Khi bọn họ đang huy động vốn ở khắp nơi thì Liên Hi tinh ý phát hiện ra một chuyện khác thường.
“Chi Âm, Tôi vừa mới phát hiện ra hình như có người bí mật giúp đỡ Lâm Thị.
Tôi không tra ra được nguồn gốc của số vốn đầu tư ấy nên lo là…”
Đầu bên kia, dường như Bạch Chi Âm đang tránh mặt Thẩm Mục Phạm nên cố ý trả lời: “Anh đợi một chút, tôi lên lầu xem giúp anh.”
Một lúc sau mới nghe cô nói tiếp. “Anh lo là có người giành cổ phiếu với chúng ta sao?’
“Tôi cũng không chắc nhưng cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ.” Liên Hi cau mày,
nói ra sự ngờ vực của mình. Chuyện chúng ta nuốt Lâm Thị rấtt bí mật,
theo lý sẽ không bị phát hiện ra. Nhưng mà nguồn vốn như một mực chờ
chúng ta, chúng ta hoạt động nó cũng hoạt động, chúng ta dừng nó cũng
dừng.”
Lúc đầu Liên Hi còn tưởng rằng là vốn bí mật của Lâm Thị để bảo vệ cổ phiếu, nhưng càng về sau càng cảm thấy không bình thường. Nếu là vốn của Lâm Thị thì đã sớm giành giật cổ phiếu với bọn họ, làm sao
có thể chờ bọn họ cùng hành động. Sau đó, anh mất nhiều công sức mới
nghe ngóng được Trung Kiến và Lâm Thị đang trong quá trình đàm phán, vốn vẫn chưa về với Lâm Thị.
Bạch Chi Âm cũng cảm thấy việc này rất kỳ lạ. “Nghiên Hi biết không?”
“Còn chưa nói với cô ấy.” Liên Hi liền nhíu mày. “Hiện nay cô ấy một lòng
muốn kéo Lâm Thị xuống, cho dù nói cô ấy cũng nhất định không nghe.”
Bạch Chi Âm gật đầu đồng ý. Hiện tại thì Nghiên Hi như một bò mộng đấu đến
đỏ mắt, ai cũng không thể ngăn cản tự tin chiến đấu của cô ấy. Nhưng nếu có người đã sớm biết kế hoạch của bọn họ, vậy thì bọn họ phải xem xét
kỹ một lần nữa trận này nên đánh như thế nào.
Chỉ tiếc, bây giờ vẫn không biết được ý đồ của đối phương, không rõ là địch hay là bạn.
“Anh tìm cách tra ra nguồn tài chính, tôi sẽ nói chuyện với Nghiên Hi.” Bất
luận đối phương là địch hay là bạn, cũng phải cảnh báo trước cho Nghiên
Hi.
***
Trong lòng có chuyện, buổi tối Bạch Chi Âm nằm ở trên giường, trằn trọc không ngủ được
Lần thứ n cô ở phía sau trở mình, Thẩm Mục Phạm mở đèn đầu giường lên, từ phía sau ôm lấy cô. “Làm sao vậy? Ngủ không được sao?”
“Làm ồn đến anh hả?” Cô không trả lời mà hỏi ngược lại.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
“Không có.” Thẩm Mục Phạm xoay người cô lại, đối mặt với mình. “Có chuyện gì phải không?”
Bạch Chi Âm nhìn anh, đôi mày lá liễu nhíu chặt lại, cuối cùng lắc đầu. “Không có việc gì?”
Thẩm Mục Phạm à lên một tiếng, đáy mắt hiện lên một chút thất vọng. Cô vẫn
có ý định gạt anh sao? Im lặng mà liếc cô sau một hồi, anh cố tình nói
cho rõ chuyện. “Anh thấy em buổi chiều nghe xong điện thoại thì trong
lòng không yên, là ai gọi điện tới?”
“Liên Hi”. Cô thành thật đáp.
“Nói cái gì?”
Mày lại nhíu lại, cô cụp mắt xuống, đắn đo mở miệng. “Cũng không có gì, chính là việc đầu tư gặp chút vấn đề.”
“Đầu tư cái gì?”
Thấy anh không chịu bỏ qua, Bạch Chi Âm phải tránh nặng tìm nhẹ mà nói. “
Anh ấy mua cổ phiếu một công ty, gặp phải chút vấn đề.”
