Tối thứ sáu, Tinh Tuệ nhận được cuộc điện thoại ngoài ý muốn…
“Tôi mới vừa xong một ca phẩu thuật sáu tiếng đồng hồ, ” giọng Phùng Giai Thành rất mệt mỏi, “Tôi sợ sau khi tôi ngủ thiếp đi sẽ quên, nên muốn điện thoại trước cho cô, hỏi xem tối mai cô có rảnh không, tôi mời cô ăn cơm.”
Mời ăn cơm đương nhiên là chuyện tốt, nhưng mục đích ăn cơm làm cho Tinh Tuệ hơi do dự. Cô “Ừ” ngập ngừng mấy giây cũng chưa nghĩ ra rốt cuộc nên trả lời có rảnh hay là không rảnh.
“Tìm lý do từ chối khó như vậy sao?” tại đầu bên kia điện thoại bác sĩ nói móc cô.
“Tôi không phải đang nghĩ lý do từ chối, ” cô rất thẳng thắn với anh, “Tôi chỉ là do dự có nên đáp ứng cậu hay không thôi.”
Anh cười rộ lên nghe không có vẻ gì là rất mệt mỏi: “Đến đây đi, thêm một người bạn thì có sao đâu, nói không chừng ngày nào đó cô lại cần đến chỗ của tôi.”
Tinh Tuệ không khỏi “Ti” một chút: “Nghe lời này của cậu xong…tôi thật không thể cự tuyệt.”
“Vậy thì quyết định.”
“Được rồi…”
” Thời gian cùng địa điểm cụ thể ngày mai tôi sẽ hẹn lại với cô sau, tôi hiện tại bị bao vây bốn phía, mí mắt cũng không mở lên được.”
“Ok…” Tinh Tuệ bật cười, “Tạm biệt.”
Cúp điện thoại, cô ngẩng đầu nhìn lên, mới mười giờ tối, anh ta đã buồn ngủ a… Quả nhiên không phải là người cùng thế giới với cô… bởi vì cô còn ở công ty làm thêm giờ, hết giờ còn muốn đi quán bar đón Cao Nguyên, thật sự là một buổi tối thứ sáu bận rộn!
Mười một giờ, Tinh Tuệ rời phòng làm việc, trong thang máy gọi điện thoại cho Cao Nguyên. Giọng của anh nghecó vẻ bình thường, không có say mèm, nhưng theo kinh nghiệm của Tinh Tuệ cũng sẽ nhanh say thôi.
Quán ăn đêm của bất kỳ quốc gia hiện đại nào trên thế giới này đều thể hiện nét văn hóa về đêm của đất nước đó. Hết ngày đến đêm, con người sống trong thành phố cũng thay đổi, khi đêm về bất kỳ ai cũng có thể biến thành một con người khác, giống như khoác lên mình một lớp áo siêu nhân.
Cao Nguyên là một người hơi mâu thuẫn, vừa thích náo nhiệt lại vừa thích yên tĩnh một mình. Trong đám người cuồng hoan anh có thể rất điên cuồng, nhưng lúc một mình ngây ngô cô độc anh cũng có thể yên lặng tự bày trò tiêu khiển cho mình. Tinh Tuệ nhìn quán bar trước mắt với cáinhãn hiệumàu hồng hồng, nghĩ thầm, không xong rồi, cô không thích ở nhà một mình, chỉ khi nào không có chổ nào để đi cô mới có thể ở nhà một mình mà thôi.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Cô đem xe dừng ở cửa gọi điện thoại cho anh, anh không bắt máy, nên cô đành phải xuống xe đi vào. Sau khi vào, dưới ngọn đèn mờ ảo tìm được anh không khó, cô giống như luôn có thể dùng tốc độ nhanh nhất phát hiệnđượcsự hiện hữu của anh.
“Bây giờ mấy giờ?” Ánh mắt của anh tan rã nhưng vẫn còn tinh anh, ăn nói rõ ràng, chỉ là có chút nhăn nhó.
