Cầu Bại

Chương 43: 42

Bấm vào đây để nghe audio
Chương 43: 42

QUYỂN I – NGUYỆT THẦN

Chương 42: Huân chương Vinh Quang

Dịch giả: laohactu

Biên tập: Oll

Nguồn: Tàng Thư Viện

“Đó kìa anh! Đó đó, sắp tới rồi!”

Rất nhanh sau đó, Triệu Uyển Quân đã dẫn Vân Hi tới hội trường học viện.

Lúc này trong hội trường, tuy đã tụ tập không ít học viên nhưng hiển nhiên buổi lễ tuyên dương khen thưởng vẫn chưa bắt đầu.

Ở một góc nào đó sau hội trường, Ninh Quang – một trong ba vị phó viện trưởng của học viện Tinh Diệu đang đứng nói chuyện với bốn giảng viên của Đông Nhược Tuyết và chủ nhiệm niên cấp. Ở cạnh họ còn có một số nhân viên văn phòng đến từ Sở Vinh Quang thành Tinh Diệu, dẫn đầu là phó sở trưởng.

Hiện tại, Trọng Thu Danh – một trong bốn giảng viên của Đông Nhược Tuyết đang kể những chuyện tốt đẹp về người học trò của cô ta. Những thành tựu, cống hiến của Đông Nhược Tuyết kể từ lúc mới vào học trong học viện cho đến khi tấn chức Võ giả cấp bốn lấy được quyền hạn một sao gì gì đó, ngay cả chuyện Đông gia có người thừa kế huân chương Vinh Quang ba sao cũng lôi ra kể… không bỏ sót một chuyện. Quả thật cô ta đã vẽ nên hình tượng một học viên thiên tài với tinh thần cầu tiến cùng những phẩm chất tốt đẹp khác.

Ngay cả Triệu Uyển Quân, người bạn thân nhất của Đông Nhược Tuyết khi nghe thấy những gì cô ta kể như vậy cũng không khỏi xuýt xoa: “Ầy! Không nghĩ tới Tiểu Tuyết lại có nhiều ưu điểm như vậy, thiệt sự đến giờ em mới biết đó! Các thầy các cô trong học viện biết nhìn người thật, những tiềm năng và ưu điểm của các học viên đều được họ nói ra hết!”

Vân Hi nghe thế chỉ biết cười trừ, ánh mắt nhìn thẳng về phía Đông Nhược Tuyết hiện đang bị hơn mười người đứng quanh.

“Anh Đông Phương, em dẫn anh qua đó nhé!”

Vừa nói Triệu Uyển Quân vừa dắt Vân Hi đi tới chỗ Đông Nhược Tuyết. Chỉ có điều, khi nàng gần đến nơi lại kinh ngạc ồ lên một tiếng, ánh mắt dừng lại trên người một nữ học viên đứng cách đó không xa: “Sao cô ta lại ở đây?!”

“Cô ta?” Vân Hi thoáng nhìn qua nữ học viên kia. Cô gái này tuy là Võ giả cấp năm nhưng chân khí dao động trên người lại không bằng Tả Chân Chân, một trong mười học viên có thực lực xếp đầu học viện.

Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com

“Cô ta thì sao?”

“Cô ta tên Tịch Phương Phương, là học viên xuất sắc nhất lớp bọn em đó! Cô ta có tu vi cấp năm, lại có được quyền hạn một sao trong Nguyệt Thần giới nữa, tổng thể thực lực xếp ở vị trí thứ mười bảy trong học viện. Tuy rằng thành tích của cô ta tốt thật nhưng lại là một trong những người không được hoan nghênh nhất lớp em. Ỷ mình có chút thực lực, gia đình lại bề thế nên lúc nào cô ta cũng ra vẻ ta đây tài trí hơn người, xem thường bạn bè… Hơn nữa, có vẻ như cô ta thích châm chọc Tiểu Tuyết, hễ có cơ hội là lại gây khó cho Tiểu Tuyết. Cô ta chẳng có quan hệ tốt đẹp gì với Tiểu Tuyết hết á! Bây giờ Tiểu Tuyết dùng thực lực Võ giả cấp bốn tiến vào được tầng đầu tiên của Nguyệt Thần giới, nếu có ai đó vì chuyện này mà không vui thì chắc chắn phải có cô ta. Không biết sao cô ta lại có mặt ở đây nữa?!”

