Cầu Bại

Chương 46: 45

Bấm vào đây để nghe audio
Chương 46: 45

QUYỂN I – NGUYỆT THẦN

Chương 45: Lớn chuyện

Dịch giả: Thiệu Cảnh

Biên tập: Oll

“Chuyện này cứ để anh giải quyết!”

Vân Hi vừa nói vừa đi đến trước mặt đội trưởng Vương.

“Lệnh bắt đâu?!”

“Phó cục trưởng tự mình hạ lệnh còn giả được sao! Bắt hắn lại!”

“Vâng, đội trưởng!”

Hai Võ giả cấp năm hô lớn một tiếng rồi định bắt lấy Vân Hi.

Nhưng bọn họ còn chưa chạm vào người Vân Hi thì bóng kiếm Vọng Hi đã chĩa ra trước mặt một tên cảnh sát, chỉ cần hắn tiến thêm một bước nữa thôi sẽ tự động đâm vào thân kiếm!

“Lệnh bắt đâu! Bắt người cũng phải tuân theo trình tự hợp lí. Các người hãy đưa ra chứng cứ và giấy xác nhận bắt ta đi! Nếu không, ta sẽ xem như các người chủ động gây hấn nên phải tự vệ.”

“Ngươi… đang uy hiếp chúng ta sao?”

Khi thấy Vân Hi rút kiếm ra chĩa về phía tên cảnh sát nọ, một số người có mặt ở đây đều lộ vẻ lo lắng!

Trên mặt vị phó sở trưởng Sở Vinh Quang vốn đang lo lắng sẽ xảy ra chuyện không hay bỗng lộ vẻ tươi cười như trút được gánh nặng, còn nụ cười trên mặt đội trưởng Vương và cô gái kia lại tươi hơn. Tuy bọn họ nhận được lệnh của phó cục trưởng Lỗ Nghiêm, yêu cầu phải trả thù cho Lỗ Phong và Chu thiếu gia nhưng những hành động này chỉ thuộc về chuyện riêng của cá nhân, mượn danh nghĩa lấy việc công trả thù riêng thôi. Nếu như Vân Hi kiên quyết không đi theo rồi làm lớn chuyện thì sẽ tạo nên ảnh hưởng không nhỏ đối với bọn họ. Nhưng bây giờ…

Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com

“Đông Phương, anh làm gì thế, mau rút kiếm lại…” Đông Nhược Tuyết hoảng sợ hét lên rồi bước nhanh tới đẩy thanh kiếm đang chĩa về phía hai tên cảnh sát trên tay Vân Hi xuống đất, sau đó vội vã giải thích với hai tên cảnh sát: “Xin lỗi, xin lỗi! Anh tôi không cố ý đâu, hai vị…”

“Ha ha! Không cố ý hả!?”

Hai cảnh sát đang định đến bắt Vân Hi không đợi Đông Nhược Tuyết nói hết đã bật cười.

“Ta không thấy cái gì khác ngoài việc tên nhóc này uy hiếp người thi hành công vụ, hơn nữa còn chĩa kiếm về phía chúng ta tỏ ý đe dọa! Hành vi này quả thực rất táo tợn! Chẳng trách tên nhóc này lại dám rút kiếm giết người một cách trắng trợn trong thành phố như vậy! Người như thế là mối đe dọa nghiêm trọng đến an ninh và sự ổn định của thành Tinh Diệu! Cần phải bắt lại!”

“Mới rồi ai cũng thấy tên nhóc này rút kiếm ra uy hiếp chúng ta trước. Vậy nên giờ cũng chẳng cần lệnh bắt làm gì, mỗi hành động đó thôi cũng đủ để khép hắn vào tội xem thường pháp luật rồi!”

“Nhưng… nếu không phải do mấy người không lấy lệnh bắt ra nên anh tôi mới buộc phải rút kiếm sao chứ!? Các người cũng có một phần trách nhiệm trong chuyện này…”

“Bé con, tránh ra!”

