Gần giữa trưa, Nghiêm Chinh từ trong giấc ngủ
mơ màng tỉnh dậy. Cúi đầu nhìn người phụ nữ nằm sấp trên ngực anh ngủ,
khóe miệng bất giác nhếch lên thành nụ cười.
Tư thế ngủ của Doãn
Nghiên Hi thật xấu, giống bạch tuột quấn lấy đồ vật rồi ngủ không nói,
còn rất thích cuốn chăn, bình thường khi ngủ lại đem toàn bộ chăn ôm vào trong ngực còn cánh tay, phía sau lưng thì để lộ ra ngoài, bị lạnh
cóng.
Lần đầu khi qua đêm với cô, anh bị lạnh cóng nên phải tỉnh
giấc. Đưa mắt nhìn thì thấy chăn đều bị cô đặt dưới người, vừa mới định
lấy tay kéo chăn, cô liền cau mày lẩm bẩm, hại anh hơn nửa đêm phải gọi
khách sạn mang chăn lên, sau lại chưa ngủ được bao lâu, cô lại kéo chăn, anh giận dữ nhưng chỉ có thể kéo cô ôm chặt trong ngực, mới may mắn
tránh khỏi bị cảm lạnh.
Đó là lần đầu tiên Nghiêm Chinh ôm một cô gái ngủ, cứ nghĩ rằng sẽ không quen, không ngờ lại ngủ rất ngon giấc,
cơ thể vừa nhỏ, vừa mềm của cô, so với anh thì mảnh mai hơn rất nhiều,
cảm giác làn da hơi lành lạnh áp vào người thật dễ chịu, mùi hương nhàn
nhạt càng khiến anh có được cảm giác bình yên trước nay chưa từng có,
nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nghiêm Chinh vẫn một mực cho rằng
đây chỉ là hành động tránh không bị cảm lạnh, cho đến khi có một lần hai người bọn họ quan hệ, ngủ qua đêm ở khách sạn, anh nửa đêm tỉnh dậy
nhìn lên trần nhà thấy bóng hai cơ thể đang ôm lấy nhau, anh mới giật
mình phát hiện bộ dáng hai người ôm nhau, hòa hợp đến mức nào. Anh nhạy
bén nhận ra một cảnh báo nguy hiểm, nên từ ngày hôm đó anh bắt đầu cố ý
lảng tránh cô.
Nghiêm Chinh vừa nhắc nhở bản thân, anh với Doãn
Nghiên Hi chỉ là đàn ông gặp dịp thì chơi, vừa cố gắng thuyết phục mình
cô chỉ là bạn tình, có điều do kĩ thuật quá tốt, lại phóng khoáng khiến
người cấm dục lâu ngày như anh bị nghiện. Anh còn tự anh ủi mình một khi ở bên Lâm Nhân thì tất cả ong bướm sẽ bị vứt ra sau.
Nhưng khi
Lâm Nhân gần như là khỏa thân, nói bóng gió với anh có thể quan hệ trước khi kết hôn thì anh lại không cương nổi, ngay cả khi Lâm Nhân mạnh dạn
lấy tay chạm vào tiểu huynh đệ, anh cũng không có phản ứng.
Tiểu
huynh đệ của Nghiêm Chinh được đôi tay mềm mại của Lâm Nhân vuốt ve,
trên mặt Lâm Nhân đầy xấu hổ, bất lực,.“Anh Nghiêm Chinh, có phải em làm không tốt?”
“Không phải.” Nghiêm Chinh vội vàng phủ nhận. Thật
tâm mà nói, động tác của Lâm Nhân tuy còn ngây ngô, nhưng liên tục làm
như vậy lại mang đến cảm giác quyến rũ đầy mị hoặc, đổi lại là trước kia anh đã sớm không kiềm chế được dựng đứng lên, vậy mà hôm nay trong đầu
anh chỉ hiện ra một vài đoạn kí ức vụn vặt, quấy nhiễu anh, khiến anh
không có hứng thú, thậm chí còn cảm thấy có chút phiền hà.
Nhìn
chăm chú vẻ mặt ủ rũ của Nghiêm Chinh, Lâm Nhân ngượng ngùng nói. “Sao
cái đó của anh không… Em nghe người ta nói, đàn ông rất thích được làm
như vậy.”
Nghiêm Chinh nhướng mày, cân nhắc lựa lời giải thích. “Anh gần đây bận quá nên hơi mệt.”
“Vậy à.” Lâm Nhân lo lắng khẳng định lại. “Thật sự không phải là vì em làm không tốt?”
“Đương nhiên không phải rồi.” Nghiêm Chinh gắng gượng nở nụ cười. “Em đừng nóng vội, thời gian còn nhiều mà.”
