Sau khi Khả Lam ra đi, Lý Bối Lỗi cho rằng việc đau buồn nhất trên thế gian này chính là sự chờ đợi, đặc biệt là bạn lại không hề biết sự chờ đợi đó có mang lại kết quả như bạn muốn hay không. Nhưng từ sau cuộc hẹn thất bại đó, anh bỗng nhận ra rằng, việc còn khiến người ta buồn hơn đó là bạn còn không có cả cơ hội để chờ đợi.
Khi Khả Lam bay đến nước Anh, cô đã từng nghĩ chia ly là chuyện khiến người ta đau lòng nhất trên thế gian, đặc biệt là khi phải rời xa người mình yêu. Nhưng từ khi cô nhìn thấy cô gái đứng trước cửa nhà Lý Bối Lỗi, cô bỗng hiểu rằng, có việc còn đau khổ hơn cả sự chia ly, đó là khi hai người không còn hy vọng đoàn tụ nữa.
Hôm nay, sau khi Bối Lỗi làm xong chương trình bỗng anh nhận được điện thoại của “bà cô”:
– Có thời gian, cháu đến gặp cô một chút. – “Bà cô” nói.
– Giám đốc, có chuyện gì thế ạ? – Anh cẩn thận hỏi lại.
“Bà cô” đã bước vào tuổi trung niên nhưng vì độc thân nên cũng khó tránh khỏi tính khí thất thường. Vì thế, cấp dưới không dám làm bà nổi giận, bởi họ sợ sẽ phải hứng chịu trận trách mắng khủng khiếp, thế nên mọi người ăn nói với bà đều phải hết sức dè dặt.
– Cháu đến thì khắc biết. – Bà nói dứt khoát, sau đó gác điện thoại.
– Nếu có cơ hội đi Anh thì cháu thấy thế nào? – Khi Bối Lỗi ngồi trước mặt bà, bà hỏi thẳng.
– Ý cô là…
– Cô nghĩ cháu là đối tượng thích hợp nhất. Mặc dù hiện tại chương trình của cháu rất “hot” nhưng tôi vẫn có giác là cháu nên đi. Tâm trạng của cháu gần đây không được tốt lắm.
– Công việc của cháu có sai sót gì ạ?
– Không không. – Bà xua tay nghiêm túc nói. – Cô đã nói, đây là một cơ hội chứ không phải là một hình thức trừng phạt.
– Đi bao lâu ạ?
– Một năm.
– Cô có thể cho cháu thời gian để suy nghĩ không ạ?
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
– Được. Cháu cứ suy nghĩ đi. Nghĩ cho kĩ rồi trả lời cho cô nhé. – Bà đứng lên vỗ vai anh – Cháu đã bỏ lỡ cơ hội lần trước, cô hy vọng cháu có thể nắm lấy cơ hội lần này.
– Cháu sẽ suy nghĩ thật kỹ ạ.
– Vậy thì tốt.
Từ phòng làm việc của “bà cô” bước ra, Bối Lỗi không về thẳng nhà mà ngồi trong xe ở bãi đỗ xe lặng yên suy nghĩ một vài chuyện. Anh có nên đi Anh không? Anh có nên đi tìm người con gái mà anh hằng nhung nhớ bấy lâu nay không? Nếu không tìm được cô ấy thì phải làm thế nào? Nếu để Bối Nhĩ ở nhà một mình liệu em ấy có sợ không? Em ấy nhìn thấy người thân cuối cùng của mình cũng bỏ mình ra đi thì em ấy có buồn không? Lòng anh vừa hào hứng lại vừa mâu thuẫn.
Trời tối dần, anh vẫn ngồi thẫn thờ một mình trong bóng tối.
Lý Bối Nhĩ gọi điện báo cho anh:
– Chị San San không đến. Mấy ngày rồi, chị ấy đều không đến. Có thể sau này, chị ấy cũng sẽ không đến nữa. Sau này, anh không cần phải trốn chị ấy mà không về nhà nữa đâu.
Anh cảm thấy cổ họng mình nghẹn ứ, anh hỏi Bối Nhĩ:
– Có phải anh đã làm tổn thương cô ấy không?
Bối Nhĩ lạnh lùng nói:
– Em không thể không nói với anh rằng, đúng là anh đã làm tổn thương chị ấy.
– Em chuyển lời xin lỗi của anh đến cô ấy được không?
– Tại sao anh không tự đi mà nói?
– Có thể anh sắp đi công tác một chuyến.
– Vâng.
– Em không hỏi anh đi đâu sao?
– Anh có cuộc sống và lựa chọn riêng của anh. Em không nên trở thành vật cản. Cho dù anh lựa chọn thế nào, dù anh đi đâu, em cũng đều ủng hộ.
– Cảm ơn em. – Anh bỗng cảm thấy lòng mình nhẹ hơn rất nhiều.
– Anh về nhà đi. Em mua mỳ rồi đây. – Cô cười nói.