Vân Hi gật đầu, âm thầm nhớ lấy cô gái tên Tịch Phương Phương này.

Lúc này, Triệu Uyển Quân đã hô lớn: “Tiểu Tuyết! Tiểu Tuyết! Bồ xem mình dẫn ai đến nè, chắc chắn bồ đoán không ra đâu!”

Quả thực Đông Nhược Tuyết không đoán ra!

Mà cũng chẳng cần đoán!

Nghe thấy tiếng gọi, Đông Nhược Tuyết vội quay sang nhìn, vừa lúc thấy được Đông Phương đang ở sau lưng Triệu Uyển Quân.

Trong khoảnh khắc đó, chút ưu sầu còn vương trên đôi mày thanh tú của Đông Nhược Tuyết bỗng chốc tan theo mây khói, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu ấy thoáng ngạc nhiên rồi nở nụ cười rạng rỡ, phảng phất như tia nắng mai sau những ngày đông lạnh giá. Nàng vội bước tới hỏi trong nghẹn ngào: “Đông Phương! Anh không sao chứ?! Anh trở về rồi, thật tốt quá…”

“Không có chuyện gì đâu em! Anh không gặp phải đợt thú triều đó, em không cần lo lắng nữa!”

“Thật chứ? Thật không có chuyện gì cả chứ?! Có cần đến bệnh viện kiểm tra một chút không anh?”

“Thật! Không cần đâu em!”

“Tiểu Tuyết, bồ yên tâm đi! Mới nãy ảnh đi với mình đến đây, ảnh vẫn đều khỏe khắn mau mắn lắm, chẳng thấy chút khó chịu nào hết, chắc cũng không bị sao cả đâu! Coi bộ ảnh gặp may rồi”

“Không sao là tốt rồi! Tốt quá rồi!”

Vân Hi khẽ gật đầu!

“Thú triều bộc phát đâu phải chuyện giỡn đâu! Em nghe nói trải qua đợt thú triều này, thành Tinh Diệu chúng ta đã tổn thất hơn ba trăm Võ giả. Hơn nữa những Võ giả cấp sáu cấp bảy lại chiếm đa số, ngay cả bốn vị đại nhân cấp chín chuẩn Tiên thiên cũng hy sinh ở nơi sâu trong rừng Dạ Huyết. Tổn thấ lần này quá lớn, có thể nói là lớn nhất trong hơn mười năm qua! Cao thủ cấp chín còn ‘ngã xuống’ nữa là anh…”

Lúc này, đám học viên mới rồi vây quanh Đông Nhược Tuyết cũng xúm lại. Cả bọn rất kinh ngạc khi nghe được đoạn nói chuyện giữa hai người!

“Nhược Tuyết, mới rồi mình nghe bạn nói vậy thì hình như học đệ Đông Phương… Ấy, học trưởng… ảnh… chẳng lẽ mới từ ngoài thành Tinh Diệu trở lại sao?”

“Dạo gần đây chỉ có rừng Dạ Huyết bộc phát thú triều thôi mà, không lẽ… học trưởng Đông Phương lại vừa đi rừng Dạ Huyết sao?”

Đông Nhược Tuyết khẽ gật đầu xác nhận!

Đối với chuyến đi đến rừng Dạ Huyết của Vân Hi lần này, trong lòng nàng thực sự rất lo, nhưng giờ thấy Vân Hi an toàn trở về rồi, nàng lại cảm thấy tự hào, vì anh mình mà tự hào!

Thử hỏi!

Cả học viện Tinh Diệu này, biết bao nhiêu học viên như thế kia, lại có ai dám ra ngoài thành Tinh Diệu đến rừng Dạ Huyết tiến hành rèn luyện mà không có giảng viên đi kèm chứ?

Nàng vừa thừa nhận, đến trong miệng những học viên này đã trở nên có chút biến vị.

“Ngoài thành Tinh Diệu nguy cơ trùng trùng, ngay cả mấy học trưởng cấp năm cấp sáu khi ra ngoài rèn luyện cũng gặp phải nguy hiểm, nếu không cẩn thận có khi lại chết chứ chẳng chơi. Học trưởng Đông Phương lại có thể vì học tỷ Tiểu Hàm mà đến rừng Dạ Huyết hai lần, mỗi quyết tâm đó thôi cũng khiến ta phải xúc động rồi…”

“Ừ, đúng đó! Chỉ vì một câu nói của học tỷ Tiểu Hàm thôi mà học trưởng Đông Phương lại không ngại dấn thân vào nơi nguy hiểm, đến hiểm địa cấp C như rừng Dạ Huyết những hai lần bắt Huyết Khiếu Ưng… đã thế lại còn có thể an toàn quay về đây khi gặp phải đợt thú triều hiếm có đó. Nếu học tỷ biết được tin này không biết sẽ có phản ứng gì nhỉ?!”

