Sức lực của Tân Đàm cũng không lớn, trực tiếp bị cắn trúng. Con Zombie Kẻ Sọc kia vô cùng khỏe, cắn chặt cổ Tân Đàm không hé răng, nhìn giống như muốn trực tiếp cắn đứt cổ cô.
Lại không ngờ người phụ nữ bị bỏ qua một bên kia không chạy trốn, mà lại nắm lấy thùng rác trên mặt đất, ụp một phát lên đầu con Zombie Kẻ Sọc rồi ra sức dùng chân đạp hắn ta.
Tân Đàm lợi dụng đúng cơ hội, lập tức phản công, sức của cô không lớn nhưng dù sao cô cũng là zombie, con Zombie Kẻ Sọc kia lại đang bị người phụ nữ tấn công, cho nên cô thật sự phản công thành công.
Bản năng zombie của cơ thể Tân Đàm nhanh hơn bộ não chậm chạp, điều khiển cô trực tiếp cắn về phía cổ của con Zombie Kẻ Sọc. Cô không tham lam muốn trực tiếp cắn đứt cổ như Zombie Kẻ Sọc, cô chỉ vô cùng dùng sức xé một miếng thịt lớn ra khỏi cổ hắn ta rồi nhổ xuống mặt đất.
Con Zombie Kẻ Sọc kia không kiềm được giận dữ muốn giãy giụa, trong lúc tay hắn ta quơ cào lung tung vô tình nắm được bím tóc dài của Tân Đàm. Tân Đàm không chịu thua, lần nữa tàn nhẫn cắn lên cổ Zombie Kẻ Sọc, hung ác cắn đứt miếng thịt thứ hai.
Cuối cùng con Zombie Kẻ Sọc cũng cảm thấy sợ hãi. Hắn ta lập tức thả tay ra, giãy giụa nhìn về phía Tân Đàm van xin.
Đúng lúc này, ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân, năm con zombie khác cũng quay lại. Người phụ nữ đang luống cuống tay chân bên cạnh Tân Đàm lập tức nhũn cả người, nhắm hai mắt lại ngã trên mặt đất giả chết.
Tân Đàm không để ý tới người phụ nữ, cô chỉ nghe thấy âm thanh, chậm rãi nhìn ra sau. Mái tóc dài của cô rối bời, trên đôi răng nanh trong cái miệng đang há hơi to vẫn còn dính máu thịt trên cổ của con Zombie Kẻ Sọc, trên mặt cũng toàn là máu tươi.
Cô ngơ ngác nhìn đám zombie đó, ánh mắt không hề thay đổi. Trên thực tế cảnh này rơi vào trong mắt những con zombie kia cũng khiến chúng rất sợ hãi, bởi vì dáng vẻ hiện tại của Tân Đàm thực sự khiến “xác” sợ.
Đương nhiên thông thường zombie sẽ không có cảm xúc sợ hãi, nhưng chạy theo lợi lộc và tránh né hao tổn là bản tính của chúng. Bọn chúng cho rằng Zombie Kẻ Sọc ngấp nghé đồ ăn của Tân Đàm, bị Tân Đàm cắn đến hấp hối… Bọn chúng không muốn biến thành như vậy, chúng cho rằng trông Tân Đàm nhỏ yếu vậy thôi chứ thật ra không thể chọc vào.
Thế là chúng lưu luyến không rời nhìn chằm chằm vào “xác chết” bên chân Tân Đàm rồi chậm rãi rời đi.
Tân Đàm như mới tỉnh khỏi cơn mơ, cố sức bò từ dưới đất dậy, cô ôm lấy phần cổ đang chảy máu không ngừng, ánh mắt lại nhìn xuống tay con Zombie Kẻ Sọc đang nằm trên mặt đất. Trên móng vuốt sắc nhọn của nó quấn mấy sợi tóc dài đen nhánh.
Sức sống của zombie rất cứng cỏi, dù cổ của con Zombie Kẻ Sọc chỉ còn lại một nửa thảm thương, nó vẫn còn sống. Sau khi phát hiện Tân Đàm đang ngẩn người, Zombie Kẻ Sọc vừa lăn vừa bò rời đi cửa hàng tiện lợi này.
