*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người này đang hoàn toàn chơi trò liều mạng…
Tên điên này rốt cuộc là từ đâu đến vậy?
Nam Phái rốt cuộc đã đắc tội với anh ta ở chỗ nào? Đến mức liều mạng như vậy sao?
Rất nhiều người đều ghé đầu rỉ tai, bàn tán sôi nồi.
Các bác sĩ thiên tài trong khu vực ứng cử viên cũng vô cùng kinh ngạc.
“Tên ngốc này là ai vậy?” Trình Thường Sinh hỏi.
“Chưa từng gặp qua, nhìn tuổi tác chắc cũng trạc tuổi chúng ta.” Diêm Tiểu Nguyệt nói.
“Ôi trời, không biết trời cao đất dày, lại chạy tới đây tìm cái chết! E rằng ngay cả bác sĩ thiên tài số một kia cũng không dám nói giọng điệu như vậy với Nam Phái đúng không?” Uông Cang, người đứng thứ sáu, cười lạnh nói.
“Đứng thứ nhất sao?”
Sắc mặt của máy người ngay lập tức thay đổi, dường như: đang nghĩ về một điều gì đó rất khủng khϊế͙p͙ …
Bốn người Vũ Văn Mặc và Kim Đỉnh cau mày.
Người này dựa vào cái gì mà có lời thề sắc son như vậy?
Mấy người đều là những người dày dặn kinh nghiệm, đối mặt với giọng điệu tự tin của người khách này, đều không dám đồng ý lung tung, nhưng người khác đang giẫm lên đầu Nam Phái, nếu như cứ tiếp tục thờ ơ không quan tâm, không phải sẽ khiến cho những người ở hiện trường cười nhạo sao?
Trong lúc bất lực, Vũ Văn Mặc chỉ có thể hừ lạnh một tiếng: “Cậu bạn này tự tin như vậy, vậy được, vậy thì cứ làm theo lời cậu nói đi! Muốn lập chứng từ hay là hợp đồng gì không?”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
“Không cần đâu.”
Vị khách mặt không biểu cảm nói: “Thứ nhát, tôi sẽ không chết, thứ hai, tôi sẽ phế bỏ các ông, các ông không thể ngăn cản được!”
Thật kiêu ngạo!
Các thành viên của Nam phái ai nấy đều với ánh mắt lạnh lùng, nắm đấm cũng siết chặt, dáng vẻ đó như thể muốn ăn tươi nuốt sống vị khách.
“Các ông ai sẽ lên trước!”
Người khách nhìn mấy người Vũ Văn Mặc.
Mấy người âm thầm nhìn nhau, ánh mắt như thể đang giao lưu.
Nhưng lúc này một thành viên của phái Nam với vẻ mặt hung ác đã bước tới.
“Đối phó với cái tên không biết trời cao đất rộng như anh, thì cần mấy vị sư phụ phải ra tay sao? Tôi đối phó với anh là đủ rồi!”
Khi người này vừa xuất hiện, nhiều người trồ mắt lên.
“Là Ninh Đồ?”
“Anh ta chính là người ba năm liền đều được phong tặng danh hiệu bác sĩ Trung Y ưu tú của Nam Phái!”
“Nghe nói anh ta sẽ có tên trong danh sách thăng cấp thành trụ cột tiếp theo!”
“Người này lên, vững vàng rồi!”
Tiếng bàn tán từ những người xung quanh vang lên.
Ánh mắt của mấy người Bích Nhàn hơi buông lỏng, ánh mắt nhìn Ninh Đồ cũng có máy phần tán thưởng.
Mấy vị giám khảo chính đều không biết thực lực của vị khách, cộng với thủ pháp dùng kim bạc để phong ấn huyệt đạo vô cùng kỳ diệu này, đủ để cho thấy anh không phải là người bình thường, nếu như bọn họ ra tay thì chưa chắc có thể giành được chiến thắng, hơn nữa lúc này cần phải có người ra tay thăm dò mức độ của người đó, Ninh Đồ này đã đứng ra và giúp đỡ bọn họ một chuyện lớn.