Tinh Tuệ thở dài ngồi xuống bên cạnh anh, không rảnh nhìn xem bên cạnh anh là những người nào, dù sao anh giao thiệp cũng rộng, lại thêm những người quen do bạn bè kéo tới, cô luôn không đủ tâm tình để ý đến những người bạn nhậu của anh.
“Anh muốn thế nào, thì nói đi.” Cô làm thêm đến tận bây giờ, mệt mỏi gần chết, không muốn cùng anh vòng vo.
“Bọn họ không cho anh đi.” Lúc nói những lời này, anh giả bộ làm nũng khiến người ta không khỏi muốn nổi cả da gà.
Cuối cùng Tinh Tuệ cũng quay đầu nhìn những người khác đang ngồi trên ghế sofa, đàn ông chiếm đa số, tuổi khoản tầm Cao Nguyên không sai biệt lắm. Một số ít các cô gái ngồi đây ăn mặc đều rất gợi cảm, không phải là cô đối với các cô gái đó có thành kiến nhưng thật sự là chợt nhìn qua người ta khó có thể có được cảm tình.
“Tôi muốn đưa anh ấy về.” Cônói với mọi người.
“Như vậy sao được…” Một người đàn ông nói đớt quơ cánh tay nói.
“Anh ấy đến thời gian ăn ‘Thi nhiều ninh’.” Tinh Tuệ hai tay ôm ngực, bình tĩnh thuyết phục.
“…” Mọi người ngồi trên ghế sofa, ghế dài thoáng chốc trở nên an tĩnh, đại đa số là nửa miệng mở rộng, lộ vẻ mặt kinh ngạc.
“Được a, ” Một người đàn ông ngồi bên cạnh Cao Nguyên đột nhiên cười như không cười mở miệng, “Cô giúp anh ấy uống chén rượu này tôi liền tha cho hai người đi.”
Tinh Tuệ nhìn ly rượu trên bàn, căn cứ kinh nghiệm của cô, ly rượu kia hơn phân nửa là rượu cocktail: “Tôi phải lái xe.”
Người đàn ông đó không nói gì chỉ là tươi cười rạng rỡ nhìn cô. Dưới ánh đèn lờ mờ, cô đột nhiên cảm giác được người này có chút quen mắt, nhưng lại nghĩ không ra rốt cuộc đã gặp nhau ở nơi nào.
Giằng co qua lại một hồi đến khi không khí gần như sắp sửa bộc phát, Cao Nguyên đột nhiên đứng lên, cầm lấy áo khoác, giống như người không có việc gì phủi mông một cái, nói: “Tôi về nhe, lần sau trở ra uống, bye bye…”
Nói xong, anh liền lôi kéo Tinh Tuệ ra ngoài.
Nửa đêm mười hai giờ, trong thời khắc mê người này: một ngày cũ kết thúc, một ngày mới lại đến. Từ xưa đến nay, mọi người đều mê luyến thời điểm “tống cựu nghinh tân” giống như là cáo biệt quá khứ nghênh đón tương lai. Nhưng giờ khắc này, lái xe về, Tinh Tuệ lại cảm thấy chẳng có gì vui sướng, cô chỉcảm thấy quá mệt mõi!
“Thi nhiều ninh?” Cao Nguyên cười khổ mà nói, “Chỉ sợ tin tức này vừa truyền ra tôi không có cách nào khác ngòai việc lăn lộn trong cái vòng lẩn quẩn này.”
“Vậy thì đừng lăn lộn.”
Cao Nguyên xoay đầu lại nhìn cô trong chốc lát, sau đó nhắm mắt lại, giống như ngủ thiếp đi.
Xe chạy nhanh hơn tốc độ cho phép trên đường, thình lình có một cuộc điện thoại gọi đến, anh lại nhanh chóng nhận, giống như chưa hề chợp mắt:
“Chuyện gì?… Ừ, là cậu à… Ừ… Sau đó thì sao? Cậu nghĩ làm cái gì?”
