“Chuyện lớn không ổn?”
Tân Ngọc Nguyệt chau mày mang theo nghi hoặc, chờ đợi vị sư huynh trước mắt trả lời.
“Ừm.” Trịnh Thập Cửu nhìn về phương xa nói:
“Một khi ba người gặp nhau, chắc chắn chỉ có một bên mới có thể trở về. Hai người Thiên Hoan các trở về không có gì là lạ, đó là chuyện đương nhiên.
Nhưng nếu chỉ có Giang Hạo trở về. Ngươi nói xem sẽ xảy ra chuyện gì?”
“Thiên Hoan các thất thủ?” Tân Ngọc Nguyệt hỏi.
“Đâu chỉ đơn giản là thất thủ! Một khi ba người bọn họ gặp nhau, dường như không có khả năng đồng thời trở về.
Nhưng nếu chỉ có Giang sư đệ trở về, chuyện kia không cần nghĩ cũng biết… Đó là hai người của Thiên Hoan các bị giết ngược.” Trịnh Thập Cửu trịnh trọng nói.
“Điều đó là không thể. Trúc Cơ sơ kỳ làm sao giết ngược một Trúc Cơ hậu kỳ và một Trúc Cơ viên mãn?” Tân Ngọc Nguyệt lắc đầu, cảm thấy không thể.
“Đúng vậy! Nếu như xảy ra chuyện đó, không phải là chuyện lớn không ổn sao?
Điều này có nghĩa là chúng ta biết rằng Giang sư đệ có năng lực giết Trúc Cơ viên mãn.
Ngươi nói xem hắn có vì bí mật này mà để chúng ta cùng lưu lại nơi này không?
Dù sao ngươi với ta là một Trúc Cơ sơ kỳ và một Trúc Cơ hậu kỳ, giết cũng không khó.” Trịnh Thập Cửu vừa cười vừa nói.
Nhưng mà hắn vừa dứt lời, Tân Ngọc Nguyệt hoảng sợ nhìn về phía bên cạnh, nàng giật giật ra hiệu cho vị sư huynh này, khẩn trương nói:
“Sư… Sư huynh, ngươi xem kìa.”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Nghe vậy, Trịnh Thập Cửu quay đầu nhìn lại, không hiểu vì sao giọng nói Tân Ngọc Nguyệt thay đổi.
Nhưng trong nháy mắt, hắn nhìn thấy một vị nam tử trẻ tuổi từ trong rừng cây đi ra.
Dáng vẻ người đó trầm ổn, khí tức ôn hoà, nhìn không ra hỉ nộ, cũng không thấy có bất kỳ điểm gì khác thường.
Nhưng trong nháy mắt khi nhìn thấy người đó, con ngươi Trịnh Thập Cửu co rụt lại, tim đập thình thịch, cảm giác như gặp phải đại nguy cơ.
“Sư huynh, làm sao bây giờ?” Tân Ngọc Nguyệt nhỏ giọng hỏi.
Nếu như không nghe được phân tích kia, nàng cũng không lo lắng, nhưng sau khi nghe hết, lại nhìn thấy người kia, nàng cảm giác mình sẽ bị công kích bất cứ lúc nào.
Người từ trong rừng đi ra chính là Giang Hạo đã hoàn toàn khôi phục thương thế.
“Bình tĩnh lại, giữ một khoảng cách, không thể lưu lại Ma Quật thêm nữa, rời khỏi nơi này càng nhanh càng an toàn.
Còn nữa, chúng ta đừng nên đứng quá gần nhau, chỉ cần một người có thể chạy, hắn sẽ không mạo hiểm động thủ.” Trịnh Thập Cửu nhắc nhở.
Lúc này Giang Hạo đã tới gần, sau đó Trịnh Thập Cửu chủ động đứng xa Tân Ngọc Nguyệt, lộ ra nụ cười:
“Giang sư đệ lần này có thu hoạch gì không?”
“Ma nhân đại khái đã bị giết sạch.” Giang Hạo hồi đáp.
Hắn tới gần, phát hiện hai người này có chút không bình thường, giống như đang phòng bị gì đó.
Rất nhanh, hắn dường như đã hiểu rõ nguyên nhân, chỉ mình hắn trở về, hai người của Thiên Hoan các không trở về, sắp xếp suy nghĩ một lúc sẽ biết có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Giang Hạo không thèm để ý, bởi vì không có bằng chứng, không ai biết đã xảy ra chuyện gì.
Nếu giết hai người trước mắt để diệt khẩu… Như vậy ra ngoài càng khiến người khác nghi ngờ, không có ý nghĩa thiết thực.
Như này là được rồi.
