Thật ra thì Kiều Lộc đã sớm nhận ra chuyện này, đối với một người có tính cách như cô mà nói, việc bị ai đó ảnh hưởng đến tâm trạng của mình mọi nơi mọi lúc không phải là chuyện tốt.
Nhưng lòng người vốn dĩ khó khống chế, cô không muốn cũng không được, cô rất dễ bị Giang Kỳ ảnh hưởng, cho nên chỉ có thể cố gắng ngụy trang, thu mình vào trong lớp vỏ bảo vệ của mình, giống như hôm nay, rõ ràng là vì thích, rõ ràng là vì không buông bỏ được, rõ ràng là vì không phải Giang Kỳ thì không được, nhưng lúc Giang Kỳ hỏi cô lý do, cô lại trả lời trái với lòng mình.
Ở dưới lầu, Diệp Tử cho rằng Kiều Lộc chưa tỉnh, gọi thêm hai tiếng nữa.
Sau khi Kiều Lộc nghe thấy, cô vỗ vỗ mặt mình, cô gạt bỏ những ý nghĩ lung tung kia, xỏ dép đi xuống lầu.
Còn chưa xuống tới, Kiều Lộc đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, vốn dĩ cô không thấy đói, nhưng bây giờ ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, bụng cô lại bắt đầu thành thật đánh trống, “Thơm thật đấy, cậu nấu gì vậy?”
Như một chú mèo đánh hơi được mùi thơm, Kiều Lộc đi theo mùi thức ăn đến phòng ăn, nhìn thấy trên bàn có năm món một canh, Kiều Lộc xúc động ôm lấy Diệp Tử, “Diệp Tử, Diệp Tử, không có cậu tớ biết sống thế nào đây Diệp Tử!”
Diệp Tử còn đang bưng canh trong tay, suýt chút nữa bị màn biểu diễn khoa trương của Kiều Lộc làm đổ canh, cô mỉm cười rồi đẩy Kiều Lộc sang một bên, “Coi chừng nóng, coi chừng nóng.”
Kiều Lộc không làm loạn nữa, cô ngoan ngoãn đi xới cơm.
Có lẽ là trưa nay cô gặp Giang Kỳ, bao nhiêu ký ức ùa về như nước lũ.
Cô nhìn một bàn đồ ăn ngon, Kiều Lộc khẽ thở dài.
Diệp Tử: “?”
Diệp Tử nheo mắt lại, “Ý gì đây?” Nấu cho cậu ăn rồi còn than thở gì nữa?
Kiều Lộc than ngắn thở dài, “Haiz, tớ đột nhiên nhớ lại lúc cậu vừa mới học nấu ăn, lại nhìn những món trước mặt, tớ nghĩ đến bốn chữ.”
Diệp Tử cảm thấy cô sẽ không nói gì hay ho, cô lập tức ngăn lại, “Dừng lại!”
Chỉ là chậm rồi, vẻ mặt Kiều Lộc đa sầu đa cảm, “Cá hố sắt thép.”
Diệp Tử: “…”
Kiều Lộc lắc đầu, cô nhớ lại những chuyện năm xưa, “Tớ bây giờ cũng xem như là khổ tận cam lai rồi.”
Diệp Tử: “……”
Diệp Tử không nhịn được, cô cười to, “Cậu có thể đừng lấy ký ức đã chết ra để công kích tớ được không! Phiền chết đi được!!”
Kiều Lộc khăng khăng không chịu, ai có thể hiểu được những khó khăn mà cô đã chịu đựng, những món ăn đen tối mà cô đã từng nếm qua chứ!
Đại tiểu thư nhà họ Diệp, người mà mười ngón tay không bao giờ dính nước, đột nhiên một ngày nọ nói rằng cô ấy muốn học nấu ăn, vì vậy, bạn học Kiều Lộc kiêm chức chị em tốt, trở thành đối tượng thí nghiệm của Diệp Tử.
Diệp Tử ít nhiều gì cũng có chút thiên phú trong nấu ăn, nhưng vì bạn học Diệp Tử thích sáng tạo ra cái mới, ví dụ như Lý Tư vừa thích ăn xoài vừa thích ăn thịt, cô đã làm món thịt kho xoài; Lý Tư thích ăn sủi cảo, cô đã làm món sủi cảo nhân thịt xoài…
Ồ, Lý Tư là mối tình đầu của Diệp Tử, yêu đương lúc còn học đại học.
Lý Tư là người đầu tiên trong tỉnh của họ được nhận vào Khoa Y của Đại học Q, Diệp Tử là sinh viên của Học viện Điện Ảnh bên cạnh, còn Kiều Lộc, cô là sinh viên Đại học B, chuyên ngành tài chính.
Lại nói đến chuyện《 Diệp Tử học nấu ăn 》.
Với tư cách là đối tượng thử độc, những miếng đầu tiên của món ăn “hắc ám” của Diệp Tử đều vào bụng Kiều Lộc, vốn dĩ Kiều Lộc cho rằng món thịt kho xoài và sủi cảo hành lá đã đủ ngược đời rồi, cho đến khi món “cá hố sắt thép” kia xuất hiện…
Diệp Tử nghe nói Lý Tư thích ăn cá hố, vì để phục vụ theo sở thích, Diệp Tử bắt đầu học nấu cá hố, khi món cá hố sắt thép vừa ra đời, lực sát thương chẳng kém cạnh gì so với vũ khí hóa sinh, nếu ở thời cổ đại, ném nó trên chiến trường có thể giết ngay mười vạn đại quân.
Vì nghiệm chứng lực sát thương của nó, Kiều Lộc còn dùng nó để đập vỡ một túi lớn quả óc chó, xin chú ý, “một túi lớn” ở đây là một túi nylon.
Mà cá hố sắt thép cũng xem như là đả kích lớn nhất của Diệp Tử kể từ khi tự học nấu ăn.
Lúc ấy Kiều Lộc còn “móc hết tâm tư ” ra an ủi cô, “Mặc dù không làm được món cá hố chiên ngon, nhưng chúng ta có quả óc chó ngon tuyệt, còn đủ ăn trong ba tháng! “Cá hố sắt thép” của cậu thật tuyệt vời!”
Diệp Tử không nói gì, nhưng Diệp Tử đã nhanh chóng phấn chấn trở lại, biểu hiện cụ thể là, cô đã mang một túi lớn quả óc chó mà Kiều Lộc đã dùng cá hố sắt thép đập ra đem cho Lý Tư, thứ khiến người ta khiếp sợ là, ngày hôm đó trở về, Diệp Tử ngại ngùng nói với Kiều Lộc, Lý Tư cảm thấy đau lòng vì để cô thức đêm đập quả óc chó nên đã mời cô ăn cơm, còn muốn hẹn hò với cô.
Lúc ấy, trong đầu Kiều Lộc xuất hiện rất nhiều dấu chấm hỏi, đến nỗi có lẽ người ở thành phố bên cạnh cũng có thể nghe thấy.
Quả óc chó chẳng phải do cô đập sao? Ồ không đúng, quả óc chó đúng là do Diệp Tử đập, dùng “cá hố sắt thép” của Diệp Tử đập = Diệp Tử đập, không có vấn đề gì.
