Tô Mộc ngồi bên kia đang cảm nhận, cảm nhận một nguy cơ..
Nguy cơ lớn …
Dĩ nhiên, nguy cơ này không phải xuất phát từ anh, ví dụ như anh bị đồng tính, có thể uy hiếp đến đời sau, dĩ
nhiên, cho dù đã biết rồi, lúc này Tô Mộc chỉ xem nó như một
vấn đề nhỏ.
Nhưng trên thực tế, Tô Mộc hiện đang gặp một nguy cơ khổng lồ.
Đầu tiên, từ trước đến giờ Tô Mộc không thấy sinh lý của mình có vấn đề gì, bất quá chỉ có hai chỗ mà anh xem như không bình thường, một là thích sự sạch sẽ, hai là thích
ăn ngọt, nhưng anh không thấy nó có gì không tốt.
Nhưng mà … Nhưng mà … Chúng ta hãy tiếp tục trở về đề
tài nguy cơ lớn của Tô Mộc. Anh phát hiện, gần đây trừ hiện
tượng thích sạch sẽ ra, anh còn xuất hiện một thú vui không
thể tưởng tượng nổi …
Đó là nghiện rình trộm …
Ba chữ kia lại xông ra từ trong đầu Tô Mộc lần
nữa, sống lưng anh bỗng lạnh toát, trên trán còn lấm tấm mồ
hôi lạnh.
Lúc trước, hai tật xấu kia đều dễ dàng bị anh
quên đi, đó là vì cuồng sạch sẽ cũng được, cuồng ngọt cũng
được, vậy cũng không ngại bị ai thấy, nói cách khác, mặc kệ
là ngươi tắm chết trong nhà tắm, hay dùng kẹo ngọt làm chết
mình cũng được, đều là từ bản thân ngươi.
Nhưng về phần rình trộm …
Nếu tội danh này bị phát hiện, nhẹ thì bị cho
là lưu manh, bị đánh một trận, nặng thì là phạm pháp, phạm
tội!
Nhưng Tô Mộc có thể vỗ ngực bảo đảm trước mặt
mọi người, anh tuyệt đối là thanh niên chính trực, mặc dù đôi
khi anh nói chuyện hơi ác độc một chút, thích sạch sẽ một
chút, tự cho là thanh cao một chút ….
Anh thở dài một tiếng, lắc đầu, tự nhiên đi về phía thư phòng.
Tiếng loảng xoảng truyền đến, chứng tỏ chủ nhân rõ ràng đang về muộn, khó khi Thuần Tưởng không về cùng anh,
có lẽ vì gần đây được lão Vương chỉ dạy, đôi khi còn bị giữ
lại để chỉ một chút bí quyết. Tô Mộc dĩ nhiên không hảo tâm
đến nỗi ở lại chờ cô.
Cho nên tối nay, hai người đều không dính dáng đến nhau.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Tô Mộc dường như rất quan tâm đến chuyện ở nhà
bên, quả thật là vậy, bởi vì thứ anh rình coi chính là Thuần
Tưởng …
Nói đến đây, xin để Tô Mộc làm rõ lần thứ một
trăm ba mươi mốt, anh tuyệt đối không mơ ước đến sắc đẹp của
Thuần Tưởng mà làm ra chuyện xấu xa như vậy, mà là…
Rất muốn rất muốn nhìn một cái, muốn xem bộ dạng cô lại một lần nữa phá hủy nhà bếp của chính mình.
Tô Mộc buông tay, ngồi trên ghế trong phòng sách, nghiêng mặt nhìn cái lỗ nhỏ kia.
Từ khi phát hiện được lỗ hỏng này, trừ khi ở
phòng khám có thể len lén quan sát Thuần Tưởng, ở nhà thỉnh
thoảng cũng có thể “thưởng thức” mấy màn “trình diễn độc
quyền” của cô. Huống chi từ sau khi Thuần Tưởng chuyển từ “đằng
trước” ra “đằng sau”, Tô Mộc cũng ít khi thấy được cô, đưa đồ ăn cũng không còn là công việc của cô nữa. Mắt không thấy tâm không
phiền, nhưng cũng thúc đẩy ý nghĩ muốn nhìn Thuần Tưởng ở nhà của anh.
Dĩ nhiên! Đây chỉ là một việc vui đùa. Được rồi,
Tô Mộc thừa nhận, cho dù quan sát cô hơi thú vị một chút, nhưng
anh thật sự rất tò mò, sao cô gái này lại có thể … khác biệt với người khác như thế?!
