Đêm đó, Lục Diệp thật sớm bắt đầu dụ dỗ bánh bao nhỏ ngủ. Vừa rạng sáng ngày thứ hai, cô thừa dịp bánh bao nhỏ ngủ say, liền chuẩn bị len lén chạy ra ngoài.
Lục Diệp chuẩn bị xong tất cả, cô tỉnh lúc rạng sáng. Sớm như vậy, sẽ không có người chứ?
Nhưng khi cô chuẩn bị len lén chuồn ra ngoài, cửa lại đột nhiên truyền đến âm thanh.
Trong lòng Lục Diệp cả kinh, lập tức tới cửa xem. Mà lúc này, Chiến Vân Kỳ mệt mỏi đứng ở cửa, dưới mắt cậu ta đen một vòng lớn, hơn nữa sau lưng anh ta là một đám vẹ sĩ áo đen.
Nhất là, trong tay những vệ sĩ đó lại là cái rương dụng cụ.
Đây là muốn làm gì? Là muốn phá hủy phòng cô sao?
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Lục Diệp khóc không ra nước mắt, cô đấu tranh một hồi, cũng không do dự quá lâu, cũng đã làm ra một quyết định vô cùng vĩ đại.
Giữ được núi xanh, lo gì không có củi đốt.
Cô phải chuồn trước, sau này… Những chuyện khác sau này nói sau.
Cô vừa mới trở về phòng thay đồ, cửa chống trộm truyền tới tiếng cạy khóa.
Lục Diệp nghe thấy cơ hồ muốn chết, trong lòng không khỏi bắt đầu gầm thét.
Thổ phỉ a.
Nhưng cô không quản được nhiều như vậy, rất nhanh Lục Diệp liền tìm được một đống quần áo từ tủ quần áo. Đồng thời tìm một cái khăn lụa, kính, cứ như vậy che mặt lại.
Cải trang xong, cô nhìn về phía gương hài lòng xoay người, sau đó nghênh ngang đi ra ngoài.
Cô vừa mới đi ra ngoài, Chiến Vân Kỳ đã mở xong khóa. Cậu ta nhìn xung quanh, sau đó tầm mắt rơi xuống trên người Lục Diệp.
“Lục Diệp, cô đang làm gì?”
Lục Diệp sửng sốt một chút, sau đó bình tĩnh nói “Tiên sinh, xin lỗi, anh nhận nhầm người. Tôi là, tôi là người giúp việc của nhà này.”
“Phốc.”
Chiến Vân Kỳ nhìn một cái cũng biết Lục Diệp, cho df cô mặc bộ dáng đại thẩm, cũng không che dấu được khí chất trên người.
Cái cớ vụng về như vậy, lừa gạt người khác con được, còn muốn lừa cậu ta?
“Diệp Tử, cô như vậy không tốt đâu…”Chiến Vân Kỳ hít mũi một cái “Nếu như tôi không mang cô đi, trở về chú út sẽ lấy gia pháp phục vụ tôi.” Lục Diệp vẫn tiếp tục giãy giụa.
Cậu ta bị gia pháp phục vụ, liên quan gì đến cô.
Dù sao cô tuyệt đối không đi theo Chiến Vân Kỳ về nhà.
Tuyệt đối không thể nào.
Lục Diệp bưng mặt, sau đó tự nhiên đi qua bên cạnh Chiến Vân Kỳ. Cô bình tĩnh dùng âm thanh đã biến đổi nói “Đúng rồi, nếu như anh thấy chủ nhân ngôi nhà này, nhớ để cô ấy trả tiền cho tôi.”