Bắt đầu từ ngày đó, Diệp Tử chính thức hẹn hò với Lý Tư.
Mà câu chuyện của Kiều Lộc và Giang Kỳ, chính thức bắt đầu khi, Kiều Lộc cùng Diệp Tử đi tìm Lý Tư, cùng đi học với Lý Tư…
Bây giờ nhớ lại, Lý Tư và Diệp Tử cũng xem như là ông mai bà mai cho Giang Kỳ và Kiều Lộc, hai người bọn họ họ đã không tiếc công sức hỗ trợ cho Kiều Lộc và Giang Kỳ lúc còn học đại học, về việc hai người bọn họ có cần người hỗ trợ hay không, chỉ có hai người họ biết.t
Lại nói, lúc đó tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Tử và Lý Tư sẽ cùng nhau đi đến cuối cùng, giống như mọi người vẫn cho rằng Kiều Lộc và Giang Kỳ sẽ kết hôn vậy.
Một bên là thiên kim giàu có và chàng trai nghèo, một bên là đại tiểu thư kiêu ngạo và học bá lạnh lùng.
Chẳng qua là so với vế sau, vế trước giống giấc mơ của công chúa lọ lem hơn.
Thế nên, vào một ngày nào đó, vào lúc nửa đêm chuông reo tỉnh giấc, câu chuyện về chàng trai nghèo và cô thiên kim giàu có cuối cùng lại không có một kết thúc có hậu.
Chỉ là, đây đều là những câu nói của những người ngoài cuộc, những người luôn có thói quen thêu dệt nên một câu chuyện sáo rỗng bằng lối suy nghĩ tầm thường của mình.
Giống như bọn họ vẫn luôn cho rằng, Kiều Lộc chia tay với Giang Kỳ, là bởi vì Kiều Lộc không thể nào sống một “cuộc sống khó khăn” cùng Giang Kỳ, Giang Kỳ cuối cùng cũng không nhịn được tính tiêu xài hoang phí và nắng mưa thất thường của Kiều Lộc.
Mà sự thật chính là, Diệp Tử và Lý Tư chia tay nhau chỉ đơn giản là do không phù hợp nhau, Lý Tư có lý tưởng xa hơn, lý tưởng của anh không đặt ở chỗ Diệp Tử, còn Diệp Tử lại không muốn cùng Lý Tư theo đuổi giấc mơ, vì chính bản thân cô cũng có chuyện muốn làm, bọn họ không ai chịu thỏa hiệp vì nhau, vì thế, bọn họ chia tay trong hòa bình.
Bây giờ, Diệp Tử và Lý Tư chia tay nhau được năm năm, năm năm này, Diệp Tử cũng không biết mình đã yêu đương với bao nhiêu người, mặc dù không có kết quả gì, nhưng Diệp Tử vẫn rất hưởng thụ quá trình, về phần Lý Tư, anh ở nước ngoài kết hôn và sinh con, vợ anh là đàn em trong viện nghiên cứu, hai người có chung mục tiêu, sống với nhau rất hạnh phúc.
Bây giờ nhắc đến chuyện lúc đầu cô học nấu ăn vì Lý Tư, Diệp Tử cũng không cảm thấy quá buồn, cô chỉ cảm thấy ký ức đã chết kia ùa về công kích mình, ngoại trừ sự xấu hổ, Diệp Tử cười nói, “Tớ rất biết ơn Lý Tư, nếu không phải anh ấy, tớ cũng sẽ không trải qua nhiều chuyện thú vị như vậy được.” Nói xong, Diệp Tử nhéo mặt Kiều Lộc, “Cậu cũng chẳng được ăn đồ ăn ngon như vậy đâu!”
Kiều Lộc nói, “Cá hố sắt thép à?”
Diệp Tử mỉm cười: “Kiều Kiều yêu dấu của tôi ơi, cậu muốn chết có đúng không?”
Kiều Lộc lập tức chắp hai tay lại, “Cảm ơn Lý Tư, cảm ơn đạo diễn Diệp, cảm ơn tất cả, cảm ơn.”
Con người phải học cách biết ơn, và tất nhiên, cũng phải học cách chọc cho ngứa đòn.
Diệp Tử bỏ qua cho, ngay sau đó giống như là nhớ ra gì đó, “Nhưng mà nói đi nói lại, mấy ngày trước, Lý Tư vẫn còn hỏi đến chuyện của cậu và Giang Kỳ trên WeChat.”
Nghe thấy tên của Giang Kỳ, Kiều Lộc dừng đũa một lát, cô ngẩng đầu lên nhìn Diệp Tử, “Gì chứ?”
Diệp Tử nhún vai, “Ai biết đâu, chỉ hỏi Giang Kỳ có đến tìm cậu không, hai người thế nào rồi.”
Không biết tại sao, Kiều Lộc lại cảm thấy, dường như mình đã bỏ lỡ mất tin tức quan trọng nào đó, “Chuyện từ lúc nào vậy?” Cô hỏi.
Diệp Tử mở thời gian ra xem, cho cô ngày tháng chính xác, “Ngày bốn tháng mười.”
“Bịch—— “
Thịt viên lại lăn vào trong bát canh.
Vẻ mặt Kiều Lộc cứng đờ.
Là cô nghĩ nhiều sao?
Ngày bốn tháng mười…
Ngày ba tháng mười, bọn họ họp lớp thời đại học, ngày bốn tháng mười, cô từ trong nhà Giang Kỳ bước ra, cùng ngày hôm đó Lý Tư hỏi đến chuyện của cô và Giang Kỳ? Hỏi Giang Kỳ có đến tìm cô không?
Diệp Tử cũng nhận ra, cô không nhịn được mà trợn tròn mắt, “Cậu nói xem, có phải hôm đó Giang Kỳ đã nói với Lý Tư cái gì rồi không?”
Nói gì chứ? Có thể nói gì chứ?
Ngay lập tức, trái tim Kiều Lộc như vọt tới cổ họng, sau đó rơi mạnh xuống.
Vậy là sau ngày hôm đó, anh thật sự muốn đi tìm cô đúng không?
Không phải chỉ có cô luôn chủ động, anh cũng đang cố gắng, đúng không?
Kiều Lộc mím chặt môi, nhưng không khống chế được khóe miệng đang dần nhếch lên.
Diệp Tử ngồi phía đối diện thấy vậy, cười cô, “Nhìn cậu vui chưa kìa, chẳng phải tớ đã nói với cậu rồi sao, anh ta chắc chắn còn thích cậu.”
Rõ ràng Kiều Lộc đang rất vui vẻ, nhưng vẫn giả vờ ủ rũ, “Ồ.”
Diệp Tử chậc chậc vài tiếng, giờ trời có sập xuống cô cũng không lo, vì đã có cái miệng của Kiều Lộc và Giang Kỳ chống cho rồi.
Kiều Lộc không nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của Diệp Tử, tâm trạng của cô đang không tệ, cô gắp một miếng thịt viên, vừa ăn, vừa lật xem lịch sử tin nhắn với Giang Kỳ trên điện thoại, trước mắt, ngay cả những tài khoản chính thức kia, Kiều đại tiểu cũng nhìn thấy thuận mắt hẳn.