Nói nói, anh đột nhiên ngồi thẳng dậy, khóe miệngcười thật khó hiểu: “Cậu nói cái gì?”
Anh rất ít như vậy, vừacười vừa nói chuyện, cho nên Tinh Tuệ cũng không nhịn được quay đầu qua nhìn anh một cái, lại bị anh trừng trở lại.
Bệnh thần kinh!
Cô ở trong lòng mắng. Cô có thành ý đi đón anh, đem anh cứu ra, anh còn trừng cô.
“Phùng Giai Thụy, ” anh nói với người ở đầu dây bên kia của điện thoại di động, “Em của cậu có uống lộn thuốc hay không? “
Tinh Tuệ cả kinh, đột nhiên vỗ đầu nghĩ, Phùng Giai Thụy không phải là anh của Phùng Giai Thành thì là ai?
“Ừ… Không có, không thể nào, ” anh nhìn cô một cái, ánh mắt rất kỳ quái, “… Tôi không biết, cậu tự mình hỏi cô ấy đi… Người a, người có thể tiến hành, ngay cả có điểm…”
Nói tới chỗ này, anh lại nhìn cô một cái, mới nói: “Có điểm ngu xuẩn.”
Tinh Tuệ biết rõ anh hơn phân nửa là đang nói về mình, vì vậy trừng mắt liếc anh một cái, anh không nói gì chỉ lập tức đưa móng vuốt sói đến bên eo cô hung hăng bấm một cái.
“Cao Nguyên, anh muốn chết a!” Cô thét chói tai, xe lạn theo hình chữ S, thật may là nửa đêm nên trên đường không xe khác.
Anh không những không thu tay về, ngược lại làm trầm trọng thêm nghiêng người ngậm lấy vành tai là nơi nhạy cảm nhất của cô.
Cô muốn điên rồi!!!
Muốn thét chói tai lại cảm thấy kêu không ra tiếng, đáy lòng không khỏi sợ hãi, ngay cả chân cũng như nhũn ra.
“Ừ… Ừ… Biết rồi…” Người này lại vẫn vừa dùng đầu lưỡi liếm cô vừa nói điện thoại!
Cô thử đẩy ra anh, nghĩ nói với anh như vậy rất nguy hiểm, nhưng mà bất lực. Một lát sau, anh rốt cục buông cô ra, quay đầu đi chỗ khác tiếp tục nói di động:
“Em của cậu điều kiện tốt như vậy, không thích hợp đâu… Cậu khuyên cậu ấy tìm người khác đi. À, cô em họ Lâm của tôi không phải là rất tốt sao, gần đây vừa trở về, trẻ tuổi xinh đẹp, cũng là tốt nghiệp y khoa, trai tài gái sắc, thích hợp hơn…”
Anh lại nói thêm chút nữa mới tắt máy. Quay đầu lại trừng cô, sau đó nhắm mắt lại tiếp tục giả vờ ngủ.
“Anh muốn đem em Lâm giới thiệu cho ai a?” Tinh Tuệ lạnh lùng hỏi.
“…” Cao Nguyên giật giật khóe miệng không lên tiếng.
“Anh thật là ác độc, Lâm Chi Nhân thích ai anh không biết sao? Cô ấy trước kia suốt ngày đi theo sau đít ai vậy ta?”
“Không quan hệ với tôi, tôi đã sớm nói rõ ràng cùng cô ấy nhưng trong lòng cô ấy nghĩ như thế nào tôi lại không có biện pháp khống chế…” Anh hời hợt lầu bầu một câu.
“Nghe có vẻ chính trực, rất tốt!” Cô châm chọc thêm, “Đàn ông mà…”
“Vợ của bạn và anh em cũng không thể đùa giỡn.” Anh bình tĩnh đáp.
