Tiểu Kiều còn không dám ngẩng đầu đầu nhìn xung quanh suốt quãng đường được ôm đi. Cô tựa vào ngực hắn, tạm vừa lòng khi lắng nghe nhịp tim đập vội không kém gì mình.
Thay vì đưa cô xuống bãi giữ xe rồi mang về nhà, Hàn Du lại dẫn cô vào thang máy đến tầng cao hơn. Hắn gấp gáp không chờ thêm giây phút nào được nữa, vừa hay nơi này thực thích hợp với lần đầu tiên đầy thần thánh.
Tiểu Kiều ngỡ ngàng khi được thả xuống giữa căn phòng rộng lớn. Cô chưa từng biết phía trên quán bar còn có một nơi yên tĩnh và thanh lịch trái ngược như thế.
“Đây là đâu vậy?”
Hắn vẫn nắm tay cô, hướng dẫn cô chỗ để giày rồi đạp chân trần lên sàn nhà lót thảm. Hắn không quá quen thuộc với chỗ này, chỉ những khi uống rượu quá trớn hay giấc ngủ quý giá ập đến bất ngờ mới dùng đến. Hắn kéo cô đến tủ kính để rượu, để cô đứng giữa hàng trăm kiểu dáng chai lọ đầy sắc màu.
Hắn với tay lấy chai rượu ở trên cao trong lúc giới thiệu: “Phòng cho hội viên, ngoài tôi ra thì chỉ có Nam Dương được phép vào.”
Tuy từng là nhân viên ở đây nhưng Tiểu Kiều không quá rành rẽ. Cô biết đại khái về cấp bậc phân chia từ khách thường đến VIP, còn hội viên sao, không chừng là cấp bậc Super VIP trong truyền thuyết. Nhận thức của cô về hắn lại lên một tầm cao mới, phải trả bao nhiêu tiền mới được vào đây chứ?
Chai rượu chỉ còn lại một nữa nghiêng xuống trước mặt cô. Chất lỏng màu đỏ tím kèm hương trái cây ngọt dịu đánh lừa rằng nó chẳng mấy nguy hiểm. Hắn để ly rượu vào tay cô, híp mắt hỏi: “Sợ?”
Có thể không sợ sao? Cô cảm giác như hai chân mình không đứng trên mặt đất mà là ở tầng mây nào đó, sơ sẩy chút thôi là rơi tự do xuống đầm lầy đầy bẫy rập.
“Chuyện này… kết quả xét nghiệm còn chưa chính xác.” Cô không cố ý làm tụt hứng, chỉ là cô còn chưa đảm bảo được chính cuộc đời mình thì lấy gì mà chịu trách nhiệm thêm cho ai khác nữa.
Hàn Du mỉm cười, tỏ ra bản thân không bận tâm lời cô nói. Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ từ trước cả khi cô gửi bức ảnh kia cho hắn. Con mồi đã vào tận hang ổ của quỷ thì đến cơ may giãy giụa cũng chẳng còn.
“Ngân Thương vừa mới báo cho tôi biết đó chỉ là hiểu lầm. Tên bạn trai cũ kia không có dùng chất cấm hay bị bệnh xã hội gì cả.” Hơn một tuần đâu phải khoảng thời gian gì xa xôi lắm, hắn đang nói sự thật mà thôi.
“Thật sao?” Tiểu Kiều đáng ra nên thấy nhẹ nhõm rồi lại hoảng hốt khi thấy hai tờ giấy từ bệnh viện được lôi ra từ ví tiền Hàn Du.
Cô có thể hiểu được khi đọc tờ xét nghiệm máu điền tên hắn. Lần đi bệnh viện trước đã xác nhận cô không có vấn đề gì, vậy thì hắn cũng nên kiểm tra bản thân mới công bằng. Bọn họ đã là người trưởng thành, việc này càng thể hiện rằng hắn nghiêm túc với cô.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Tờ giấy còn lại cũ hơn rất nhiều và nội dung thì có mơ Tiểu Kiều cũng không tưởng tượng ra nổi, khi áp lên con người hắn thì bỗng dưng lại thấy bình thường. Cô nhướng mày, khó hiểu hỏi: “Mười chín tuổi đã thắt ống dẫn tinh? Xem ra cái bài tổng hợp trên mạng kia hơn nửa là chính xác rồi.”
Hàn Du lấy lại tờ giấy, vò nát rồi ném đi: “Lý do không giống như em nghĩ.”