Vì thế, Kiều Lộc vừa ăn vừa mở xem tài khoản chính thức, cô mới phát hiện ra đây là tài khoản chính thức của bệnh viện nhân dân thành phố Bắc Thành, vốn dĩ Kiều Lộc chỉ tùy tiện xem một chút, kết quả là càng xem cô càng cảm thấy, nếu như mình uống một hớp rượu, có lẽ ngay cả người mang thêm hộp cũng không đến 5kg.
(*) 连人带盒5公斤: Chế giễu các loại thuốc giảm cân và phương pháp giảm cân không an toàn.
Dù sao cũng là tài khỏa chính thức của bệnh viện, nội dung trong đó là từ góc độ chuyên môn, nhưng có phần bị nghi ngờ là “giật tít”.
Diệp Tử nhìn thấy cô ngây ngẩn, gắp một miếng cá hố cho cô, “Công chúa điện hạ, đây là “cá hố sắt thép” mà cô gọi, đề nghị ăn lúc còn nóng, để nguội lạnh kẻo gãy răng.” Xong chuyện, cô tự mình đến tủ lạnh lấy một lon coca, quay đầu lại hỏi Kiều Lộc, “Coca, uống không?”
Kiều Lộc vừa định nói uống, cô nghĩ đến gì đó, lại nói: “Không cần đâu, tớ uống nước là được rồi.”
Cô tự mình đứng dậy rót một ly nước.
Diệp Tử không quan tâm, nhưng hai phút sau, cô lướt xem vòng bạn bè của Kiều Lộc ——
【Công chúa điện hạ: Đang uống rồi, đang uống rồi [Meme Eye-rolling]】
Ảnh: Một tấm ảnh nước lọc.
Diệp Tử:?
Diệp Tử:??? Hello, có cần phải vậy không? Uống nước lọc cũng đăng lên vòng bạn bè??
Đến bây giờ, Diệp Tử vẫn chưa hề phát hiện ra có gì đó không đúng, đến chiều, lúc cô họp video xong, cô phát hiện người thường đợi đến khuya mới gõ chữ, lại làm việc vào ban ngày! Hơn nữa, còn giao bản thảo trước thời hạn!! Ôi trời ơi? Đây vẫn là Bạch Lộ nhà cô, người vẫn luôn giở chứng trì hoãn đến gần deadline mới gọi điện thoại cho biên tập, người giả vờ mất trí du hành xuyên thời gian, giả vờ mình ở trong núi, tín hiệu không tốt nên trì hoãn thời gian nộp bản thảo đây sao??
Sau đó, Diệp Tử nhìn thấy vòng bạn bè ——
【Công chúa điện hạ: Tan làm!】
Mười giờ tối ——
【Công chúa điện hạ: Ngủ sớm dậy sớm, mãi luôn tỉnh táo[Đáng yêu]】
Ảnh: Một tấm ảnh selfie che mặt.
Diệp Tử: Ồ, cô hiểu rồi, hóa ra là đăng cho người nào đó xem.
Diệp Tử không có WeChat của Giang Kỳ, ban đầu lúc Kiều Lộc và Giang Kỳ chia tay, hai người bọn họ xóa kết bạn lẫn nhau, chị em tốt đương nhiên phải cùng tiến cùng lùi, Diệp Tử cũng xóa kết bạn với Giang Kỳ.
Lúc này Diệp Tử không xem được là Giang Kỳ có thích bài viết hay bình luận hay không, cô chỉ thấy một đống người quen thuộc, đang nịnh nọt bày tỏ dưới bức ảnh selfie của Kiều Lộc.
Diệp Tử thích bài viết rồi tiếp tục làm việc.
Tốt lắm, lại gặp lại tiểu công chúa hoạt bát của hai năm trước.
Còn Kiều Lộc, cô đăng lên vòng bạn bè được nửa tiếng, cô không thấy Giang Kỳ thích bài viết hay bình luận, cô không nhịn được mà cười lạnh, ném điện thoại sang một bên rồi nhắm mắt ngủ.
Nhưng trong khoảng thời gian này, cô thường thức trắng đêm, sao có thể ngủ được.
Giả vờ ngủ hơn hai tiếng vẫn chưa buồn ngủ, cô bỏ cuộc, cầm điện thoại lên, việc đầu tiên cô làm là kiểm tra vòng bạn bè.
99 thông báo like và bình luận, trong một loạt ảnh đại diện dày đặc chằng chịt, không có cái nào là Giang Kỳ.
Kiều Lộc nghĩ có lẽ là Giang Kỳ trực ca đêm, bận rộn nên không nhìn thấy…! Không được, cô vẫn rất tức giận, tên họ Giang kia tốt nhất đời này anh đừng xem vòng bạn bè của cô nữa!
Đại tiểu thư đang tức giận nên mở Vương giả vinh diệu ra để giải tỏa, không ngờ rằng vừa mới online đã có người mời cô, cô đang ấn vào chấm đỏ nên tiện tay đồng ý.
Vừa vào trận, cô nghe thấy âm thanh quen thuộc.
“Ngủ sớm dậy sớm à?”
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp từ tính, cô cẩn thận lắng nghe, dường như anh ta còn đang cười.
Kiều Lộc: “…”
Kiều Lộc: “……”
Bên tai Kiều Lộc nóng lên, ngay cả mặt cũng vậy, cô luống tay cuống chân định thoát ra ngoài, nhưng ngay lập tức đã bình tĩnh trở lại.
Không đúng, cô trực tiếp thoát ra chẳng khác nào trúng tim đen.
Vì thế, Kiều Lộc gõ vào khung thoại: 【Không phải tôi đâu.】
Người bên kia mở mic: 【Mời mở mic nói chuyện.】
Kiều Lộc:【…】
Microphone dưới ảnh đại hiện hình đầu mèo màu cam lóe lên một cái, Kiều Lộc dường như nghe được có tiếng đàn ông đang cười, nhưng cẩn thận nghe lại, dường như không có gì cả.
Có lẽ là ảo giáo của cô chăng?
Người ở đầu bên kia mười mấy giây sau mới lên tiếng, “Năm thiếu một, bạn học Lên Tây Thiên này, cậu muốn đến không?”
Cậu ta nói chuyện không nhanh không chậm, thanh âm chậm rãi truyền tới, nếu như bỏ qua chuyện cậu ta đọc ID của cô…
Kiều Lộc: “…”
Một trăm triệu điểm cạn lời.
Chỉ là cô vẫn mỉm cười, gõ chữ: Không đến đâu, hôm nay tôi đến để đăng nhập giúp Tiểu Lộc, đợi Tiểu Lộc rảnh, cậu kéo cô ấy chơi.
Đổ tội xong, Kiều Lộc liếc nhìn chiếc cái loa nhỏ đang nhấp nháy dưới ảnh đại diện của Giang Kỳ, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại lấy tai nghe đặt ở đầu giường đeo lên.
Âm thanh ở đầu bên kia ngay lập tức vang lên.
“Ừ.
Đi ngủ sớm một chút.”