Ít nhất là trong mắt anh.
Nghề nghiệp của Thuần Tưởng là đầu bếp, thích
nhất là nấu cơm, nên thời gian ở trong phòng bếp chiếm đa số. Dĩ nhiên, thời gian Tô Mộc “quan sát” cô cũng càng nhiều hơn.
Đúng lúc đúng giờ, Thuần Tưởng xuất hiện trước
phòng bếp, hôm nay nha đầu này mặc một chiếc tạp dề màu xanh, có đường ren trắng tinh tế, hoa văn nhỏ dịu dàng. Tô Mộc cười, phát
hiện ngoài những trang phục đơn giản, Thuần Tưởng ít khi mặc
những quần áo rực rỡ như thế, ít nhất là khi làm việc trong
tiệm ăn. Nhưng ở trong phòng bếp, mỗi ngày cô đều mặc một chiếc
tạp dề khác nhau, chiếc tạp dề này thì Tô Mộc chưa từng nhìn
thấy.
Sao lại thấy không được tự nhiên vậy chứ?!
Tô Mộc liếc mắt nhìn cô gái cột tóc cao, mặc chiếc tạp dề vô cùng dễ thương đang đánh trứng …
Đánh không ngừng, đánh liên tiếp, không hề có
dấu hiệu dừng lại, Tô Mộc hiểu rõ, xem ra hôm nay Thuần Tưởng lại làm điểm tâm ngọt rồi.
Tô Mộc bĩu môi, đứng dậy từ trên ghế, chuyển đến ghế sofa chờ.
Từ sau lần lấy anh ra làm con chuột thí nghiệm
đó, Thuần Tưởng trở nên rất cẩn thận, vì đồ ngọt rất “dùng
được” với anh nên lần nào có “sản phẩm mới”, cũng đều lấy anh ra “thử độc”, còn nói cho oai là “trả ân”, hừ!
Hôm nay, Thuần Tưởng lại đứng trước cửa tiệm ăn, đợi Tô Mộc xong việc.
Được rồi, cô thừa nhận, cô đi nhờ xe nhiều quá
thành nghiện rồi, nhưng cô thật sự không phải con người keo
kiệt, thật thế mà. Nên biết bây giờ là thời buổi nào rồi,
tiết kiệm được một giọt nước, tiết kiệm được một ít điện cũng là
tiết kiệm được nha.
Cho nên, Thuần Tưởng tin chắc, mình làm vậy chỉ là để tiết kiệm thôi, cũng là số xăng đó nhưng lại được đi nhờ
xe, không biết giảm được bao nhiêu tiền, hơn nữa còn rất tiện
đường nữa.
Dĩ nhiên, người cho cô đi nhờ xe không phải không
được lợi gì, mỗi lần cô làm bánh ngọt đều đưa cho Tô đại
thiếu gia ăn đầu tiên mà, hơn nữa đó là độc nhất vô nhị, người ta muốn ăn còn được nha~
Nhưng thật ra có đôi khi, Thuần Tưởng cũng muốn mình
làm một số món ăn đem đưa cho Tô Mộc, dù sao cả ngày nàng đúng là không
ngừng tố thái, tố thái, về phần làm có ăn được hay không là một chuyện,
rồi ăn hết hay không lại là chuyện khác, cho nên căn cứ không thể lãng
phí nguyên tắc, tốt nhất vẫn nên tìm người cùng nhau ăn hết.
Nhưng nghĩ lại thì tính khí kỳ quái của tên kia không phải là cô chưa từng thấy, có thể đưa bánh ngọt cô làm
vào miệng Tô Mộc đã là kỳ tích rồi, đừng hỏi là biết anh ta
thích ăn cái gì.
“Thuần Tưởng!”
Cô còn đang suy nghĩ miên man, phía sau lập tức
truyền đến giọng nói quen thuộc, cô mạnh mẽ quay mặt lại, trong
phút chốc, điện giật sấm chớp đùng đùng, kinh ngạc vạn phần ….
Tóm lại, mấy từ ngữ hình dung này cứ loạn hết lên trong đầu cô …
So với cách làm việc nhanh chóng nhạy bén của
não bộ, miệng cô phải mất một lúc lâu mới nở nụ cười cứng
ngắc: “Tô… Tô Viễn … Thật, thật là trùng hợp …”
Rồi sao nữa? Tiếp theo nên nói gì đây? Quả
thật đầu óc Thuần Tưởng lúc này rất loạn, loạn vô cùng. Mấy
câu nói đã chuẩn bị sẵn trong đầu bỗng biến mất hết.