“…” vậy bạn bè có thể đùa giỡn không?
“…”
Trong xe lại trầm mặc, hai người đều không nói gì. Tinh Tuệ nhìn về phía trước, mà Cao Nguyên cuối cùng mở mắt ra, nhìn ánh sao đen nhánh một cách bất lực.
“Cho nên…” Không biết qua bao lâu, Tinh Tuệ đột nhiên mở miệng, “Tôi cũng không còn trẻ, cũng không xinh đẹp, không xứng với Phùng Giai Thành sao?”
Cao Nguyên quay đầu nhìn cô, như ăn phải trứng muối hư.
Tinh Tuệ nhấn ga tăng tốc độ, trên mặt không lộ ra điều gì, giống như cô chưa từng nói qua điều gì… nhưng chỉ có cô biết làcô đang tức chết!
Trong mắt anh, cô rốt cuộc là cái gì?!
Một người phụ nữ chỉ muốn…chỉ muốn thỏa mãn dục vọng không cần cưới xin gì sao?!
Cô ngừng xe dưới lầu nhà anh, sau đó lãnh đạm nói: “Anh lên đi.”
“Em không lên à?” Anh mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.
Cô lắc đầu, không nhìn anh.
“Tinh Tuệ…” Anh uống rượu say rất thích làm nũng, đơn giản chỉ cần ôm lấy cô, vô lại hôn cô.
Cô lười phải giãy giụa, mặc cho anh hôn, lại hôn, giở trò… Cô vẫn ngồi thẳng tắp, không một chút phản ứng.
“Đường Tinh Tuệ!” Cao Nguyên rốt cuộc nổi giận lấy tay nhéo cằm cô, “Đừng động một chút là phát cáu, em sẽ hướng tôi phát giận, tôi không phải là chỗ cho em trút giận!”
Cô nhìn anh, trong lòng đột nhiên rất hận anh, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng: “Làm cái gì ư? Tôi với anh chỉ ngủ với nhau, những thứ khác anh không cần phải lo. Nếu anh ngủ với những người khác có khi anh gặp cảnh khốn cùng rồi cũng nên?”
Cao Nguyên cũng nhìn cô, vẻ mặt đột nhiên rất kinh dị, duỗi ngón trỏ ra, chỉ chỉ cô, sau đó mở cửa xe, nói: “Mặc kệ em có tin hay không, tôi cùng Phùng Giai Thụy nói những lời kia tuyệt đối không có ý chê bai em, tôi chỉ thật sự cảm thấy em cùng Phùng Giai Thành không thích hợp nên mới nói như vậy.”
“Xuống xe.” Cô không thèm nhìn anh nói.
Cao Nguyên không nhìn cô, ngang nhiên xuống xe, như đang giận lẩy.
Đợi đến khi anh muốn xoay người lên lầu, cô lại kéo cửa xe xuống gọi anh lại: “Eh!”
“?”
“Tôi nghĩ hay là chúng ta trở lại làm bạn bè đi, ” cô dừng một chút, bổ sung, “Bạn bè bình thường!”
Nói xong, cô đạp cần ga xuống nghênh ngang rời đi.
Sau khi về đến nhà, Tinh Tuệ nhìn nhà trọ vắng lạnh cô độc, đột nhiên cảm thấy khó chịu, khó chịu đến ngột ngạt. Phảng phất cô lại nhớ tới lúc vừa ly hôn nếu một mình ở nhà sẽ cảm thấy hỏng mất.
Cô ép mình bình tĩnh lại, vào bồn tắm xả nước nóng massage, sau đó cho thêm một bao bọt khí sữa tắm làm thành một vạc mộng ảo bọt biển, vào nằm uống bia.
Nước làm nóng da thịt làm cho cô dần dần trầm tĩnh lại, nhìn đèn treo trên trần nhà, cô thở phào nhẹ nhõm.