Trước đây, từng có một khoảng thời gian rất dài, Bối Lỗi cảm thấy mình đã hy sinh cho Bối Nhĩ quá nhiều, một người anh chỉ hơn cô có bốn tuổi nhưng cùng lúc phải đảm đương vai trò của một người cha và một người mẹ. Anh đã vì cô mà từ bỏ cơ hội đi du học Anh, vì cô mà từ bỏ tình yêu của mình, thậm chí là mơ ước. Đến một ngày, khi anh cảm thấy khó khăn không còn chỗ dựa, Bối Nhĩ bỗng đi đến vỗ Vai và giúp anh trở nên phấn chấn hơn. Anh chợt hiểu, bao nhiêu năm nay, không chỉ có anh là người hy sinh, mà cả Bối Nhĩ cũng vậy, nhưng họ đã dựa vào nhau để bù đắp nỗi thiếu vắng tình thương và hơi ấm của bố mẹ suốt bao năm qua.
Hôm nay, anh thấy rất vui và cảm kích vì cô đã hiểu và ủng hộ anh.
Cuối cũng, anh đã quyết theo đuổi tình yêu của mình. Trong năm năm xa cách Khả Lam, anh đã từng đau buồn thất vọng, thậm chí là hối hận. Quãng thời gian hơn một nghìn ngày đó, anh đã luôn khổ sở nhớ nhung và chờ đợi cô. Sau đó, anh cũng nghĩ thông suốt, tình yêu thật sự không chỉ là tác thành cho người khác mà cũng là tác thành cho chính mình.
Về đến nhà, anh vừa nhai mỳ trong miệng vừa khẳng định với Bối Nhĩ:
– Anh đã quyết định rồi. Anh sẽ đi tìm cô ấy.
Bối Nhĩ ngạc nhiên:
– Đi tìm ai cơ ạ?
– Khả Lam. – Anh bê bát lên, húp từng ngụm nước canh thật lớn. Cuối cùng, anh cũng đã đưa ra quyết định và cảm thấy rất nhẹ nhõm.
– Ý anh là anh sẽ đến nước Anh ư?
– Đúng vậy. Nước Anh. Dường như anh sinh ra đã có duyên với đất nước đó thì phải. – Anh cười nói.
– Vâng. – Cô không biết có nên nói cho anh biết tất cả mọi chuyện đã xảy ra năm năm trước không. Cô bỗng chạy về phòng gọi điện cho chị Khả Lam ở nước Anh, nhưng cô được biết chị Khả Lam chưa quay lại đó. Cô bước ra khỏi phòng, buồn bã nhìn anh, phân vân chẳng biết có nên nói rõ tất cả mọi chuyện cho anh biết không.
– Em sao thế? – Lý Bối Lỗi buông bát đũa xuống nhìn cô – Em không muốn để anh đi à?
– Không ạ. – Cô lặng lẽ lắc đầu. – Chỉ là…
– Chỉ là làm sao?
– Anh sẽ đi bao lâu?
– Khoảng một năm, có thể lâu hơn một chút.
– Anh đi học nâng cao ư?
– Cứ coi là vậy đi.
– Nếu… Nếu anh không tìm thấy chị ấy thì sao?
Anh cười:
– Hoá ra là em lo lắng chuyện này. Lẽ nào, em quên mất là anh làm nghề gì sao? Nếu anh không biết tìm người mình yêu ở đâu thì chẳng lẽ anh cũng không biết tìm một nghệ sĩ vi ô lông nổi tiếng ở đâu sao?
Cô bỗng ngẩng đầu nhìn anh, nhưng cô lại không biết nên nói với anh thế nào. Người anh yêu đã không còn chơi đàn vi ô lông nữa và cũng đã về nước rồi, nhưng chị ấy vẫn không dám đến gặp anh. Thực lòng có không nhẫn tâm làm tổn thương anh một lần nữa. Cuối cùng, anh đã bước ra khỏi vục sâu và bắt đầu đối diện với tình cảm chân thật của mình, vui vẻ theo đuổi khát vọng đích thực của bản thân, làm sao cô có thể ngăn cản anh được chứ? Nó sẽ như dội một gáo nước lạnh vào đầu anh. Cô không muốn làm như vậy.
– Nếu chị ấy đã có người khác rồi thì sao? – Cô hỏi anh, thử xem có dập tắt được hy vọng đi tìm chị ấy của anh không.
Anh ngẩn người khoảng một phút rồi xua tay cười nói với cô:
– Không đâu. Anh có linh cảm rằng cô ấy sẽ đợi anh đến đón cô ấy về.
– Nếu lỡ chị ấy không đợi anh nữa thì sao?
– Bối Nhĩ! Hôm nay em sao vậy? Tại sao em lại cứ nghĩ như vậy?
– Không… không có. – Cô vội vàng giải thích. – Chỉ là em… chỉ là em lo chuyện đó có thể xảy ra thôi.
– Nếu như vậy thì anh cũng sẽ mỉm cười chúc cô ấy hạnh phúc. – Anh nói. – Khả Lam là một cô gái tốt, cô ấy đáng được hưởng hạnh phúc. Nếu anh không thể đem hạnh phúc đến cho cô ấy thì anh hy vọng sẽ có một người khác thay anh làm điều đó.
Lý Bối Nhĩ thờ dài. Cô biết có nói nữa cũng không thể ngăn được bước chân của anh. Chỉ là, cô có nên nói cho anh biết, thực ra chị Khả Lam đã về nước rồi không?
Gần đây, Lý Bối Lỗi luôn bận rộn chuẩn bị cho chuyến đi ra nước ngoài lần này. Còn Bối Nhĩ thì ngày nào cũng thấy mâu thuẫn và bất an, bởi cô vẫn chưa đủ dũng khí để nói cho anh biết sự thật. Đêm nay, Âu Dương San San bỗng gọi điện cho cô:
– Bối Nhĩ! Bây giờ em có rảnh không?
