“Sói,” Piper nói. “Nghe như ở rất gần.”
Jason nhỏm dậy và triệu hồi thanh kiếm của mình. Leo và Huấn luyện viên Hedge cũng đứng dậy theo. Piper cố, nhưng những đốm đen cứ nhảy múa trước mắt cô.
“Ở yên đó,” Jason bảo cô. “Bọn tớ sẽ bảo vệ cậu.”
Cô nghiến răng. Cô ghét cảm giác bất lực. Cô không muốn bất cứ ai bảo vệ mình. Đầu tiên là cái mắt cá chân ngu ngốc. Giờ đến chứng hạ thân nhiệt. Cô muốn được đứng lên, với con dao trong tay
Rồi, ở chỗ ánh lửa không chiếu đến được bên ngoài cửa động, cô nhìn thấy một đôi mắt đỏ rực sáng trong bóng tối.
Được rồi, cô nghĩ. Có thể một sự bảo vệ nho nhỏ cũng ổn thôi.
Nhiều con sói hơn dần tràn vào bên trong ánh lửa – những con quái thú màu đen to hơn cả giống chó Great Danes(14), với băng và tuyết bám đầy trên lông chúng. Những chiếc răng nanh sáng lấp lánh, và đôi mắt đỏ rực của chúng trông thông minh một cách đáng lo ngại. Con sói đứng ở phía trước cao gần bằng một con ngựa, miệng nó đầy vết bẩn như thể nó mới vừa có một cuộc chém giết vậy.
Piper rút con dao ra khỏi vỏ.
Rồi Jason bước tới trước và nói gì đó bằng tiếng Latinh.
Piper không nghĩ tử ngữ(15) sẽ có nhiều ảnh hưởng đến các con vật hoang dã như thế, nhưng con sói đầu đàn bĩu môi. Lông nó dựng đứng dọc theo sống lưng. Một trong số phó tướng của nó thử tiến lên, nhưng con đầu đàn đã đớp vào tai nó. Rồi tất cả các con sói lùi lại vào trong bóng tối.
“Ối trời, tớ phải học tiếng Latinh thôi.” Cây búa của Leo run rẩy trong tay cậu ấy. “Cậu đã nói gì vậy, Jason?”
Thầy Hedge nguyền rủa. “Gì cũng được, nhưng dường như chưa đủ. Nhìn kìa.”
Những con sói đã quay trở lại, nhưng con đầu đàn không đi cùng chúng. Chúng không tấn công. Chúng chờ đợi – hiện có ít nhất mười hai con, đứng theo hình bán nguyệt lồi lõm ngay bên ngoài ánh lửa, chặn ở lối ra của cửa động.
Huấn luyện viên nhấc cây dùi cui của mình lên. “Kế hoạch là thế này. Ta sẽ giết tất cả bọn chúng, và các em trốn đi.”
“Huấn luyện viên, chúng sẽ xé thầy ra từng mảnh đấy,” Piper nói.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
“Không, ta giỏi lắm.”
Rồi Piper nhìn thấy bóng một người đàn ông xuất hiện từ trong cơn bão, lội qua bầy sói.
“Đứng sát vào nhau,” Jason nói. “Chúng đánh giá cao bầy đàn. Và thầy Hedge, không làm những việc điên rồ nhé. Bọn em sẽ không để thầy hay bất cứ ai lại đằng sau đâu.”
Piper cảm thấy cổ mình như bị nghẹn lại. Hiện cô là mối kết nối yếu nhất trong “bầy” của họ. Chắc chắn lũ sói sẽ đánh hơi thấy sự sợ hãi của cô. Cô có thể cũng đang mang một cái bảng có dòng chữ, Bữa trưa Miễn phí.