“Đúng vậy, khéo quá.” Tô Viễn vẫn dịu
dàng như cũ, cô nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn anh, bây giờ
anh đã đổi sang kính sát tròng, không còn vẻ thư sinh khi đeo
gọng kính như ngày xưa nữa.
Thật ra cô rất muốn nói, thật sự, Tô Viễn, anh mang kiếng thì dễ nhìn hơn.
Hơi mím môi, Thuần Tưởng lại không nói gì được.
“Đang làm gì vậy? Đợi … bạn trai sao?” Thấy cô không tránh mình nữa, anh tiếp tục hỏi.
“Bạn trai, bạn trai …” Thuần Tưởng nghĩ nghĩ, dùng sức gật đầu cười với anh: “Đúng vậy, đang chờ anh ấy.”
“Để bạn gái chờ lâu như vậy, người đàn ông như vậy thật không tốt.” Tô Viễn nửa đùa nói: “Nếu như là anh, anh sẽ không để bạn gái mình chờ như vậy”
“Không phải.” Thuần Tưởng lắc đầu nói: “Là
em tan việc sớm, anh ấy rất bận, đàn ông mà, nên lấy sự nghiệp làm trọng, em hiểu mà … Cũng là… Tuỳ tiện nói xấu bạn trai
của người ta, người đàn ông như vậy mới là không tốt đó …”
Tô Viễn nghe thấy Thuần Tưởng nói vậy, không khỏi sửng sốt, đưa tay sờ sờ đầu Thuần Tưởng: “Tiểu nha đầu, nhanh mồm nhanh miệng từ lúc nào vậy, bạn trai em thật sự dạy dỗ em rất tốt nha, không tệ, vậy anh cũng yên lòng.”
“Anh yên tâm cái gì chứ…” Thuần Tưởng bĩu môi, thuận tay đẩy móng vuốt của Tô Viễn ra.
Không khí nhất thời lâm vào khó xử, Thuần Tưởng nghĩ
là Tô Viễn sẽ rời khỏi, ai mà biết hồi lâu sau anh vẫn không
đi, cô liếc mắt nhìn Tô Viễn đang đứng song song với mình, phẫn
nộ mở miệng hỏi: “Này, anh cũng đợi người ta mà phải không? Sao anh lại đến đây? Theo em biết, khu người giàu là ở bên kia mà”
“Người giàu người nghèo cái gì chứ.” Tô Viễn khẽ nhíu mày, lảng sang chuyện khác: “Đúng vậy, anh cũng đang đợi người ta ăn cơm chung, em …” Vốn định yêu cầu xem lại bị một tiếng chuông ngắt lời.
“Này… Chương Ngư ca, Chương Ngư ca… Điện thoại tới.” Là một tiếng chuông nghe rất kỳ quái, chân mày Tô Viễn đang
nhíu chặt bỗng buông lỏng, nha đầu này, vẫn thích tiếng chuông
này sao?
Thuần Tưởng lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn
thoáng qua người gọi đến rồi quay lưng đi nói chuyện điện thoại: “Này? Sao đến trễ vậy?”
Mặc dù Thuần Tưởng cố ý xoay người nhưng dù sao
khoảng cách của hai người cũng đang gần nhau, Tô Viễn vẫn nghe
được lời của Thuần Tưởng, trong lòng dĩ nhiên biết rõ đó là
ai.
“A, thì ra là có tiệc nữa, thôi, cũng may là
anh đã gọi cho tôi, nếu không tôi còn đứng mãi chỗ này như cái
hòn vọng phu mất …” Lời còn chưa dứt, Thuần Tưởng đột nhiên đỏ mặt, thay đổi vẻ bình thản vừa nãy, nói qua loa rồi cúp máy.
“Cái đó, hôm nay anh ấy không tới, em về trước vậy!” Cú điện thoại này của Tô Mộc như giải cứu cô vậy, cô thật sự không muốn ở cùng Tô Viễn một giây một phút nào nữa, không khí quả thật còn bết bát hơn những gì cô nghĩ, cô thật sự thấy
không thoải mái!
“A, đi đường cẩn thận.” Tô Viễn gật đầu, nhìn bóng lưng Thuần Tưởng đang chạy đi bỗng mở miệng: “Thuần Tưởng!”
Tô Viễn kêu tên của cô, cước bộ của Thuần Tưởng dừng lại, xoay lưng nhìn anh, trong mắt đầy khó hiểu.
“Ừm … Có thể cho anh số điện thoại không? Để sau này … Còn liên lạc …”