Dừng lại hai giây, “Còn có —— “
Chỉ vỏn vẹn vài chữ nhưng lại xuyên qua màng nhĩ đập vào trong trái tim cô, tim cô đập thình thịch, sau đó lại từng chút từng chút một, đập loạn xạ, ngay sau đó, nhịp đập cũng theo hô hấp của người đàn ông mà dừng lại.
Lòng bàn tay Kiều Lộc hơi toát mồ hôi, cô gõ từng chữ, từng chữ một: 【Sao vậy?】
Chỉ là cô vừa mới gõ xong còn chưa kịp gửi đi, đã nghe thấy Giang Kỳ nói: “Không có gì, ngủ sớm một chút.”
Kiều Lộc: 【Ồ.】
Kiều Lộc offline rồi, nhưng vì dáng vẻ muốn nói nhưng lại thôi vừa rồi của Giang Kỳ, cô lại không ngủ được.
Anh muốn nói gì vậy?
Kiều Lộc không yên lòng lại đi lướt vòng bạn bè, cô nhìn thấy Giang Kỳ đã thích hết các bài viết mà cô đã đăng hôm nay.
Dưới bài gần nhất anh cũng bình luận: 【Ngủ ngon.】
Lúc này, không có gì quan trọng nữa, Kiều Lộc tắt điện thoại, cô kéo bịt mắt xuống, khóe miệng nhếch lên rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Chỉ là lần này Kiều Lộc ngủ không ngon.
Cô mơ một giấc mơ, trong mơ, cô quay trở về khoảng thời gian hai năm trước khi mà Giang Kỳ được chuyển sang chính thức, anh muốn chia sẻ tin tốt này với cô.
Hôm đó trời nắng đẹp, nhưng trong giấc mơ lại u ám, Kiều Lộc không nghe được Giang Kỳ nói gì, cô muốn đến gần một chút, nhưng lại thấy Giang Kỳ lùi về sau một bước, vẻ mặt anh lạnh lùng chất vấn cô: “Kiều Lộc, em rốt cuộc xem anh là gì?”
Kiều Lộc hoảng sợ, cô muốn giải thích, nhưng cô nhìn thấy chiếc vòng ngọc mà Giang Kỳ định tặng cho cô rơi xuống đất, chia năm xẻ bảy…
Cuối giấc mơ, cô quỳ xuống đất cố gắng lắp chiếc vòng ngọc lại với nhau, Giang Kỳ lại xoay người rời đi.
“Không quan trọng nữa rồi Kiều Lộc.”
Không quan trọng…
Kiều Lộc vừa gắn vòng lại vừa khóc lóc gọi anh.
Quan trọng, mọi thứ đều quan trọng, Giang Kỳ quan trọng, vòng tay cũng quan trọng…
Kiều Lộc khóc đến tỉnh đậy, gối đã ướt một mảng lớn, cô ngơ ngác nhìn trần nhà, đột nhiên Kiều Lộc xoay người ngồi dậy.
Quan trọng!
Tất cả những thứ này đều quan trọng!
Giấc mơ này giống như một điềm gở được báo trước, vừa giống như đang ám chỉ gì đó, Kiều Lộc rất sợ, vì thế cô không dám nghĩ nhiều, dường như theo bản năng, cô thay quần áo xong thì lái xe chạy đến bệnh viện thành vô, cô vô cùng luống cuống, tim đập rộn cả lên, đến nỗi quên mất vỏ bọc thần tượng của mình, lần này ngay cả trang điểm cũng không kịp.
Mặt trời vừa mới ló dạng, bảy giờ sáng, đường phố không quá đông đúc, Kiều Lộc lái xe đến bệnh viện thành phố mất nửa giờ, sau khi đậu xe xong cô đi bộ về phía phòng khám, đến lúc lấy số, cô mới đột nhiên nhớ ra, cô cũng không biết hôm nay Giang Kỳ có ở trong phòng khám không.
Cô gửi tin nhắn WeChat cho Giang Kỳ, Giang Kỳ không trả lời, cô lại gọi điện thoại, Giang Kỳ không nghe máy.
Kiều Lộc càng ngày càng cảm thấy bất an.
Lúc này, một y tá hướng dẫn đi tới hỏi thăm tình hình, y tá hướng dẫn hỏi xong thì thấy đôi mắt của cô gái trước mặt đỏ hoe, khiến người ta lo lắng.
“Cô gái đừng vội, trước tiên nói cho tôi biết, cô khó chịu ở đâu?”
Kiều Lộc mấp máy môi, còn chưa kịp lên tiếng, cô nghe thấy phía sau có người gọi mình.
“Kiều Lộc?”
Kiều Lộc đột nhiên quay đầu lại, cô nhìn thấy cách đó không xa, Giang Kỳ mặc một chiếc áo blouse dài màu trắng, trên tay cầm bệnh án của bệnh nhân, anh nhìn cô, trên khuôn mặt thường ngày không biểu cảm gì lại hiện lên một tia kinh ngạc.
Đôi mắt Kiều Lộc đỏ hoe, khoảnh khắc cô nhìn thấy Giang Kỳ, trái tim cô mới rơi xuống.
Mọi nỗi sợ hãi, vào khoảnh khắc anh xuất hiện, đều sẽ giành lại được ánh sáng.
Y tá hướng dẫn bên cạnh chăm chú nhìn, tự giác đi đến bàn hướng dẫn, chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về bên này.
Có lẽ Giang Kỳ đã nhìn ra Kiều Lộc có gì đó không ổn, anh đưa bệnh án của bệnh nhân trong tay cho thực tập sinh bên cạnh, anh cau mày, bước nhanh về phía bên này.
Cuối cùng, anh đứng trước mặt cô, rõ ràng khoảng cách không xa, nhưng trong một khoảnh khắc nào đó, anh dường như đã vượt núi vượt sông, vượt qua vạn vật…
Kiều Lộc ngẩng đầu lên nhìn anh, cô cắn chặt môi để kìm nén cảm xúc sắp tuôn trào ra.
Sau đó cô nhìn thấy Giang Kỳ im lặng khoảng nửa phút, anh nói: “Đừng khóc.” Thanh âm rất nhẹ rất nhẹ.
Kiều Lộc nhịn rồi, nhưng nước mắt không nhịn được mà tuôn ra.
Cô quay mặt đi, lau sạch nước mắt, lúc quay lại, là một khuôn mặt tươi cười, “Bây giờ em rất tỉnh táo, Giang Kỳ.”
Vì thế, những gì hôm qua em nói, là rất nghiêm túc.
Giang Kỳ vươn tay ra, sắp chạm vào khuôn mặt Kiều Lộc, ngay sau đó, anh nhẹ giọng mỉm cười, “Được.”
Anh cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, anh hỏi: “Một tiếng, có thể đợi được không?”
Kiều Lộc bị câu hỏi này làm cho ngây người, vẻ mặt cô mờ mịt.
Nụ cười trên mặt Giang Kỳ dần phai đi, như thể mọi thứ vừa rồi chỉ là ảo ảnh.
Anh nói: “Anh tan ca lúc tám giờ ba mươi, Cục Dân Chính tám giờ ba mươi mới làm việc.”
“Có thể đợi được không?”.