Tiếng trong điện thoại rất ồn, Lý Bối Nhĩ vỗ trán, ngồi dậy hỏi lại:
– Bây giờ, chị đang ở đâu?
– Chị đang quán rượu trên đường Thượng Hải. – Giọng cô ấy nghe thật buồn bã và mệt mỏi.
– Chị khóc ư? – Bối Nhĩ hỏi cô.
Bối Nhĩ! Chị không chịu nổi nữa. Chị cảm thấy mình sắp sụp đổ rồi. Chị không muốn tiếp tục thế này nữa. Chị phải làm sao mới có thể thoát khỏi tình trạng này đây? – Cô hét lên trong điện thoại như thể đang cãi nhau với những âm thanh hỗn tạp trong quán rượu. – Bối Nhĩ! Em nói cho chị biết. Chị nên làm thế nào mới thoát khỏi chuyện này đây?
– Chị đừng như vậy. – Bối Nhĩ khuyên cô. – Chị hãy nghĩ thoáng một chút, có rất nhiều việc không thể miễn cưỡng được.
– Chị biết. Nhưng chị không thể vượt qua được nỗi khổ này. Chị thật sự rất đau khổ! Chị chỉ muốn chết quách đi cho xong.
– Chị San, San, chỉ đừng nghĩ quẩn. Chị đợi em nhé, em sẽ đến ngay. – Bối Nhĩ vừa cởi bộ đồ ngủ vừa hét lên trong điện thoại. – Chị đừng đi đâu đấy. Đợi em nhé.
Gác điện thoại, cô với chiếc áo phông trắng và chiếc quần bò màu lam trong tủ quần áo, mặc vào rồi vội vàng chạy ra ngoài.
Gió đêm rất lạnh! Bước từ trên taxi xuống, cô nhìn ánh đèn chói mắt ở cửa quán rượu, thầm nghĩ, rốt cuộc thành phố này có bao nhiêu kẻ cô đơn có thể dùng rượu để bầu bạn qua đêm đây? Có thể ban ngày họ rạng rỡ là vậy nhưng khi màn đêm buông xuống, họ lại biến thành những con quỷ cô đơn không nơi nương tựa.
Lý Bối Nhĩ bước vào quán rượu, đứng gần cửa ra vào, thấy Âu Dương San San. Cô ấy đang tì một tay trên quầy rượu, đầu gục trên cánh tay, cả người giống như một chiếc bình rỗng.
– Sao chị lại uống đến nông nỗi này? – Bộ dạng của cô ấy khiến Bối Nhĩ kinh hãi.
– Tình yêu của chị hết thật rồi, chẳng còn gì nữa. – Cô ấy nói trong nước mắt.
Bối Nhĩ ngồi xuống bên cạnh cô ấy, xót xa nói:
– Chị vẫn có thể gặp được người tốt hơn mà.
Cô ấy buồn bã lắc đầu.
– Bao nhiêu năm qua, cái gì có thể thử chị đã thử cả rồi nhưng chị không thể quên được tình yêu của mình. Chị vẫn yêu anh ấy. Thậm chí, chị còn không thể kìm nén được nỗi nhớ anh ấy.
– Chị nên tha cho bản thân chị đi.
– Chị không làm được. – Cô ấy vẫn xua tay. Từ ngày đầu tiên gặp anh, mọi tâm tư suy nghĩ của cô ấy đều dồn cả cho anh. Cô ấy vốn nghĩ rằng sẽ có một ngày làm cho anh cảm động, nhưng cô đã nhầm. Anh nói rõ với cô ấy rằng anh không yêu cô ấy và dù cô ấy có vì anh mà làm bất cứ chuyện gì thì cũng chỉ có thể khiến anh cảm kích mà thôi. Tuy nhiên, cảm kích không phải là yêu, cô ấy không cần sự cảm kích của anh.
– Hay là chị ra ngoài đi, đi du lịch, hoặc là đi thay đổi không khí, tâm trạng của chị sẽ khá hơn đấy. – Lý Bối Nhĩ đề nghị.
Cô ấy ngẩng đầu uống cạn ly rượu rồi nói với Bối Nhĩ trong giọng ngà ngà:
– Dù chị có đi đến đâu thì anh ấy vẫn mãi ở bờ bên này của chị. E là cả đời này chị cũng không thể nào bước qua được.
– Có chuyện này em không biết có nên nói với chị không? – Bối Nhĩ bỗng nói.
– Còn có chuyện tệ hơn cả chuyện chị thất tình sao? – Cô ấy hỏi.
– Anh Bối Lỗi sắp đi Anh.
Cô ấy ngẩn người nhìn Bối Nhĩ, mãi sau mới nói được một câu hoàn chỉnh:
– Nhưng… nhưng Khả Lam đã về rồi mà.
Sao chị biết chị Khả Lam đã về rồi? – Bối Nhĩ ngạc nhiên nhìn cô ấy.
– Chị… chị đoán thế. – Cô ấy vội uống một ngụm rượu nữa như đang muốn che giấu điều gì.
– Có phải chị đang giấu em điều gì không? – Bối Nhĩ hỏi.
Cô ấy lặng lẽ gật đầu, buồn bã nói:
– Thực ra, hôm đó Khả Lam đã đến nhà em.