“Ta nghe nói học trưởng giờ đã có thực lực Võ giả cấp bốn trung kỳ, thậm chí hậu kỳ rồi, hơn nữa đang chuẩn bị xung kích tầng đầu tiên của Nguyệt Thần giới đó mi! Ta nghĩ, nếu như học trưởng thật sự thành công, với thực lực mạnh như vậy chắc học tỷ sẽ quan tâm thôi, có khi ‘phải lòng’ học trưởng luôn ấy… hi hi!”

“E hèm! Ta phải đi báo cho học tỷ Tiểu Hàm biết tin này đã!”

“Ơ…”

Nhìn đám học muội đang hừng hực lửa bà tám, Đông Nhược Tuyết thực bó tay luôn!

Chẳng qua khi nghe đám học muội nói như thế, trong lòng nàng cũng có đôi chút nghi ngờ. Rốt cuộc lần thứ hai anh Đông Phương đi đến rừng Dạ Huyết phải chăng vì bắt Huyết Khiếu Ưng hay vì lấy lòng Tiểu Hàm nhỉ? Chẳng phải hôm đó, lúc vừa tỉnh lại ổng đã nói “đây không coi là kết thúc” sao, cái giọng điệu quả quyết không thể chối từ đó quả thực quá kiên định rồi!

“Chúc mừng em đã mở ra tầng đầu tiên, lấy được quyền hạn một sao trong Nguyệt Thần giới!”

Đông Nhược Tuyết thôi nghĩ đến chuyện Lục Tiểu Hàm, khẽ nhìn lại anh rồi mở lời chân thành: “Đông Phương, cảm ơn anh! Nếu không nhờ anh dạy mấy kỹ xảo phát lực kia để em có thể nắm giữ được bí quyết chân chính của Liệt Không Cửu Kích trong thời gian ngắn thì… Có lẽ em chẳng thể lấy được quyền hạn một sao ở Nguyệt Thần giới nhanh đến vậy đâu!”

“Anh em trong nhà cả, sao em lại nói thế chứ!” Trong khi nói chuyện, ánh mắt Vân Hi nhìn về phía vị phó sở trưởng đang đi cạnh lãnh đạo học viện kia, sau rồi cất giọng hỏi: “Ông ta tới đây có phải để khen tặng huân chương Vinh Quang một sao cho em không?”

“Dạ, đúng thế! Em mới Võ giả cấp bốn đã lấy được quyền hạn một sao trong Nguyệt Thần giới nên ở học viện cũng được xem như học viên ưu tú, dựa theo những điều khoản liên quan trong bộ luật ban hành ở thành Tinh Diệu thì vị phó sở trưởng này đến đây để trao huân chương Vinh Quang một sao cho em đó!” Nói đến đây, Đông Nhược Tuyết nở nụ cười tươi rói: “Có huân chương Vinh Quang một sao chẳng khác nào chúng ta có quyền cư ngụ chính thức tại thành Tinh Diệu, về sau cũng không cần phải lo lắng đến chuyện nộp thuế định cư khi chúng ta trưởng thành. Nếu có thể lên được hai sao thì căn hộ nhỏ chúng ta đang ở cũng có thể kế thừa đó!”

“Nếu em tiếp nhận khen thưởng huân chương Vinh Quang này thì không thể kế thừa huân chương Vinh Quang của gia tộc đúng không?”

“Đúng rồi…”

Vân Hi lắc đầu: “Anh có chuyện muốn hỏi ý em!”

“Chuyện gì vậy anh?”

“Anh hy vọng em sẽ thừa kế huân chương Vinh Quang ba sao của Đông gia chúng ta!”

.

Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D bàn phím để duyệt giữa các chương.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Hãy ủng hộ TruyenHayHo bằng cách đánh giá truyện và chia sẻ link nhé!
Vạn Cổ Thần Đế

Chương 43: Chương 43: Hoàng cấp Đấu Võ Cung

Bấm vào đây để nghe audio
Chương 43: Chương 43: Hoàng cấp Đấu Võ Cung

“Hừ!”