Thấy mọi chuyện diễn ra đúng như dự kiến lúc ban đầu, trên mặt cô gái đứng ngoài quan sát lộ vẻ vui mừng như đã báo được thù. Cô gái này nói lớn: “Hai anh, dường như cô ta đang bao che cho anh mình đó, rõ ràng là đồng bọn của hắn rồi. Các anh hãy bắt luôn cô ta đi!”

Trong lòng đội trưởng Vương không hề lo lắng vẩn vơ nữa nên vung tay lên ra lệnh: “Đúng rồi, bắt luôn cô ta!

“Vâng, đội trưởng!”

“Các người… ỷ mình là cảnh sát thì không coi ai ra gì nữa hả… không còn pháp luật của thành Tinh Diệu…”

Triệu Uyển Quân vội chạy đến trước mặt Ninh Quang mở giọng cầu xin: “Phó viện trưởng, dù sao thầy cũng là người điều hành học viện Tinh Diệu, chẳng lẽ thầy cứ trừng mắt nhìn bọn họ vu khống Đông Phương và Đông Nhược Tuyết một cách ngang ngược như vậy sao!?”

“Chuyện này…” Ninh Quang ra vẻ do dự khó xử: “Học viên Đông Phương uy hiếp người thi hành công vụ nên chuyện này thật sự khó giải quyết…”

“Các người trật tự coi!”

Vì sợ để lâu sẽ xảy ra chuyện bất ngờ nên hai tên cảnh sát có tu vi cấp năm hét to cảnh cáo rồi rút chiếc còng số tám làm bằng thép ra, sau đó định còng lấy Đông Phương và Đông Nhược Tuyết lại!

“Các người muốn làm gì!”

“… !”

Vân Hi bỗng bước tới trước một bước kéo Đông Nhược Tuyết về phía sau. Sau đó, kiếm Vọng Hi đâm đâm về phía cổ tay tên cảnh sát đang cầm chiếc còng số tám bằng thép với tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng nổi!

“Các người không xứng làm cảnh sát!”

“Phụt!”

Mũi kiếm vừa rút ra thì máu cũng theo đó phụt lên!

Nhát kiếm này đã cắt đứt gân tay của tên cảnh sát đó!

“Á!”

Cơn đau dữ dội khiến tên cảnh sát phải hét lên thảm thiết, vẻ mặt hoảng sợ ngạc nhiên không thể tin nổi!

“Tấn công cảnh sát! Không ngờ ngươi dám tấn công cảnh sát!”

Lúc này, từ phó viện trưởng Ninh Quang, phó sở trưởng La của Sở Vinh Quang, đội trưởng Vương với tu vi cấp sáu cho đến những học viên của học viện đang đứng xem quanh đó cũng đều biến đổi sắc mặt. Tất cả bọn họ nhìn Vân Hi như đang nhìn một con quái vật!

Nếu nói khi nãy Vân Hi rút kiếm ra đe dọa cảnh sát còn có thể giải thích do trẻ con chưa hiểu chuyện nên hành động liều lĩnh, nếu có vị ‘tai to mặt lớn’ nào đó đứng ra nói giúp thì mọi chuyện sẽ ổn thõa. Nhưng bây giờ, không ngờ hắn lại dám tấn công cảnh sát, hơn nữa còn dùng kiếm chém đứt gân tay người ta nữa chứ!?

Với hành động như vậy thì ngay cả đám cảnh sát cũng không bỏ qua dễ dàng chứ chưa nói tới việc áp dụng những hình phạt từ pháp luật!

“Tên Đông Phương này to gan quá! Không ngờ hắn lại dám tấn công cả cảnh sát!”

“Xem ra những gì đội trưởng Vương nói đều đúng cả. Nếu không phải là kẻ phạm tội cố ý giết người thì sao mới nãy hắn lại hung hãn tới mức rút kiếm chém người vậy được?”

“Lần này ngay cả Đông Nhược Tuyết cũng bị liên lụy! Một học viên xuất sắc với tương lai rộng mở như cô ta vậy mà giờ dính phải một vết nhơ trong lý lịch rồi!”

“Xong! Xong rồi! Giờ thì xong cả rồi!”

Sắc mặt Triệu Uyển Quân hơi tái, suýt nữa thì ngất đi!

