Nhìn vòng cổ dành cho linh thú trong tay, Giang Hạo cảm nhận sâu sắc sự tốn kém của nuôi linh sủng.
Vòng cổ Luyện Khí kỳ đã gần một trăm linh thạch.
Vòng cổ Trúc Cơ sơ kỳ này của hắn tốn năm trăm linh thạch.
Khi linh sủng đột phá cần phải nhanh chóng thay đổi cái khác, nếu không rất dễ bị phá vỡ.
Trung kỳ cần hơn một ngàn linh thạch.
Càng nghĩ, Giang Hạo càng kinh ngạc số lượng linh thạch sư huynh sư tỷ đồng môn có.
“Vẫn còn tốt, thư tịch chế phù không phải giá trên trời.”
Lần này, thư tịch chế phù là tinh phẩm lục phù.
Là sáu loại phù lục Trúc Cơ và Kim Đan hay sử dụng, giá bán một trăm linh thạch.
Thấp hơn so với dự liệu.
So với đan phương, đây được coi là tặng không.
Đan phương cấp bậc Kim Đan, một tấm cũng đắt kinh khủng.
Có lẽ Luyện Đan sư cũng không thiếu linh thạch.
Luyện Khí sư, Luyện Đan sư, Chế Phù sư, hình như chỉ có chế phù giá rẻ nhất.
Hôm nay tốn sáu trăm linh thạch, Giang Hạo nhất thời định bày quầy bán chút phù lục.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Nhưng nghĩ đến con thỏ trong Linh Dược viên, hắn phải từ bỏ.
Con thỏ quan trọng hơn.
Phù lục bán lúc nào cũng được.
————
Bách Hoa hồ.
Hồng Vũ Diệp ngồi ngay ngắn trong đình, trên mặt bàn đặt một thanh trường đao đen kịt.
Chính là Ám Ảnh đao của Giang Hạo.
Nàng cầm đao quan sát rất lâu, sau đó nhẹ nhàng ném một phát, cắm đao vào bụi hoa trong đình.
“Nói đi.”
Nàng chậm rãi mở miệng, nhìn về phía Bạch Chỉ đang cúi đầu ở ngoài đình.
“Vâng.” Bạch Chỉ cung kính nói, chỉ đứng đợi bên cạnh Chưởng giáo, nàng cũng cảm giác khó hô hấp, áp lực vô hình khiến nàng e ngại:
“Sau khi Thiên Thanh sơn luận đạo, đột nhiên bắt đầu ra tay với chúng ta, có thể là bởi vì Thiên Hương Đạo Hoa xuất hiện.”
“Xem ra phản đồ vẫn còn nhiều.” Hồng Vũ Diệp bình tĩnh nói.
“Thuộc hạ làm việc bất lực.” Bạch Chỉ quỳ một chân trên đất thỉnh tội.
Hồng Vũ Diệp không tiếp tục nhìn Bạch Chỉ, ngẩng đầu nhìn mây trắng trên không trung:
“Còn sớm, tiếp tục chờ là được, còn Thiên Thanh sơn, đây là chuyện của ngươi.
“”Thuộc hạ hiểu rõ.” Bạch Chỉ gật đầu, chợt nói đến Thiên Hương Đạo Hoa:
“Đoạn Tình nhai bên kia không có chuyện đặc biệt nào, tu vi Giang Hạo lần nữa tăng lên, nói là cơ duyên trong Ma Quật.
Có thể là do được người sau lưng hắn hỗ trợ, lấy Ma Quật làm cái cớ.
Cho nên, hắn vẫn chưa thể thoát khỏi đối tượng bị tình nghi.
Nằm vùng Kim đan sơ kỳ ở Lạc Hà tông một lần nữa chết trong tay hắn, tất cả những thứ này đều rất trùng hợp.”
“Vậy cứ tiếp tục quan sát.” Hồng Vũ Diệp thu hồi ánh mắt, nhìn về phía bụi hoa, tiếp tục nói: “Nếu nổi lên xung đột với Thiên Thanh sơn, hãy đi lấy một ít công pháp và điển tịch của bọn họ về đây.”
“Vâng.” Bạch Chỉ cúi đầu đáp.
Vù ~
Gió nhẹ lay động bụi hoa, thấy Hồng Vũ Diệp có chút thất thần.
Bạch Chỉ cúi đầu không dám nói gì.
Sau một hồi, nàng mới nghe thấy tiếng Chưởng giáo phá vỡ yên tĩnh: “Bạch Chỉ, ngươi nói Thiên Thanh sơn dựa vào đâu mà dám động thủ với chúng ta? Do những năm gần đây Thiên Âm tông không được như xưa, hay là Thiên Thanh sơn ngày càng mạnh mẽ hơn rồi?”