Lũ sói tách ra, và người đàn ông bước vào trong ánh lửa. Mái tóc ông ta bóng nhẫy và bờm xờm, có màu của bồ hóng trong lò sưởi, phía trên đầu là một cái vương miện được làm từ thứ trông như xương ngón tay. Chiếc áo dài là sự kết hợp của nhiều loại lông bị xé nát khác nhau – sói, thỏ, gấu trúc Mỹ, nai, và các loài vật khác mà Piper không thể xác định được. Đám lông đó trông có vẻ chưa được xử lý, và qua mùi có thể đoán biết chúng không được mới lắm. Thân hình ông ta uyển chuyển và đầy cơ bắp như một vận động viên chạy đường dài. Nhưng đáng sợ nhất chính là khuôn mặt ông ta. Da mặt mỏng dính và nhợt nhạt như được kéo căng phủ lên xương sọ. Răng ông ta sắc nhọn như răng nanh. Đôi mắt đỏ rực y như những con sói của ông ta vậy – và chúng dán chặt lên người Jason với ánh nhìn rõ là cực kỳ căm ghét.
“Ecce,” ông ta nói, “filli Romani.”
“Nói tiếng người đi, đồ người sói!” thầy Hedge rống lên.
Tên người sói gầm gừ. “Bảo tên thần nông của ngươi chú ý lời lẽ của mình đi, đứa con của Rome. Nếu không ông ta sẽ là món ăn nhẹ đầu tiên của ta đấy.”
Piper nhớ ra rằng thần nông là tên La Mã của thần rừng. Không hẳn là thông tin hữu ích. Giờ, nếu cô có thể nhớ ra được gã người sói này là ai trong thần thoại Hy Lạp, và cách để đánh bại hắn ta, thì cô có thể dùng các thông tin đó.
Tên người sói nhìn kỹ nhóm nhỏ của họ. Hai lỗ mũi của hắn ta giật giật. “Vậy điều đó là sự thật,” hắn ta suy tư. “Một là con gái của Aphrodite. Một là con trai của Hephaestus. Một thần nông. Và đứa con của Rome, con của Jupiter, chỉ vậy thôi. Tất cả ở cùng nhau, mà không chém giết lẫn nhau sao. Thật quá thú vị.”
“Ông đã được nghe về chúng tôi ư?” Jason hỏi. “Ai đã kể cho ông điều đó?”
Ông ta gầm gừ – có thể là một tiếng cười, hoặc có thể là một sự thách thức. “Ồ, bọn ta đã kiếm tìm các ngươi khắp phía tây, á thần à, với hy vọng bọn ta sẽ là nhóm đầu tiên tìm được các ngươi. Vua của những người khổng lồ sẽ ban thưởng xứng đáng cho ta khi ông ta trỗi dậy. Ta là Lycaon, vua của loài sói. Và đàn của ta đang rất đói.”
Những con sói gầm gh trong bóng tối.
Ở một bên khóe mắt, Piper nhìn thấy Leo đã cất cây búa của mình đi và lấy ra thứ gì đó từ dây thắt lưng đồ nghề của mình – một cái chai chứa đầy chất lỏng trong suốt.
Piper nặn óc cố tìm tên tương ứng của tên người sói. Cô biết mình đã nghe về cái tên đó trước đây, nhưng cô không thể nhớ rõ từng chi tiết.
Lycaon liếc nhìn thanh kiếm của Jason. Ông ta di chuyển sang một bên như thể đang tìm kiếm một cơ hội, nhưng lưỡi kiếm của Jason cũng di chuyển theo ông ta.
“Đi đi,” Jason ra lệnh. “Ở đây chẳng có thức ăn dành cho các ngươi đâu.”
“Trừ khi các ngươi muốn ăn món đậu phụ chiên,” Leo đề nghị.
Lycaon nhe nanh của mình ra. Hình như ông ta không phải là fan của món đậu phụ.
“Nếu có thể làm theo ý ta,” Lycaon nói đầy tiếc nuối, “ta sẽ giết ngươi trước, con trai của Jupiter. Cha ngươi đã làm cho ta trở nên như thế này. Ta đã từng là một vị vua hùng mạnh của xứ Arcadia, với năm mươi cậu con trai xinh đẹp, và thần Zeus đã giết tất cả bằng các tia chớp của ông ta.”
“À ha,” huấn luyện viên Hedge nói, “vì lý do chính đáng!”