“Ghét anh quá, ai nóng vội chứ?” Lâm Nhân hờn dỗi đẩy Nghiêm Chinh một cái. “Người ta đây là lo lắng cho anh mà thôi.”
“Lo lắng cho anh cái gì? Không có khả năng thực hiện nghĩa vụ vợ chồng?”
Nghiêm Chinh vẻ mặt cợt nhả, mở miệng bông đùa. “Em yên tâm, chờ anh
nghỉ ngơi tốt, sẵn sàng đâu vào đó, đảm bảo bắt em phải cầu xin tha mới
thôi.”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
“Anh…” Lâm Nhân trừng mắt liếc Nghiêm Chinh một cái, mặt đỏ rực. “Em không thèm nói chuyện với anh nữa, anh toàn nói bậy bạ.”
Nếu là trước kia, Lâm Nhân thẹn thùng như thế này sẽ khiến tâm tình Nghiêm
Chinh nhộn nhạo. Nhưng ngày hôm đó khi nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Lâm
Nhân, anh lại chỉ thấy cực kì khó chịu, trong đầu đột nhiên lại xuất
hiện một ý nghĩ… Nếu Doãn Nghiên Hi nghe anh nói như vậy, nhất định sẽ
xoay người nằm đè lên anh, kiêu ngạo, mỉa mai nói, “Mặt dày vừa thôi, có giỏi thì bây giờ anh khiến tôi phải cầu xin anh đi…”
Cũng chính
khoảnh khắc đó, anh lờ mờ nhận thấy Doãn Nghiên Hi vô thức đã ảnh hưởng
đến cuộc sống của anh đến nhường nào. Giữa bọn họ không đơn giản chỉ là
bạn tình trên giường, anh cũng không biết cảm giác của mình và định
nghĩa quan hệ này như thế nào, cứ thuận theo con tim của mình, đi gặp
cô, cùng cô trầm luân vào vòng xoáy tình cảm, không thể tự kiềm chế
được.
Đáng tiếc, anh đã lún quá sâu, nhưng vẫn chưa hiểu rõ lòng mình.
Đã có lúc, anh cho rằng Doãn Nghiên Hi toan tính muốn dụ dỗ anh để trèo
cao, nhưng mấy ngày nay, cô vẫn không biểu hiện ra một chút suy nghĩ
không an phận. Mỗi lần làm xong chuyện xong cô còn dứt khoát hơn cả anh, nhiều lúc còn khiến anh cảm thấy mình mới là một công cụ ấm giường của
cô.
Anh cũng đã từng nghĩ cô định chơi trò lạc mềm buộc chặt, anh cũng thử dùng trang sức đắt tiền dò xét lòng tham, dã tâm của cô. Khi
thấy vẻ mặt cô trong lần đầu tiên nhận lấy sợi dây chuyền kim cương anh
tặng, đáy lòng Nghiêm Chinh mâu thuẫn không thôi. Một mặt khinh thường
cô cũng chỉ là một phụ nữ tầm thường yêu tiền, một mặt lại thở phào. Nếu cô đòi tiền, thì anh lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Từ đó về sau,
mỗi lần Nghiêm Chinh xong chuyện với cô đều bảo thư ký chọn một món quà
tương tự đưa cho Doãn Nghiên Hi. Cô nhận vui vẻ nhận tất cả mọi món quà. Nhưng rất nhanh Nghiêm Chinh phát hiện ra, sợi dây chuyền kim cương đó
cô không mang dù chỉ một lần, ngay cả những bộ quần áo cùng giày dép anh đặt ở các cửa hàng tặng cho cũng bị cô bỏ xó. Mới đầu, anh hiểu lầm
tưởng cô tham tiền đem những cái đó đi bán, tức giận ra lệnh cô lấy ra
cho anh xem. Cô nhíu mày, dẫn anh tới phòng trọ của cô, giật mở cửa tủ
quần áo, bên trong là những vật anh đã tặng cô.
“Vì sao lại không mặc?” Nghiêm Chinh khó hiểu.
Doãn Nghiên Hi nhún vai. “Tôi không thích dùng mấy thứ đồ quá xa hoa.”
“Nếu không thích, sao lần nào cũng nhận?”
“Không muốn làm gánh nặng cho anh.” Doãn Nghiên Hi bĩu môi. “Mỗi lần xong
chuyện anh đưa tôi nhận, như gái bán hoa với khách làng chơi, đôi bên
tiền trao cháo múc.”
Doãn Nghiên Hi khinh miệt tự hạ thấp bản
thân khiến trong lòng Nghiêm Chinh nổi lên cơn giận dữ, tay giữ chặt
cánh tay cô, tức giận trừng mắt. “Ý của em là tôi đã coi em là gái bán
hoa?”