Đông Nhược Tuyết còn đỡ hơn một chút, chỉ tái đi một lát đã bình thường trở lại. Cô đã đưa ra một quyết định dứt khoát! Thế rồi bỗng dưng cô quay người lại kéo Vân Hi chạy ra khỏi hội trường!

“Chặn hắn lại! Chặn hắn lại!”

Trong nháy mắt, đội trưởng Vương đã kịp hô lớn lên!

Không cần nhắc nhắc nhở, mấy tên cảnh sát ở cạnh đó đã di chuyển rồi!

“Không ngờ hắn lại dám ra tay chống lại cảnh sát! Chắc muốn tạo phản rồi!”

“Lần này thì dù cho Đại La Kim Tiên ra mặt cũng không thể cứu nổi ngươi đâu!”

“Gây thương tích cho cảnh sát chính là chống lại luật pháp, phản bội thành Tinh Diệu. Từ giờ trở đi, trong phạm vi mấy trăm kilômét thành Tinh Diệu sẽ chẳng còn nơi nào có thể chứa chấp ngươi nữa!”

Mấy tên cảnh sát vừa hét lớn vừa xông đến Vân Hi. Do đứng ở vị trí thuận lợi nên bọn họ đã bao vây hai người vào trong.

“Nhanh lên! Đông Phương, anh đi trước đi! Em ở lại cản bọn họ!”

Đông Nhược Tuyết vừa nói vừa đẩy Vân Hi đi.

Nhưng Vân Hi vẫn cứ đứng yên đó, không nhúc nhích chút nào!

“Anh…”

“Anh nói rồi, chuyện này để anh giải quyết!”

Trong giọng nói của hắn ẩn chứa sự lạnh lùng, quyết đoán không thể thay đổi!

Trong khi nói chuyện, đôi mắt của Vân Hi bỗng lóe lên vẻ sắc bén, kiếm Vọng Hi lại đâm về phía trước thêm lần nữa. Cổ tay của tên cảnh sát xông lên đầu tiên bị mũi kiếm xuyên qua, máu tơi bắn tung tóe!

“Á! Tay tao, tay của tao! Ngươi dám đả thương tao, dám chống cự! Tao phải giết mày, tao phải giết…”

‘Phụt!”

Tên cảnh sát còn chưa nói hết câu đã thấy bóng kiếm lóe lên, ngay sau đó, một dòng máu rỉ ra từ yết hầu của hắn.

“Ngươi… dám…”

Tên cảnh sát đưa tay bịt chặt cổ họng mình lại, đôi mắt ngập tràn vẻ hoảng sợ như không thể tin nổi.

“Bịch!”

Tên cảnh sát đó từ từ ngã xuống đất với ánh mắt không cam lòng. Thân mình cũng xem như cao to của hắn đập lên mặt đất phát ra một tiếng động nhỏ.

Tấn công cảnh sát đã là tội cực kỳ nghiêm trọng! Đến tận lúc chết, hắn cũng không thể tin được một học viên nhỏ bé lại dám ra tay giết người!

“Luật pháp thành chúng ta quy định: Bất cứ cá nhân hay đoàn thể nào, nếu không có thủ tục liên quan thì không được xâm phạm hoặc làm tổn hại đến quyền lợi cá nhân của công dân thành Tinh Diệu! Các ngươi không đưa ra lệnh bắt nhưng lại ra tay với ta. Điều này đã đủ cấu thành hành vi vi phạm pháp luật! Sau khi nghe ta cảnh cáo, không những không ngừng lại mà còn táo tợn hơn…”

.

Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D bàn phím để duyệt giữa các chương.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Hãy ủng hộ TruyenHayHo bằng cách đánh giá truyện và chia sẻ link nhé!
Vô Thượng Thần Đế

Chương 46: Tề Minh phụ tử

Bấm vào đây để nghe audio
Chương 46: Tề Minh phụ tử

Lời nói rơi xuống, khắp nơi trong phòng học, một trận nhiệt huyết sôi trào.

Nhìn xem dưới giảng đài từng cái học viên nhiệt huyết dâng trào, Điêu Á Đông trong lòng cười lạnh.