“Vấn đề gì?”
Anh tra gạn thật kỹ làm cho cô bịa không ra lời nói dối, đành phải ấp úng
nói. “Anh ấy dự định mua lại một công ty cổ phần, nhưng phát hiện một
nguồn tài chính bí mật cũng theo vào…”
Nghe cô kể sơ lược sự tình
từ đầu đến cuối, Thẩm Mục Phạm im lặng một lát, rút ra kết luận. “ Người này hẳn là muốn giúp bọn em.”
“Làm sao có thể kết luận như vậy?” Cô tò mò.
“Đầu tiên người đó không tranh đoạt với bọn em, hiển nhiên không phải đang
bảo vệ Lâm Thị. Mà anh ta theo sát bọn em từng bước, thực ra là vì không muốn nâng giá cổ phiếu, đồng thời cũng đề phòng bị thị trường phát
hiện, tạo thành việc giành nhau mua”. Thẩm Mục Phạm phân tích. “Người
này làm như vậy là muốn giúp bọn em ổn định giá cổ phiếu, đồng thời đẩy
nhanh tốc độ mua vào cổ phần.”
“Quan trọng nhất là, người này lựa
chọn trở thành mục tiêu thu mua lớn nhất, làm như vậy thì mục đích chỉ
có một, chính là làm vật che chắn cho người khác, mà người anh ta che
chắn nhất định là bọn em.”
“Nếu anh đoán không sai, người này hẳn
là biết bọn em không đủ tiền vốn để mua lại công ty này, cho nên đem
chính mình dựng lên thành bia ngắm.”
Lời anh nói làm cho cô được sáng tỏ, rồi lại lâm vào mê man. Rốt cuộc là ai phải hao tốn công sức giúp bọn họ chứ?
Đáng tiếc, không đợi cô nghĩ thông suốt thì Thẩm Mục Phạm đã phủi tay bỏ đi
vì sự giấu giếm của cô, đúng như câu nói tự thân cô khó lo cho mình như
Nghiên Hi nói.
***
Bên kia, vì sự phản đối kịch liệt của bạn bè nên tạm thời gác lại lời đề nghị của Thẩm Kiều. Nhưng để có được
vốn, cô vẫn tích cực liên hệ với các công ty lớn của nước ngoài, hy vọng có thể tìm được sự giúp đỡ.
Có mấy lần Nghiêm Chinh nghe cô nói điện thoại bằng tiếng Anh thì hỏi: “Sao thế? Có phải việc đầu tư xảy ra vấn đề gì không?”
Thấy cô lắc đầu, Nghiêm Chinh bế thốc cô đặt lên đùi mình, hơi bất mãn nói:
“Chẳng phải em nói muốn theo anh học đầu tư sao? Bây giờ có vấn đề lại
không chịu lấy ra hỏi, không muốn học à?”
Doãn Nghiên Hi hơi trầm
ngâm, nghĩ ngợi một chút, cảm thấy nghe thêm ý kiến cũng tốt nên cân
nhắc nói: “Chẳng phải trước kia em nói muốn kéo sập một công ty sao?”
Nghiêm Chinh ừ một tiếng, tỏ vẻ bảo cô cứ nói tiếp.
“Bây giờ em đã có được hơn 20% cổ phần của công ty đó nhưng rất có khả năng
bọn họ sẽ tìm được một nguồn vốn lớn để bảo vệ cổ phiếu.”
“Vốn của em không đủ có đúng không?” Nghiêm Chinh chỉ thẳng vào điểm then chốt.
Doãn Nghiên Hi gật đầu. “Anh có cách nào không?”
“Nếu em muốn kiếm tiền thì có thể nâng giá lên rồi bán dần ra, chắc chắn sẽ
kiếm được một khoản lớn.” Ý kiến này rất giống với ý của Liên Hi, cũng
là thủ đoạn đầu tư thường gặp nhất. Nhưng đây không phải điều cô muốn.
“Nếu em một lòng muốn kéo sập nó thì sao?” Doãn Nghiên Hi hỏi tiếp.