“Không phải ý của tôi.” Doãn Nghiên Hi cười nhạt, “Là anh
coi tôi như gái bán hoa, nếu không sao mỗi lần xong chuyện anh đều sai
người mang đủ thứ đồ này nọ đến.”
“Tôi…” Nghiêm Chinh á khẩu
không trả lời được. Mặc dù anh khó chịu việc cô lấy ví dụ kì cục, nhưng
việc anh muốn dùng tiền bạc để trả sòng phẳng là thật. Nhẹ thở ra,
Nghiêm Chinh buông cánh tay cô ra, thấp giọng nói. “Xin lỗi, tôi…”
“Không cần phải xin lỗi.” Doãn Nghiên Hi lạnh lùng ngắt lời Nghiêm Chinh. “Anh không làm gì sai, tôi không cần những thứ đó. Không phải tôi làm bộ
thanh cao gì, chẳng qua thứ anh tặng không phải là thứ tôi muốn mà
thôi.”
“Vậy em muốn cái gì?” Nghiêm Chinh cam đoan.”Chỉ cần tôi
có thể làm được, tôi sẽ làm cho em.” Nói xong lời này, trong lòng anh có chút hi vọng cô nói ra mong muốn của bản thân, cho dù thật sự anh vẫn
chưa nghĩ đến phải thực hiện việc đó như thế nào.
Thế nhưng, cô
lại suy nghĩ một chút, liền nghiêm túc đáp, “Tôi muốn anh dạy tôi làm
thế nào để kéo sập một công ti có mặt trên sàn chứng khoán.”
Nghiêm Chinh sửng sốt, “Em muốn đánh sập ai?”
“Trước mắt còn chưa có đối tượng.” Cô lơ đểnh đáp.
“Vì sao lại muốn học cái đó?” Nghiêm Chinh cảnh giác nhìn Doãn Nghiên Hi.
“Nghề nghiệp mơ ước của tôi là được bước vào quỹ đầu tư tài chính.” Doãn
Nghiên Hi giải thích. “Tôi cũng không gạt gì anh, trước kia tôi đã nộp
hồ sơ cho rất nhiều lần, bọn họ hài lòng với các phương diện khác của
tôi, nhưng cái không được nhất là tôi thiếu kinh nghiệm đầu tư nguồn
vốn, hay nói cách khác là tôi không biết làm thế nào để kéo sập một công ti cổ phần.”
“Cho nên em muốn học rồi sau đó đi ứng tuyển tiếp?” Nghiêm Chinh nhíu mày. “Nghề đó không rõ ràng, em đi theo con đường đó
phát triển không được tốt. Nếu em muốn đổi sang nghề đầu tư, tôi có thể
giới thiệu cho em một vài nhà đầu tư lớn…”
“Tôi không có hứng thú với những quỹ đầu tư bình thường.” Doãn Nghiên Hi cắt ngang lời anh ta. “Anh có khuyên nhủ tôi cũng vô ích, tôi biết chính mình đang làm gì,
anh thích dạy thì dạy, không dạy thì tôi cũng từ từ mày mò, dù sao vừa
rồi tôi cũng chỉ thuận miệng nói, không đặt hi vọng anh sẽ giúp.”
Nghiêm Chinh bị Doãn Nghiên Hi khiến cho nghẹn họng, sau một lúc lâu nói không nên lời, qua một lát anh mới cắn răng nói. “Tôi đã nói thì sẽ giữ lời
với em, ngày mai tôi sẽ bảo chuyên viên chứng khoán trưởng chỉ dạy cho
em trước, chờ sau khi cơ bản đã quen việc, tôi sẽ tự mình hướng dẫn em.”
Nghiêm Chinh không ngờ được rằng cô học rất nghiêm túc, tư chất cũng rất tốt,
ngay cả chuyên viên trưởng cũng khen cô tiến bộ rất nhanh, cứ đòi muốn
giữ cô lại cùng làm. Nhưng Doãn Nghiên Hi càng nỗ lực Nghiêm Chinh càng
tức giận, chết tiệt, cả một hồi lâu, cô tiếp cận anh chỉ vì mục đích
muốn học đầu tư.
Nghĩ đến mấy ngày nay Doãn Nghiên Hi học tập
quên ăn quên ngủ, thậm chí tới gặp mặt anh cũng từ chối, anh lại càng
tức giận không đánh vào đâu được, cúi đầu tức tối cắn vào vai cô một
cái.
Doãn Nghiên Hi đang ngủ say thì bị cắn đau. “Gì vậy?”