Liễu Truyền Thần phát ra hừ lạnh một tiếng, hai tay chắp sau lưng, đi ra ngoài, trầm giọng nói: “Nghịch tử, Võ Thị Tiền Trang mặt đều bị ngươi vứt sạch, còn không lập tức cho Đan cô nương xin lỗi?”

Liễu Thừa Phong nghe được Liễu Truyền Thần thanh âm, lập tức quay người nhìn lại, sắc mặt đại biến, vừa rồi cuồng ngạo cùng phách lối trong nháy mắt liền biến mất sạch sẽ.

Nhìn thấy Liễu Thừa Phong cái dạng này, Liễu Truyền Thần trong lòng thở dài, càng thêm thất vọng, lắc đầu, nói: “Nghịch tử này để Cửu vương tử điện hạ chê cười, chúng ta bây giờ liền đi Võ Thị đấu trường đi!”

Võ Thị đấu trường, người đông nghìn nghịt, khắp nơi có thể thấy được tu vi cường đại võ giả.

Đương nhiên, cũng có rất nhiều tu vi Võ Đạo rất thấp võ giả, bọn hắn đứng tại đấu trường bên ngoài, quan sát cùng học tập những cái kia Võ Đạo cường giả chiến đấu kỹ nghệ.

Liễu Truyền Thần đi vào Võ Thị đấu trường, liền lập tức rời đi, tiến đến đấu trường bên trong chỗ sâu nhất cái kia một tòa cung điện, có chuyện trọng yếu muốn đi làm.

Trương Nhược Trần, Cửu quận chúa, Đan Hương Lăng đi vào Hoàng cấp Đấu Võ Cung.

Hoàng cấp Đấu Võ Cung là một tòa hình khuyên kiến trúc, mười phần cổ lão, tổng cộng chia làm sáu tầng, mỗi một tầng đều thiết trí có ba trăm sáu mươi cái khán đài, mỗi một cái khán đài đều có thể thấy rõ vị trí trung ương Hoàng cấp trên chiến đài chiến đấu.

Mỗi người giao nộp mươi cái tiền bạc, liền có thể tiến vào Hoàng cấp Đấu Võ Cung.

“Cửu đệ, ngươi thật muốn tham gia đấu võ? Ngươi bây giờ tu vi, hay là quá yếu một điểm, cùng Hoàng Bảng võ giả còn có chênh lệch rất lớn.” Cửu quận chúa nói.

Cửu quận chúa cũng không phải là xem thường Trương Nhược Trần, chỉ là nàng mười phần hiểu rõ Võ Thị đấu trường tàn khốc, dù sao dám leo lên chiến đài người, không có một cái nào là kẻ yếu.

Đan Hương Lăng nói: “Ta nghe nói leo lên chiến đài trước đó, võ giả đều muốn ký sinh tử hiệp nghị, bởi vì, leo lên chiến đài võ giả đều là tên điên, đều nghĩ nhất chiến thành danh, sử dụng đều là liều mạng phương thức chiến đấu, hơi không chú ý liền sẽ bị đánh thành trọng thương, thậm chí có thể sẽ chết tại trên chiến đài.”

“Đúng a! Cửu đệ, ngươi còn là tu luyện đến Hoàng Cực Cảnh đại viên mãn lại tham gia đấu võ đi! Mua sắm lò luyện khí kém tiền, ngươi có thể đi hướng phụ vương đòi hỏi, lấy thiên phú của ngươi, coi như muốn một triệu viên ngân tệ, phụ vương cũng khẳng định sẽ cho ngươi.” Cửu quận chúa khuyên nhủ.

Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com

Trương Nhược Trần nói: “Xem trước một chút rồi nói sau!”

Giờ phút này, một cái chừng 30 tuổi trung niên võ giả leo lên chiến đài, tay hắn cầm một cây xích hồng sắc trường thương, trên thân tản mát ra một cỗ cường đại khí thế, nói: “Ta chính là Thiên Hạc tông Đại đệ tử, Nhiếp Hành, lần đầu tiên tới Hoàng cấp Đấu Võ Cung, ai muốn làm ta đối thủ thứ nhất?”