Về phần thắng hay thua?
Điều đó hoàn toàn không quan tâm chút nào!
Cho dù thua, không lẽ những người này của Nam phái còn không thể bảo vệ được một học trò của Nam phái sao?
Đó không phải là nực cười sao?
“Ninh Đồ, cậu cẩn thận một chút, người này không đơn giản, có thể dùng kim bạc để phong bề huyệt đạo, thì cũng không phải là người đơn giản, đừng coi thường cậu ta!”
Kim Đỉnh nhắc nhở.
Cho dù mỗi người bọn họ đều rất lo lắng, vô cùng không tình nguyện để anh chàng không rõ lai lịch này chữa bệnh.
“Tên nhóc này có được không vậy?”
“Anh ta không phải là người của Nam Phái sao?”
“Nếu như anh ta không chữa khỏi cho chúng ta thì phải làm sao?”
Mọi người nói với vẻ lo lắng.
“Mọi người không cần lo lắng, cho dù người này không chữa khỏi bệnh cho mọi người, Nam Phái của chúng tôi cũng sẽ chữa trị miễn phí cho mọi người.” Kim Đỉnh lớn tiếng nói.
Nghe thấy lời này, biểu hiện của những bệnh nhân này đã cải thiện hơn rất nhiều.
Người khách vẫn rất bình tĩnh, hoàn toàn không vì chuyện này mà tức giận.
“Có thể bắt đầu rồi chứ?”
Ninh Đồ ở đằng kia đã ngồi sẵn vào bàn, chuẩn bị xong kim bạc và dược liệu, mỉm cười hỏi.
“Anh có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.” Người đến thờ ơ nói.
“Vậy được, bây giờ tôi tuyên bó, trận chiến y thuật chính thức bắt đầu.” Vũ Văn Mặc hét lên.
Ngay khi những lời này rơi xuống, Ninh Đồ ngay lập tức kéo cánh tay của người trước mặt, bắt đầu bắt mạch và chẩn đoán cho anh ta, sau đó nhanh chóng rút kim ra và bắt đầu châm kim.
Nhưng giây tiếp theo…
‘Vút vù vù vù…
Nhiều âm thanh vỡ vụn kỳ lạ vang lên.
Sau đó, lại nhìn thấy ánh sáng bạc phía người đó nhấp nháy liên tục, chỉ nhìn thấy người đó nâng tay lên, hàng trăm chiếc kim bạc từ túi kim quanh thắt lưng vung ra.
Những chiếc kim bạc này như một con dao găm đâm chính xác vào cơ thể của năm mươi bệnh nhân trước mặt.
Trong phút chốc, tắt cả mọi người đều run lên.
Chỉ nhìn thấy người đó lại nhảy bổ lên, giống như có một con rồng vòng quanh cơ thể anh.
Một lúc sau, toàn bộ kim bạc mà anh đã châm trêи người những người này toàn bộ đều bị thu lại, nhưng người đó vẫn đứng yên tại chỗ.
“Thắng thua đã rõ rồi.” Anh thờ ơ nói.
Ninh Đồ sững sờ.
“Đại đồng châm pháp!” Liễu Như Thi tại hàng ghế ở phía xa hét lên thất thanh.
“Cái gì?” Vũ Văn Mặc, Kim Đỉnh, Bích Nhàn và Lý Tử Vân ở bên này toàn bộ đều sững sờ.
Cả khán phòng cũng chết lặng.
“Đó là cái gì?”
“Xiếc ảo thuật sao?”
“Xong rồi sao?”
Mọi người đều vô cùng sửng sốt, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Duy chỉ có nhiều bác sĩ Trung y lớn tuổi trêи băng ghế của ứng cử viên mới nhìn ra được manh mối.
“Khỏi rồi, tôi khỏi rồi sao?”
“Thắt lưng của tôi không còn đau nữa!”
“Ngực của tôi không còn đau nữa.”
“Hả? Tay của ta hồi phục từ khi nào vậy?”