Thật ra thì Kiều Lộc đã sớm nhận ra chuyện này, đối với một người có tính cách như cô mà nói, việc bị ai đó ảnh hưởng đến tâm trạng của mình mọi nơi mọi lúc không phải là chuyện tốt.
Nhưng lòng người vốn dĩ khó khống chế, cô không muốn cũng không được, cô rất dễ bị Giang Kỳ ảnh hưởng, cho nên chỉ có thể cố gắng ngụy trang, thu mình vào trong lớp vỏ bảo vệ của mình, giống như hôm nay, rõ ràng là vì thích, rõ ràng là vì không buông bỏ được, rõ ràng là vì không phải Giang Kỳ thì không được, nhưng lúc Giang Kỳ hỏi cô lý do, cô lại trả lời trái với lòng mình.
Ở dưới lầu, Diệp Tử cho rằng Kiều Lộc chưa tỉnh, gọi thêm hai tiếng nữa.
Sau khi Kiều Lộc nghe thấy, cô vỗ vỗ mặt mình, cô gạt bỏ những ý nghĩ lung tung kia, xỏ dép đi xuống lầu.
Còn chưa xuống tới, Kiều Lộc đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, vốn dĩ cô không thấy đói, nhưng bây giờ ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, bụng cô lại bắt đầu thành thật đánh trống, “Thơm thật đấy, cậu nấu gì vậy?”
Như một chú mèo đánh hơi được mùi thơm, Kiều Lộc đi theo mùi thức ăn đến phòng ăn, nhìn thấy trên bàn có năm món một canh, Kiều Lộc xúc động ôm lấy Diệp Tử, “Diệp Tử, Diệp Tử, không có cậu tớ biết sống thế nào đây Diệp Tử!”
Diệp Tử còn đang bưng canh trong tay, suýt chút nữa bị màn biểu diễn khoa trương của Kiều Lộc làm đổ canh, cô mỉm cười rồi đẩy Kiều Lộc sang một bên, “Coi chừng nóng, coi chừng nóng.”
Kiều Lộc không làm loạn nữa, cô ngoan ngoãn đi xới cơm.
Có lẽ là trưa nay cô gặp Giang Kỳ, bao nhiêu ký ức ùa về như nước lũ.
Cô nhìn một bàn đồ ăn ngon, Kiều Lộc khẽ thở dài.
Diệp Tử: “?”
Diệp Tử nheo mắt lại, “Ý gì đây?” Nấu cho cậu ăn rồi còn than thở gì nữa?
Kiều Lộc than ngắn thở dài, “Haiz, tớ đột nhiên nhớ lại lúc cậu vừa mới học nấu ăn, lại nhìn những món trước mặt, tớ nghĩ đến bốn chữ.”
Diệp Tử cảm thấy cô sẽ không nói gì hay ho, cô lập tức ngăn lại, “Dừng lại!”
Chỉ là chậm rồi, vẻ mặt Kiều Lộc đa sầu đa cảm, “Cá hố sắt thép.”
Diệp Tử: “…”
Kiều Lộc lắc đầu, cô nhớ lại những chuyện năm xưa, “Tớ bây giờ cũng xem như là khổ tận cam lai rồi.”
Diệp Tử: “……”
Diệp Tử không nhịn được, cô cười to, “Cậu có thể đừng lấy ký ức đã chết ra để công kích tớ được không! Phiền chết đi được!!”
Kiều Lộc khăng khăng không chịu, ai có thể hiểu được những khó khăn mà cô đã chịu đựng, những món ăn đen tối mà cô đã từng nếm qua chứ!
Đại tiểu thư nhà họ Diệp, người mà mười ngón tay không bao giờ dính nước, đột nhiên một ngày nọ nói rằng cô ấy muốn học nấu ăn, vì vậy, bạn học Kiều Lộc kiêm chức chị em tốt, trở thành đối tượng thí nghiệm của Diệp Tử.
Diệp Tử ít nhiều gì cũng có chút thiên phú trong nấu ăn, nhưng vì bạn học Diệp Tử thích sáng tạo ra cái mới, ví dụ như Lý Tư vừa thích ăn xoài vừa thích ăn thịt, cô đã làm món thịt kho xoài; Lý Tư thích ăn sủi cảo, cô đã làm món sủi cảo nhân thịt xoài…
Ồ, Lý Tư là mối tình đầu của Diệp Tử, yêu đương lúc còn học đại học.
Lý Tư là người đầu tiên trong tỉnh của họ được nhận vào Khoa Y của Đại học Q, Diệp Tử là sinh viên của Học viện Điện Ảnh bên cạnh, còn Kiều Lộc, cô là sinh viên Đại học B, chuyên ngành tài chính.
Lại nói đến chuyện《 Diệp Tử học nấu ăn 》.
Với tư cách là đối tượng thử độc, những miếng đầu tiên của món ăn “hắc ám” của Diệp Tử đều vào bụng Kiều Lộc, vốn dĩ Kiều Lộc cho rằng món thịt kho xoài và sủi cảo hành lá đã đủ ngược đời rồi, cho đến khi món “cá hố sắt thép” kia xuất hiện…
Diệp Tử nghe nói Lý Tư thích ăn cá hố, vì để phục vụ theo sở thích, Diệp Tử bắt đầu học nấu cá hố, khi món cá hố sắt thép vừa ra đời, lực sát thương chẳng kém cạnh gì so với vũ khí hóa sinh, nếu ở thời cổ đại, ném nó trên chiến trường có thể giết ngay mười vạn đại quân.
Vì nghiệm chứng lực sát thương của nó, Kiều Lộc còn dùng nó để đập vỡ một túi lớn quả óc chó, xin chú ý, “một túi lớn” ở đây là một túi nylon.
Mà cá hố sắt thép cũng xem như là đả kích lớn nhất của Diệp Tử kể từ khi tự học nấu ăn.
Lúc ấy Kiều Lộc còn “móc hết tâm tư ” ra an ủi cô, “Mặc dù không làm được món cá hố chiên ngon, nhưng chúng ta có quả óc chó ngon tuyệt, còn đủ ăn trong ba tháng! “Cá hố sắt thép” của cậu thật tuyệt vời!”
Diệp Tử không nói gì, nhưng Diệp Tử đã nhanh chóng phấn chấn trở lại, biểu hiện cụ thể là, cô đã mang một túi lớn quả óc chó mà Kiều Lộc đã dùng cá hố sắt thép đập ra đem cho Lý Tư, thứ khiến người ta khiếp sợ là, ngày hôm đó trở về, Diệp Tử ngại ngùng nói với Kiều Lộc, Lý Tư cảm thấy đau lòng vì để cô thức đêm đập quả óc chó nên đã mời cô ăn cơm, còn muốn hẹn hò với cô.
Lúc ấy, trong đầu Kiều Lộc xuất hiện rất nhiều dấu chấm hỏi, đến nỗi có lẽ người ở thành phố bên cạnh cũng có thể nghe thấy.
Quả óc chó chẳng phải do cô đập sao? Ồ không đúng, quả óc chó đúng là do Diệp Tử đập, dùng “cá hố sắt thép” của Diệp Tử đập = Diệp Tử đập, không có vấn đề gì.
