Editor: Minori
Cẩu Lương nghẹn ngào, vừa nhịn khóc vừa nói.
Cậu nói: “Chú Diệp, con không có, những bạn đó không phải con đánh. Hôm nay con cùng…… cùng anh trai ra ngoài, khi đến cửa tiểu khu con xuống xe…… Con có làm chút chuyện, không cẩn thận đến muộn, đến trường liền nhìn thấy bọn họ tụ tập bàn tán về con.”
“Ai đó đã lấy chìa khóa cạy ra tủ khoá của con, trộm sổ nhật ký của con, còn đem nó xé xuống dán cho người khác xem…… Bọn họ, bọn họ sao có thể như vậy.”
Cẩu Lương nức nở, toàn thân run lên vì tức giận, nhưng vẫn mạnh mẽ tiếp tục nói: “Bọn họ vẫn luôn mắng con, nói con là biến thái bảo con đi tìm chết. Ngô Dũng còn mắng mẹ, mắng chú Diệp…… Con nhịn không nổi nữa mới xảy ra tranh chấp với Ngô Dũng. Con lúc ấy quá tức giận nên mới đánh cậu ấy, cậu ấy, cậu ấy cũng đánh lại…… Sau đó những người khác không biết vì sao cũng xông tới đánh, Ngô Dũng là bị bọn họ túm qua đánh, con còn thấy miệng Ngô Dũng nôn ra máu…… Con rất sợ hãi, nên chạy ra bên ngoài trốn, sau đó hiệu trưởng và chủ nhiệm liền tới rồi.”
“Mẹ…… chú Diệp, con biết con đã làm sai, thích người không nên thích.”
“Nhưng con chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ làm gì khiến gia đình phải xấu hổ, thật sự không có! Con chính là trộm mà…… Con thừa nhận chuyện này con cũng không vô tội, nên con chịu, con sẽ gánh vác! Nhưng không phải con làm, đánh chết con cũng sẽ không nhận!”
“Được rồi, chú Diệp tin tưởng con.”
Diệp Siêu nghe vậy thoáng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng sự việc vẫn chưa đến mức tồi tệ lắm.
Ông tránh nặng tìm nhẹ, một câu không đề cập tới việc con riêng là đồng tính, mà nhìn về phía bà Ngô, nói: “Bà Ngô, bà cũng nghe thấy rồi đó.”
“Thích Trình đã đánh con trai bà, nhưng bà nhìn thể lực của nó, đối lập con của bà, ai ở trong thế yếu? Ngô Dũng sẽ không vì Tiểu Trình không nặng không nhẹ vài cái liền lên cơn sốc hôn mê chứ? Nếu bà không tin, tôi xem thời gian này băng giám sát ở vườn trường cũng trên đường đem lại đây, sự thật có phải như Tiểu Trình nói hay không, tôi tin tưởng bà sẽ sớm có câu trả lời. Tôi cũng là nhìn Ngô Dũng lớn lên, nó hiện tại còn đang cấp cứu, tôi không tiện so đo nó xúc phạm con cái Diệp gia, còn đem Tiểu Trình đánh thành như vậy. Nhưng cũng hy vọng sau khi nó tỉnh lại, có thể giống Tiểu Trình dám làm dám chịu dũng cảm nhận sai mới tốt.”
Nói xong, ông còn không nhìn bà Ngô, người đang tức giận chuyển lực tấn công sang các học sinh và phụ huynh khác sau khi nghe tin con trai mình nôn ra máu, cùng Trần hiệu trưởng chào hỏi nói muốn đưa Cẩu Lương đi bác sĩ tìm hiểu một chút thương tích của cậu.
Trần hiệu trưởng tự nhiên không dám giữ người, chỉ là nhắc nhở cảnh sát đã tham gia, sau này còn có một số công việc yêu cầu bọn họ hợp tác.
Diệp Siêu nói: “Tất nhiên rồi, tôi sẽ không từ chối bất kỳ nơi nào cần đến sự hợp tác của tôi.”
