Jason không muốn để Leo ở lại, nhưng cậu đang bắt đầu nghĩ rằng việc ở cùng với Cal, anh chàng khúc côn cầu, có thể là lựa chọn ít nguy hiểm nhất ở nơi này.
Khi họ leo lên cầu thang bằng băng, Zethes đi sau họ, thanh kiếm của anh ta đã được rút ra. Anh ta có thể trông giống một người bỏ đi của thời đại disco, nhưng chẳng có gì đáng cười về thanh kiếm của anh ta. Jason cho rằng chỉ một cú chém từ cái thứ đó chắc chắn sẽ biến cậu thành các que kem Popscile.
Rồi còn vị công chúa băng giá nữa chứ. Cứ thỉnh thoảng cô ta lại quay lại và mỉm cười với Jason, nhưng chẳng có sự ấm áp nào trên vẻ mặt của cô ta. Cô ta quan tâm đến Jason như thể cậu là một mẫu vật khoa học đặc biệt thú vị – thứ mà cô ta không thể chờ để giải phẫu.
Nếu những người này là con của thần Boreas, Jason không chắc về việc muốn gặp người cha. Annabeth đã nói với cậu rằng thần Boreas là vị thần gió thân thiện nhất trong các vị thần gió. Hình như điều đó có nghĩa là ông ta không giết các anh hùng nhanh như những người khác.
Jason lo rằng cậu đã đưa bạn bè mình vào bẫy. Nếu mọi việc trở nên xấu đi, cậu không chắc mình có thể đưa họ còn sống thoát ra ngoài. Không suy nghĩ nhiều, cậu nắm lấy tay Piper để thêm vững dạ.
Cô nhướn mày, nhưng cô không thả tay cậu ra.
“Sẽ ổn thôi,” cô hứa. “Chỉ là một cuộc nói chuyện thôi, đúng không?”
Ở phía trên đỉnh cầu thang, công chúa băng giá quay lại nhìn và nhận ra họ đang nắm tay nhau. Nụ cười trên gương mặt cô ta biến mất. Đột nhiên bàn tay Jason trong tay Piper trở nên lạnh như băng – cái lạnh như thiêu đốt. Cậu thả tay ra, những ngón tay cậu bốc lên những làn sương giá. Cả Piper cũng thế.
“Việc sưởi ấm không phải là một ý hay ở đây,” nàng công chúa khuyên, “đặc biệt cơ hội tốt nhất cho sự sống sót của cậu. Làm ơn, đi lối này.”
Piper nhìn cậu với nét mặt cau có sợ hãi, Chuyện đó là gì thế?
Jason không trả lời. Zethes thúc vào lưng cậu với thanh kiếm băng, và họ đi theo công chúa xuống hành lang rộng lớn được trang trí bằng các tấm thảm thêu băng giá.
Những ngọn gió giá lạnh thổi tới lui, và các suy nghĩ của Jason cũng chuyển biến nhanh chóng. Cậu có nhiều thời gian suy nghĩ khi họ cưỡi trên con rồng đi về phương bắc, nhưng cậu vẫn cảm thấy mọi việc đều vẫn không rõ ràng hệt như mọi khi.
Bức ảnh Thalia vẫn còn nằm trong túi, dù cậu không cần nhìn nó thêm lần nữa. Hình ảnh cô đã tự động khắc sâu trong tâm trí cậu. Không nhớ gì về quá khứ của cậu đã đủ tệ rồi, nhưng việc biết cậu có một người chị gái ở đâu đó ngoài kia, người có thể có các câu trả lời và không có cách nào tìm được cô – thực sự dồn cậu vào chân tường.
Trong ảnh, trông Thalia chẳng có nét gì giống cậu. Mắt họ đều là màu xanh biển, nhưng chỉ có vậy thôi. Tóc cô màu đen. Cô có nước da giống với người Địa Trung Hải. Nét mặt sắc cạnh hơn – như một con chim ưng.
Tuy thế, Thalia trông rất quen thuộc. Nữ thần Hera đã để lại cho cậu đủ ký ức để cậu có thể chắc rằng Thalia là chị gái mình. Nhưng Annabeth đã tỏ ra cực kỳ ngạc nhiên khi cậu kể cho cô ấy, như thể cô ấy chưa bao giờ nghe về việc Thalia có một người em trai. Liệu Thalia có biết gì về cậu không? Sao họ lại bị chia cắt như thế?