Người phụ nữ thấy vậy thì lập tức đi đến cửa, tắt đi chiếc đèn còn sáng duy nhất. Cửa hàng tiện lợi chìm vào bóng tối, cùng lúc đó, một chùm ánh sáng trắng chiếu ra từ một chiếc đèn pin cầm tay.
Tân Đàm bị ánh sáng trắng này làm hoa mắt, ngơ ngác nhìn sang người phụ nữ. Trải qua quá trình “kề vai chiến đấu” vừa rồi, người phụ nữ đã không sợ Tân Đàm nữa. Cô ấy đi lên trước, nhặt cái dây buộc tóc ngôi sao bị Zombie Kẻ Sọc kéo tuột dưới chân Tân Đàm lên, thử đưa cho Tân Đàm.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Qua rất lâu Tân Đàm mới có phản ứng, cô nhận lấy dây buộc tóc, nhưng không buộc tóc lại nữa mà mặc kệ mái tóc dài xõa tung sau đầu. Sau đó, cô lục tìm trong bóng tối, ngồi xuống một góc hẻo lánh tiếp tục ngẩn người.
Trong cửa hàng tiện lợi hoàn toàn chìm vào yên tĩnh, người phụ nữ đứng ở chỗ cũ một lúc rồi đánh bạo ngồi xuống cạnh Tân Đàm. Sau một lúc lâu, Tân Đàm dịch sang bên cạnh.
Người phụ nữ thử bắt chuyện với Tân Đàm: “Có lẽ… em và anh trai chị, còn có lý trí của con người? Anh trai chị là cái xác zombie đã bảo vệ chị ấy, sau khi anh ấy suýt cắn chị thì đã lựa chọn tự sát.”
Qua nửa ngày, cuối cùng Tân Đàm cũng nhìn về phía người phụ nữ. Trong đôi mắt trắng đục không có vẻ tàn bạo khát máu của zombie, chỉ bình tĩnh giống một vũng nước đọng.
Người phụ nữ lại càng không sợ, cô ấy tiếp tục nói: “Chị tên là Diêu Lâm Lâm, em còn nhớ tên của mình không? Chị cảm thấy zombie giống các em, chắc chắn có thể nhớ rõ một điều gì đó. Ký ức quý giá được các em ghi nhớ trong lòng, khiến các em có được lý trí của con người, khác biệt với những con zombie khác… Anh trai của chị cũng chỉ nhớ rõ chị, chị biết, nhất định anh ấy rất yêu chị…”
Diêu Lâm Lâm nói rồi bụm mặt khóc không thành tiếng. Cô ấy cũng không biết Tân Đàm có nghe hiểu những lời cô ấy nói không, chỉ là cô ấy đã kìm nén nỗi đau đó trong lòng rất lâu, không khống chế nổi h@m muốn được bộc lộ hết.
Tân Đàm nghe hiểu, nhưng cô phải suy nghĩ rất lâu mới hiểu. Lực chú ý của cô đều tập trung vào câu nói sau của Diêu Lâm Lâm. Cô nghĩ, cô chỉ nhớ rõ Kỳ Xán, là cô rất yêu Kỳ Xán à? Thế nhưng… yêu là gì?
Tân Đàm mờ mịt không rõ.
…
Một bên khác.
Đối với Kỳ Xán mà nói, trông thấy những con zombie ngoài Tân Đàm thì đều dùng nắm đấm chào đón, bằng hết sức mình gi ết chết zombie. Giờ phút này đối mặt với zombie đang gặm đồ hộp cũng không ngoại lệ.
Vào lúc Kỳ Xán đang muốn ra tay, zombie cảm nhận được nguy hiểm bủn rủn tay chân, quỳ rạp xuống đất, lo sợ bất an nhìn chằm chằm vào Kỳ Xán. Nhìn ra được anh ta muốn kêu cứu, nhưng răng cắm trên vỏ đồ hộp, nói chuyện sẽ cảm thấy hơi khó chịu.