Jason liếc nhìn qua vai mình. “Huấn luyện viên, thầy biết tên hề này ư?”
“Tớ biết,” Piper trả lời. Các chi tiết của câu chuyện thần thoại lại ùa về trong cô – một câu chuyện ngắn, kinh tởm mà hai cha con cô đã cười phá lên trong một bữa ăn sáng. Giờ cô không còn cười được nữa.
“Lycaon đã mời thần Zeus đến ăn tối,” cô kể. “Nhưng vị vua không chắc liệu đó có thật sự là thần Zeus không. Vì thế để kiểm tra sức mạnh của ông ấy, Lycaon đã cho ông ăn thịt người. Thần Zeus nổi giận…”
“Và đã giết chết các con trai của ta!” Lycaon hú lên. Lũ sói ở phía sau ông ta cũng đồng loạt tru lên.
“Thế rồi thần Zeus đã biến ông ta thành một con sói,” Piper kể tiếp. “Người ta gọi… người ta gọi các người sói là lycanthropes, đặt theo tên ông ta, người sói đầu tiên.”
“Vua của loài sói,” huấn luyện viên Hedge kết thúc câu chuyện. “Một kẻ bất tử, nặng mùi, một tên chó lai
Lycaon gầm lên. “Ta sẽ xé xác ngươi, đồ thần nông!”
“Ồ, ngươi muốn một vài con dê sao, bạn thân? Vì ta sẽ cho ngươi trở thành dê luôn.”
“Ngừng lại đi,” Jason nói. “Lycaon, ông bảo ông đã muốn giết chết tôi trước, nhưng…?”
“Buồn thay, Đứa con của Rome, ngươi đã làm rõ điều đó. Vì người đó,” ông ta chĩa vuốt mình về phía Piper, “đã thất bại trong việc giết ngươi, ta được bảo là phải đưa ngươi còn sống về Nhà Sói. Một trong số các đồng bào của ta đã muốn có vinh dự được tự tay kết liễu ngươi.”
“Là ai?”
Vị vua sói cười khẩy. “Ồ, một người hâm mộ vĩ đại của ngươi. Rõ là ngươi đã gây ấn tượng mạnh với cô ta. Cô ta sẽ chăm lo cho ngươi sớm thôi, và thật sự ta không thể phàn nàn được gì. Việc giết chết ngươi ở Nhà Sói sẽ rất có ích cho việc đánh dấu lãnh thổ của ta. Lupa sẽ phải suy nghĩ chín chắn về việc dám thách thức bầy của ta.”
Trái tim Piper như cố nhảy ra khỏi ngực cô. Cô không hiểu hết những gì Lycaon vừa nói, nhưng một người phụ nữ muốn giết Jason sao? Medea, cô nghĩ. Bằng cách nào đó, bà ta ắt đã sống sót sau vụ nổ.
Piper gắng gượng đứng dậy. Các đốm đen lại nhảy múa trước mắt cô. Hang động dường như đang quay mòng mòng.
“Ngươi sẽ phải rời khỏi nơi này ngay,” Piper nói, “trước khi bọn ta tiêu diệt ngươi.”
Cô cố tăng thêm sức mạnh vào trong lời nói của mình, nhưng cô quá yếu. Run lẩy bẩy trong mền, xanh mét, mồ hôi nhễ nhại và gần như không thể cầm chắc được con dao, cô trông chẳng đáng sợ chút nào.
Đôi mắt đỏ của Lycaon nheo lại với vẻ hài hước. “Một cố gắng dũng cảm đấy, cô gái. Ta phải thừa nhận điều đó. Có lẽ ta sẽ cho ngươi một cái chết nhanh chóng. Chỉ có con trai của Jupiter được sống. Còn toàn bộ các ngươi, ta e rằng, đều là bữa tối.”
Ngay giây phút đó, Piper biết rõ cô sẽ phải chết. Nhưng ít nhất cô sẽ chết khi đã đứng dậy, chiến đấu bên cạnh Jason.