Cô xoay ly rượu trong tay, chất lỏng sóng sánh qua lại như tâm trạng bất ổn định của cô lúc này: “Anh không nói thì ai mà biết được.”
“Tôi sẽ nói sau khi em uống nó.” Hắn nhỏ giọng dụ dỗ.
Sau đó là khi nào, một phút hay một năm cũng như nhau.
Mắt họ chạm phải nhau, không hề tránh né. Tiểu Kiều vẫn nhìn hắn khi để rượu đỏ trôi tuột xuống cổ họng. Mùi vị dễ chịu, hơi chua nhưng vẫn đầy ngọt ngào. Cô không nếm được hơi cồn trong khoang miệng, nhận ra hắn không định chuốc say cô như đã nghĩ.
Hàn Du như đọc được tâm trí cô. Hắn cười nhạo: “Nếu muốn chuốc say em rồi làm bậy thì tôi đã làm từ lâu rồi.”
Tiểu Kiều chột dạ. Cô níu áo hắn, nhón chân rồi hôn nhẹ lên cằm hắn: “Xin lỗi.”
Hành động của cô luôn trái với dự tính Hàn Du. Trong e thẹn rụt rè vẫn có chút táo bạo. Quan trọng hơn hết thảy là sự hồn nhiên chân thật, thứ mà hắn không bao giờ tìm được ở bất kỳ ai khác.
Quần hắn căng phồng chỉ sau một nụ hôn nhỏ bé. Nơi môi cô chạm phải như bị bỏng, xúc cảm dữ dội lan truyền khắp toàn thân. Hắn sững người trong ba giây rồi đột ngột, không báo trước mà nhấc bổng cô lên. Lần này không phải là kiểu ôm công chúa lãng mạn, hắn vác cô lên vai như chiến lợi phẩm vừa cướp được sau trận chiến mệt nhoài. Và giờ là lúc kẻ chiến thắng tận hưởng niềm vui khải hoàn.
Trời đất quay cuồng xung quanh Tiểu Kiểu khi bị ném xuống nệm giường mềm mại. Cô vừa định thần lại đã thấy hắn quỳ gối hai bên người mình. Áo ngoài rồi đến áo trong, hắn nhìn xuống cô trong khi chậm rãi lột trần. Hắn phơi bày bản thân hắn, từng thớ cơ săn chắc hoàn mỹ như một tác phẩm nghệ thuật. Gương mặt kia trời sinh đã hơn người, còn cơ thể này được rèn đúc bằng ngày tháng khắc khổ tập luyện.
Hắn chưa bao giờ thấy tự hào hơn thế khi mắt cô lướt qua bụng hắn. Hơi thở cô rối loạn khi tay hắn đẩy mảnh vải cuối cùng còn sót lại. Không có gì phải vội vàng, cũng không còn xấu hổ như lần đầu gặp mặt, cô được phép ngắm nhìn hắn ở khoảng cách không bằng một sải tay. Con quái thú to lớn hoàn toàn thức tỉnh, bụng đói cồn cào nhưng đâu có gì phải vội, luôn luôn có dư thì giờ đùa bỡn trước khi nhai nuốt con mồi.
Hắn áp người xuống, nhẹ nhàng đè ép lên Tiểu Kiều. Rõ ràng người khỏa thân là hắn, quần áo cô vẫn nguyên vẹn thế mà người luống cuống lại là cô. Ánh đèn trần không cho phép cô tránh né, từng cái hôn vụn vặt trải dài từ mang tai đến cổ ghim thẳng vào linh hồn non nớt.
“Tắt đèn có được không?”
Cô hạ thấp giọng ngọt ngào. Cứ tưởng sẽ được đáp ứng như khi ở nhà vệ sinh nữ, thế mà hắn lại thẳng thừng từ chối: “Không được!”
Hàn Du dịu dàng vén mấy sợi tóc lòa xòa trên trán cô rồi in môi mình lên đó. Cử chỉ thân mật mềm mại là thế nhưng ẩn sau đó là khát vọng điên cuồng.
Bóng tối là đồng minh của cô, không phải hắn. Có lẽ khi thị giác bị cướp đoạt thì xúc cảm sẽ phóng đại lên nhiều. Nhưng hắn bức thiết muốn cô nhớ rõ khoảnh khắc này, bằng tất cả những gì mà cô có, rằng mọi khoái cảm sắp tới đây là do ai mang đến. Cả cuộc đời này có lẽ họ sẽ không thuộc về nhau, nhưng sau đêm nay, cơ thể cô sẽ được khắc dấu tên của hắn, mãi mãi không thể xóa nhòa.