Kỳ Xán: “…”
Ngừng lại một lúc như vậy, Kỳ Xán chợt cảm thấy zombie trước mặt hơi quen. Trí nhớ của Kỳ Xán rất tốt, gần như có thể nói là đã gặp qua là không quên được, cho nên anh lập tức nhớ tới đêm trước, bên cạnh Tân Đàm có một con zombie khác.
Khi đó sắc trời tối tăm, mặc dù zombie kia đội một cái mũ lưỡi trai, nhưng phần tóc xoăn ngắn sau đầu cũng không bị giấu vào trong mũ, khẽ lắc lư trong lúc chạy.
Dù sao lúc đó cũng chỉ nhìn thoáng qua, Kỳ Xán cũng không xác định được, chỉ có thể tiếp tục quan sát zombie trước mặt.
Bởi vì quá kích động mà hai cái răng nanh của Úc Gia Trí cắm chặt lên vỏ đồ hộp, căn bản không nhổ ra được. Lúc anh ta phát hiện Kỳ Xán không tiếp tục ra tay thì lập tức bắt đầu cứu vớt hai cái răng nhỏ đáng thương của anh ta.
Lúc này Kỳ Xán lại nhìn thấy cái ba lô xẹp lép sau lưng Úc Gia Trí, nghĩ đến trước đó Hà Xuất Vân có nhắc tới việc chuẩn bị hành lý với anh, mới xác định thân phận của zombie trước mặt.
Úc Gia Trí và Tân Đàm chạy cùng nhau, cũng có nghĩa là có thể Tân Đàm đang ở cách đây không xa. Điều này khiến Kỳ Xán lập tức trở nên kích động.
Kỳ Xán ngồi xuống trước mặt Úc Gia Trí, giọng điệu vội vàng hỏi: “Đàm Đàm đâu?”
Cười chết, Úc Gia Trí căn bản nghe không hiểu, anh ta sẽ chỉ gào mồm lên với Kỳ Xán vì không nhổ răng ra được.
Kỳ Xán: “…”
Kỳ Xán nhẫn nhịn, cuối cùng ra tay nhổ răng giúp anh ta.
Úc Gia Trí đau đến kêu au áu, cuối cùng vỏ hộp vỡ ra, thịt cua chảy đầy miệng Úc Gia Trí. Anh ta cũng mặc kệ cái răng đau, lập tức ăn ngấu nghiến. Nhìn ra được anh ta đã đói lắm rồi.
Kỳ Xán nhìn cái ba lô đang mở tung, bên trong đã trống rỗng, chỉ có hai món quần áo nhàu nhĩ.
Kỳ Xán kiềm nén nỗi sốt ruột trong lòng, chờ Úc Gia Trí ăn xong một hộp đồ ăn. Sau đó anh hỏi lại lần nữa: “Đàm Đàm ở đâu?”
Úc Gia Trí không để ý tới anh, đang không ngừng li3m hộp.
Kỳ Xán lấy hộp đồ hộp thứ hai ra từ trong ba lô, quơ quơ trước mặt Úc Gia Trí. Úc Gia Trí lập tức bị hấp dẫn, đôi mắt trắng hếu của zombie không chớp mắt nhìn chằm chằm vào… đồ hộp trong tay Kỳ Xán.
Kỳ Xán hít sâu một hơi, biết đêm nay sẽ phải đánh một trận chiến ác liệt, anh phải giao lưu vượt giống loài được với Úc Gia Trí!
Một đêm dài đằng đẵng trôi qua rất nhanh.
Kỳ Xán vừa nói vừa ra hiệu chỉ thiếu nước khua tay múa chân, cuối cùng cũng khiến Úc Gia Trí hiểu ý anh. Anh cũng biết, vào buổi tối ba ngày trước Tân Đàm và Úc Gia Trí đã lạc khỏi nhau.
“Có thể tìm được Đàm Đàm không?”