Dứt lời, ông đưa mẹ con Trình Lị đi văn phòng viện trưởng —— trên đường tới ông đã liên lạc với viện trưởng, yêu cầu họ nhanh chóng xử lý việc kiểm tra thương tích của Cẩu Lương, hiện tại báo cáo đã đưa đến nơi này.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Thấy bọn họ, sắc mặt viện trưởng có chút không tốt lắm, mời bọn họ tiến vào văn phòng sau đó đóng cửa lại.
Tim Diệp Siêu chùng xuống, hỏi: “Viện trưởng Lâm, tình trạng sức khoẻ của Tiểu Trình thế nào?”
Viện trưởng Lâm thở dài, đem tư liệu đưa cho ông để chính ông xem.
Ngồi trở lại vị trí, viện trưởng liếc mắt đánh giá Cẩu Lương, mới nói: “Theo kết quả kiểm tra sơ bộ, vết thương của cậu Thích Trình lần này không nghiêm trọng. Nhưng những vấn đề về thể chất mà cậu ấy phải chịu đựng còn nhiều hơn những chấn thương ngày hôm nay.”
“Từ trên báo cáo, chúng ta có thể thấy được cậu ấy không phải lần đầu tiên gặp phải một vụ hành hung tương tự ở trường học…… Ông Diệp, ông có thể nhìn một chút vết thương trên người đứa nhỏ này. Những lời khác tôi cũng không tiện nhiều lời, chỉ có thể nói, tôi kiến nghị ông mau chóng sắp xếp một cuộc kiểm tra sức khỏe toàn diện và kỹ lưỡng hơn cho đứa nhỏ này càng sớm càng tốt.”
Diệp Siêu không quan tâm lắm đến kết luận bị đa chấn thương mô mềm trong bản báo cáo, dù sao thì Cẩu Lương bị thương càng nặng càng có lợi cho cậu trong chuyện này khi thoát được trách nhiệm lại còn có thể làm giảm sự việc cậu bị phơi bày là đồng tính.
Nhưng sau khi nghe xong, ông nhận ra rằng sự việc còn nghiêm trọng hơn so với ông dự đoán, ông nhìn thấy cơ thể đầy vết thương của Cẩu Lương lộ ra khi cởi quần áo, ông biết rằng không phải ông đã suy nghĩ nhiều.
Ngay cả Trình Lị người vẫn luôn do dự nên mở miệng dò hỏi viện trưởng về “Bệnh” đồng tính này như thế nào, cũng phải thốt lên một tiếng, che miệng lại nước mắt đột nhiên rơi xuống.
“Tại sao, sao lại có thể xảy ra chuyện này…… Tiểu Trình, tại sao từ trước đến nay con không nói với mẹ và chú Diệp của con. Thật quá đáng mà, sao bọn họ có thể làm như vậy, thế này đau đớn biết bao chứ….. Tiểu Trình con nói cho mẹ biết là ai bắt nạt con, mẹ nhất định không tha cho nó!”
Vết thương xanh tím sau hai ngày vẫn không có chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng thêm đáng sợ. Nhiều chỗ miệng vết thương đã chuyển sang màu tím đen, tình trạng miệng vết thương không được chữa trị kịp thời đang bị nhiễm trùng rất nghiêm trọng, nhìn thấy thật ghê người. Cho dù Trình Lị không coi trọng đứa con trai này cũng cảm thấy lo lắng, huống chi là Diệp Siêu đã đoán được nội tình.
Ông cau mày, thấy Cẩu Lương cúi đầu không nói gì dưới sự chất vấn của Trình Lị, trong lòng thở dài nhẹ nhõm đồng thời ông cảm thấy thất vọng hơn về những gì con trai ruột mình đã phạm phải.