Bắt đầu từ ngày đó, Diệp Tử chính thức hẹn hò với Lý Tư.
Mà câu chuyện của Kiều Lộc và Giang Kỳ, chính thức bắt đầu khi, Kiều Lộc cùng Diệp Tử đi tìm Lý Tư, cùng đi học với Lý Tư…
Bây giờ nhớ lại, Lý Tư và Diệp Tử cũng xem như là ông mai bà mai cho Giang Kỳ và Kiều Lộc, hai người bọn họ họ đã không tiếc công sức hỗ trợ cho Kiều Lộc và Giang Kỳ lúc còn học đại học, về việc hai người bọn họ có cần người hỗ trợ hay không, chỉ có hai người họ biết.t
Lại nói, lúc đó tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Tử và Lý Tư sẽ cùng nhau đi đến cuối cùng, giống như mọi người vẫn cho rằng Kiều Lộc và Giang Kỳ sẽ kết hôn vậy.
Một bên là thiên kim giàu có và chàng trai nghèo, một bên là đại tiểu thư kiêu ngạo và học bá lạnh lùng.
Chẳng qua là so với vế sau, vế trước giống giấc mơ của công chúa lọ lem hơn.
Thế nên, vào một ngày nào đó, vào lúc nửa đêm chuông reo tỉnh giấc, câu chuyện về chàng trai nghèo và cô thiên kim giàu có cuối cùng lại không có một kết thúc có hậu.
Chỉ là, đây đều là những câu nói của những người ngoài cuộc, những người luôn có thói quen thêu dệt nên một câu chuyện sáo rỗng bằng lối suy nghĩ tầm thường của mình.
Giống như bọn họ vẫn luôn cho rằng, Kiều Lộc chia tay với Giang Kỳ, là bởi vì Kiều Lộc không thể nào sống một “cuộc sống khó khăn” cùng Giang Kỳ, Giang Kỳ cuối cùng cũng không nhịn được tính tiêu xài hoang phí và nắng mưa thất thường của Kiều Lộc.
Mà sự thật chính là, Diệp Tử và Lý Tư chia tay nhau chỉ đơn giản là do không phù hợp nhau, Lý Tư có lý tưởng xa hơn, lý tưởng của anh không đặt ở chỗ Diệp Tử, còn Diệp Tử lại không muốn cùng Lý Tư theo đuổi giấc mơ, vì chính bản thân cô cũng có chuyện muốn làm, bọn họ không ai chịu thỏa hiệp vì nhau, vì thế, bọn họ chia tay trong hòa bình.
Bây giờ, Diệp Tử và Lý Tư chia tay nhau được năm năm, năm năm này, Diệp Tử cũng không biết mình đã yêu đương với bao nhiêu người, mặc dù không có kết quả gì, nhưng Diệp Tử vẫn rất hưởng thụ quá trình, về phần Lý Tư, anh ở nước ngoài kết hôn và sinh con, vợ anh là đàn em trong viện nghiên cứu, hai người có chung mục tiêu, sống với nhau rất hạnh phúc.
Bây giờ nhắc đến chuyện lúc đầu cô học nấu ăn vì Lý Tư, Diệp Tử cũng không cảm thấy quá buồn, cô chỉ cảm thấy ký ức đã chết kia ùa về công kích mình, ngoại trừ sự xấu hổ, Diệp Tử cười nói, “Tớ rất biết ơn Lý Tư, nếu không phải anh ấy, tớ cũng sẽ không trải qua nhiều chuyện thú vị như vậy được.” Nói xong, Diệp Tử nhéo mặt Kiều Lộc, “Cậu cũng chẳng được ăn đồ ăn ngon như vậy đâu!”
Kiều Lộc nói, “Cá hố sắt thép à?”
Diệp Tử mỉm cười: “Kiều Kiều yêu dấu của tôi ơi, cậu muốn chết có đúng không?”
Kiều Lộc lập tức chắp hai tay lại, “Cảm ơn Lý Tư, cảm ơn đạo diễn Diệp, cảm ơn tất cả, cảm ơn.”
Con người phải học cách biết ơn, và tất nhiên, cũng phải học cách chọc cho ngứa đòn.
Diệp Tử bỏ qua cho, ngay sau đó giống như là nhớ ra gì đó, “Nhưng mà nói đi nói lại, mấy ngày trước, Lý Tư vẫn còn hỏi đến chuyện của cậu và Giang Kỳ trên WeChat.”
Nghe thấy tên của Giang Kỳ, Kiều Lộc dừng đũa một lát, cô ngẩng đầu lên nhìn Diệp Tử, “Gì chứ?”
Diệp Tử nhún vai, “Ai biết đâu, chỉ hỏi Giang Kỳ có đến tìm cậu không, hai người thế nào rồi.”
Không biết tại sao, Kiều Lộc lại cảm thấy, dường như mình đã bỏ lỡ mất tin tức quan trọng nào đó, “Chuyện từ lúc nào vậy?” Cô hỏi.
Diệp Tử mở thời gian ra xem, cho cô ngày tháng chính xác, “Ngày bốn tháng mười.”
“Bịch—— “
Thịt viên lại lăn vào trong bát canh.
Vẻ mặt Kiều Lộc cứng đờ.
Là cô nghĩ nhiều sao?
Ngày bốn tháng mười…
Ngày ba tháng mười, bọn họ họp lớp thời đại học, ngày bốn tháng mười, cô từ trong nhà Giang Kỳ bước ra, cùng ngày hôm đó Lý Tư hỏi đến chuyện của cô và Giang Kỳ? Hỏi Giang Kỳ có đến tìm cô không?
Diệp Tử cũng nhận ra, cô không nhịn được mà trợn tròn mắt, “Cậu nói xem, có phải hôm đó Giang Kỳ đã nói với Lý Tư cái gì rồi không?”
Nói gì chứ? Có thể nói gì chứ?
Ngay lập tức, trái tim Kiều Lộc như vọt tới cổ họng, sau đó rơi mạnh xuống.
Vậy là sau ngày hôm đó, anh thật sự muốn đi tìm cô đúng không?
Không phải chỉ có cô luôn chủ động, anh cũng đang cố gắng, đúng không?
Kiều Lộc mím chặt môi, nhưng không khống chế được khóe miệng đang dần nhếch lên.
Diệp Tử ngồi phía đối diện thấy vậy, cười cô, “Nhìn cậu vui chưa kìa, chẳng phải tớ đã nói với cậu rồi sao, anh ta chắc chắn còn thích cậu.”
Rõ ràng Kiều Lộc đang rất vui vẻ, nhưng vẫn giả vờ ủ rũ, “Ồ.”
Diệp Tử chậc chậc vài tiếng, giờ trời có sập xuống cô cũng không lo, vì đã có cái miệng của Kiều Lộc và Giang Kỳ chống cho rồi.
Kiều Lộc không nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của Diệp Tử, tâm trạng của cô đang không tệ, cô gắp một miếng thịt viên, vừa ăn, vừa lật xem lịch sử tin nhắn với Giang Kỳ trên điện thoại, trước mắt, ngay cả những tài khoản chính thức kia, Kiều đại tiểu cũng nhìn thấy thuận mắt hẳn.