Đan Hương Lăng nói: “Nhiếp Hành, ta nghe qua tên của hắn, hắn tại lúc hai mươi hai tuổi, liền đạt tới Hoàng Cực Cảnh đại viên mãn, đã tại Hoàng Cực Cảnh đại viên mãn dừng lại mười lăm năm, thực lực tương đương cường hoành, hẳn là có thể thắng liền bảy, tám trận.”

Tại Côn Lôn Giới, tông môn cùng gia tộc số lượng nhiều không kể xiết, có cỡ nhỏ tông môn chỉ có mấy chục cái đệ tử.

Có cỡ lớn tông môn đệ tử số lượng vượt qua ngàn vạn, thống trị mấy chục cái Quận Quốc Võ Đạo giới, thực lực vô cùng cường đại.

Cho nên, tông môn cùng gia tộc liền bị chia làm “Ba đạo cửu lưu” .

Tỉ như, Đan Hương Lăng chỗ “Xích Vân Tông”, Nhiếp Hành chỗ “Thiên Hạc tông”, là thuộc về thất lưu tông môn.

Vân Võ Quận Quốc, hết thảy có một cái Lục lưu tông môn, năm cái thất lưu tông môn, mười bảy cái tám lưu tông môn, cửu lưu tông môn số lượng số chi không rõ.

Những tông môn này, toàn bộ đều muốn thụ chính thức thế lực quản lý.

Nếu là không nhận quản lý, liền là oai môn tà tông, sẽ gặp phải chính thức thế lực thảo phạt cùng vây quét.

Cửu quận chúa nói: “Nhiếp Hành tu vi hoàn toàn chính xác rất mạnh, thế nhưng là Đấu Võ Cung bên trong cường giả càng nhiều, ta đoán hắn nhiều nhất chỉ có thể thắng liên tiếp sáu trận.”

Đan Hương Lăng nói: “Đã như vậy, vậy chúng ta liền đi áp chú đi!”

“Tốt!”

Cửu quận chúa cùng Đan Hương Lăng cùng nhau tiến đến Hoàng cấp Đấu Võ Cung cao nhất khán đài, tham dự đánh cược.

“Ta áp 1000 mai ngân tệ, cược Nhiếp Hành có thể thắng liền sáu trận.” Cửu quận chúa lấy ra một viên Linh Tinh, đặt ở đánh cược trên đài một cái viết “Sáu” ngăn chứa bên trong.

“Ta áp 500 mai ngân tệ, cược Nhiếp Hành có thể thắng liền tám trận.” Đan Hương Lăng lấy ra một cái ngân đại, phóng tới đánh cược trên đài một cái viết “Tám” ngăn chứa bên trong.

“Đã như vậy, vậy ta liền áp một trong đó ở giữa số lượng đi!”

Trương Nhược Trần cũng tới mấy phần hứng thú, lấy ra một viên Linh Tinh, phóng tới đánh cược trên đài một cái viết “Bảy” ngăn chứa bên trong.

Tham dự đánh cược rất nhiều người, nếu là có thể mỗi một lần đều áp trúng, cũng có thể thu hoạch đại lượng tài phú.

Nhiếp Hành thực lực hoàn toàn chính xác rất mạnh, thậm chí có người áp hắn có thể thắng liền mười trận, trở thành Hoàng Bảng võ giả. Mặc dù xác suất rất thấp, thế nhưng là một khi Nhiếp Hành thành công, như vậy cái kia áp hắn người liền có thể thắng được nồi đầy bầu đầy.

Cái thứ nhất leo lên Hoàng cấp chiến đài khiêu chiến Nhiếp Hành võ giả, nhìn qua đã khoảng 40 tuổi, tu vi đạt tới Hoàng Cực Cảnh đại cực vị.

“Oanh!”

Nhiếp Hành đứng ở Hoàng cấp chiến đài trung ương, vẻn vẹn chỉ là một chiêu, liền đem một cái kia Hoàng Cực Cảnh đại cực vị võ giả đánh bay ra ngoài, rơi xuống dưới Hoàng cấp chiến đài.

Trận đầu thắng!

Trận thứ hai thắng!

Trận thứ năm thắng!

Trận thứ sáu thắng!

Nhiếp Hành thắng liền sáu trận, tại Hoàng Cực Đấu Võ Cung bên trong tạo thành cực lớn chấn động, nhìn trên đài võ giả toàn bộ đều là cuồng hô cùng hò hét.