Ông để Cẩu Lương mặc quần áo mặc vào trước, sau đó yêu cầu viện trưởng thu xếp một cuộc kiểm tra toàn diện cho con trai ngay lập tức. Đúng vào lúc này, hiệu trưởng Trần đưa người tới mời ba người nhà Diệp Siêu qua phối hợp làm một chút ghi chép, Diệp Siêu ước lượng báo cáo thương tích trên tay một chút, để Trình Lị và Cẩu Lương đi làm kiểm tra trước, còn mình đi ứng phó cảnh sát.
【 Hệ thống: Chủ nhân, Diệp Siêu cho người đến trường học đưa Diệp Huy về nhà, còn đặc biệt dặn dò muốn lấy điện thoại của cậu ta. 】
Bị bác sĩ đùa nghịch Cẩu Lương cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng hệ thống thì không, nó đối tình huống hiện tại hoàn toàn là hòa thượng quá cao sờ không tới đầu (không hiểu được tình huống), đáng tiếc chủ nhân của nó không có hứng thú cùng nó phân tích hôm nay cậu lợi dụng màn kịch này để chơi cùng Diệp Siêu, Diệp Huy.
Sau khi Cẩu Lương kiểm tra xong và được sắp xếp nằm viện, Diệp Siêu cũng đã xử lý xong mọi việc, đồng thời còn dặn dò người mang bữa trưa đến.
Ông trình bày tình hình phát triển cho mẹ con Trình Lị: Vượt ngoài dự đoán của mọi người, hơn chục học sinh gây sự bị thương nặng đều bị điều tra có các triệu chứng ngộ độc kim loại nặng cấp tính ở nhiều mức độ khác nhau.
Ngô Dũng bị trúng độc nặng nhất trong bốn người, cũng bởi vậy dẫn đến lên cơn sốc, hơn nữa bị đánh gãy xương sườn và xuất huyết bên trong ở các mức độ khác nhau, cần phải nằm viện một khoảng thời gian rất dài mới có thể bình phục. Mà những người bị thương nhẹ, không bị trúng độc, đã làm chứng chứng minh vết thương của bọn họ không liên quan đến Cẩu Lương, mà vì nhóm học sinh trúng độc kia đột nhiên phát điên vô duyên vô cớ đánh bọn họ, cho nên mấy thiếu niên khó chịu mới phản kích đánh thành một đoàn như vậy.
Chuyện này nên xử lý như thế nào, Diệp Siêu đang thương lượng với nhà trường và bên thứ ba, sắp tới sẽ có kết quả.
Còn nhật ký của nguyên chủ, Diệp Siêu cũng đem nó trả lại cho Cẩu Lương.
Nhìn Cẩu Lương vội vàng đem nhật ký nhét vào trong chăn giấu đi, Diệp Siêu chân thành khuyên nhủ, nói: “Tiểu Trình, còn một năm nữa con chính là người trưởng thành rồi, chú tin tưởng con có năng lực phán đoán và thái độ làm việc của chính mình.”
“Chỉ là chú vẫn hy vọng con có thể suy nghĩ kỹ càng, con còn trẻ, chưa có khả năng gánh vác sự nổi trội, khả năng chịu áp lực xã hội. Đặc biệt là trên phương diện tình cảm, con sẽ gặp được rất nhiều người trong vài thập kỷ tới, nói không chừng khi nhìn lại sẽ phát hiện người từng thích, từng quan tâm trước kia cũng thế thôi. Cuối kỳ sắp tới chính là phân khoa Tự nhiên và Xã hội, sau đó là kỳ thi tuyển sinh đại học, chú hy vọng con có thể hiểu rõ, học tập mới là nhiệm vụ quan trọng nhất của con lúc này.”
“Việc này liên quan tương lai cả đời của con, chú hy vọng con không bị phân tâm bởi những thứ khác.”
Làm bố dượng, Diệp Siêu coi như đã có trách nhiệm hơn những người bình thường rồi.
Tuy rằng biết đối phương là vì cố gắng khôi phục địa vị ở Diệp gia trong cảm nhận của mình, hoặc mang theo chút bồi thường tâm lý, Cẩu Lương vẫn phối hợp mà cảm động đến rơi nước mắt, nói: “Con cảm ơn chú, con hiểu rồi.”