Vì thế, Kiều Lộc vừa ăn vừa mở xem tài khoản chính thức, cô mới phát hiện ra đây là tài khoản chính thức của bệnh viện nhân dân thành phố Bắc Thành, vốn dĩ Kiều Lộc chỉ tùy tiện xem một chút, kết quả là càng xem cô càng cảm thấy, nếu như mình uống một hớp rượu, có lẽ ngay cả người mang thêm hộp cũng không đến 5kg.
(*) 连人带盒5公斤: Chế giễu các loại thuốc giảm cân và phương pháp giảm cân không an toàn.
Dù sao cũng là tài khỏa chính thức của bệnh viện, nội dung trong đó là từ góc độ chuyên môn, nhưng có phần bị nghi ngờ là “giật tít”.
Diệp Tử nhìn thấy cô ngây ngẩn, gắp một miếng cá hố cho cô, “Công chúa điện hạ, đây là “cá hố sắt thép” mà cô gọi, đề nghị ăn lúc còn nóng, để nguội lạnh kẻo gãy răng.” Xong chuyện, cô tự mình đến tủ lạnh lấy một lon coca, quay đầu lại hỏi Kiều Lộc, “Coca, uống không?”
Kiều Lộc vừa định nói uống, cô nghĩ đến gì đó, lại nói: “Không cần đâu, tớ uống nước là được rồi.”
Cô tự mình đứng dậy rót một ly nước.
Diệp Tử không quan tâm, nhưng hai phút sau, cô lướt xem vòng bạn bè của Kiều Lộc ——
【Công chúa điện hạ: Đang uống rồi, đang uống rồi [Meme Eye-rolling]】
Ảnh: Một tấm ảnh nước lọc.
Diệp Tử:?
Diệp Tử:??? Hello, có cần phải vậy không? Uống nước lọc cũng đăng lên vòng bạn bè??
Đến bây giờ, Diệp Tử vẫn chưa hề phát hiện ra có gì đó không đúng, đến chiều, lúc cô họp video xong, cô phát hiện người thường đợi đến khuya mới gõ chữ, lại làm việc vào ban ngày! Hơn nữa, còn giao bản thảo trước thời hạn!! Ôi trời ơi? Đây vẫn là Bạch Lộ nhà cô, người vẫn luôn giở chứng trì hoãn đến gần deadline mới gọi điện thoại cho biên tập, người giả vờ mất trí du hành xuyên thời gian, giả vờ mình ở trong núi, tín hiệu không tốt nên trì hoãn thời gian nộp bản thảo đây sao??
Sau đó, Diệp Tử nhìn thấy vòng bạn bè ——
【Công chúa điện hạ: Tan làm!】
Mười giờ tối ——
【Công chúa điện hạ: Ngủ sớm dậy sớm, mãi luôn tỉnh táo[Đáng yêu]】
Ảnh: Một tấm ảnh selfie che mặt.
Diệp Tử: Ồ, cô hiểu rồi, hóa ra là đăng cho người nào đó xem.
Diệp Tử không có WeChat của Giang Kỳ, ban đầu lúc Kiều Lộc và Giang Kỳ chia tay, hai người bọn họ xóa kết bạn lẫn nhau, chị em tốt đương nhiên phải cùng tiến cùng lùi, Diệp Tử cũng xóa kết bạn với Giang Kỳ.
Lúc này Diệp Tử không xem được là Giang Kỳ có thích bài viết hay bình luận hay không, cô chỉ thấy một đống người quen thuộc, đang nịnh nọt bày tỏ dưới bức ảnh selfie của Kiều Lộc.
Diệp Tử thích bài viết rồi tiếp tục làm việc.
Tốt lắm, lại gặp lại tiểu công chúa hoạt bát của hai năm trước.
Còn Kiều Lộc, cô đăng lên vòng bạn bè được nửa tiếng, cô không thấy Giang Kỳ thích bài viết hay bình luận, cô không nhịn được mà cười lạnh, ném điện thoại sang một bên rồi nhắm mắt ngủ.
Nhưng trong khoảng thời gian này, cô thường thức trắng đêm, sao có thể ngủ được.
Giả vờ ngủ hơn hai tiếng vẫn chưa buồn ngủ, cô bỏ cuộc, cầm điện thoại lên, việc đầu tiên cô làm là kiểm tra vòng bạn bè.
99 thông báo like và bình luận, trong một loạt ảnh đại diện dày đặc chằng chịt, không có cái nào là Giang Kỳ.
Kiều Lộc nghĩ có lẽ là Giang Kỳ trực ca đêm, bận rộn nên không nhìn thấy…! Không được, cô vẫn rất tức giận, tên họ Giang kia tốt nhất đời này anh đừng xem vòng bạn bè của cô nữa!
Đại tiểu thư đang tức giận nên mở Vương giả vinh diệu ra để giải tỏa, không ngờ rằng vừa mới online đã có người mời cô, cô đang ấn vào chấm đỏ nên tiện tay đồng ý.
Vừa vào trận, cô nghe thấy âm thanh quen thuộc.
“Ngủ sớm dậy sớm à?”
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp từ tính, cô cẩn thận lắng nghe, dường như anh ta còn đang cười.
Kiều Lộc: “…”
Kiều Lộc: “……”
Bên tai Kiều Lộc nóng lên, ngay cả mặt cũng vậy, cô luống tay cuống chân định thoát ra ngoài, nhưng ngay lập tức đã bình tĩnh trở lại.
Không đúng, cô trực tiếp thoát ra chẳng khác nào trúng tim đen.
Vì thế, Kiều Lộc gõ vào khung thoại: 【Không phải tôi đâu.】
Người bên kia mở mic: 【Mời mở mic nói chuyện.】
Kiều Lộc:【…】
Microphone dưới ảnh đại hiện hình đầu mèo màu cam lóe lên một cái, Kiều Lộc dường như nghe được có tiếng đàn ông đang cười, nhưng cẩn thận nghe lại, dường như không có gì cả.
Có lẽ là ảo giáo của cô chăng?
Người ở đầu bên kia mười mấy giây sau mới lên tiếng, “Năm thiếu một, bạn học Lên Tây Thiên này, cậu muốn đến không?”
Cậu ta nói chuyện không nhanh không chậm, thanh âm chậm rãi truyền tới, nếu như bỏ qua chuyện cậu ta đọc ID của cô…
Kiều Lộc: “…”
Một trăm triệu điểm cạn lời.
Chỉ là cô vẫn mỉm cười, gõ chữ: Không đến đâu, hôm nay tôi đến để đăng nhập giúp Tiểu Lộc, đợi Tiểu Lộc rảnh, cậu kéo cô ấy chơi.
Đổ tội xong, Kiều Lộc liếc nhìn chiếc cái loa nhỏ đang nhấp nháy dưới ảnh đại diện của Giang Kỳ, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại lấy tai nghe đặt ở đầu giường đeo lên.
Âm thanh ở đầu bên kia ngay lập tức vang lên.
“Ừ.
Đi ngủ sớm một chút.”