“Mục Vân, ngươi lấy cái gì cùng ta đấu, bắt ngươi những phế vật kia đám cặn bã sao? Lần này, ta làm cho tất cả mọi người biết, cao cấp tam ban, là ta Điêu Á Đông mang ra ban cấp, là ta Điêu Á Đông vinh dự!”

Trong lòng cười lạnh, Điêu Á Đông mặt không đổi sắc nói: “Lần này đối chiến, ta đã là nghĩ kỹ.”

“Trận đầu, vũ lực so đấu, Mặc Hải ra sân, trận thứ hai, luyện đan so đấu, Uông Vân Kỳ ra sân, trận thứ ba luyện khí so đấu, Tề Vân ra sân!”

Điêu Á Đông lời này vừa nói ra, toàn bộ ban cấp, một trận xôn xao.

Mặc Hải, cao cấp tam ban bên trong thực lực gần với Điêu Á Vân thiên tài, mười bảy tuổi niên kỷ, đã là đến nhục thân ngũ trọng Ngưng Khí cảnh.

Tề Vân, Tề gia tử đệ, Tề gia mặc dù tại Bắc Vân thành chỉ là gia tộc nhị lưu, thế nhưng là Tề Vân thanh danh, lại là tại Bắc Vân thành truyền bá đã lâu.

Mới có mười bảy tuổi hắn, là một hàng thật giá thật phàm khí sư, một tháng trước đó, luyện chế thành công ra một kiện trung phẩm phàm khí.

Uông Vân Kỳ, Uông gia đại tiểu thư, mười sáu tuổi, cùng Diệu Tiên Ngữ cùng xưng là Bắc Vân thành hai đại luyện đan thiên tài.

Ba người này có thể nói là đại biểu cho toàn bộ sơ cấp tam ban sức chiến đấu mạnh nhất!

“Điêu đạo sư, ta không đồng ý!”

Ngay tại giờ phút này, trong lớp một đạo phản bác thanh âm vang lên.

Một tên đệ tử đứng lên, nói: “Điêu đạo sư, vẻn vẹn đối phó một cái sơ cấp ngũ ban, mà lại là trong học viện nhất hạng chót ban cấp, chúng ta cao cấp tam ban liền vận dụng chiến lực mạnh nhất, quả thực là đại tài tiểu dụng, người khác sẽ nói chúng ta ỷ mạnh hiếp yếu!”

Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com

“Đúng a!”

“Đúng vậy a, Mục phế vật ban cấp, sao có thể vận dụng chúng ta cao cấp tam ban chiến lực mạnh nhất.”

“Thực sự là quá coi trọng bọn hắn!”

Toàn bộ ban cấp, trong lúc nhất thời nhiệt tình tăng vọt, càng là có mấy tên học sinh chủ động xin đi.

“Yên tĩnh!”

Một đạo tiếng quát đột nhiên vang lên, Điêu Á Đông sắc mặt bình tĩnh, lẳng lặng nhìn toàn lớp học viên.

“Sau một tháng nhất chiến, mặc kệ đối thủ là ai, đều là chúng ta cao cấp tam ban cơ hội biểu hiện!” Điêu Á Đông quát khẽ nói: “Đối thủ mạnh hoặc là yếu, chúng ta cao cấp tam ban nhất kích tất sát, toàn bộ học viện, ai còn có thể cùng chúng ta tranh phong? Đã đối thủ yếu, vậy chúng ta liền muốn một kích kết thúc, để bọn hắn nhìn xem, cao cấp tam ban, không gì sánh kịp cường đại!”

“Cao cấp tam ban tất thắng!”

“Cao cấp tam ban tất thắng!”

. . .

Trong khoảnh khắc, toàn bộ trong học đường, một trận nhảy cẫng hoan hô thanh âm vang lên.

Nhìn xem cả sảnh đường lớn tiếng khen hay, chiến ý dâng cao học viện, Điêu Á Đông trong lòng rất là hài lòng.