Trình Lị đứng bên cạnh nói: “A Siêu, vừa rồi em nhờ viện trưởng hỗ trợ liên hệ với một vị bác sĩ tâm lý có uy tín tới đây, để người có chuyên môn nói chuyện với Tiểu Trình. Nếu anh còn bận việc thì về trước đi, em sẽ ở lại đây nói chuyện với bác sĩ.”
Cẩu Lương bỗng dưng mở to hai mắt.
Bởi vì trên thái dương cậu có vết thương, bác sĩ đã dùng băng gạc quấn lại toàn bộ mái tóc quá dài của cậu, một gương mặt thanh tú nhưng tái nhợt hiện ra. Trong đôi mắt sưng đỏ ấy, lúc này đang tràn đầy sự ngạc nhiên và khổ sở, hàng mi ướt đẫm lệ càng ẩm ướt hơn bởi sương mù hiện lên trong mắt.
Cẩu Lương chạm đến ánh mắt chán ghét của Trình Lị lại cúi đầu, Diệp Siêu ngẩn ra, sau đó cau mày.
Nhưng sau tất cả, ông không nói vợ mình không phải, thay vào đó nói: “Thời gian này cũng không có việc gì nhiều, nếu em đã mời bác sĩ tới, chúng ta cùng nhau nghe một chút lời khuyên của bác sĩ. Dù sao đây cũng là hai năm quan trọng nhất của con, anh tuy rằng không phải bố ruột của nó, nhưng cũng coi nó giống như con ruột vậy, hy vọng nó có thể phấn chấn lên.”
Trình Lị chỉ chịu đựng những tai tiếng mà Cẩu Lương đã làm vì lợi ích của mình, bà cảm động không nói lên lời, dựa vào vai ông khóc trong chốc lát.
Bác sĩ tâm lý đã sớm đến, ông và Cẩu Lương một mình trong phòng bệnh cả tiếng đồng hồ, mới ra khỏi cửa phòng bệnh.
Vợ chồng Diệp Siêu đợi ở ngoài cửa đi lên đón, bác sĩ tâm lý mỉm cười với bọn họ, rồi mượn văn phòng viện trưởng mời bọn họ tới nói chuyện.
Vừa vào cửa, Trình Lị đã nóng lòng hỏi: “Bác sĩ Lý, tình trạng con trai tôi thế nào rồi? Nó có thật sự là đồng tính không, còn có thể thay đổi được không?”
Bác sĩ Lý mời bọn họ ngồi xuống, vừa ngồi xuống sô pha đối diện bọn họ vừa nói: “Bà Diệp, tôi hy vọng bà có thể hiểu một điều trước.”
“Đồng tính không phải là một căn bệnh. Nó được viết vào trong gen của con người, cũng không phải cậu Thích Trình chủ động lựa chọn, cậu ấy cũng không có biện pháp khống chế. Về bản chất, xu hướng tình dục không có biện pháp thay đổi bằng các phương tiện có được, nếu không thì đó là bản chất bị bóp méo. Nếu bà nhất định muốn cậu ấy “Thay đổi”, đương nhiên, cậu ấy có lẽ sẽ thay đổi một số điều vì quan tâm đến cảm xúc của bà hoặc là nghe lời bà mà chấp nhận sự sắp xếp của bà. Nhưng tôi hy vọng bà biết rằng điều này không phải là cách giải quyết vấn đề, mà là trốn tránh vấn đề, đồng thời nó có hại nhiều hơn là có lợi cho sự phát triển của đứa trẻ.”
“Cái gì…… Bác sĩ Lý, ý của ông là để nó thay đổi là sai sao? Người khác sẽ thấy nó thế nào, sẽ thấy tôi cùng bố dượng của nó thế nào? Bạn học của nó, giáo viên của nó ——”
Diệp Siêu giữ chặt Trình Lị muốn đứng lên tranh chấp với bác sĩ tâm lý, cười xin lỗi ông, nói: “Mong bác sĩ không cần để ý, cô ấy cũng là lo lắng cho thằng bé. Tình hình của Thích Trình thế nào rồi?”