Úc Gia Trí gật đầu, khua tay múa chân, nói với Kỳ Xán: “Tôi vẫn luôn tìm cô ấy mà! Nếu không chỉ có một cái “xác” như tôi thì chán lắm!”
“Thế chúng ta đi tìm em ấy.” Zombie có khứu giác nhạy bén, Kỳ Xán nghĩ, hiện tại ngoài việc đi khắp nơi dán thông báo ra anh lại có thêm một phần hi vọng.
Úc Gia Trí nghĩa khí gật đầu, đồng thời lấy đi hộp đồ hộp cuối cùng trong ba lô của Kỳ Xán, dẫn Kỳ Xán đi về phía một con phố khác.
Trên đường, bọn họ nhìn thấy một con zombie chỉ còn nửa bên cổ, hấp hối ngã ở ven đường cầu cứu.
Úc Gia Trí lập tức chạy qua.
…
Cùng một con đường, trong cửa hàng tiện lợi.
Tân Đàm và Diêu Lâm Lâm ăn no nê, sau đó cô muốn rời đi. Diêu Lâm LÂm thấy cô ra ngoài thì vội hỏi: “Em muốn rời khỏi nơi này à?”
Sau khi Tân Đàm nghe rõ thì khẽ gật đầu.
“Chị… chị cũng muốn rời đi. Chúng ta có thể đi cùng nhau không?” Diêu Lâm Lâm lo sợ bất an hỏi.
Tân Đàm ngẫm nghĩ, chỉ có một zombie như cô thì quá nhàm chán, có người đi theo thì sẽ không buồn tẻ nữa, có thể nghe cô ấy nói chuyện, rất tốt, thế là cô đồng ý.
Diêu Lâm Lâm mừng rỡ không thôi, sau đó lập tức xách một cái lô ra từ trong quầy thu ngân, hăm hở đi nhặt đồ ăn thức uống, nhét đầy một ba lô to.
Trong quá trình này, Tân Đàm vặn một bình nước khoáng ra rửa sạch tay, mặt, tóc của mình. Tóc của cô đã được chải lại, Diêu Lâm Lâm khéo tay, tết cho cô một bím tóc rất đẹp, Tân Đàm rất thích.
Sau khi thu thập xong, Diêu Lâm Lâm bịn rịn nhìn cửa hàng tiện lợi, xác của anh trai cô ấy được cô ấy đặt ở trên ghế sau quầy thu ngân, zombie yên lặng, đã chết từ lâu. Chỉ tiếc cô không có năng lực giúp anh trai mồ yên mả đẹp.
Tân Đàm không chú ý tới cảm xúc của Diêu Lâm Lâm. Cô đứng trước cửa nhìn trái nhìn phải, phát hiện bên trái nhiều zombie hơn, cô không thích bọn họ, bèn đi về bên phải.
Tân Đàm đi ra một khoách cách rất xa mới muộn màng phát hiện Diêu Lâm Lâm cũng không có ở bên cạnh mình.
Lúc đầu Tân Đàm không muốn quản, nhưng cô chậm chạp nhớ ra đồ ăn đều ở chỗ của Diêu Lâm Lâm. Nhìn hai tay trống trơn, cô không nhịn được chán nản, cô lại quên mang đồ ăn đi rồi.
Thế là Tân Đàm thử đi về đường cũ tìm Diêu Lâm Lâm, không tìm thấy Diêu Lâm Lâm thì tìm được cửa hàng tiện lợi cũng được. Nhưng lúc đi qua chỗ ngoặt, Tân Đàm lập tức nhìn thấy Diêu Lâm Lâm bị một đôi tay to kéo vào trong hẻm nhỏ.
Tân Đàm đi tới, nghe thấy Diêu Lâm Lâm bị bịt miệng đang cố phát ra tiếng kêu cứu rất nhỏ. Một gã đàn ông cao lớn đang dùng một tay che miệng Diêu Lâm Lâm, một tay khác mò vào trong chiếc ba lô đầy đồ ăn.