– Hôm nào cơ ạ?
– Hôm đó, chị ra mở cửa, cô ấy nghĩ rằng mình đến nhầm địa chỉ nên đã bỏ đi luôn. Sau đó, chị cũng không nói với em. Chị xin lỗi. Chỉ vì… chỉ vì chị quá sợ mất anh ấy. – Cô ấy đau khổ nói.
Bối Nhĩ thở dài, cô tiện tay chộp lấy ly rượu trên tay Âu Dương San San, ngẩng đầu lên uống cạn. Men rượu nồng nặc trong cổ họng khiến cô ho sặc sụa.
– Em không nên động đến mấy thứ này. – Âu Dương San San cười lạnh lùng nhìn cô.
– Thứ này đắng thật đấy!
– Lòng chị còn cay đắng hơn- Cô ấy nói.
– Chị đã từng nghe câu chuyện nào thế này chưa? – Bối Nhĩ hỏi cô ấy.
– Chuyện gì cơ?
– Có một người pha rượu bị mắc bệnh ở giai đoạn cuối. Anh ta rất yêu một cô gái và anh ta thề rằng sẽ pha cho cô loại rượu ngọt ngào nhất thế gian. Vì việc đó mà anh ta quên ăn quên ngủ nên cuối cùng anh đã bị lao lực, lại thêm bệnh rất nặng. Anh ta đã để lại cho cô gái đó ly rượu ngọt ngào nhất thế gian, nhưng khi cô gái đó uống ly rượu anh ta cho thì cô lại cảm thấy nó cay đắng hơn bất cứ thứ gì cô từng uống.
– Vì lòng cô ấy đắng cay. – Cô ấy nói.
Bối Nhĩ gật đầu.
– Người pha rượu đó thật là ngốc!
– Bây giờ, chị cũng ngốc hệt như anh ta.
Cô ấy bỗng bật cười:
– Em nghe câu chuyện đó ở đâu vậy?
– Em tự bịa ra đấy.
– Đúng là chỉ có em thôi. – Âu Dương San San đặt tay phải lên vai Bôối Nhĩ, nói với cô. – Chị phải tiếp tục sống cho tốt.
– Chỉ có sống mới có thể đem lại vị ngọt ngào cho người mình yêu. – Bối Nhĩ bổ sung.
– Bối Nhĩ, cảm ơn em.
Lý Bối Nhĩ cười lắc đầu:
– Em có làm gì đâu.
Khi họ từ quán rượu bước ra thì trời cũng đã hừng sáng. Lý Bối Nhĩ giơ tay vẫy một chiếc taxi, ngoái đầu nói với cô ấy:
– Chị San San, em đưa chị về nhà nhé.
Âu Dương San San không lên xe mà chỉ lặng lẽ nhìn cô:
– Em sẽ nói với anh ấy thế nào?
– Nói gì cơ?
– Chuyện Khả Lam về rồi ấy.
– Em cũng không biết nữa. – Lý Bối Nhĩ nhún vai, cố thử làm cho mình thoải mái hơn.
– Nếu chị nói cho em biết chuyện này sớm hơn thì tốt biết mấy. Tất cả đều là lỗi của chị. – Cô ấy lại nói.
– Không phải lỗi của chị.
– Em nghĩ tình yêu là gì? – San San hỏi cô.
– Tác thành. – Bối Nhĩ trả lời.
Âu Dương San San lặng lẽ gặt đầu:
– Tác thành cho tình yêu của anh ấy cũng là cách để giải thoát cho chị.
Người lái xe taxi hết kiên nhẫn nhấn còi inh ỏi:
– Hai cô à, hai cô có thể lên xe rồi nói chuyện tiếp được không?
Hai người nhìn nhau cười. Lý Bối Nhĩ ngồi lên xe taxi đi trước. Còn Âu Dưong San San một mình lê bước trên con phố lớn vắng vẻ. Cô ấy không muốn về nhà, không muốn nghe mẹ cô phàn nàn mãi không thôi. Những cơn gió lạnh thổi vào mặt khiến những lọn tóc vương trên mặt cô dạt ra. Cảm giác nôn nao là điều khiến cho người ta thật đau đầu nhưng cô chưa bao giờ tỉnh táo với tình cảm của mình như lúc này.
– Đến lúc buông tay rồi. – Cô tự nói với bản thân. Những chiếc lá rụng trên mặt đất đang cuộn bay dưới chân cô. Cô bỗng cảm thấy mùa thương cảm này sắp đi xa rồi.
Cô đã từng coi người đàn ông đó là mùa ấm áp nhất, vậy mà bây giờ, mùa đó đang làm tan nát toàn bộ trái tim cô.
– Em ra ngoài từ lúc nào thế? – Lý Bối Lỗi sa sầm mặt mày nhìn Bối Nhĩ vừa bước vào cửa, lớn tiếng hỏi cô.
– Từ tối qua ạ. – Cô mệt mỏi đổ vật ra ghế sô pha trả lời anh.
– Trước đây, em chưa bao giờ qua đêm ở ngoài.
– Em đi tìm chị San San. Tâm trạng của chi ấy rất tệ!
– Cô ấy làm sao?
– Anh nói xem. – Cô hết kiên nhẫn nhìn anh, giận dữ nói. – Anh nghĩ rằng chị ấy cũng có thể vui vẻ nhảy múa giống như anh lúc này sao?