Nghiêm Chinh nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi đưa ra đề nghị. “Cách
chắc ăn nhất là tìm một nguồn vốn để giúp. Nhưng như thế chi phí bỏ vào
quá lớn, thời gian đánh cũng kéo dài. Còn một cách khác là lấy ít địch
nhiều, chơi trò không thành kế.”
“Không thành kế?” Doãn Nghiên Hi thấy rất thích thú. “Làm thế nào đây?”
“Có hơi mạo hiểm, phải xem em có dám thử không.” Nghiêm Chinh giải thích.
“Đầu tiên là tập hợp nguồn vốn lại, công khai tranh giành thu mua với
đối phương, nâng cao giá cổ phiếu. Đợi khi đối phương huy dong865 vốn
bảo vệ cổ phiếu ra thì lập tức bán hết cổ phần trong tay em.”
“Bán hết?” Vậy chẳng phải trả lại cho đối phương quyền sở hữu cổ phần sao?”
Doãn Nghiên Hi không hiểu. Thế chẳng phải chắp tay dâng cổ phiếu đã mau
được cho người ta sao?
“Cho nên mới nói nó mạo hiểm.” Nghiêm Chinh phân tích. “Nếu đối phương đủ vốn thì em sẽ mất đi quyền sở hữu cổ
phần. Có điều anh cảm thấy đối phương không đủ thực lực đâu.”
“Trước đây em từng nói đối phương đang tìm người giúp vốn, vậy nói cách khách
vốn của bên đó không đủ hùng hậu. Mặt khác, bọn em nuốt hơn 20% cổ phần
của họ thế mà họ không phát hiện, đủ thấy cố vấn tài chính của họ rất
kém.”
“Trông tay em đang có hơn 20% cổ phần, nếu em bàn ra một
lượt thì sẽ dẫn đến cơn khủng hoảng trên sàn chứng khoáng. Những người
nắm cố phần nhỏ lẻ chắc chắn sẽ hùa theo bán ra, giá cổ phiếu chắc chắn
sẽ bị rớt thê thảm, người ta sẽ hoài nghi những tin tức trước đây là
thật, lòng tin của nhà đầu tư sẽ bị lung lay. Cứ thế, số cổ phiếu mà đối phương dùng giá cao để mua về sẽ chẳng được gì.”
“Nếu là em, em sẽ làm gì?” Nghiêm Chinh dẫn dắt từng bước.
Doãn Nghiên Hi nghĩ ngợi giây lát. “Nếu là em, em sẽ tìm một nhà đầu tư khác, hoặc là chuyển nhượng cổ phần.”
“Không.” Nghiêm Chinh lắc đầu. “Trong tình huống như thế, đối phương sẽ không
dám bán cổ phần nữa. Bởi vì một khi bán ra thì lòng tin của các nhà đầu
tư sẽ càng giảm đi, cổ phiếu trong tay họ sẽ biến thành giấy phế thải.”
“Vậy chỉ còn cách tìm một nhà đầu tư khác.” Doãn Nghiên Hi kết luận.
Nghiêm Chinh đút cho cô một miếng táo đã gọt sẵn. “Đầu tư là phải nói tới lợi
ích. TRong tình huống này, muốn tìm được tiền đầu tư rất khó.”
“Cũng không chắc.” Doãn Nghiên Hi quay đầu sang nhìn anh một cái, trầm ngâm
nói. “Bọn họ có quan hệ rất tốt với một tập đoàn lớn, có lẽ bên kia sẽ
giúp đỡ họ.”
Nghiêm Chinh cắn miếng táo lòi ra ngoài miệng cô, nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, có anh ở đây.”
Lời của Nghiêm Chinh đã khiến Liên Hi được mở mang đầu óc, có điều chuyện nhà đầu tư bí nẩ kia vẫn làm anh lo lắng.
“Tôi lần theo đầu mối để điều tra thì phát hiện tất cả tiền vốn đều đến từ
một công ty có tên là Chính Khởi, đăng ký ở Mĩ, người chịu trách nhiệm
đăng ký tên là Jesus Mo, là một người Mĩ.” Người phụ trách điều tra nói. “Gần như tất cả giao dịch của công ty này đều được thực hiện tại Mĩ,
giao dịch ở Hongkong chỉ có ba lần.”
“Ba lần thế nào?” Liên Hi hỏi.
“Với Viễn Đạt, Tân Khắc và Bằng Thành.”