Truyện được copy tại http://TruyenCv[.]Com
Tại Hoàng Cực Đấu Võ Cung, mỗi ngày có thể ra một cái thắng liền sáu trận võ giả, liền đã rất đáng gờm.

Phải biết, càng đi về phía sau, Nhiếp Hành gặp phải đối thủ liền càng mạnh.

Đến trận thứ bảy, cũng chỉ có tại Hoàng Cực Đấu Võ Cung bên trong có thắng bảy ghi chép tại trường quay ghi chép võ giả, mới có tư cách khiêu chiến hắn.

Phàm là tại Hoàng Cực Đấu Võ Cung bên trong có thắng liền bảy trận ghi chép võ giả, cái nào là kẻ yếu?

Nhiếp Hành tại trận thứ bảy, rốt cục gặp một tên kình địch.

Hoàng Trấn Long, Hoàng Cực Cảnh đại viên mãn võ giả, ba lần chiến ra thắng liền bảy trận thành tích, đáng tiếc ba lần đều tại trận thứ tám thời điểm bị người đánh bại. Thực lực của hắn tương đương mạnh mẽ.

Nhiếp Hành cùng Hoàng Trấn Long giao thủ nửa canh giờ, cuối cùng thi triển ra một chiêu Nhân cấp trung phẩm võ kỹ “Bông tuyết thương pháp”, đánh xuyên Hoàng Trấn Long ngực, đem Hoàng Trấn Long đánh thành trọng thương, từ trên chiến đài ném đi xuống dưới.

Thế nhưng là, Nhiếp Hành cũng bị Hoàng Trấn Long một chưởng đánh trúng, bị nội thương.

Trong miệng của hắn, tràn ra giọt giọt máu tươi.

Lúc này, một cái chừng 20 tuổi nam tử leo lên chiến đài, cầm trong tay một thanh màu trắng quạt xếp, thản nhiên nói: “Ngươi đã bị trọng thương, không có khả năng thắng liền tám trận, mình nhận thua đi!”

Đấu Võ Trường bên trên chiến đấu, liền là như thế tàn khốc, căn bản sẽ không cho ngươi nghỉ ngơi cùng dưỡng thương thời gian, nhất định phải một mực không ngừng tiếp tục đánh.

Muốn thắng liền mười trận, đơn giản khó như lên trời.

Coi như lấy Nhiếp Hành thực lực cường đại, tại liên chiến bảy trận về sau, chân khí trong cơ thể liền đã tiêu hao hơn phân nửa, hơn nữa còn bị trọng thương.

Lấy trạng thái của hắn bây giờ, muốn thắng trận thứ tám, cơ hồ là không thể nào sự tình.

Nhiếp Hành cắn chặt hàm răng, nhìn chằm chằm một cái kia cầm trong tay quạt xếp nam tử, nói: “Ai nói ta không thể chiến trận thứ tám? Ngươi là người phương nào?”

“Hắc hắc! Bản công tử đến từ Quốc sư phủ, tên là Tiết Bệnh Sinh, tại Hoàng Cực Đấu Võ Cung có hai lần thắng liền tám trận ghi chép.” Tiết Bệnh Sinh nhàn nhạt cười một tiếng, nhẹ nhàng đong đưa trong tay quạt xếp.

“Đánh đi!”

Nhiếp Hành điều động toàn thân chân khí, rót vào trường thương.

Trong tay hắn cái kia một cây trường thương, lập tức toát ra một tầng hỏa diễm đồng dạng quang mang, một thương đâm về Tiết Bệnh Sinh.

Website truyện truyenyy T.r.u.y.ệ.n.C.v[.]c.o.m
“Xoạt!”

Nhiếp Hành thấy hoa mắt, Tiết Bệnh Sinh thân ảnh liền biến mất không thấy gì nữa.

Tiết Bệnh Sinh thi triển chính là một loại Nhân cấp thượng phẩm bộ pháp, trong một chớp mắt, liền xuất hiện tại Nhiếp Hành trước người. Trong tay hắn quạt xếp vung lên, huyết quang thoáng hiện, Nhiếp Hành đầu lâu bay thẳng ra ngoài.

Tiết Bệnh Sinh nhìn một chút ngã trên mặt đất thi thể, ánh mắt lộ ra giọng mỉa mai cười một tiếng, nói: “Bảo ngươi nhận thua, ngươi lệch không nghe. Ai! Ngu muội a!”