“Mục Vân. . . Uông Thanh Phong. . . Các ngươi đều chính là ta Điêu Á Đông quật khởi bàn đạp, Bắc Vân học viện, là ta Điêu Á Đông thiên hạ, tương lai, ta tất nhiên sẽ tới Nam Vân Đế Quốc quốc đô Nam Vân thành, để ta Điêu Á Đông thanh danh, truyền khắp toàn bộ Nam Vân Đế Quốc, thậm chí là Thiên Vận đại lục!”

Hai tay nắm chặt, Điêu Á Đông trong lòng tín niệm, càng thêm kiên định!

Bắc Vân thành nhân khẩu mấy trăm vạn, thành thị phồn hoa, đông nam tây bắc, phường thị phong phú.

Chỉ là những này phường thị, phần lớn là bị Tần, Mục, Uông, Điêu tứ đại gia tộc cầm giữ.

Bắc Vân thành tây bộ, phường thị mấy chục đầu, phần lớn đều là Tần gia sở thuộc.

Lúc này, Mục Vân thân ở tây trong phường thị, một thân màu mực trường sam, hai tay phụ về sau, chẳng có mục đích du đãng.

“Tề Minh, Tề gia chi thứ tử đệ, tại Tề gia sở thuộc một nhà tiệm sắt bên trong làm kiêm chức, phụng dưỡng hai chân đứt gãy phụ thân Tề Ngự Phong!”

“Tề Ngự Phong là Tề gia hai mươi năm trước thiên tài, mặc dù xuất từ gia phó chi tử, thế nhưng là bằng vào tự thân luyện khí thiên phú, tại Tề gia bộc lộ tài năng, chỉ là năm năm về sau, cùng Tề gia đại tiểu thư thông gia, sau đó một đêm hai chân tàn phế, không cách nào luyện khí, tại trên xe lăn ngồi mười lăm năm!”

Mục Vân lẩm bẩm, không ngừng suy tư điều gì.

“Có ý tứ, có ý tứ, dùng một cái gia bộc thân phận, trở thành Tề gia con rể, hai chân không hiểu bị phế, bị trục xuất Tề gia, chỉ có thể tại Tần gia sở thuộc phường thị bên trong, dựa vào rèn sắt sinh hoạt!”

Mục Vân cười hắc hắc: “Xem ra cái này Tề Minh, cũng không phải đơn giản như vậy!”

Hạ quyết tâm, Mục Vân tốc độ nhanh. . .

Tần gia mấy chục đầu phường thị bên trong, trong đó một đầu, tiếng người huyên náo, bán bày tiểu thương, tửu quán, sạp trà, san sát nối tiếp nhau.

Phường thị cạnh góc, một gian mười mét vuông lò rèn bên trong, một thiếu niên, huy động trong tay thiết chùy, một chùy một chùy đập nện trước người một thanh vừa mới đường ra cái khoan sắt trên thân.

Nguyên bản bộ dáng quái dị cái khoan sắt, trong tay hắn, dần dần trở nên góc cạnh rõ ràng, từng sợi vụn sắt lộn xộn rồi.

“Rèn sắt, giảng cứu là tâm thần cùng lực kình hợp nhất, lực đạo không phải càng cao càng tốt, tốc độ không phải càng nhanh càng tốt, nên nhanh thời điểm nhanh, nên chậm thời điểm chậm!”

Thiếu niên sau lưng, một ngồi ngay ngắn ở ở trên xe lăn nam tử trung niên, râu ria xồm xoàm, thanh âm khàn khàn nói: “Trọng yếu nhất là tâm thần, tâm thần hợp nhất, ngươi đem trong tay côn sắt, nhìn thành một kiện vật sống, hắn, mới có thể biến thành ngươi muốn trở thành dáng vẻ!”

“Minh bạch, phụ thân!”

Nghe được sau lưng nam tử trung niên mở miệng, thiếu niên huy động thiết chùy tốc độ, ngược lại là chậm lại.

“Kỳ thật, rèn sắt cùng luyện khí, vốn là nhất mạch tương thừa, đối với người bình thường đến nói là rèn sắt, đối với võ giả đến nói là luyện khí, phàm khí, sở dĩ mang theo một cái phàm chữ, chung quy là bởi vì phàm khí là dùng võ người chân nguyên vì mạch văn, ngưng tụ thành khế văn, quán chú đến vũ khí bên trong, đề cao vũ khí uy lực, làm cho mạnh hơn đồng dạng binh khí, nhưng cũng chung quy phàm là khí!”