Dừng lại hai giây, “Còn có —— “
Chỉ vỏn vẹn vài chữ nhưng lại xuyên qua màng nhĩ đập vào trong trái tim cô, tim cô đập thình thịch, sau đó lại từng chút từng chút một, đập loạn xạ, ngay sau đó, nhịp đập cũng theo hô hấp của người đàn ông mà dừng lại.
Lòng bàn tay Kiều Lộc hơi toát mồ hôi, cô gõ từng chữ, từng chữ một: 【Sao vậy?】
Chỉ là cô vừa mới gõ xong còn chưa kịp gửi đi, đã nghe thấy Giang Kỳ nói: “Không có gì, ngủ sớm một chút.”
Kiều Lộc: 【Ồ.】
Kiều Lộc offline rồi, nhưng vì dáng vẻ muốn nói nhưng lại thôi vừa rồi của Giang Kỳ, cô lại không ngủ được.
Anh muốn nói gì vậy?
Kiều Lộc không yên lòng lại đi lướt vòng bạn bè, cô nhìn thấy Giang Kỳ đã thích hết các bài viết mà cô đã đăng hôm nay.
Dưới bài gần nhất anh cũng bình luận: 【Ngủ ngon.】
Lúc này, không có gì quan trọng nữa, Kiều Lộc tắt điện thoại, cô kéo bịt mắt xuống, khóe miệng nhếch lên rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Chỉ là lần này Kiều Lộc ngủ không ngon.
Cô mơ một giấc mơ, trong mơ, cô quay trở về khoảng thời gian hai năm trước khi mà Giang Kỳ được chuyển sang chính thức, anh muốn chia sẻ tin tốt này với cô.
Hôm đó trời nắng đẹp, nhưng trong giấc mơ lại u ám, Kiều Lộc không nghe được Giang Kỳ nói gì, cô muốn đến gần một chút, nhưng lại thấy Giang Kỳ lùi về sau một bước, vẻ mặt anh lạnh lùng chất vấn cô: “Kiều Lộc, em rốt cuộc xem anh là gì?”
Kiều Lộc hoảng sợ, cô muốn giải thích, nhưng cô nhìn thấy chiếc vòng ngọc mà Giang Kỳ định tặng cho cô rơi xuống đất, chia năm xẻ bảy…
Cuối giấc mơ, cô quỳ xuống đất cố gắng lắp chiếc vòng ngọc lại với nhau, Giang Kỳ lại xoay người rời đi.
“Không quan trọng nữa rồi Kiều Lộc.”
Không quan trọng…
Kiều Lộc vừa gắn vòng lại vừa khóc lóc gọi anh.
Quan trọng, mọi thứ đều quan trọng, Giang Kỳ quan trọng, vòng tay cũng quan trọng…
Kiều Lộc khóc đến tỉnh đậy, gối đã ướt một mảng lớn, cô ngơ ngác nhìn trần nhà, đột nhiên Kiều Lộc xoay người ngồi dậy.
Quan trọng!
Tất cả những thứ này đều quan trọng!
Giấc mơ này giống như một điềm gở được báo trước, vừa giống như đang ám chỉ gì đó, Kiều Lộc rất sợ, vì thế cô không dám nghĩ nhiều, dường như theo bản năng, cô thay quần áo xong thì lái xe chạy đến bệnh viện thành vô, cô vô cùng luống cuống, tim đập rộn cả lên, đến nỗi quên mất vỏ bọc thần tượng của mình, lần này ngay cả trang điểm cũng không kịp.
Mặt trời vừa mới ló dạng, bảy giờ sáng, đường phố không quá đông đúc, Kiều Lộc lái xe đến bệnh viện thành phố mất nửa giờ, sau khi đậu xe xong cô đi bộ về phía phòng khám, đến lúc lấy số, cô mới đột nhiên nhớ ra, cô cũng không biết hôm nay Giang Kỳ có ở trong phòng khám không.
Cô gửi tin nhắn WeChat cho Giang Kỳ, Giang Kỳ không trả lời, cô lại gọi điện thoại, Giang Kỳ không nghe máy.
Kiều Lộc càng ngày càng cảm thấy bất an.
Lúc này, một y tá hướng dẫn đi tới hỏi thăm tình hình, y tá hướng dẫn hỏi xong thì thấy đôi mắt của cô gái trước mặt đỏ hoe, khiến người ta lo lắng.
“Cô gái đừng vội, trước tiên nói cho tôi biết, cô khó chịu ở đâu?”
Kiều Lộc mấp máy môi, còn chưa kịp lên tiếng, cô nghe thấy phía sau có người gọi mình.
“Kiều Lộc?”
Kiều Lộc đột nhiên quay đầu lại, cô nhìn thấy cách đó không xa, Giang Kỳ mặc một chiếc áo blouse dài màu trắng, trên tay cầm bệnh án của bệnh nhân, anh nhìn cô, trên khuôn mặt thường ngày không biểu cảm gì lại hiện lên một tia kinh ngạc.
Đôi mắt Kiều Lộc đỏ hoe, khoảnh khắc cô nhìn thấy Giang Kỳ, trái tim cô mới rơi xuống.
Mọi nỗi sợ hãi, vào khoảnh khắc anh xuất hiện, đều sẽ giành lại được ánh sáng.
Y tá hướng dẫn bên cạnh chăm chú nhìn, tự giác đi đến bàn hướng dẫn, chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về bên này.
Có lẽ Giang Kỳ đã nhìn ra Kiều Lộc có gì đó không ổn, anh đưa bệnh án của bệnh nhân trong tay cho thực tập sinh bên cạnh, anh cau mày, bước nhanh về phía bên này.
Cuối cùng, anh đứng trước mặt cô, rõ ràng khoảng cách không xa, nhưng trong một khoảnh khắc nào đó, anh dường như đã vượt núi vượt sông, vượt qua vạn vật…
Kiều Lộc ngẩng đầu lên nhìn anh, cô cắn chặt môi để kìm nén cảm xúc sắp tuôn trào ra.
Sau đó cô nhìn thấy Giang Kỳ im lặng khoảng nửa phút, anh nói: “Đừng khóc.” Thanh âm rất nhẹ rất nhẹ.
Kiều Lộc nhịn rồi, nhưng nước mắt không nhịn được mà tuôn ra.
Cô quay mặt đi, lau sạch nước mắt, lúc quay lại, là một khuôn mặt tươi cười, “Bây giờ em rất tỉnh táo, Giang Kỳ.”
Vì thế, những gì hôm qua em nói, là rất nghiêm túc.
Giang Kỳ vươn tay ra, sắp chạm vào khuôn mặt Kiều Lộc, ngay sau đó, anh nhẹ giọng mỉm cười, “Được.”
Anh cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, anh hỏi: “Một tiếng, có thể đợi được không?”
Kiều Lộc bị câu hỏi này làm cho ngây người, vẻ mặt cô mờ mịt.
Nụ cười trên mặt Giang Kỳ dần phai đi, như thể mọi thứ vừa rồi chỉ là ảo ảnh.
Anh nói: “Anh tan ca lúc tám giờ ba mươi, Cục Dân Chính tám giờ ba mươi mới làm việc.”
“Có thể đợi được không?”.