“Sư huynh sư tỷ của Thiên Hoan các còn chưa quay lại sao?” Giang Hạo hỏi.
“Bọn họ chắc là bị chuyện gì đó làm chậm trễ, sắp đến thời gian ước định rồi. Vậy chúng ta cũng không cần chờ đợi, đi ra ngoài trước đi.” Trịnh Thập Cửu cười nói.
Nếu như bình thường, hắn sẽ lưu lại chờ thêm một hai ngày, nhưng hiện tại không dám.
Càng chờ càng nguy hiểm.
Mặc dù cũng có thể là hắn đoán sai, nhưng thà rằng tin là đúng.
“Bọn họ cũng không phải là đứa trẻ, khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ tự trở về.” Tân Ngọc Nguyệt nói theo.
Giang Hạo gật đầu đồng ý.
Hơn hai tháng tới Ma Quật, hắn hơi lo lắng Thiên Hương Đạo Hoa.
Một lúc sau, ba người ra khỏi Ma Quật.
Khi ra tới nơi, Trịnh Thập Cửu và Tân Ngọc Nguyệt lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Bây giờ nếu bọn hắn chết sẽ bị điều tra, nên sẽ không có người tùy tiện động thủ.
Nhưng mà, cảnh giác cũng không dư thừa.
Thật khó có thể tưởng tượng, khiến bọn hắn áp lực nhất, lại là người bọn hắn không để vào mắt nhất.
Cáo biệt hai người kia, Giang Hạo bàn giao nhiệm vụ.
Sau đó sẽ có người đi Ma Quật kiểm tra, xác định xong sẽ có thể cấp ban thưởng.
Giang Hạo đoán chừng sẽ thu hoạch được mấy trăm linh thạch.
Coi như thu hoạch không tệ.
Lúc đó, thi thể hai vị Thiên Hoan các có bị phát hiện hay không… Hắn không thèm để ý, bởi vì đã nằm trong bụng ma nhân.
Người của Chấp Pháp đường không đi điều tra, sẽ không có bằng chứng chứng minh là hắn.
Nhưng Liễu Tinh Thần có tự mình đi hay không, hắn cũng không chắc chắn.
Sau một tháng, hiện trường đã sớm bị hắn phá hủy, theo lý thuyết cũng không tra ra được gì.
Rời khỏi Chấp Pháp phong, Giang Hạo đến chào hỏi sư phụ, sau đó trở lại chỗ mình ở.
Sư phụ thấy hắn trở về với đầy đủ lông tóc thì có hơi kinh ngạc.
Nhưng cũng chỉ gật đầu, không nói thêm gì khác.
Trải qua hơn hai tháng, cuối cùng Giang Hạo cũng về tới sân nhỏ của mình.
Đi vào thì thấy bên trên Thiên Hương đạo hoa có hai bọt khí màu lam.
【 Tu vi +1 】
【 Khí huyết +1 】
Tuyết Liên hoa không có bọt khí, còn có chút uể oải, Lam Liên hoa gần như khô héo, càng đừng nói tới bọt khí.
Xử lý xong, hắn tưới nước lên linh dược.
“Thế mà không có ai tới đây, xem ra tạm thời không có ai dám động đến Thiên Hương Đạo Hoa.”
Sau khi kiểm tra bốn phía, hắn nhẹ nhàng thở ra.
Nghỉ ngơi một lát, hắn lấy Ám Ảnh đao ra.
Lúc này, trên đao có vết nứt.
Quyết chiến một trận với Thiên Hoan các Thanh Tuyết, mặc dù Ám Ảnh đao chém giết được đối phương, nhưng nó cũng đã đạt tới cực hạn.
“Phần thưởng lần này không bằng món pháp bảo này.”
Lắc đầu, Giang Hạo cắm thanh đao vào một góc, dùng để trưng bày.
Lúc này, hắn mở bảng hệ thống ra, xem xét trạng thái hiện tại.
【 Danh tính: Giang Hạo 】
【 Tuổi tác: Hai mươi 】
【 Tu vi: Trúc Cơ viên mãn 】
【 Công pháp: Thiên Âm Bách Chuyển, Hồng Mông Tâm Kinh 】
【 Thần thông: Cửu Chuyển Thế Tử (duy nhất), Mỗi Ngày Nhất Giám, Không Minh Tịnh Tâm 】
【 Khí huyết: 9/100 (không thể tu luyện) 】
【 Tu vi: 11/100 (có thể tu luyện) 】
【 Thần thông: 1/3 (không thể thu được) 】
“Đã chín tháng tính từ lúc bắt đầu Trúc Cơ, nay đã viên mãn, lần đầu tiên cảm thấy Kim Đan gần ngay trước mắt.”
——
Dịch: MBMH Translate