“Mà huyền khí, thì là chỉ có Linh Huyệt thập trọng võ giả mới có thể luyện chế, thì là bởi vì huyền khí đã là bản thân nắm giữ huyền chi lại huyền các loại năng lực, chỉ có Linh Huyệt cảnh võ giả cơ thể bên trong chứa cường đại chân nguyên, giao phó huyền khí cao cấp hơn khế văn, mới có thể để hắn phát huy ra cường đại uy năng!”

Ba ba. . .

Nam tử trung niên lời nói rơi xuống, ba ba tiếng vang lên, chỉ gặp đứng ở cửa một màu mực trường sam thanh niên, nghiêng dựa vào tiệm sắt trước cửa, không ngừng vỗ hai tay.

“Nói hay lắm, rất tốt, phàm khí cuối cùng, chỉ là phàm khí mà thôi, tính không được cái gì, mà huyền khí, mới xem như thần binh lợi khí.”

Nam tử mỉm cười, nói bổ sung: “Mà lại tiền bối có câu nói giảng không ổn, huyền khí, cũng không phải chỉ có Linh Huyệt cảnh võ giả mới có thể luyện chế, nhục thân võ giả, đồng dạng có thể luyện chế!”

“Mục đạo sư!”

Nhìn thấy thanh niên, kia để trần lấy thân trên thiếu niên hơi sững sờ, có vẻ hơi gấp rút.

“Ha ha, Tề Minh, không nghĩ tới ngươi thế mà trong nhà có một cái lò rèn, xem ra để ngươi cùng Tề Vân so luyện khí, quyết định của ta vẫn là rất anh minh!”

Mục Vân cười ha ha một tiếng, đi vào tiệm sắt bên trong, đi vào Tề Minh thân trước, tiếp nhận chùy.

“Bất luận cái gì kim loại, luyện chế thành vũ khí, đều có thể thay đổi thành các loại bộ dáng!” Mục Vân nói, bàn tay nắm chặt thiết chùy, không nhanh không chậm gõ lấy thiết chùy.

“Một thanh này cái khoan sắt, có thể biến thành một thanh trường thương, cũng có thể biến thành một thanh trường kiếm, tâm ý, tất cả tại người chế tạo!”

Theo Mục Vân lời nói rơi xuống, trong tay hắn cái khoan sắt, bộ dáng tại không ngừng biến hóa.

Một hồi tương tự một cây trường thương, mà một hồi lại là hướng phía một thanh trường kiếm phương hướng biến hóa.

Diệu!

Thấy cảnh này, Tề Minh trong lòng âm thầm kinh ngạc.

Hắn từ nhỏ là thay cha rèn sắt, đánh trọn vẹn mười năm.

Mười năm này bên trong, hắn đối với mấy cái này khối sắt không thể quen thuộc hơn được.

Một khi khối sắt định hình, là rất khó lần nữa cải biến bộ dáng, cái kia cần cường đại lực kình, thậm chí quá cứng hội hư hao thiết tinh hoa!

Thế nhưng là Mục đạo sư nhìn, căn bản không có quá mức dùng lực!

“Ách. . .”

Cuối cùng, Mục Vân trong tay cầm một thanh tương tự đại đao mô hình, vò đầu nói: “Không có ý tứ, Tề Minh, ngươi là muốn rèn đúc một kiện cái khoan sắt đúng không?”

“A?”

Tề Minh sững sờ ở một bên, lúc này mới kịp phản ứng.

“Minh nhi, đây là đạo sư của ngươi đúng không, mời làm đi!”

Tề Ngự Phong ngồi ngay ngắn ở ở trên xe lăn, trên đùi dựng lấy một giường cũ tờ đơn, tràn đầy xin lỗi nói: “Bỉ nhân thân tàn mười mấy năm, không thể đứng dậy đón khách, Mục đạo sư đừng thấy lạ!”