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Nữ thần Hera đã lấy đi các ký ức đó. Bà ta đã đánh cắp mọi thứ về quá khứ của Jason, quẳng cậu vào một cuộc sống mới, và giờ bà ta mong chờ cậu cứu bà ta thoát khỏi một nhà tù nào đó chỉ vì cậu có thể lấy lại những gì bà ta đã lấy đi. Điều đó khiến Jason tức giận, cậu muốn bỏ đi, để mặc nữ thần Hera chết dần chết mòn trong cái nhà giam đó: nhưng cậu không thể. Cậu đã bị dính vào. Cậu phải biết nhiều hơn, và điều đó càng khiến cậu bực bội hơn.
“Này.” Piper chạm vào tay cậu. “Cậu vẫn ở cùng tớ sao?”
“Ừm… ừm, xin lỗi.”
Cậu biết ơn Piper. Cậu cần một người bạn, và cậu mừng vì cô bắt đầu mất đi lời chúc phúc của nữ thần Aphrodite. Lớp trang điểm đang tan biến đi. Mái tóc cô dần trở lại như cũ với những bím tóc nhỏ rũ xuống hai bên. Và đến chừng mực mà quan tâm thì điều đó khiến cô trở nên thật hơn và xinh đẹp hơn.
Giờ thì cậu biết chắc một điều rằng họ chưa bao giờ biết nhau trước khi đến Grand Canyon. Mối quan hệ giữa họ chỉ là một trò lừa bịp của Màn Sương Mù trong trí nhớ của Piper. Nhưng càng ở lâu bên cô, cậu càng ước gì điều đó là sự thật.
Ngừng điều đó lại, cậu tự nói với chính mình. Cách nghĩ đó thật không công bằng đối với Piper. Jason không biết điều gì đang chờ đợi cậu khi cậu quay lại cuộc sống cũ của mình – hoặc ai là người có thể đang chờ đợi cậu. Nhưng cậu khá chắc rằng quá khứ của cậu sẽ không liên can gì đến Trại Con Lai. Sau cuộc tìm kiếm này, ai biết được điều gì sẽ xảy ra? Cứ cho là tất cả họ đều sống sót.
Ở phía cuối hành lang, họ nhận ra mình đang đứng trước một bộ cửa làm bằng gỗ sồi, với tấm bản đồ thế giới được khắc trên đó. Ở mỗi góc là khuôn mặt có râu của một người đàn ông, đang thổi gió. Jason chắc rằng cậu đã từng nhìn thấy các tấm bản đồ như thế trước đây. Nhưng trong phiên bản này, tất cả những người thổi gió đều là Mùa đông, đang thổi băng và tuyết từ mỗi một góc của thế giới.
Cô công chúa quay người lại. Đôi mắt nâu của cô ta sáng lấp lánh, và Jason cảm giác như thể mình là một món quà Giáng sinh mà cô ta đang hy vọng mở ra.
“Đây là phòng ngai,” cô ta nói. “Hãy cư xử phải phép đấy nhé, Jason Grace. Cha ta có thể… lạnh lùng. Ta sẽ phiên dịch cho ngươi, và cố khuyến khích ông ấy lắng nghe lời ngươi nói. Ta hy vọng ông ấy sẽ miễn thứ cho ngươi. Chúng ta có thể sẽ có thời gian vui vẻ.”
Jason đoán định nghĩa vui vẻ của cô gái này không giống với cậu.
“Ừm, được thôi,” cậu nói. “Nhưng thật ra, chúng tôi chỉ đến đây để nói một ít chuyện. Chúng tôi sẽ rời đi ngay sau khi kết thúc nó.”
Cô gái mỉm cười. “Ta thích các anh hùng. Quá ngu dốt.”
Piper đặt tay lên con dao của mình. “Ừm, thế cô có thể khai sáng cho chúng tôi không? Cô nói cô sẽ phiên dịch cho chúng tôi, và chúng tôi thậm chí còn không biết cô là ai. Tên cô là gì?”
Cô gái khụt khịt chán ghét. “Ta đoán là ta sẽ không ngạc nhiên khi ngươi không nhận ra ta. Ngay cả trong thời kỳ cổ đại, những người Hy Lạp cũng không biết rõ về ta. Các hòn đảo quê nhà của họ đều quá ấm áp, quá xa so với lãnh thổ của ta. Ta lKhione, con gái của thần Boreas, nữ thần tuyết.”
Cô ta dùng ngón tay làm cho không khí chuyển động, và một trận bão tuyết thu nhỏ xoáy tít quanh người cô ta – các bông tuyết lớn, mịn và nhẹ như bông rơi xuống.
“Giờ thì, đi vào đi,” Khione nói. Hai cánh cửa gỗ sồi mở ra và ánh sáng màu xanh lạnh lẽo tràn ra ngoài căn phòng. “Hy vọng các ngươi còn sống sau cuộc nói chuyện nhỏ của mình.”