Một vị cường đại Hoàng Cực Cảnh đại viên mãn võ giả cứ như vậy chết tại trên chiến đài!

Nhiếp Hành những sư đệ kia cùng sư muội lập tức xông lên chiến đài, khóc thành một đoàn, đem Nhiếp Hành thi thể giơ lên xuống dưới.

Không có cách, ai kêu Nhiếp Hành tại leo lên chiến đài thời điểm liền ký xuống sinh tử hiệp nghị?

Hoàng Cực Đấu Võ Cung mỗi ngày cuối cùng sẽ chết mấy người, mọi người đã không cảm thấy kinh ngạc.

Kỳ thật, chủ yếu vẫn là bởi vì Tiết Bệnh Sinh tu vi mạnh mẽ hơn Nhiếp Hành quá nhiều, cho nên, Nhiếp Hành mới ngay cả nhận thua cơ hội đều không có, liền bị Tiết Bệnh Sinh giết chết.

“Ai! Biết rõ thực lực chênh lệch rất lớn, lại không nhận thua, thật sự là rất cố chấp. Thành danh mặc dù trọng yếu, tính mệnh lại càng trọng yếu hơn.” Cửu quận chúa thở dài một cái.

Đan Hương Lăng cũng nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Lấy Nhiếp Hành thiên phú, lại tu luyện mười năm, hoàn toàn có cơ hội trở thành Huyền Cực Cảnh cường giả. Rất nhiều ngày phú rất cường đại võ giả, chính là như vậy vẫn lạc.”

“Oa! Cửu đệ, ngươi cược thắng! Mau đi xem một chút thắng bao nhiêu?” Cửu quận chúa nói.

“Chỉ là vận khí tốt thôi!” Trương Nhược Trần cũng chỉ là tiện tay áp chú, cũng không có nghĩ tới thật có thể thắng.

Nhiếp Hành mặc dù chết tại trên chiến đài, thế nhưng là thật sự là hắn thắng liên tiếp bảy trận.

Trương Nhược Trần đang đánh cược trên đài áp một viên Linh Tinh, lại thắng Hồi thứ 8 mai Linh Tinh.

“Không sai biệt lắm! Ta cũng đi trên chiến đài thử một lần!”

Trương Nhược Trần ký tên sinh tử hiệp nghị, nộp một viên Linh Tinh, liền hướng về trên chiến đài đi đến.

“Cửu đệ, ta biết ngăn không được ngươi, nhưng là, ngươi nhất định phải đáp ứng ta, nếu là gặp được không thể chiến thắng địch nhân, muốn lập tức nhận thua.” Cửu quận chúa ân cần nói.

Cửu quận chúa cảm thấy Trương Nhược Trần chỉ là đi cảm thụ chiến đài bầu không khí, cũng không phải là thật muốn tham gia đấu võ.

Dù sao tu vi của hắn mới Hoàng Cực Cảnh trung cực vị, cùng Nhiếp Hành tu vi đều chênh lệch rất xa, có thể thắng liền ba trận, liền đã rất không tệ.

“Yên tâm đi! Ta có chừng mực!”

Trương Nhược Trần có chút cười cười, lộ ra mười phần nhẹ nhõm, từng bước một leo lên chiến đài.

Hắn vừa mới leo lên chiến đài, Hoàng Cực Đấu Võ Cung bên trong liền vang lên một trận huyên náo.

“Thiếu niên này là ai? Trẻ tuổi như vậy liền dám đến Hoàng Cực Đấu Võ Cung chiến đấu?”

“Đoán chừng cũng là nghĩ thành danh đi! Nhiệt huyết như vậy thiếu niên nhiều lắm, mỗi tháng đều sẽ chết mười mấy cái, không có gì quá kỳ quái?”

Giờ phút này, Liễu Thừa Phong đứng tại Hoàng Cực Đấu Võ Cung một chỗ tương đối cao trên khán đài, nhìn chằm chằm leo lên chiến đài Trương Nhược Trần, trên mặt lộ ra mấy phần dữ tợn ý cười: “Ha ha! Thiên Đường có lối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa ngươi xông tới. Ngươi nếu là chết tại trên chiến đài, chỉ sợ Vân Võ Quận Vương cũng không thể nói gì hơn đi!”

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyennn.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D bàn phím để duyệt giữa các chương.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Hãy ủng hộ TruyenHayHo bằng cách đánh giá truyện và chia sẻ link nhé!