“Chỗ nào, tự nhiên sẽ không, đối mặt một vị huyền khí sư, ta Mục Vân tự nhiên lúc hẳn là lấy lễ để tiếp đón!”

“Ha ha. . . Phàm khí sư. . .” Tề Ngự Phong tự giễu nói: “Đây chẳng qua là đã từng thôi!”

“Ai nói là đã từng?”

Mục Vân kinh ngạc nói: “Trước mắt ta xuất hiện, chỉ là một bởi vì ý chí bị làm hao mòn rơi, mà đồi phế ngồi tại trên xe lăn một luyện khí sư, chỗ nào là cái gì tàn phế!”

Mục Vân lời này vừa nói ra, Tề Minh hai mắt sáng lên.

“Mục đạo sư, ngài có biện pháp chữa khỏi phụ thân ta hai chân?”

Tề Minh trong mắt phủ đầy hi vọng.

Tần Mộng Dao sự tình, hắn hoặc nhiều hoặc ít nghe được phường thị bên trong một số người truyền ngôn.

Toàn bộ Bắc Vân thành đều không người có thể trị tốt quái bệnh, thậm chí liền Mạc đại sư vị này quyền cao chức trọng lục phẩm luyện đan sư đều không thể trị liệu.

Lại bị Mục Vân chữa khỏi.

Mà phụ thân hai chân tật bệnh, cùng Tần Mộng Dao hàn băng so sánh, thực sự là không đáng giá nhắc tới!

“Phụ thân ngươi là trong một đêm hai chân tàn tật, hẳn là phục dụng lưỡng chủng đan dược —- Bích Linh Đan cùng Bách Quả Đan. Bích Linh Đan là minh ý chí, thanh tâm phế lương đan, mà Bách Quả Đan, thì là đối với võ giả tu hành rất có ích lợi nhị phẩm đan dược, có thể thanh lý võ giả kinh mạch bên trong vết bẩn, lưỡng chủng đan dược, đều là kỳ đan!”

“Vậy ta phụ thân tại sao lại hai chân. . .”

“Lưỡng chủng kỳ đan, tách ra ăn, một ngày ăn trăm tám mươi khỏa cũng không có vấn đề gì, thế nhưng là một khi đồng thời uống vào, thậm chí khoảng cách không đủ nửa canh giờ, đó chính là muốn mạng độc đan!”

Mục Vân trong giọng nói, dần dần thêm ra một tia âm lãnh.

Mà đổi thành một bên, Tề Ngự Phong sắc mặt, cũng là dần dần ảm đạm xuống. . .

“Tại sao có thể như vậy?” Tề Minh không biết vì sao, dù sao ai chân thân song tàn tật thời điểm, hắn vẫn là ngây thơ vô tri niên kỷ.

“Cái này rất khó lý giải sao?” Mục Vân lần nữa mở miệng nói: “Phụ thân ngươi luyện khí thiên phú, có một không hai vô song, hoặc là làm cho người đố kỵ, hoặc là làm cho người cừu hận, cuối cùng bị thử hắc thủ!”

“Cha. . .”

“Tề tiền bối, hôm nay ta tới, không phải nghĩ tới hỏi chuyện cũ năm xưa, là có kiện sự tình thương lượng với ngài một chút!”

Mục Vân đổi đề tài, nói: “Bởi vì bỉ nhân muốn tấn thăng trung cấp đạo sư, cho nên muốn tiến hành một trận khảo hạch, Tề Minh là đệ tử của ta, ta nghĩ trưng dụng hắn một tháng thời gian, đặc huấn một chút, giúp ta tỷ thí một trận!”

“Đương nhiên, không phải bạch bạch tham gia, nếu như hắn giúp ta thắng tranh tài, ta có thể cho ngài luyện chế một mai đan dược, để ngài một lần nữa đứng lên!”

Hả?

Nghe được Mục Vân lời này, Tề Ngự Phong, Tề Minh hai cha con, cơ hồ là đồng thời ngẩng đầu, chăm chú nhìn Mục Vân.

Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D bàn phím để duyệt giữa các chương.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Hãy ủng hộ TruyenHayHo bằng cách đánh giá truyện và chia sẻ link nhé!