– Em đang chỉ trích anh sao?
– Em xin lỗi. – Cô mệt mỏi xua tay nói với anh. – Chỉ là em muốn chắc chắn rằng liệu anh có thể không đi Anh không thôi.
Anh rút chiếc vé máy bay trong túi ra đưa cho cô xem:
– Em muốn anh xé nó đi giống như năm năm trước sao.
Cô không nói gì, ngồi dậy đi lên phòng mình. Thực ra cô cũng không biết nói với anh thế nào. Không phải là cô không muốn anh đi Anh, chỉ là cô sợ anh đang tràn đầy hy vọng sang đó rồi nó lại biến thành nỗi thất vọng tràn trề mà thôi.
Trước khi Bối Lỗi bước đến chỗ cây dương cầm thì mười đầu ngón tay của anh đã chạm vào các phím đàn rồi. Trong nháy mắt, những tiếng nhạc phát ra đã đi vào tận nơi sâu thẳm trong tâm hồn anh. Anh nhớ rất rõ buổi biểu diễn ở Nhật Bản năm đó, Khả Lam nắm chặt tay rồi giơ lên nói với anh một câu: “Cố lên!”. Chỉ hai chữ giản dị đó thôi nhưng nó cũng cho anh sức mạnh của niềm hạnh phúc.
Lần này, anh sẽ không do dự nữa. Anh đã để lỡ cuộc hẹn năm năm trước, lần này anh không muốn buông xuôi tình cảm của mình nữa. Dù là nơi chân trời góc bể, anh cũng quyết đi tìm cô.
– Em vẫn không biết nên nói với anh ấy thế nào? – Lý Bối Nhĩ hết kiên nhẫn nói với Âu Dương San San.
– Hay để chị đi nói chuyện với anh ấy nhé. – Bỗng Âu Dương San San nói.
– Chị định nói với anh ấy thế nào?
– Chị cũng chưa nghĩ ra. Chị chỉ biết là chị không thể để anh ấy đi uổng công vô ích như vậy được.
– Chị San San, em cảm ơn chị.
Âu Dưong San San thở dài nói:
– Em đừng nghĩ là chị giúp anh ấy. Thực ra là chị đang giúp bản thân chị. Chỉ khi anh ấy tìm thấy hạnh phúc của chính mình thì chị mới có thể giải phóng cho chị được.
– Em hiểu rồi. – Bối Nhĩ tỏ ra hiểu cô ấy.
Cô hiểu tâm sự của Âu Dương San San hơn bất cứ ai. Chỉ có nhìn thấy người mình yêu thật sự bước trên con đường hạnh phúc thì chị ấy mới yên tâm quay lưng mà đi đến nơi chân trời xa lạ. Năm đó, Bối Nhĩ cũng đã làm như vậy với Tỉnh Điền. Ban đầu, khi cô bỏ anh đi, anh đã nói với cô rằng:
– Một khi em ra đi, em không chỉ mất đi cơ hội làm diễn viên mà còn mất đi cả tình yêu của em nữa. – Cô đã nhất quyết ra đi. Cô vốn cho rằng anh sẽ ngăn cô lại nhưng anh đã không làm điều đó. Cô giống như một tên thám tử ngầm, ngày nào cũng thầm theo dõi mọi thông tin về anh, rồi đến một ngày nọ, tấm áp phích in ảnh anh dán đầy đường phố thì cô mới yên tâm và không tìm thông tin về anh nữa.
Sau hôm tình cờ gặp cô ở bờ biển, Tỉnh Điền đã gọi điện cho cô, anh hỏi:
– Bây giờ em vẫn chỉ có một mình ư?
– Một mình hay không thì liên quan gì đến anh? – Cô hỏi lại.
– Anh không có ý gì cả. – Anh giải thích. – Anh chỉ hy vọng em có thể tìm thấy hạnh phúc của mình.
– Nhờ phúc của anh, em đã tìm thấy rồi. – Thái độ của cô vẫn hết sức lạnh lùng.
– Là Phó tổng gián đốc của Công ty JS ư? – Anh hỏi cô.
– Tại sao anh lại nghĩ như thế? – Cô quát anh. Tôi đi với ai thì liên quan gì đến anh? Anh không làm đảo lộn thế giới của tôi thì anh không chịu buông tha cho tôi sao?
– Anh xin lỗi. – Anh nói. – Anh chỉ không muốn thấy em bị tổn thương.
Cô cười lạnh lùng:
– Một con rắn cắn người nông dân, cắn xong lại còn nói: “Xin lỗi. Chỉ là vì tôi sợ đồng loại của tôi sẽ lại đến cắn anh.” Thật là nực cười!
– Em đừng nghĩ anh như vậy. – Anh buồn bã nói.
Cô im lặng. Cô không hề cố ý nói những lời ác ý làm tổn thương anh như vậy, nhưng cô không thể kìm nén được cảm xúc của mình. Vào lúc con người bị xúc động, họ thường nói ra những điều khiến bản thân phải hối hận. Cô vốn là một cô gái lạnh lùng và có lý trí nhưng vì yêu anh, cô đã huỷ hoại cả lý trí của mình. Năm năm rồi, hoàng hôn đã lặng lẽ trôi qua, nhưng khi gặp lại anh, cô vẫn không thể bình tĩnh được. Nước mắt cứ thế rơi xuống mu bàn tay. Dường như có thứ gì đó đang mắc trong cổ họng khiến cô không thể nào thốt nên lời.