Nhìn đôi môi đỏ mọng của Doãn Nghiên Hi vẩu lên, bụng Nghiêm Chinh bỗng căng cứng, giữ chặt gáy cô, dán môi lên môi cô, hàm hồ nói,. “Yêu tinh, mau
thức dậy.”
“Ừm.” Doãn Nghiên Hi ngẩng đầu dậy, bực mình nhíu mày. “Tránh ra, tôi buồn ngủ gần chết.”
Khi Doãn Nghiên Hi nửa mê nửa tỉnh, tính tình thường hay cáu kỉnh, thế
nhưng Nghiêm Chinh thích nhất chọc ghẹo cô vào lúc này, đặc biệt là vẻ
mặt vẩu môi lầm bầm của cô thực sự rất đáng yêu, làm anh hận không thể
cắn cô mấy cái.
“Ngoan, dậy ăn cơm nào. Tôi rất đói bụng, em
không đói bụng sao?” Nghiêm Chinh vói tay vào trong áo ngủ rộng thùng
thình, vuốt ve bầu ngực no đủ của cô. “Cứ bị bỏ đói mãi thì chỗ này sẽ
nhỏ đi đấy.”
Bị Nghiêm Chinh quấy phá mãi, Doãn Nghiên Hi làm sao ngủ tiếp được. Tức giận mở mắt ra, cô hung dữ kéo bàn tay đang làm loạn của anh ra, xốc chăn lên ngồi dậy, chuẩn bị xuống giường. Nhưng một
chân vừa mới chạm đất đã bị kéo trở lại, ngã mạnh xuống giường.
“Anh…” Lời trách mắng chưa kịp nói ra, thì môi đã bị khóa lại, quấn quýt không rời. Đoạn đang thở dốc, cô bị Nghiêm Chinh nằm đè phía trên, thở hổn
hển. “Không phải anh đói bụng sao?”
Nghiêm Chinh ừ một tiếng, kéo hai chân cô vòng ngang thắt lưng. “Vì vậy tôi phải ăn thật nhanh.”
Mưa gió rít gào, kích tình vẫn như những lúc trước, cô nức nở tiếp nhận
từng cú xâm nhập của anh, cho đến khi mệt đến mức sức cùng lực kiệt, anh ta mới phóng thích ở chỗ sâu nhất trong cơ thể cô…
Cơn kích tình đi qua, Nghiêm Chinh gọi người mang cơm lên phòng, bắt cô ăn cơm rồi lại ôm cô trở lại giường.
“Em ngủ thêm nữa đi, tôi phải đến công ti một chút.” Nghiêm Chinh cài cúc
áo sơ mi. “Chờ tôi xong việc, buổi tối trở về dùng cơm với em.”
“Không cần.” Doãn Nghiên Hi miễn cưỡng trở người. “Buổi tối tôi đã có hẹn trước với Chi Âm rồi.”
Nghiêm Chinh đã quen việc cô từ chối, dù sao cô vẫn chưa thể hiện ra sự quan
tâm quá mức đối với anh, nhưng thật ra anh muốn đối tốt với cô một chút, gần gũi hơn một chút.
“Vậy ăn cơm xong tôi sẽ đến đón em.” Không để Doãn Nghiên Hi có cơ hội từ chối, anh lại nói tiếp. “Cứ như vậy đi,
đến lúc đó sẽ nói lại sau.”
Doãn Nghiên Hi à một tiếng coi như đồng ý.
Nghiêm Chinh bất đắc dĩ nhíu mày, cúi người hôn lên trán cô. “Tôi đi đây, em ngủ tiếp đi.”
“Ừm.” Doãn Nghiên Hi kéo chăn, sau đó bỗng đột nhiên mở mắt, nhớ tới một
chuyện. “Khoan đã, hôm qua anh đi gặp Thẩm Mục Phạm phải không?”
Nghiêm Chinh khẽ vén tóc mái của cô. “Có phải em muốn hỏi thái độ của cậu ta đối với Bạch Chi Âm?”
Thấy Doãn Nghiên Hi gật đầu, Nghiên Chinh suy nghĩ một chút, quyết định giúp đỡ bạn thân một lần. “Tôi cảm thấy không phải cậu ta không cần đứa bé,
mà là muốn biết Bạch Chi Âm có tình cảm thật sự với cậu ta hay không.”
Thấy Doãn Nghiên Hi cái hiểu cái không, Nghiêm Chinh giải thích thêm cho cô. “Bạch Chi Âm muốn cứu vãn đoạn tình cảm này thì phải cho Thẩm Mục Phạm
thấy được sự chân thành của cổ.”
“Chân thành?” Bạch Chi Âm nghe bạn thân kể lại, có chút đăm chiêu. “Không sao cả, mình sẽ chứng minh cho anh ta thấy.”