Jason bước tới trước. “Ngươi sẽ không giết được ai đâu, đồ người sói. Không một ai nếu như không bước qua xác ta.”
Lyon hú lên và duỗi vuốt của mình ra. Jason chém vào ông ta, nhưng thanh kiếm vàng của cậu ấy đi xuyên qua như thể ông ta không có ở đó.
Lycaon cười lớn. “Vàng, đồng, sắt – không một thứ nào trong ba kim loại đó có thể chống lại các con sói của ta, con trai của Jupiter.”
“Bạc!” Piper hét lớn. “Chẳng phải người sói bị thương bởi bạc sao?”
“Chúng ta không có cái gì bằng bạc ở đây!” Jason đáp.
Những con sói tràn vào trong vùng sáng của ánh lửa. Thầy Hedge lao về phía trước với cú “Vụt” đầy tự hào của thầy!
Nhưng Leo là người tấn công đầu tiên. Cậu ném cái chai của mình đi và nó vỡ tan trên mặt đất, bắn chất lỏng trong đó văng tung tóe khắp các con sói – mùi xăng, không thể nhầm lẫn được. Cậu bắn một ngọn lửa đang phừng lên vào trong vũng chất lỏng, và một bức tường lửa bùng cháy.
Lũ sói kêu ăng ẳng và lùi lại. Một vài con bị bắt lửa và đã phải chạy lùi lại vào trong tuyết. Ngay cả Lycaon trông cũng nao núng ở hàng rào lửa giờ đang chia tách những con sói của ông ta với các á thần.
“A, thôi nào,” Huấn luyện viên Hedge than phiền. “Ta không thể tấn công chúng nếu chúng ở tít đằng kia.”
Mỗi khi một con sói tiến đến gần hơn, Leo lại bắn ra một đợt lửa mới từ tay cậu, nhưng mỗi một lần nỗ lực như thế dường như làm cho cậu ngày càng mệt hơn, và xăng đang dần bốc hơi. “Tớ không thể triệu hồi thêm xăng đâu!” Leo cảnh báo. Rồi khuôn mặt cậu ấy đỏ bừng lên. “Ồ, chuyện này là một sai lầm. Ý tớ là kiểu đốt cháy này ấy. Sẽ phải để dây thắt lưng đồ nghề nghỉ một lúc mới phục hồi lại được. Cậu có gì, anh bạn?”
“Chẳng có gì,” Jason nói. “Thậm chí còn không có lấy một vũ khí nào dùng được.”
“Sấm chớp thì sao?” Piper hỏi.
Jason tập trung, nhưng chẳng có gì xảy ra. “Tớ nghĩ cơn bão tuyết đang cản trở tớ, hay điều gì đó tương tự như thế.”
“Thả các tên venti ra!” Piper nói.
“Rồi chúng ta sẽ chẳng còn gì để đưa cho thần Aeolus,” Jason đáp. “Chúng ta đã phải đi một đoạn đường xa đến đây mà chẳng được gì sất.
Lycaon cười lớn. “Ta có thể cảm nhận được sự sợ hãi của các ngươi. Các ngươi chỉ sống thêm được vài phút nữa thôi, các anh hùng. Hãy cầu nguyện với bất cứ vị thần nào. Zeus đã không khoan dung với ta, vì thế các ngươi cũng sẽ chẳng nhận được điều đó từ ta.”
Các ngọn lửa bắt đầu kêu xèo xèo. Jason lầm bầm nguyền rủa và thả thanh kiếm của mình xuống. Cậu cúi người xuống như thể đã sẵn sàng cho cuộc đấu tay đôi sắp diễn ra. Leo lôi cái búa của mình ra. Piper giơ con dao của mình lên – không cao lắm, nhưng đó là tất cả những gì cô có thể làm. Huấn luyện viên Hedge nhấc cây dùi cui lên, và ông là người duy nhất trông phấn khích với việc sắp chết.
Rồi một âm thanh xé gió vang lên – như tiếng xé của một tấm các-tông. Một cái cây dài xuất hiện trên cổ con sói gần nhất – cán của một mũi tên bằng bạc. Con sói quằn quại và ngã xuống, tan biến vào trong một mảng tối.