– Có lẽ anh không nên gọi điện cho em. – Anh buồn bã nói. Chỉ là anh muốn nhắc nhở em, anh chàng Đặng Bành đó không phải là một người đơn giản, còn em thì lại quá ngây thơ. Anh ta không hợp với em đâu.
Cô lặng lẽ gác điện thoại. Cô không cần anh nhắc nhở cũng không cần anh phải quan tâm hay nhớ nhung gì cả. Nếu anh hận cô một chút thì cô đã có thể cố găng quên anh trong tuyệt vọng, dù có phải mất mười năm hay hai mươi năm có cũng muốn thử. Nhưng trong đêm khuya vắng như vậy, anh lại gọi điện cho cô để nhắc nhở cô những lời đó, lòng cô bỗng thấy run lên bần bật, lo lắng vô cùng. Một lần cảm động có nghĩa là một lần nữa cảm xúc lại ùa về.
Cô thấy mệt mỏi, cô không muốn nhớ lại chuyện quá khứ nữa.
Âu Dương San San đến Đài Huyền hình tìm Lý Bối Lỗi. Khi tan xa, anh lặng lẽ ra cổng sau nhưng lại phát hiện ra cô đang đứng đó cười với anh. Bao lâu nay, cô không hề quên những trò của anh nên cô cố tình đứng sẵn ở chỗ cũ để đợi và hy vọng một ngày nào đó anh sẽ nghĩ thông suốt, sẽ cam lòng đi về phía cô. Nhưng cô vẫn không đợi được ngày đó, cuối cùng, cô vẫn chưa thể bước vào trái tim anh.
– Chào! – Anh lúng túng vẫy tay chào cô.
– Gặp em anh bất ngờ lắm hả? – Cô nhìn anh với ánh mắt chất chứa vẻ u buồn.
– Có… có một chút bất ngờ. – Anh bỗng cảm thấy hình như lúc nào anh cũng nằm trong tầm kiểm soát của người khác.
– Chúng ta nói chuyện một chút nhé. Em sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh đâu. – Cô thành khẩn nói với anh.
– Được. – Anh gật đầu.
Họ cùng đến một quán cà phê cách Đài không xa. Anh gọi một tách cà phê Jablum, còn cô gọi một tách cà phê Mocha, sau đó hai người lặng lẽ ngồi xuống ghế. Anh thả hồn ngoài cửa sổ như đợi cô mở miệng nói gì đó.
– Xem ra tinh thần của anh cũng rất ổn. – Cô cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, nhẹ nhàng nói với anh.
– Cũng ổn. – Anh không dám quay đầu lại nhìn cô, đành phải hướng ánh mắt mình lên trên trần nhà.
– Em nghe Bối Nhĩ nói, anh sắp ra nước ngoài.
– Đến Anh. – Anh nói.
– Anh đi tìm cô ấy ư? – Cô bỗng tự cười nhạo mình. – Xem ra thật sự em không còn hy vọng gì nữa rồi.
– Tôi xin lỗi. – Anh nói xin lỗi rồi cúi đầu uống một hớp cà phê.
– Anh đừng đi nữa. – Cô bỗng mở to mắt nhìn anh, ánh mắt cô chứa đầy vẻ u buồn.
– Tại sao? – Anh kinh ngạc hỏi cô.
– Em không muốn để anh đi.
– Chúng ta không thể ở bên nhau. – Anh nói thẳng với cô không chút do dự.
Cô cúi gằm xuống, bất chấp thể diện của mình.
– Anh không thể vì em mà ở lại sao? – Cô khẩn cầu anh.
– Tôi xin lỗi. Tôi không thể ở lại. – Anh thấp giọng nói.
Cô uống cạn nước mắt hoà với chỗ cà phê còn lại trong tách. Cô đã sớm biết kết cục sẽ là như vậy thì sao lại cô hỏi anh chứ? – Cô đã tư hạ nhục mình.
Trước mặt anh, cô chỉ là một kẻ ngưỡng mộ thấp hèn, cô lấy tư cách gì để xin anh vì cô mà ở lại chứ?
– Thực ra, chị ấy đã về nước rồi. – Cô nói với anh.
– Ai cơ?
– Khả Lam.
– Sao cô biết?
– Chị ấy đã đến nhà tìm anh. – Cô buồn bã nói. Vào lúc này, cô chẳng còn hy vọng giành được tình yêu của anh nữa nên cô chỉ muốn nói cho anh biết sự thật thôi.
– Hôm đó, anh không có nhà. Em đã ra mở cửa cho chị ấy. Chị ấy nghĩ rằng mình đến nhầm địa chỉ nên đã quay người bỏ đi. – Cô lại nói.
– Tại sự cô không nói cho tôi biết sớm hơn? – Anh tức giận nhìn chằm chằm vào cô như thể trong chớp mắt, cô đã biến thành kẻ thù của anh.
– Vì em ghen tị với chị ấy.
Nhất thời, anh không thể nói được gì mà chỉ có thể ngẩn người nhìn cô, tức đến nỗi không thốt ra lời.