“Không sao, tôi có thể hiểu.” Bác sĩ Lý nói: “Vừa rồi lời nói của tôi có hơi cứng rắn, nhưng đây là điểm then chốt để tôi giao tiếp với hai người.”
“Theo tiếp xúc của tôi với cậu Thích Trình trong một giờ qua, tâm lý của cậu ấy không có vấn đề gì quá lớn, ít nhất thì hiện tại cậu ấy khỏe mạnh như những đứa trẻ khác. Nói cách khác, tam quan của cậu ấy rất đứng đắn, cậu ấy có sự hiểu biết và phán đoán rõ ràng về cảm xúc và hành vi của mình. Vốn dĩ, liên quan đến việc tư vấn tâm lý cho đứa trẻ này, tôi cũng không phát huy được giá trị gì, cho dù có một số vấn đề chính cậu ấy cũng có năng lực điều chỉnh. Nhưng vì kế lâu dài, tôi vẫn muốn trao đổi một chút với hai người một số điều.”
Diệp Siêu thấy vị bác sĩ tâm lý này tỏ ra rất có thành ý bảo vệ con riêng của mình chỉ trong khoảng thời gian ngắn này, cảm thấy ngoài ý muốn, lại mời ông cứ nói thẳng.
Bác sĩ Lý nhìn về phía Trình Lị, lấy một tư thế thả lỏng như nói chuyện phiếm, nói: “Tôi đã nói chuyện với bà Diệp khoảng ba phút trước khi đến. Về mối quan tâm trước đây của bà, vấn đề con trai bà thích đồng tính vì cảm thấy mình là con gái hay không, tôi bây giờ có thể trả lời bà, không phải như thế.”
“Mặc dù mái tóc của cậu Thích Trình quá dài, còn trông xinh đẹp hơn những cô gái bình thường, nhưng cậu ấy không gặp rào cản trong việc nhận thức giới tính. Tôi đã thử cậu ấy, cậu ấy sở dĩ để kiểu tóc như vậy, rất có thể là vì lần nọ tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của bà và con trai nhỏ. Lúc ấy bà nói muốn một đứa con gái, nếu có con gái bà sẽ đặc biệt yêu quý nó. Cậu ấy làm như vậy là muốn thu hút sự chú ý của bà.”
“Tôi……”
Trình Lị ngây người, dường như lúc này bà mới ý thức được bản thân chưa bao giờ tham dự và để ý đến sự trưởng thành của con trai lớn, đột nhiên bà không biết phải phản bác lại lời nói của bác sĩ như thế nào.
Bác sĩ Lý mỉm cười với bọn họ, tiếp tục nói: “Tôi nhìn ra được cậu ấy thật sự muốn được người nhà chấp nhận, khẳng định còn có chú ý, cậu ấy là một đứa trẻ rất mềm yếu và sẽ suy xét vì người khác. Cho dù cậu ấy thích con trai, cũng chỉ lựa chọn im lặng, bởi vì cậu ấy không muốn gia đình mình bị chỉ trích vì cậu ấy. Mặc dù tôi không có gì để cung cấp cho cậu ấy, nhưng để chịu trách nhiệm cho phí tư vấn đắt đỏ mà bà đã trả cho tôi, tôi chỉ nói vài điều. Đừng tạo quá nhiều áp lực cho đứa trẻ, một lời trách móc hay thậm chí ánh mắt thất vọng của hai người cũng là một gánh nặng tâm lý và tổn thương rất lớn đối với cậu ấy……”
【 Hệ thống: Chủ nhân…… Ngài hạ thuốc ông ta à? 】
【 Đang say sưa theo dõi qua hệ thống, nhìn bác sĩ tâm lý làm công tác tư tưởng cho hai người Diệp Siêu, Cẩu Lương nhướng mi nói: Dù sao thì tôi cũng là một dị năng giả tinh thần cấp Vương, là người bất tử khi thế giới nổ tung, hồn lực không còn, cho ông ta chút ám thị tâm lý đơn giản như vậy, có thể làm khó tôi sao? 】
Hệ thống:…… Loại khoe khoang này tôi cảm giác nhất định là ảo giác _(:зゝ∠)_.
