Từ Hàn Sơn Tự trở về, Hứa Tiên thật sự trốn trong nhà làm kẻ ăn bám. Chỗ ở mà Bạch Tố Trinh tìm được làm cô hết sức hài lòng. Nhà thì rộng, vườn tược, lầu gác, đình đài, dòng nước nhỏ, nhịp cầu bắt ngang… cần là có đủ. Vườn phía sau vốn bỏ không, giờ được Hứa Tiên khai khẩn để trồng rau, còn làm chuồng để nuôi mấy con thỏ.
Ở hiện đại, tấc đất tấc vàng. Đừng nói là vườn, có cái ban công rộng rộng là đã ngon lắm rồi, muốn trồng chút hoa cỏ cũng khó, nói chi tới trồng rau nuôi thú. Bây giờ, đối với Hứa Tiên mà nói thì chỗ mà Bạch Tố Trinh tìm được này đúng là biệt thự.
“Hê hê, có thỏ quay…” Hứa Tiên nhìn mấy con thỏ đang đùa giỡn trong chuồng với vẻ rất xấu xa.
“Có cần mua thêm cho cô mấy con dê nữa không?” Tiêu Thanh hỏi với vẻ không thiện cảm.
“Được thế thì tốt. Nói đến dê, món dê nướng của ta đâu?” Hứa Tiên bỗng nhớ đến lời hứa mà Bạch Tố Trinh đã hứa với cô khi còn ở trong lao, lập tức hét lên. “Tiểu Bạch, dê nướng của ta đâu? Tiểu Bạch?”
“Ngoài ăn ra thì cô còn biết thứ gì chứ?” Tiêu Thanh nhìn Hứa Tiên với vẻ khinh bỉ.
“Ăn, ngủ, chơi. Ngoài ăn thì còn có ngủ và chơi.” Hứa Tiên ưỡn ngực ra, trả lời rất hùng hồn, không hề cảm thấy xấu hổ chút nào.
“Tiểu Thanh, đi mua dê cho cô ấy, tối nướng.” Bạch Tố Trinh đi ra vườn, trên tay còn cầm một quyển sách. Y lẳng lặng đứng đó, nhưng phảng phất như mọi thứ xung quanh đều tan biến, cả thế giới như chỉ còn lại mình y, hệt như là một bức trah tuyệt đẹp. Một cơn gió khẽ thổi qua làm vạt áo y tung bay, càng khiến cho y càng thêm phiêu dật xuất trần. Trong khoảng khắc, Hứa Tiên chỉ biết ngây ngẩn mà nhìn.
“Sao thế?” Bạch Tố Trinh thấy Hứa Tiên ngẩn ngơ nên hỏi.
“Không, không có gì.” Hứa Tiên cười ngượng ngùng, bất giác nuốt nước miếng, thầm mắng mình sao tự nhiên lại phát bịnh mê trai, khi không nhìn đến thẫn thờ.
“Vậy ta đi mua dê. Hứa Tiên, cô còn muốn ăn gì nữa?” Tiêu Thanh thuận miệng hỏi.
“Sườn lợn, thịt gà, thịt bò, ngó sen, khoai tây… Ê Tiểu Thanh, ta còn chưa nói xong mà sao huynh đi nhanh thế? Mua mấy thứ ấy về chúng ta cùng nướng…” Hứa Tiên thấy Tiêu Thanh vội vã bước ra ngoài, sau đó là một tiếng đóng cửa rất lớn. Cô sờ mũi, không nói gì nữa.
Quay đầu sang nhìn Bạch Tố Trinh, Hứa Tiên đến gần y. “Tiểu Bạch, huynh đang đọc sách sao? Đọc sách gì vậy?” Bạch Tố Trinh đọc sách làm Hứa Tiên hơi ngạc nhiên. Yêu tinh cũng có hứng thú với sách của loài người sao?
“Sách linh tinh ấy mà.” Bạch Tố Trinh khẽ trả lời rồi xoay người vào lại thư phòng.