Quan hệ tình cảm này chỉ có tình dục không có tình yêu thì sẽ đượcxem là vui sướng hay đau khổ?
Vì sao sau khi cô liều lĩnh nói ra những lời kia, trong lòng ngược lại trống rỗng giống như… mất đi một người bạn tốt nhất?
Nhưng Cao Nguyên con khỉ này thật sự thật là quá đáng! Cái gì gọi là điều kiện Phùng Giai Thành quá tốt, không thích hợp? Như vậy trong mắt anh, cô cần phải được gả cho ai? Một ông già độc thân hay ca cẩm hay một ông già chất phát? Anh có phải cảm thấy cô đáng thương mới cùng cô lên giường hay không?
Cô bỗng thấy rất khó chịu, ngực buồn bực không thở nổi. Cô vẫn luôn nói với chính mình, khích lệ chính mình, ly hôn cũng không phải là lỗi của cô, là vì người kia do dự nên cô phải đứng ra giải quyết, người đời sẽ không nhìn cô bằng ánh mắt thành kiến… đúng ra thì… Tất cả những điều này chỉ là do cô tự lừa dối mình mà thôi.
Có lẽ xã hội này căn bản sẽ không quan tâm rốt cuộc nguyên nhân vì sao mà cuộc hôn nhân của cô thất bại, ở trong mắt người khác, trên người cô có một cái nhãn thật lớn chính là “Phụ nữ lớn tuổi độc thân”, “Hôn nhân thất bại”, “Không có tương lai”…
Đây được coi là gì? Tại sao phải cô trả tiền dùm người khác?
Sau khi uống xong ba lon bia, cuối cùng Đường Tinh Tuệ cũng từ trong bồn tắm bò ra ngoài lên giường ngủ, cô thực tại mệt mỏi đến không tưởng tượng được, rất nhanh liền ngủ mất.
Tỉnh lại đã là ba giờ chiều, cô nằm suy nghĩ thật lâu, mới nhớ tới buổi tối hình như có hẹn cùngăn cơmvới Phùng Giai Thành, sau đó, điện thoại di động liền vang lên, là bác sĩ gọi tới.
“Sáu giờ rưỡi được không?” Anh luôn đi thẳng vào vấn đề.
“Được.” Cô nhìn chuông đồng hồ trên tường, còn có 3 tiếng nữa.
“Tôi tới đón cô?”
Trên thực tế Tinh Tuệ chưa từng có thói quen đưa đón, bản năng muốn từ chối anh, nhưng trong đầu thoáng hiện lên chuyện tối hôm qua, vì vậy do dự một chútnên đồng ý.
Cúp điện thoại, cô lập tức nhảy dựng lên tắm rửa, sấy tóc, trang điểm, chọn y phục. Cao Nguyên nói cô cũng không trẻ tuổi cũng không xinh đẹp, không xứng với Phùng Giai Thành, cô liền càng muốn chứng minh mình còn có mị lực,rấtmônđăng hộđối vớibác sĩ kia.
Đúng sáu giờ một phút, điện thoại di động lại vang lên, Tinh Tuệ vừa thử giầy vừa tiện tay nhận: “Cậu đến dưới lầu rồi à?”
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc mấy giây, mới nói: “Em hẹn ai?”
Là Cao Nguyên!
Cô mấp máy miệng, đột nhiên cảm thấy bực bội: “Mắc mớ gì tới anh a…”
Anh thở dài, giống như là xin khoan dung: “Còn đang tức giận? Tôi cũng không giận khi em mắng tôi có ‘AIDS’, em lại giận cái gì?”
Có tín hiệu báo có cuộc gọi, cô cố hất quai hàm nói: “Không thèm nghe anh nói nữa, tôi bây giờ có cuộc hẹn quan trọng, tạm biệt!”
Nói xong, cô cúp máy, đón một cuộc gọi khác, đó là Phùng Giai Thành, nói cho cô biết anh ta đã ở dưới lầu.