Khi Trình Lị đi theo Diệp Siêu trở lại phòng bệnh thái độ quả nhiên mềm mại hơn rất nhiều, lúng túng hỏi con trai lớn một số việc ở trong trường học, thấy cậu không muốn nhiều lời trong lòng không khỏi bối rối.
Bà luôn biết thành tích của con trai rất kém cỏi, căn bản không thể so với Diệp Huy —— hoặc là nói nó không giỏi bằng Diệp Huy từ khi còn nhỏ —— bà đã sớm không ôm hy vọng với cậu. Nhưng bà thực sự cần quan tâm đến nó, bà thực sự không biết gì về tình hình thực sự của con trai mình. Điều này khiến bà cảm thấy có lỗi và mong muốn con trai thành thật với bà hơn.
Diệp Siêu vỗ vỗ bả vai bà, nói: “Được rồi, đừng hỏi chuyện đó, cũng không phải hồi ức tốt đẹp gì.”
“Tiểu Trình, sự việc lần này chú sẽ lấy lại công bằng cho con. Nhưng con phải chuẩn bị tốt tâm lý, chuyện con là…… đã bị công khai, chú không thể bắt mọi người im lặng được, về sau khó tránh khỏi sẽ có đồn đại vớ vẩn. Nếu con có yêu cầu gì cứ nói, chú có thể cho con đổi một ngôi trường có hoàn cảnh tốt hơn……”
Cẩu Lương lắc lắc đầu, nói: “Con cảm ơn chú, nhưng chú không cần bận tâm. Không có gì mà không dám nói với người khác cả, dù sao cũng sẽ không tệ hơn trước kia, con có thể thích ứng được.”
—— Đùa à, mục tiêu ở đâu, cậu cần phải ở đó nha.
Trong mắt Diệp Siêu hiện lên những suy nghĩ sâu xa, sau khi nói chuyện cùng bác sĩ tâm lý, ông đã đạt được sự đồng thuận với nhà trường về vụ việc ngày hôm nay.
Từ băng ghi hình có thể thấy được, đúng như Diệp Siêu suy đoán, chính Ngô Dũng đã cạy bàn học của con riêng rồi trộm cuốn nhật ký đi, nó cũng là lăng mạ và khiêu khích trước. Cho dù nó xuất viện, Diệp Siêu cũng sẽ không để cậu ta trở lại Nhạc Thành, nguyên lời ông nói là: “Loại học sinh có phẩm đức thiếu sót như này, cho dù điều kiện gia đình tốt đến đâu, điều cần thiết không phải là sự giáo dục của nhà trường mà là sự giúp đỡ của gia đình hoặc thậm chí là một bên thứ ba. Tôi không thể chịu đựng con trai tôi và những người như vậy tiếp tục là bạn cùng lớp.”
Từ ghi chép của một số học sinh nhiễm độc tương đối nhẹ, cảnh sát biết được một ngày trước, hầu hết những người trúng độc bao gồm Ngô Dũng đã gặp nhau trong một nhà máy hóa chất bỏ hoang, lên kế hoạch cho chuyện ngày hôm nay để dạy cho Cẩu Lương và Chiêm Vĩnh Triết một bài học. Tuy rằng nó không phải là một điều vinh quang gì, nhưng sự thật này cuối cùng cũng giảm thiểu trách nhiệm của nhà trường.
Mà từ bê bối trúng độc kim loại, hầu hết phụ huynh các học sinh này cũng không còn lý do yêu cầu ai tới phụ trách thương tích của con mình, cảnh sát cũng không thích hợp nhúng tay quá nhiều, đồng ý cho các phụ huynh thương lượng biện pháp giải quyết một cách bí mật.