Cả khoảng sân sau rộng lớn chỉ còn lại mình Hứa Tiên, cô ngồi xổm xuống, nhặt cỏ đút cho thỏ ăn. “Thỏ con ngoan, mau lớn lên đi, sau đó để ta ăn thịt.” Hứa Tiên lảm nhảm một mình.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Bạch Tố Trinh trong thư phòng nghe Hứa Tiên nói vậy thì thấy rất buồn cười. Nếu con thỏ có thể nghe được những lời cô nói thì e là nó không dám ăn cỏ mà cô đút nữa.
Cho thỏ ăn xong, Hứa Tiên đứng dậy, chạy vào thư phòng nói với Bạch Tố Trinh: “Tiểu Bạch, ta ra ngoài một chuyến đây. Vương viên ngoại giới thiệu ta đến hiệu thuốc của sư huynh ông ấy, ta không muốn đến làm nhưng tốt xấu gì cũng phải tới chào một tiếng.”
“Muốn ta đi cùng cô sao?” Bạch Tố Trinh bỏ sách xuống, hỏi.
“Không cần đâu, lát nữa ta sẽ về. Nhớ nhắc Tiểu Thanh về là phải bắt tay vào nướng dê ngay, tối đến là có thể ăn.” Hứa Tiên cò không quên món dê nướng của cô.
“Biết rồi, đi đi.” Bạch Tố Trinh khẽ trả lời.
Lúc này Hứa Tiên mới ra ngoài. Trên đường đi, cô nghĩ ngợi rồi quyết định mua vài thứ làm quà, xách tới Tế Nhân Đường. Đến Tế Nhân Đường, Hứa Tiên tiếp kiến ông chủ Ngô Nhân Kiệt. Ông chủ Ngô hơi mập, rất dễ gần. Sau khi đọc thư xong, lại hỏi Hứa Tiên có thật là đã có chỗ dừng chân không, nếu chưa có chỗ thì nên ở lại Tế Nhân Đường. Hứa Tiên khéo léo từ chối, rồi tặng mấy món quà. Ông chủ Ngô giới thiệu người nhà của mình với Hứa Tiên, cũng năm lần bảy lượt mời Hứa Tiên ở lại ăn cơm.
“Không được đâu Ngô bá bá, ở nhà còn có nương tử đang chờ cháu vể ăn cơm.” Hứa Tiên cười ngượng ngùng.
“Ủa, cậu đã thành thân rồi cơ à?” Ông chủ Ngô rất ngạc nhiên. Thấy Hứa Tiên vẫn còn nhỏ tuổi, không ngờ đã thành thân rồi.
“Dạ phải.” Hứa Tiên cười gật đầu. “Hôm khác sẽ dẫn đến thăm bá bá, cảm ơn bá bá.”
“Đứa nhỏ này, còn chưa ăn cơm mà cảm ơn cái gì? Còn mang theo nhiều quà thế nữa.” Ngô phu nhân cười, nói.
“Việc này là nên làm mà.” Hứa Tiên cũng cười.
“Nếu có chuyện gì cần giúp thì nhớ đến tìm ta đấy.” Ông chủ Ngô lại căn dặn. “Cậu vừa đến đây, chân ướt chân ráo, có vấn đề gì thì hãy đến tìm ta.”
“Cảm ơn Ngô bá bá.” Hứa tiên cảm nhận được sự nhiệt tình của đối phương, lòng thấy rất ấm áp.
“Hứa đại ca, lần sau phải ở lại ăn cơm nhé.” Ngô Ngọc Liên ở bên cạnh nhẹ nhàng lên tiếng. Nàng ta có ấn tượng rất tốt với Hứa Tiên: ra tay hào phòng, nho nhã lịch sự, người cũng rất tuấn tú. Đáng tiếc người ta đã có thê tử rồi.
“Ha ha, nhất định, nhất định rồi.” Hứa Tiên nghe Ngô Ngọc Liên dịu dàng lên tiếng thì thầm toát mồ hôi lạnh, cười ha ha, nhận lời cho có lệ. Trong lòng thì thầm nói đến cái con khỉ, cô không có bản lĩnh để dây vào đóa hoa đào này.