Các bệnh nhân đó lần lượt thót lên, tất cả đều vui mừng trước sự thay đổi đột ngột của mình.
Và giọng nói của những người này cũng khiến trái tim của người trong toàn bộ hội trường như muốn thắt lại, khó có thể bình tĩnh được.
“Hai mũi kim! Mỗi người hai mũi kim!”
“Bệnh của những bệnh nhân này … đã lành rồi sao?”
“Không thể nào?”
“Bác sĩ Ninh Đồ thậm chí đến bệnh nhân đầu tiên còn chưa khám xong!”
“Trước sau chỉ có hơn mười giây đã kết thúc rồi sao?”
Tiếng kinh ngạc nối tiếp nhau.
Ánh mắt của mọi người nhìn người đó đều tràn đầy sự: kinh ngạc.
Hoa Đà tái thế cũng không được như vậy, đúng không?
Vũ Văn Mặc và những người khác đều có biểu hiện nghiêm túc và muốn lên trước để chẩn đoán, nhưng lại bị người đó ngăn cản.
“Chẩn đoán của các ông không đủ công bằng. Tôi muốn nhờ cô Liễu Như Thi chẩn đoán kết quả bệnh tình của những người này.”
“Ý của anh là gì?” Bích Nhàn tức giận mắng.
“Ý nghĩa rất đơn giản. Các ông đến cả cuộc khảo nghiệm do mình tổ chức cũng không thể bảo vệ được sự công bằng. Ông nghĩ rằng tôi còn có thể tin tưởng các ông sao?”
Ngay khi những lời này rơi xuống, máy người ngay lập tức cứng họng.
“Cô Liễu, có có tiện không?” Người đó hỏi Liễu Như Thì.
Liễu Như Thi cười nhạt, sau đó chậm rãi đứng dậy gật đầu: “Đây là vinh hạnh của tôi!”
Nói xong, thì sải bước đến.
Chỉ nhìn thấy cô ấy đưa ngón tay ngọc ngà lên, búng ngón tay, một sợi tơ mỏng như tơ nhện bay ra, quấn lấy cổ tay của bệnh nhân, sau đó nhắm mắt chẩn đoán bệnh.
“Huyền tơ chẩn mạch sao?”
Có người kinh ngạc nói.
Chỉ riêng điều này thôi cũng đủ cho thấy trình độ y thuật của Liễu Như Thi không hẳn là thua kém so với các bác sĩ thiên tài, có người từng nói nếu như được bình chọn thì ít nhất cô ấy cũng sẽ lọt vào top 3.
Không hỗ danh là cháu gái của Dược Vương…
Liễu Như Thi tuân theo luật, chẩn đoán cho từng người một.
Ninh Đồ ở đẳng kia cũng không chẩn đoán tiếp nữa mà hồi hộp nhìn về phía bên này.
Nếu như bệnh của người nào đó chưa được chữa lành vậy thì có nghĩa là người đó đã thua rồi, anh ta cũng không cần phải chữa trị nữa, nếu như tất cả bọn họ đều khỏi bệnh vậy thì càng không cần phải điều trị nữa.
Chỉ là 50 người đã được chữa lành trong mười giây này sao?
Thật nực cười!
Người này là thần tiên sao?
Sẽ không ai tin vào điều đó!
nhưng…
Khi Liễu Như Thi xem mạch xong cho người cuối cùng, cô ấy mở đôi mắt mùa thu ra, mỉm cười nói.
“Năm mươi người này hiện tại đã bình phục rồi. Không ai bị bệnh cả. Người thắng cuộc chính là vị bác sĩ này!”
Âm thanh rơi xuống một cách rõ ràng, hội trường im lặng như tờ.
Khuôn mặt Ninh Đồ tái xanh vô cùng.
Còn người đó thì xoay người, rút kim bạc đi về phía Ninh Đồ, giọng nói lạnh lùng phát ra.
“Theo như lời hứa, tư cách hành y của anh… tôi đã tước đoạt rồi!”