“Bằng Thành?” Liên Hi ngạc nhiên. “Đó chẳng phải tiền thân của Thẩm Thị sao?
Người điều tra gật đầu. “Đúng vậy. Nói chính xác hơn Chính Khởi chỉ đầu tư
vào giai đoạn đầu của các công ty này, tất cả các giao dịch đều tập
trung trong mười mấy năm trước.”
“Mười mấy năm trước?” Liên Hi kinh ngạc. “Anh nói mười mấy năm nay công ty này không hề giao dịch?”
“Đúng vậy, kể cả nước ngoài cũng không. Hơn nữa…” Người điều tra nhíu mày,
than vãn. “Bọn họ rất lợi hại, tất cả các giao dịch đều thắng lớn, lợi
nhuận bình quân đat 195%.”
Một người học ngành tài chính như Liên
Hi thì hiểu rất rõ con số này có ý nghĩa thế nào. Chắc chắn là đối
phương có một đám chuyên viên phân tích rất ưu tú, điều này giải thích
tại sao bọn họ có thể bắt kịp bước bọn anh, không nhanh không chậm, nhịp bước rất đều đặn.
Điều khó hiểu là họ đã bặt vô âm tín suốt mười
mấy năm, sao bây giờ lại chọn Lâm Thị, còn chọn theo chân các anh? Nếu
đối phương có ý định giúp các anh như lời Thẩm Mục Phạm nói, vậy đó sẽ
là ai?
Bí ẩn ngày càng nhiều, cảm giác bất an vì bị vây trong sương mù, không tìm được phương hướng của Liên Hi ngày càng lớn.
Trước khi tra được gốc gác của đối phương, anh không dám nói cho Doãn Nghiên
Hi biết những chuyện này. Còn tình hình của Bạch Chi Âm lúc này cũng
không tốt lắm, không thích hợp tìm cô thương lượng. Lúc anh bị chuyện
này làm cho ăn ngủ không yên thì một cuộc điện thoại bí ẩn gọi tới.
“‘Chào anh Liên. Tôi là nhân viên của Chính Khởi. Ông chủ của chúng tôi muốn
hẹn anh đàm phán, không biết anh có thời gian không?”
Nhận được
cuộc gọi này, Liên Hi ngẩn ngơ suốt nửa phút đồng hồ, bởi vì chuyện bọn
họ thu mua Lâm Thị làm rất bí mật, những tài khoản mua về đều phân tán
trên khắp thế giới, không có tài khoản nào liên quan trực tiếp với ba
người các anh. Thế mà bây giờ đối phương lại trực tiếp tìm anh, rõ ràng
là đã điều tra rất tường tận bọn anh mới là ông chủ thật sự.
Những người này quả là không đơn giản. Cho dù mục đích của họ là gì, anh cũng phải đi gặp họ.
Liên Hi hẹn đối phương vào trưa ngày hôm sau. Khi đối phương báo địa điểm là khu Trung Hoàn thì anh không hề ngạc nhiên, bởi vì trực giác nói với
anh rằng ông chủ thần bí này chính là người Hongkong.
Ngày hôm
sau, Liên Hi đến chỗ hẹn rất đúng giờ. Vừa đến cửa, một người đàn ông
khoảng 30 tuổi đã ra nghênh đón, chìa tay với anh. “Chào anh Liên. Tôi
là Mark, là người nói chuyện với anh hôm qua.”
Liên Hi bắt tay với anh ta, cười lịch sự. “Chào anh.”
“Ông chủ của chúng tôi đã đến rồi, xin hãy đi theo tôi.” Anh ta làm tư thế mời vào, nghiêng người đi trước dẫn đường.
Liên Hi theo anh ta lên lầu hai, cuối cùng dừng lại trước một căn phòng ở
phía nam. Mark đẩy cửa ra, gọi với vào bên trong một tiếng. “Ông chủ,
anh Liên đã đến rồi.”
Liên Hi nghe thấy bên trong vọng ra một giọng đàn ông. “Mời anh ấy vào đi.”
Mark lui ra một bên, để Liên Hi vào. Khi anh nhìn thấy người ngồi bên trong thi giống như là bị điểm huyệt, đứng ngơ ngác.
Một lúc sau, anh mới cất tiếng hỏi. “Sao lại là anh?”