Mặc dù là thế, ông chủ Ngô vẫn giữ Hứa Tiên lại uống trà một lúc, tán gẫu rất lâu mới cho cô về nhà. Lúc ra khỏi Tế Nhân Đường, Ngô Ngọc Liên đứng ở cửa, lưu luyến dõi theo bóng Hứa Tiên. Cả buổi chiều, Hứa Tiên nói chuyện phiếm với bọn họ, giọng điệu rất hài hước làm nàng ta càng có thiện cảm với Hứa Tiên.
“Ngọc Liên, đừng nhìn nữa, người ta đã thành thân rồi.” Ngô phu nhân thấy vẻ lưu luyến của con gái thì lên tiếng khuyên răn.
“Con biết.” Ngô Ngọc Liên khẽ thở dài. “Con cũng không nghĩ nhiều như vậy, mẹ không cần phải lo lắng.”
“Ừ, thế thì tốt.” Ngô phu nhân gật đầu, lòng thầm cảm thán con gái đã lớn rồi, gặp được chàng trai ưu tú thế khó tránh khỏi động lòng, nhưng đừng để đắm mình thì hơn.
Lúc này, trời đã gần chạng vạng, Hứa Tiên đi trên đường, thấy có rất nhiều người đua nhau đi về một hướng, hơn nữa còn ăn mặc rất chỉnh tề làm Hứa Tiên có hơi nghi hoặc. Cô bèn chặn một cô nương lại, khách khí hỏi: “Cô nương, cho hỏi mọi người đua nhau đi đâu thế? Còn vội vội vàng vàng nữa?”
“Công tử từ nơi khác đến phải không?” Cô nương kia thấy Hứa Tiên tuấn tú lịch sự nên thái độ cũng không khó chịu, không trách Hứa Tiên ngăn nàng ta lại, làm lỡ thời gian.
“Phải, cô nương đúng là biết nhìn người.” Hứa Tiên cười hề hề.
Cô nương kia bật cười, sau đó nói: “Công tử từ xa tới nên không biết, hôm nay là ngày bắt đầu hội hoa đăng trong 3 ngày, mọi người đều vội đi xem đèn lồng, hơn nữa… hơn nữa có thể thả đèn.” Nói đến đây, mặt cô nương ấy hiện lên vẻ xấu hổ.
Hứa Tiên lập tức hiểu ra. Chậc chậc, cơ hội tốt nhất để tài tử kết đôi với giai nhân đây. Giai nhân thả đèn, các tài tử ở đối diện tranh thủ vớt đèn. Có thể tận mắt đi xem đại hội cầu thân thời xưa, Hứa Tiên bỗng thấy lòng phơi phới.
Cảm ơn cô nương kia, Hứa Tiên nhanh chân bước về nhà, quyết định ăn cơm cho nhanh rồi cùng Tiểu Bạch và Tiểu Thanh đi xem hội.
Hứa Tiên về đến nhà, vừa mở cửa đã ngưởi thấy mùi hương. “Hê hê, dê nướng của ta, ta đến đây.” Hứa Tiên chạy thẳng ra vườn sau, thấy ngay một cái bàn được đặt trong vườn, trên đó đặt mấy dĩa thịt dê nướng đã được cắt sẵn. Tiêu Thanh ở một bên trở mấy miếng thịt chưa nướng xong, Bạch Tố Trinh lẳng lặng ngồi bên cạnh. Rõ ràng là hai người họ đang đợi cô về cùng ăn. trong khoảnh khắc, Hứa Tiên có cảm giác ấm áp như được trở về nhà.
“Ta về rồi đây.” Hứa Tiên hào hứng chào một tiếng rồi đặt mông ngồi xuống. “Tiểu Thanh, đừng nướng nữa, mau mau ăn đi, ăn xong chúng ta đi xem hội hoa đăng, rất là náo nhiệt, huynh nhất định sẽ thích.”