Một vài học sinh lớp giáo dục thể chất cũng được hỏi về việc các em thường bắt nạt Cẩu Lương ở trường, thái độ Diệp Siêu cứng rắn yêu cầu nhà trường phải xử lý nghiêm túc, kể cả ba người vừa ra khỏi phòng cứu hộ.
Nhà trường đã đồng ý.
Cẩu Lương ban đầu rất ngạc nhiên, ngay sau đó nở một nụ cười rạng rỡ.
“Con cảm ơn chú Diệp ạ.”
Cậu nói những lời này là thật sự thật lòng.
Nụ cười như vậy có thể cảm hoá người, Diệp Siêu cười đáp lại, bảo cậu đừng xa lạ như vậy, lại dặn dò nói cậu về sau bất kể có gặp rắc rối gì đều có thể nói với ông, ông nhất định sẽ cố gắng hết sức để giúp cậu.
Cẩu Lương không từ chối, chờ thời gian không sai biệt lắm, cậu mới mở miệng bảo bọn họ trở về.
Cậu nói: “Mẹ à, con rất tốt, không có chỗ nào thấy khó chịu cả. Chỉ là nằm viện một đêm để quan sát mà thôi, mẹ không cần phải trông đâu. Mẹ cứ về đi, đến giờ tan học của em trai rồi, nếu em ấy về mà không tìm thấy mẹ sẽ không vui. Chú Diệp, chú cũng vậy, ngày mai chú còn phải đi làm, cả ngày hôm nay làm phiền chú là đã không nên rồi……”
Trình Lị lúc này mới chú ý tới thời gian, nghĩ đến con trai nhỏ trong lòng cũng bối rối, không nói ở lại nữa.
Trước khi Diệp Siêu và Trình Lị rời đi, ông quay đầu lại nhìn Cẩu Lương vẫn đang nhìn theo bọn họ —— người sau không nghĩ ông sẽ quay đầu lại, thất vọng và buồn bã trong mắt chưa kịp thu hồi, thấy con riêng xấu hổ tự cười với mình, nói với ông: “Trên đường chú nhớ lái xe cẩn thận ạ”, trong lòng ông rất xúc động.
Trước đây ông không có hứng thú tìm hiểu con riêng của mình, sống chung dưới một mái nhà hơn mười năm, nhưng ông biết rất ít ngoại trừ biểu hiện ảm đạm và cô độc của đối phương. Ông không ngờ rằng đứa con riêng này không phải là vật trong ao……
Nghĩ đến con trai ruột Diệp Huy, Diệp Siêu lập tức nhíu mày.
Bọn họ vừa rời đi, Cẩu Lương đã lao vào chăn bông, cuối cùng không thể kiểm soát được vẻ mặt vui mừng.
【 Hệ thống khó khăn thoát ra khỏi đám bong bóng hồng, bị chủ nhân thất thường làm cho sợ hãi, nó cười hỏi: Đinh, chủ nhân, ngài….. ngài có vẻ rất vui nhỉ? 】
Cậu đương nhiên vui vẻ! Từ lúc sinh ra tới nay, hôm nay là ngày cậu thấy vui nhất!
Cậu dường như không thể kiềm chế được, khoe khoang tài khoản cá nhân của mình cho hệ thống xem ↓↓
Hồn thể đánh số 1343854 tặng cho cậu 100100 hồn tệ trong lịch thời không X năm X tháng X ngày X ngày X giờ X giây.
10W hồn tệ a a a a a!! Còn nhiều hơn 100 hồn tệ so với tiền thưởng hoàn thành nhiệm vụ, wow wow, mới chỉ là thanh lọc chưa đến một phần ba hồn lực phụ của nguyên chủ.
Bỗng nhiên toàn thân tràn ngập nhiệt tình!
Nhiệm vụ gì đó, quản cậu đi tìm chết có hay không!! >U<!!
【 Hệ thống:……】
Hệ thống đã khóc thấu trời sao.