“Đều không phải.” Bạch Chỉ hoảng hốt, vội vàng giải thích: “Mấy chục năm này, mặc dù Thiên Thanh sơn có thay đổi mạnh hơn, nhưng Thiên Âm tông không kém cỏi hơn chút nào, thực lực của bọn họ không bằng Thiên Âm tông chúng ta.”
Thân là quyền Chưởng môn, dù Thiên Âm tông kém xa lúc trước, hay đối phương ngày càng mạnh mẽ, đều là trách nhiệm của nàng.
Câu trước không đề cập tới, nhưng câu sau thì khác, những người khác có thể mạnh lên, tại sao chúng ta lại dậm chân tại chỗ?
Đây cũng là sai lầm.
Cho nên nàng mới hoảng hốt.
“Nếu như là vì Thiên Hương Đạo Hoa, thuộc hạ cảm thấy sau lưng Thiên Thanh sơn có người khác hỗ trợ.” Bạch Chỉ tiếp tục giải thích:
“Nếu không, với thực lực của Thiên Thanh sơn, không thể liều lĩnh như vậy.”
Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp đưa ánh mắt đặt ở trên người Bạch Chỉ, thanh âm không hề dao động:
“Điều tra ra cho ta.”
“Vâng.” Giọng Bạch Chỉ cao hơn.
Sau đó nàng lui ra ngoài.
Trên đường trở về, Bạch Chỉ bắt đầu suy nghĩ phương án hành động.
Nàng vốn muốn tìm nữ tu sĩ qua đó dò xét Giang Hạo, thế nhưng nàng phát hiện mục đích thực sự của Chưởng giáo không phải muốn kiểm tra Giang Hạo có phải là phản đồ hay không.
“Chưởng giáo có suy nghĩ thâm sâu, nhưng không biết người trồng Thiên Hương Đạo Hoa nhất định phải là Giang Hạo, hay là ai cũng được.”
Danh sách là nàng nộp lên, theo lý thuyết thì tùy tiện chọn ai cũng đều được.
Nhưng luôn có cảm giác không hợp lý.
“Chuyện phản đồ tạm hoãn một thời gian, đầu tiên phải xử lý chuyện của Thiên Thanh sơn trước, điều tra xem ai đứng sau lưng làm chủ.”
————
Buổi chiều.
Giang Hạo mang con thỏ đi.
“Những ngày tới, nếu là có người tìm kiếm linh thú, thì bảo hắn tới gặp ta.”
Trước khi đi, hắn chào hỏi người canh giữ Linh Dược viên.
Một phần vạn khả năng có thể tìm ra nằm vùng mới.
Về phần con thỏ này, bảy ngày sau sẽ không còn tác dụng gì.
Có thể lưu hoặc không lưu.
Đi vào rừng cây phía sau chỗ ở, hắn đeo vòng cổ cho con thỏ, cái vòng này có thể lớn có thể nhỏ, linh thú không có cách nào thoát khỏi.
Chỉ có thể dùng sức lực phá vỡ.
Lúc này con thỏ đã tỉnh lại, nó nhìn chằm chằm Giang Hạo, đang cố gắng thoát khỏi vòng cổ.
Hình như cực kỳ ghét vòng cổ.
Dáng vẻ nhe răng trợn mắt rồi lại bất lực, Giang Hạo nhìn một hồi lâu.
Cuối cùng ném ra một khối linh thạch.
Quả nhiên, con thỏ từ bỏ giãy dụa, cắn linh thạch, gặm ăn.
“Bây giờ cần quy định cho nó một phạm vi.”
Hắn liền tính toán dùng vòng cổ định phạm vi, đây là công năng phụ trợ của vòng cổ.
Năm trăm linh thạch, cũng đáng giá.
Nếu không sẽ phải bố trí khốn trận, Giang Hạo cũng không thông thạo cái này.
Tốn thời gian, phí sức lực, hơn nữa còn có thể thất bại, để con thỏ trốn thoát.
Thời gian ngắn dễ dàng phong bế, thời gian dài sẽ xảy ra biến cố.
Lúc hắn động thủ, đột nhiên có thanh âm từ phía sau truyền đến, bình tĩnh mà êm tai, nhưng không nghe ra cảm xúc gì:
“Ngươi đang làm gì vậy?”
Kinh hãi một thoáng, Giang Hạo quay đầu nhìn lại, phát hiện người vừa nói chuyện chính là nữ tử mặc áo đỏ.
Chính là nữ nhân kia.
——
Dịch: MBMH Translate