Tinh Tuệ mặc áo khoác, đứng ở trước gương trong chốc lát, sau đó cầm lấy ba lô, quyết định một khắc trước khi ra khỏi cửa đem tất cả tâm tình xấu đều ném đi, thật vui vẻ đi ăn cơm.
Phùng Giai Thành mở cửa một chiếc xe thương vụ, không gian bên trong rất rộng, lại rất thực dụng. Chiếc xe này rất hợp với cá tính của anh. Không giống Cao Nguyên con khỉ kia, thích SUV đầy kiêu ngạo, thật không chững chạc…
Nhưng tại sao lại nghĩ đến tên kia rồi?! Rốt cuộc có chấm dứt được hay không…
Phùng Giai Thành dắt cô đến một nhà hàng Nhật thật đẹp, điều này làm cho Tinh Tuệ hơi giật mình, bởi vì anh nhìn qua không giống một người có tư tưởng ăn chơi. Quả nhiên, vừa ngồi xuống, anh đã nói:
“Tôi hỏi anh của tôi, anh ấy đề cử nơi này.”
Tinh Tuệ cười cười, không có nói cho Phùng Giai Thành biết chính mình tối hôm qua cũng gặp anh của cậu ta.
“Vậy cậu bình thường sẽ đi chỗ nào ăn cơm?” Cô hỏi.
“Tôi?” Anh ta nhíu mày suy tư, “Tôi ngoại trừ xem mắt hoặc là cùng anh của tôi gặp mặt bên ngoài, những lúc khác đều ăn tại căn tin của bệnh viện, căn tin chúng tôi có légume ngâm dấm đường và khoai tây đút lò ăn rất ngon!”
“…” Tinh Tuệ ngẩng đầu đang nhìn thực đơn lên nhìn Phùng Giai Thành, không biết nên nói gì, thế nhưng cuối cùng ma xui quỷ khiến thế nào lại nói một câu, “Vậy cậu lần sau dẫn tôi đi ăn.”
“Tốt, ” anh cười rộ rất ngọt ngào, “Vậy thì ngày mai đi.”
“Ách…” Cô thoáng cảm thấykhó tiếp nhận, “Cũng không cần phải nhanh như vậy.”
“Không nhanh sao được, cuộc đời ngắn lắm.” Lúc nói lời này, anh giống như là triết học gia.
Tinh Tuệ có điểm dở khóc dở cười, vị bác sĩ không thú vị này có khi cũng biết nói đùa chỉ làhình nhưvẻ mặt anh ta vẫn… thậtbình thường mà thôi.
“Kỳ thật tôi chỉ là thuận miệng nói một chút…” Cô sờ sờ mũi, tiếp tục xem thực đơn.
“Đi đi, ngày mai buổi trưa đúng lúc tôi rảnh, dẫn cô đi dạo một vòng bệnh viện.”
“Này… Tôi ngày mai có việc…” Ngay cả chính cô cũng cảm thấy lấy cớ này rất nát.
Nhưng bác sĩ chỉ là tiếc nuối nhún vai, không nói gì nữa.
Trong bữa cơm, Tinh Tuệ cảm thấy Phùng Giai Thành là một người thẳng tanh, không có có tâm cơ, nhưng đồng thời là người đàn ông thật thà vừa lại không thú vị, vì vậy rốt cuộc nhịn không được nói:
“Tôi không trẻ tuổi, không xinh đẹp, cũng không thích ‘Mang theo đứa trẻ’, cho nên kỳ thật cậu không cần lãng phí thời gian với tôi.”
Phùng Giai Thành tươi cười rạng rỡ, mỉm cười làm cho Tinh Tuệ nhớ tới ngày hôm qua trong quán rượu, người ngồi bên cạnh Cao Nguyên, cũng chính là anh của Phùng Giai Thành… quả nhiên huyết thốngdù chothế nào cũng có điểm tương tự a!