Từ trong miệng Diêu Lâm Lâm tràn ra những tiếng gào khóc rách nát: “Tôi biết ở đâu có đồ ăn, rất nhiều rất nhiều đồ ăn! Tôi dẫn anh đi! Tôi dẫn anh đi!”
Bàn tay đang tìm kiếm đồ ăn của gã đàn ông dừng lại, gã nhìn chằm chằm vào Diêu Lâm Lâm đang khóc nức nở. Trong quá trình giãy giụa cổ áo cô ấy bị kéo ra, lộ ra da thịt trắng như tuyết.
Gã đột nhiên cảm thấy có lẽ gã có thể bỏ cơn đói qua một bên, dù sao đồ ăn cũng đang ở ngay trong tay.
Tân Đàm đứng cách đó không xa nhìn chằm chằm hành động man rợ của gã đàn ông, im lặng không lên tiếng. Cô không muốn quản, bởi vì đầu óc của cô vẫn luôn nói với cô rằng đừng lo chuyện bao đồng, nhưng vào lúc nhìn thấy cảnh tượng này, cô vẫn cảm thấy buồn nôn.
Buồn nôn giống như khi muốn cô ăn thịt người.
Buồn nôn.
Ghê tởm.
Tân Đàm há to miệng, lộ ra hai chiếc răng nanh, ngay sau đó, cô nhào về phía gã đàn ông kia. Toàn bộ tâm thần gã đàn ông đều tập trung trên người Diêu Lâm Lâm, không hề đề phòng, bị Tân Đàm vồ trúng.
Tân Đàm không chút do dự c ắn vào cổ gã đàn ông, xé một miếng thịt ra rồi nhổ sang một bên.
Gã đàn ông bị đau, tứ chi không tự chủ được quơ cào lung tung. Tay gã trực tiếp nắm lấy bím tóc xinh đẹp sau đầu Tân Đàm, gã lập tức kéo mạnh, hòng kéo Tân Đàm ra.
Hiển nhiên hành động này đã chọc giận Tân Đàm, dưới nỗi sợ hãi cực độ tứ chi gã đàn ông nhũn ra, đánh mất năng lực phản kháng, bị dọa đến ngất xỉu. Nhưng từ đầu tới cuối Tân Đàm đều không ngừng lại.
Rất lâu sau đó, Tân Đàm như vừa bừng tỉnh khỏi cơn mê, cô giơ bàn tay từng rửa sạch sẽ lên sờ lên miệng, tràn đầy màu tươi.
Tân Đàm vẫn cảm thấy vô cùng buồn nôn. Cô không bận tâm tới gã đàn ông không rõ sống chết và Diêu Lâm Lâm đang run lẩy bẩy, dùng sức lực toàn thân rời đi nơi này, mãi cho đến khi bước vào cửa hàng trang sức cô từng đi vào hôm qua.
Cô một lần nữa đứng trước gương, nhìn chằm chằm vào bản thân trong đó, máu tươi khiến cô trông rất chật vật và đáng sợ.
Tân Đàm đều mặc kệ những điều này, cô chỉ cẩn thận nắm lấy mái tóc dài xõa tung sau đầu, bím tóc xinh đẹp ban đầu đã bị kéo ra. Theo lý thuyết thì độ nhạy với cảm giác đau của cô vô cùng yếu ớt, nhưng chẳng biết tại sao bây giờ cô lại cảm thấy da đầu rất đau rất đau.
Cô khát khao xinh đẹp, cho nên mới giữ mái tóc dài đẹp như vậy, ngày ngày đều chăm chỉ xử lý mái tóc đen này, chẳng lẽ là để cho kẻ khác coi nó như điểm yếu mà lôi kéo hay sao?
Đã hai lần, Tân Đàm không muốn lại có lần thứ ba.
Thế là cô nâng một cái tay khác lên, móng vuốt trên đầu ngón tay sắc bén như lưỡi dao. Cô giơ tay lên vị trí ngang gáy, chiều dài này, sẽ không có người có thể túm lấy tóc cô được nữa.
Móng vuốt cô không chút do dự đ è xuống, mái tóc đen xinh đẹp yếu ớt rơi xuống mặt đất.