Càng có thêm nhiều mũi tên hơn nữa. Thêm nhiều con sói ngã xuống. Bầy sói nhốn nháo. Một mũi tên lóe lên bay về phía Lycaon, nhưng vua sói đã bắt lấy nó giữa không trung. Rồi ông ta hét lên đầy đau đớn. Khi ông ta thả mũi tên xuống, nó để lại một một vết thương cháy đen, bốc khói khắp lòng bàn tay ông ta. Một mũi tên khác cắm vào vai, và vị vua sói lảo đảo lùi lại.
“Ta nguyền rủa chúng!” Lycaon hét lớn. Ông ta gầm gừ với đàn của mình, và những con sói quay người lại, bỏ chạy. Lycaon nhìn chằm chằm Jason với đôi mắt đỏ rực. “Chuyện này chưa xong đâu, nhóc.”
Vị vua sói biến mất trong màn đêm.
Vài giây sau, Piper nghe thấy thêm nhiều tiếng sói tru, nhưng âm thanh khác hẳn – không có sự đe dọa, mà giống những chú chó săn đánh hơi hơn. Một con sói trắng nhỏ hơn lao xộc vào hang động cùng với hai con sói khác ở phía sau.
Thầy Hedge nói, “Giết nó?”
“Không!” Piper cản. “Đợi đã.”
Những con sói nghiêng đầu và nhìn chằm chằm các trại viên với đôi mắt vàng to cộ.
Chớp mắt, chủ nhân của chúng xuất hiện: một nhóm thợ săn mặc những bộ đồ lính mùa đông màu trắng và xám, ít nhất là sáu người. Tất cả họ đều mang theo cung, với các ống tên chứa những mũi tên bạc sáng lấp lánh trên lưng.
K họ được che kín bằng mũ trùm đầu, nhưng hiển nhiên tất cả họ đều là con gái. Một người, hơi cao hơn so với những người còn lại, cúi xuống trong ánh lửa và nắm lấy mũi tên đã làm bị thương bàn tay Lycaon.
“Suýt chút nữa.” Cô ấy quay lại nhìn các bạn mình. “Phoebe, ở lại với chị. Canh giữ lối vào. Những người còn lại, đuổi theo Lycaon. Giờ chúng ta không thể để mất dấu hắn ta nữa. Chị sẽ đuổi kịp mọi người.”
Các thợ săn khác lầm bầm đồng ý và biến mất, đi theo hướng bầy sói của Lycaon.
Cô gái trong chiếc áo màu trắng quay mặt về phía họ, khuôn mặt cô ấy vẫn ẩn dưới chiếc mũ trùm đầu. “Chúng tôi đã theo dấu tên ác ma đó hơn một tuần nay. Mọi người vẫn ổn chứ? Không ai bị cắn chứ?”
Jason đứng như trời trồng, nhìn chằm chằm vào cô gái. Piper nhận ra giọng cô ấy có gì đó rất quen thuộc. Thật khó để xác định, nhưng cái cách cô ấy nói, cách cô ấy phát âm, gợi cho cô nhớ đến Jason.
“Chị là cô ấy,” Piper đoán. “Chị là Thalia.”
Cô gái cứng người lại. Piper sợ cô ấy có thể lấy cung ra, nhưng thay vào đó cô ấy cởi mũ của mình ra. Mái tóc cô ấy đen mướt, với một vương miện hình lưỡi liềm bằng bạc vắt ngang phía trên chân mày. Khuôn mặt cực kỳ khỏe mạnh của cô ấy bừng sáng, như thể cô ấy có chút gì đó trội hơn con người, và đôi mắt cô ấy có màu xanh dương lấp lánh. Cô ấy là cô gái trong bức ảnh của Jason.
“Chị có biết em sao?” Thalia hỏi.
Piper hít sâu. “Đây có thể là một cú sốc, nhưng…”
“Chị Thalia.” Jason bước lên trước, giọng cậu run rẩy. “Em là Jason, em trai chị.”