Anh rộng rãi nói: “Tôi nói rồi, chỉ là làm bạn bè, về sau, có lẽ có một ngày, chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
Tinh Tuệ nheo mắt lại nhìn anh,cảm thấy khôngthể tin tưởng lời anhta nói, nhưng lại nghĩ tới đàn ông ưu tú như vậy đối với mình có hảo cảm, nên không khỏi có điểm lâng lâng:
“Nhưng cậu là bác sĩ ngoại khoa, mà tôi chỉ là nhà thiết kế nội y. Có lẽmột ngày nàođó,cậu có thể đem đầu tôi cắt ra để một cái mạch điện vào, tôi lại không thể tưởng tượng được tôi có thể giúp cậu cái gì.”
“Ừ…” Anh suy nghĩ một chút, “Có lẽ cô có thể giúp tôi thiết kế nội y?”
Tinh Tuệ nhíu nhíu mày, trực giác bắt đầu vẽ phác thảo trong đầu cảnh Phùng Giai Thành chỉ mặc quần lót, học thuật của anh rất tinh tường, thích hợp mặc quần ô vuông hoặc vẽ những hình thù kỳ quái ở góc bẹt quần… nghĩ tới đây, cô chợt cảm thấy mình hình như rất tà ác nên vội vàng ngừng lại.
“Tôi trước kia có xem qua một tranh vẽ, có một bức gọi là “sáng tạo với bút sáp màu” đứa trẻ đó vẽ ngay hạ bộ của mình một con voi, lúc ấy tôi liền nghĩ, nếu là có quần lót thú vị như vậy thì mỗi lần đi toilet đều sẽ cảm thấy rất vui vẻ.”
“…” Tinh Tuệ nhìn anh, há to miệng, cuối cùng mới nói, “Loại người như cậu chê cười màu vàng kỳ thật tán tỉnh cũng không thích hợp.”
Phùng Giai Thành thoáng cái trừng to mắt, kinh ngạc hỏi: “Cái gì chê cười màu vàng và tán tỉnh? Tôi nào có nói chê cười màu vàng với tán tỉnh cô đâu?!”
Tinh Tuệ cười khổ, có lẽ điểm cực kỳ thú vị của bác sĩ này chính là… rất không thú vị.
Ăn cơm xong lại tán gẫu trong chốc lát, Phùng Giai Thành mới đưa Tinh Tuệ về nhà. Trên đường trở về, Phùng Giai Thành đột nhiên nói:
“Hôm nay trước lúc tôi ra cửa, anh của tôi gửi một cái message nói, cảm thấy chúng ta có lẽ không thích hợp…”
A, lời này là Cao Nguyên con khỉ kia nói!
“Nhưng tôi nói cho anh ấy biết là tôi chỉ muốn cùng cô làm bạn bè.”
Cô nặn ra một nụ cười, cảm giác mình rất hèn hạ. Với một người đàn ông lúc nào cũng nghiêm túc như vậy nhưng cô chỉ một lòng nghĩ muốn chứng minh với Cao Nguyên là anh ta đã sai mà thôi, lại quên mất cảm nhận của người khác. Phùng Giai Thành thành thật như vậy, còn cô cô quả thật như ma quỷ tà ác.
“Nhưng tôi lại muốn, ” anh nói tiếp, “Nếu người bạn đó lại rất phù hợp với linh hồn, mà chúng ta thọat nhìn qua linh hồn hình như không có gì phức tạp…cho nên…”
“?”
“Tôi nghĩ hay là trở lại trên thể xác của tôi đi, tôi không muốn làm bạn bè bình thường với cô”
“…”
Phùng Giai Thành đem xe dừng ở lầu dưới nhà Tinh Tuệ, chuyển cần số đến point mort (điểm dừng), kéo thắng tay, vẻ mặt thành thật hỏi:
“Cô có thể làm bạn gái của tôi không?”