“Ôi chao! Con gái ngốc, sao con lại nói chuyện này trước mặt Lâm Ẩn chứ.” Lư Nhã Huệ dậm chân tức giận: “Con nói với nó những thứ này làm gì? Nó chắc chắn sẽ làm loạn làm hỏng chuyện của con.”
“Trong lòng Lâm Ẩn chắc chắn còn muốn theo con ăn ngon mặc đẹp, cả đời ăn bám. Con có biết không vậy?”
“Làm loạn gì chứ, mẹ, như vậy không tốt, mẹ biết không?” Trương Kỳ Mạt có chút không nhẫn nại nói.
“Có gì không tốt chứ?” Lư Nhã Huệ nghiêm mặt nói: “Lẽ nào con đã coi Lâm Ẩn là chồng mình rồi? Nó chỉ là bù nhìn, là một trò cười, hai đứa không có tình cảm, cũng không ngủ cùng nhau, vả lại, cả cái thành phố Thanh Vân này có ai không biết chuyện này chứ? Lâm Ẩn chính là một thằng ở rể vô dụng, con vẫn còn trong sạch con gái ạ!”
“Có bác hai và bác trai bảo lãnh, cộng thêm danh tiếng của con trên thị trường đá quý, còn ai dám nói xấu sau lưng con sao?” Lư Nhã Huệ không thèm để ý nói.
“Ai…” Trương Kỳ Mạt khẽ than nhẹ, không nói gì.
Lư Nhã Huệ biểu tình nghiêm túc nói: “Kỳ Mạt, chuyện này con bắt buộc phải nghe mẹ và ba con. Đi theo cô hai, cô ấy sẽ giúp con sắp xếp mọi thứ.”
“Cô hai con có lòng giúp nhà chúng ta một tay, đây là cơ hội rất tốt, con nhất định phải nắm lấy.” Lư Nhã Huệ khuyên bảo hết nước hết cái: “Kỳ Mạt, con nhìn xem thế hệ trước của nhà họ Trương xem chúng ta đi, ngoài ba con ra, ai mà không phải là người có máu mặt ở thành phố Thanh Vân này. Bây giờ khó khăn lắm mới có chút thành tựu, cô hai có ý muốn giúp con mai mối, giúp đỡ con, gia đình chúng ta ra ngoài cũng xứng với danh hiệu người của Trương gia ở thành phố Thanh Vân.”
“Con cũng không nghĩ xem, Kỳ Mạt con được trọng dụng trong tập đoàn, cổ đông hội đồng quản trị đều xem trọng con, thiết kế lần trước lại phá kỉ lục, bán ra với giá một trăm triệu, trở thành nhà thiết kế đá quý nổi tiếng ở thành phố Thanh Vân.” Lữ Nhã Huệ chầm chậm nói: “Lâm Ẩn chẳng qua chỉ là đồ hèn nhát vô dụng thôi? Có thể xứng với con sao?”
Trương Kỳ Mạt trầm mặc không nói.
Lữ Nhã Huệ lại nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt lạnh lùng, nghiêm nghị nói: “Lâm Ẩn, tôi cũng nói thẳng cho cậu biết. Cô hai của Kỳ Mạt làm mối cho nó, giới thiệu cho nó đều là gia đình có năng lực, có tiền có quyền, có gia thế có bai cảnh, tùy ý giới thiệu một người, làm gì có ai không hơn cậu chứ?”
“Làm người phải biết mình là ai. Cậu cũng đừng nói là tôi bắt nạt cậu, chỉ cần đến lúc ấy Kỳ Mạt để ý đến ai, cậu ngoan ngoãn phối hợp, đồng ý li hôn là được.” Lư Nhã Huệ nghiêm mặt: “Lâm Ẩn à, cậu cũng phải biết ơn đền đáp chứ! Kỳ Mạt để cho cậu làm trợ lý, đưa cậu từ một thằng bán hàng rong đến giờ thành cả người đồ tây phẳng phiu, ở tập đoàn Trương Thị chúng ta cũng là ăn nên làm ra, kiếm được tiền rồi, cũng có nhiều quan hệ. Nhà chúng tôi cũng không bạc đãi cậu? Nói báo ơn cũng không quá đáng đúng không?”
“Cậu cũng phải có chút lương tâm, đừng có ngăn căn Kỳ Mạt nhà chúng tôi theo đuổi hạnh phúc của mình. Hai người hoàn toàn không ở cùng một đẳng cấp.”
“Tất nhiên, nếu cậu ngoan ngoãn nghe lời, cho dù có li hôn, tôi cũng bảo Kỳ Mạt giữ cậu ở lại tập đoàn Trương Thị, sắp xếp cho cậu một vị trí tốt, cậu cũng có thể tiếp tục kiếm tiền, như vậy không tồi chứ? Tôi nói như vậy, cũng là tốt cho cậu, đúng không nào?” Lư Huệ Nhã nói rất thản nhiên, ra vẻ công bằng.
Trong lòng Lâm Ẩn lắc đầu, cười mà không nói.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Quen biết mẹ Trương Kỳ Mạt đã hai năm, anh rất rõ con người này.
Chỉ nhận tiền, không nhận người, vô cùng hám của, và còn cực kỳ thích quyền lực, háo thắng thích thể diện. Chỉ cần có một chút cơ hội liền trèo lên, nhất quyết không bỏ qua.