– Em bắt đầu thích anh kể từ khi em mới mười mấy tuổi. Bao nhiêu năm như vậy, khi cô ấy ở bên anh, anh đều chưa từng nhìn em một lần, nhưng sau khi cô ấy đi, em đã bắt chước giống cô ấy để xuất hiện trước mặt anh. Nhưng anh thì sao? Anh có ngẩng đầu nhìn em lấy một cái không? Không hề. Đến cả câu nói bố thí đáng thương cũng không có. Trong mắt em, anh như bầu trời cao chẳng thể nào với tới. Em dựa vào cái gì mà có thể ghen tị với cô ấy chứ? Em dựa vào cái gì chứ? – Cô phẫn nộ nói, cả người run rẩy.
– Tôi không để ý đến cô là do tôi không đúng nhưng tại sao cô lại giấu tôi chuyện cô ấy đã quay về chứ? Rõ ràng cô biết là cô ấy quan trọng với tôi nhường nào mà. Cô có thể oán trách tôi, thậm chí là căm hận tôi nhưng cô đã từng nghĩ, cô làm như vậy có công bằng với cô ấy không?
– Thế anh có công bằng với cắt không? – Cô giận dữ hét lên.
Anh bỗng ngây người ra. Mọi người trong quán cà phê đều ngoái đầu lại nhìn như thể họ đang xem một màn biểu diễn đặc sắc. Ai cũng mở to mắt chờ đợi xem vở kịch đó sẽ được diễn tiếp như thế nào?
Cô tức giận chạy ra khỏi cửa, anh vội vã thanh toán rồi đuổi theo.
– Tại sao anh lại làm cho em đau khổ như vậy? – Cô đứng bên đường gào khóc.
Anh buồn bã nhìn cô giống như một đứa trẻ mắc lỗi. Cô nói đúng, anh chưa bao giờ yêu cô, thậm chí là hiểu cô. Lúc nào cũng có một người con gái khác chiếm trọn trái tim anh, nên anh đã vô tình làm tổn thương cô.
– Cô đừng làm tổn thương mình nữa. Tôi sẽ không chịu nổi đâu. – Anh gào lên với cô.
Cô bỗng lao qua đường, bổ nhào về phía anh, ôm chặt lấy anh.
– Anh công bằng với em một chút có được không? – Cô khóc lóc cầu xin.
Anh không trả lời mà chỉ nhẹ nhàng đẩy cô ra, nhìn cô với ánh mắt vô tội như thể cầu xin cô hãy tha cho anh, cho tình yêu của anh một con đường sống.
Cô cắn chặt môi, mặt đầm đìa nước mắt:
– Anh ôm em một chút được không? Đây là lời cầu xin cuối cùng của em. – Cô lắp bắp một cách đáng thương.
Anh kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng như chú chuồn chuồn đạp nước. Cái ôm này là mơ ước suốt mười năm của cô nhưng nó cũng đặt dấu chấm hết cho tình yêu đơn phương đó.
Cô cách anh chỉ một lần áo, cô tức giận cắn vào vai anh một cái rồi xoay người đi, cũng không ngoái đầu lại mà vội vàng chạy về phía trước. Từ năm mười bảy tuổi đên năm hai mươi bảy tuổi, cô đã dùng trọn thời gian mười năm để đi yêu người đàn ông này. Cuối cùng, cô chỉ có thể để lại trên vai anh một vết tích. Có thể không lâu sau, vết tích đó sẽ biến mất, nhưng anh đã nung trong tim cô một dấu ấn mà không biết đến bao giờ mới có thể xóa bỏ hoàn toàn.
– Anh làm sao thế? – Bối Nhĩ thấy anh buồn bã bước vào cửa liền đi đến hỏi anh.
Lý Bối Lỗi xua tay, rồi lặng lẽ đi lên nhà. Anh đang đau lòng. Tại sao anh lại đau lòng như vậy? Nhìn thấy bộ dạng đau khổ của Âu Dương San San mà tim anh bỗng như bị người ta bóp chặt. Anh đã rất muốn lấy tay lau nhũng giọt nước mắt trên khuôn mặt của cô.
Trong bóng tối anh đi chân đất xuống nhà, ngồi bên cây dương cầm và nhẹ nhàng đưa tay vuốt lên bàn phím. Tiếng đàn vượt qua nỗi buồn đi thẳng đến bên bờ hạnh phúc. Duy nhất chỉ có lần này, khi đôi tay mình chạm vào những nốt nhạc mà anh không hề nhớ đến tuổi thơ của mình, cũng không hề nhớ đến Khả Lam. Anh giống như một thủy thủ quên hết hạnh phúc và u sầu đưa mình phiêu du trên đại dương âm nhạc.
Lý Bối Nhĩ đứng trên lầu lắng nghe. Từ tay anh Bối Lỗi tuôn ra những tiếng nhạc giống như một cơn gió hạnh phúc nhẹ nhàng thổi lên má làm cho người ta cảm thấy dễ chịu và cũng làm cho trái tim người ta cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều. Cô chắc chắn rằng, đây là bản nhạc tuyệt vời nhất mà cô từng được nghe.
Hóa ra hạnh phúc chính ở bờ bên này.
Âu Dương San San khóc chạy về nhà. Bà Nghiêm Lập Thu ra mở cửa, đang định mắng cô một trận thì đôi mắt sưng đỏ của con gái đã khiến bà giật mình.
– Có chuyện gì vậy con? – Bà hỏi cô.