“Hội hoa đăng?” Tiêu Thanh dừng tay lại, nghi hoặc hỏi.
“Thật ra nên gọi là đại hội cầu thân, hê hê, đi xem rồi sẽ biết. Mau đi mau đi.” Hứa Tiên giục. “Còn lại để về rồi ăn.”
Cứ thế, ăn xong cơm, Hứa Tiên liền vội vàng dẫn hai người kia ra ngoài. Ra đường, quả nhiên còn thấy không ít người đang đổ về một hướng.
Hứa Tiên giục Bạch Tố Trinh và Tiêu Thanh mau đi theo. Càng đi về hướng đó thì càng náo nhiệt. Đến bờ sông, tiếng nói chuyện càng huyên náo, đưa mắt nhìn đâu cũng là người. Giữa sông còn có một đoàn thuyền hoa, trên đó treo đủ loại đèn lồng với đủ màu đủ sắc, trông rất đẹp mắt. Càng đi về phía trước, trên cầu vòm cũng có rất nhiều người. Hai bên đường treo đầy đèn lồng, trên đó đều có đố chữ, giải được thì sẽ có thưởng.
“Khó quá, dù gì ta cũng đoán không ra. Đi thôi, chúng ta đi xem thả đèn.” Hứa Tiên thuận mắt nhìn một câu đố chữ trên một cái đèn lồng ở bên đường rồi nhún vai nói. Quả thật cô không có khiếu đoán chữ. Lúc ở hiện đại, công viên gần nhà có tổ chức trò đoán chữ, cô không đoán được câu nào. Nhưng ba cô rất giỏi, thường đoán đúng hết, ôm một đống quà tặng về nhà, nào là bàn chải đánh răng, kem đánh răng hay bột giặt gì đó.
Hứa Tiên hào hứng nhìn những cô gái đang thả đèn bên sông, đối diện có không ít các chàng trai đang kiễng chân mong đợi, mỏi mắt ngóng về phía bên này, hy vọng ý trung nhân của mình thả một cách thuận lợi để mình còn ra vớt. Các cô gái thả đèn thì thẹn thùng nhìn bờ bên kia, hy vọng ý trung nhân của mình có thể nhanh chóng vớt được đèn mà mình vừa thả.
Hứa Tiên thấy vậy thì ngứa tay, cũng muốn thử xem sao. Thế là cô chạy đi mua một cái đèn, nhét vào tay Bạch Tố Trinh. “Tiểu Bạch, huynh ở đây thả, ta qua bên kia vớt đèn. Nhớ nha, đợi ta qua đó, thấy rồi mới được thả, đừng có làm kẻ khác thừa cơ.”
Hứa Tiên nói xong, không đợi Bạch Tố Trinh phản ứng thì đã chen chân xuống cầu, đi sang bờ bên kia. Bạch Tố Trinh đứng tại chỗ, mắt nhìn cái đèn trong tay mình, một lúc sau trên mặt nở một nụ cười bất đắc dĩ.
Tiêu Thanh cũng nhìn cái đèn trong tay Bạch Tố Trinh, do dự rồi hỏi nhỏ: “Đại ca, huynh định thả thật sao? Định hùa theo cô ta thật sao?”
“Không sao, hôm nay cô ấy vui là được.” Bạch Tố Trinh thản nhiên nói.
Môi Tiêu Thanh giật giật, định nói gì đó nhưng cuối cùng lại không lên tiếng, chỉ quay đầu nhìn bờ bên kia, tìm bóng dáng của Hứa Tiên.
Lúc này, Hứa Tiên vừa đi xuống cầu, đang hưng phấn định chạy sang bờ bên kia thì dòng người bỗng nhiên chén lấn nhau, không ít người đẩy qua đẩy lại, còn lên tiếng mắng chửi nữa.
Hứa Tiên cũng bị đẩy đi, nhưng còn biết níu chặt túi tiền của mình. Phản ứng đầu tiên của cô nàng là có trộm gây náo loạn, định thừa cơ chôm tiền.