Rất rõ ràng, lần này cô hai chủ động đối tốt với nhà Kỳ Mạt, đó chính là cơ hội để gia nhập vào giới thượng lưu của thành phố Thanh Vân. Lư Nhã Huệ lập tức thuận thế leo lên, muốn ôm đùi người ta, cũng tiện thể cho gia đình mình gia nhập vào giới thượng lưu luôn.
Cũng đúng thôi, danh tiếng của Kỳ Mạt bây giờ khác rồi, hoàn toàn có tiềm năng phát triển. Nếu không thì tại sao trước đây cô hai của Kỳ Mạt không tốt với họ, mà lại đợi đến lúc này?
“Mẹ, mẹ đang nói gì vậy? Chuyện của con con tự biết rõ, mẹ bây giờ hành xử như thời phong kiến vậy.” Trương Kỳ Mạt không bằng lòng nói.
Lư Nhã Huệ nói: “Mẹ cũng không nói là chỉ định hôn sự cho con, con cứ coi như đi xem mắt là được rồi, lần này tham gia hội giao lưu của giới sưu tầm, đây thật ra là buổi gặp gỡ của những người giàu có, con nhìn trúng ai thì bảo bác hai con giúp.”
Nói đến đây, Lư Nhã Huệ lạnh lùng nhìn Lâm Ẩn mà nói: “Tôi làm như vậy cũng là để cậu chuẩn bị trước. Nếu cậu nhất thiết muốn tham gia hội giao lưu cùng Kỳ Mạt thì cũng được, coi như là mở rộng tầm mắt. Đồng thời, cậu cũng nhìn những người trong giới đó để tự hiểu trong lòng rằng mình với họ cách biệt như thế nào!”
Lâm Ẩn không nói gì, trầm mặc đi về phòng, yên lặng ngồi thiền.
“Hừ! Còn dám bày ra cái vẻ mặt đó cho tôi xem.” Lư Nhã Huệ hừ lạnh một tiếng, nhìn phía cửa phòng Lâm Ẩn: “Trước sau gì tôi cũng đá cậu ra khỏi cái nhà này!”
“Mẹ, mẹ đừng suốt ngày mắng anh ấy, Lâm Ẩn đã làm giúp nhà chúng ta không ít việc.” Trương Kỳ Mạt suy nghĩ nói: “Lần trước Lâm Ẩn bỏ tiền ra nhờ người làm việc, lại còn mua xe, lần này mua nhà cũng cần tiền, con cảm thấy không thể lấy không của người ta, mẹ cũng phải biểu hiện chút gì đó chứ.”
“Lần trước nhà bác ba không phải đã đưa tới một triệu để dẹp yên chuyện kia sao? Con cảm thấy, số tiền này lấy ra năm trăm ngàn đưa cho Lâm Ẩn.” Trương Kỳ Mạt nghiêm mặt nói: “Con chuẩn bị thêm chút tiền nữa, trả tiền anh ấy mua xe và nhờ người làm việc, tất cả đều trả lại anh ấy, còn về việc mua nhà, con sẽ thương lượng thêm.”
“Con gái con ngốc à?” Vừa nói đến tiền, sắc mặt Lư Nhã Huệ vô cùng không vui: “Đấy đều là việc mà nó cần làm, con cứ tưởng đấy là ý tốt của nó hả? Không phải mẹ đã sớm nói với con rồi sao, những thứ này nó đều dựa vào con mới có được, nó hiếu kính với chúng ta, là đạo lý hiển nhiên!”
“Còn nữa, một triệu này là tiền dưỡng lão của mẹ và ba con, phải giữ lại.” Lư Nhã Huệ ra vẻ không hài lòng nói: “Ai cũng không được động đến. Con đừng có mà ngốc nữa, lại còn định đưa tiền cho nó, nó đúng là ăn bám ăn đến quen rồi!”
Trương Kỳ Mạt không còn lời nào để nói bèn trở về phòng mình, xem ra phải tự mình nghĩ cách trả lại số tiền kia cho Lâm Ẩn.
Sáng sớm ngày hôm sau Trương Kỳ Mạt đã đi ra ngoài cùng Lâm Ẩn.
Ngũ Chính sớm đã đỗ xe tại cửa khu dân cư Thuỷ Nguyên Hoa Uyển rồi.
Hai người lên xe, Ngũ Chính khởi động, lái đến trung tâm thành phố.
Ngồi ở ghế sau, Lâm Ẩn nhắm mắt nghỉ ngơi, vẻ mặt Trương Kỳ Mạt có chút không tốt.
“Lâm Ẩn, mẹ em tính cách là như vậy, lời bà ấy nói anh đừng để trong lòng.” Trương Kỳ Mạt nghiêm túc nói.
“Lần này anh giúp gia đình em mua nhà, mẹ em lại trách mắng anh, trong lòng anh chắc chắn có oán hận đúng không?” Trương Kỳ Mạt có chút ngại ngùng hỏi.
“Không có.” Lâm Ẩn từ từ mở mắt, hờ hững nói, anh vẫn chưa đến mức để bụng lời của mẹ Trương Kỳ Mạt.
Trương Kỳ Mạt lại hỏi: “Lần trước tiền anh nhờ người ta làm việc, cả tiền mua xe, bây giờ em sẽ chuyển cho anh. Nhưng mua nhà tiêu hết hai triệu, em hiện tại không có nhiều tiền như vậy, em thấy anh vẫn nên chuyển tên chủ sở hữu thành mình đi.”