Âu Dương San San ôm chặt lấy mẹ. Trong ngày đau khổ tột cùng này, mẹ cô đã trở thành người duy nhất để cô có thể dựa vào. Cô muốn tiếp tục sống, cô không muốn chết trong đại dương buồn thảm, cô cố sức ôm mẹ thật chặt như khát khao nắm lấy cơ hội sống cuối cùng của mình.
Bà Nghiêm Lập Thu kéo cô vào nhà để cô ngồi trên ghế sô pha, hai tay giữ chặt vai cô, không kìm lòng mà an ủi cô:
– Không sao. Không sao. Bây giờ con về nhà rồi. Có mẹ ở đây, mọi chuyện đều qua rồi.
Âu Dưong San San khóc càng to hơn, nức nở hỏi bà:
– Có phải con sinh ra là để người ta ghét bỏ không? Tại sao mọi người đều không yêu con? Tại sao mọi người đều không thèm để ý đến con? Con đã làm sai điều gì? Tại sao mọi người lại trừng phạt con như vậy?
– Ai nói con đáng ghét? Trong lòng mẹ, con luôn là cô con gái tuyệt vời nhất. Chỉ là mẹ… mẹ không biết bày tỏ tình cảm của mình đối với con như thế nào thôi. Mẹ đã mất bại khi làm một người mẹ nhưng mẹ nguyện sẽ hiểu con, làm bạn với con. Con gái, mẹ thật sự xin lỗi. Con tha thứ cho mẹ nhé.
– Mẹ… – Âu Dương San San gục mặt vào ngực mẹ mà khóc nức nở. Cô nói: – Mẹ, con khổ quá! Thật sự là rất khổ!
– Rồi sẽ qua thôi. Mọi thứ rồi sẽ qua thôi. – Bà Nghiêm Lập Thu xót xa an ủi con gái.
Đợi đến khi cô bình tĩnh trở lại, bà mới vào bếp rót một cốc nước nóng.
– Con lạnh quá! – Cô giữ chặt cốc nước trong tay mà vẫn run rẩy.
– Trong cuộc sống, có rất nhiều chuyện không đơn giản như chúng ta tưởng tượng. Con hãy nghĩ thoáng một chút, chẳng có ai đáng để con vì người đó mà đau khổ như vậy.
– Nhưng con không kiềm chế được trái tim mình. Con chỉ muốn chết quách đi cho xong.
– Con gái ngốc! – Bà Nghiêm Lập Thu nắm lấy tay cô, nhẫn nại khuyên nhủ. – Bây giờ, con chỉ mất đi một người đàn ông, nhưng nếu con làm chuyện ngốc nghếch gì thì con sẽ mất đi cả thế giới.
Cô ngạc nhiên nhìn mẹ. Cô luôn cho rằng, mẹ cô chưa bao giờ quan tâm đến những chuyện tình cảm của cô, càng không biết gì về cô nhưng hóa ra mẹ cô lại biết tất cả.
Cô đã hiểu tấm lòng của mẹ. Nhưng bao nhiêu năm nay, Lý Bối Lỗi đã chiếm trọn thế giới tâm hồn cô. Anh lựa chọn không yêu cô thì cũng tức là thế giới tâm hồn cô cũng sẽ sụp đổ theo. Muốn cô vứt bỏ tình yêu thì chắc chắn cô sẽ chẳng khác một cái xác không hồn là bao. Dòng máu cạn khô, trái tim ngừng đập, cuối cùng cũng chẳng còn gì, chỉ còn biết trông chờ vào người khác cứu mà thôi.
– Con lạnh quá! Con rất lạnh! – Cô co rúm người lại giống như một đứa trẻ đang sợ hãi.
Bà Nghiêm Lập Thu kề má mình vào trán cô, giật mình kêu lên:
– Con gái, con bị sốt rồi.
– Dạ! – Cô vẫn tiếp tục co người lại.
– Chúng ta đến bệnh viện thôi.”- Bà Nghiêm Lập Thu kéo cô đi.
– Không. Con không đi đâu hết. Con chỉ muốn ở nhà đợi thôi – Cô ương bướng không chịu nhúc nhích.
Bà không ép cô mà đành đứng lên đi lấy thuốc hạ sốt rồi khuyên cô uống. Cô khóc xong, do quá mệt mỏi nên ngủ thiếp đi thì bà mới xót xa vuốt trán cô. Bà dằn vặt tự trách mình. Bao nhiêu năm qua, bà luôn bận rộn với sự nghiệp của mình, chưa từng dành thời gian để chăm sóc con gái. Bà luôn cho rằng con gái mình tự lập và kiên cường giống như bà, nhưng bà không hề nghĩ rằng, cô cũng chỉ là một người con, cô vẫn cần sự quan tâm và yêu thương của người khác. Bà nghĩ đến lời dặn của chồng trước khi đi công tác:
– Em hãy chăm sóc cho bản thân và con gái, đợi anh quay trở về. – Chuyến khảo sát năm đó bỗng gặp tuyết lở, và chồng bà cũng không trở về nữa. Bà không ngờ, câu nói đó lại trở thành lời dặn dò cuối cùng trước lúc ông ra đi. Bà đau khổ lao vào công việc như để cố gắng xua đi nỗi đau khổ nhưng bà chưa từng nghĩ xem con gái mình có hạnh phúc hay không? Đêm nay, bà nhìn con gái đang ngủ say mà thấy buồn vô cùng, bà có cảm giác mình không đủ tư cách làm một người mẹ, bà đã phụ sự ủy thác của chồng.