« Cậu nói rằng có một số người cảm thấy thật khó khăn để thương yêu phải không? »
« Đúng rồi »
« Không biết yêu thương là xấu phải không? »
« Dĩ nhiên rồi, » Tôi đáp lại.
« Tại sao? »
« Bởi vì cậu nói rằng tình thương là nguyên tắc căn bản của vũ trụ…và tất cả là thế thôi. »
« Hãy quên những gì tôi nói với cậu. Hãy giả sử tôi lừa dối cậu, hay tôi nhầm. Hãy tưởng tượng Vũ trụ không có tình thương. »
Tôi bắt đầu tưởng tượng các thế giới nơi mà không ai yêu thương ai. Mọi người lạnh lùng và ích kỷ bởi vì không có tình thương thì không có thể kềm hãm lại ngã chấp, như Ami đã nói. Mọi người sẽ đấu tranh với các người khác và họ hủy diệt lẫn nhau…Tôi nhớ rằng năng lực mà cậu ấy đã đề cập, cái năng lực mà có khả năng tạo ra một thảm họa vũ trụ. Tôi tưởng tượng ra rằng một gã mà có quyền lực rất mạnh mẽ trong tay nhưng là người vô cảm cuồng tính, có ngã chấp cao đến nỗi không kiểm soát được đến mức có thể hủy hoại chính anh ta mà anh ta cũng chẳng màng tới. Tôi tưởng tượng anh ta nhấn vào «một nút» chỉ vì sự hận thù…Cả ngân hà sẽ bị nổ tung theo phản ứng dây chuyền!
« Nếu không có tình thương, Vũ trụ sẽ không còn tồn tại gì cả, » tôi suy luận.
« Vậy thì chúng ta có thể nói rằng tình thương thì xây dựng, còn thiếu tình thương là hủy diệt »
« Tôi nghĩ thế! »
« Thế ai tạo ra vũ trụ? »
« Thượng Đế »
« Nếu tình thương là xây dựng và Thượng Đế thì xây dựng vũ trụ, vậy có tình thương trong Thượng Đế phải không?»
« Dĩ nhiên rồi! Có điều gì đó hiển hiện trong tôi một hình ảnh của một chúng sinh sáng chói, tuyệt diệu người mà tạo ra dãy ngân hà, các thế giới, các vì sao. »
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
« Hãy cố bỏ hàm râu đó ra, lần nữa đi nào, Jim! » Ami cười.
Đó là sự thật. Một lần nữa tôi tưởng tượng Ngài với hàm râu và khuôn mặt con người, nhưng giờ đây ông ta đang ở giữa vũ trụ thay vì trong các đám mây.
« Vì thế chúng tôi có thể nói rằng Thượng Đế có nhiều tình thương… »
« Dĩ nhiên rồi, » Tôi nói.
« À, thế tại sao Thượng Đế tạo ra vũ trụ? »
Tôi suy nghĩ một hồi lâu mà vẫn chưa có câu trả lời. Sau đó tôi phản đối: « Cậu có nghĩ là tôi còn quá nhỏ để có thể trả lời câu hỏi đó không? »
Ami chẳng quan tâm gì đến những gì tôi nói. « Tại sao cậu muốn đem các trái mơ về cho bà của cậu? »
« Để bà nếm thử…Bà sẽ thích chúng.»
« Cậu muốn bà thích chúng phải không? »
« Dĩ nhiên. »
« Tại sao? »
« Để bà thích chúng…để bà sẽ vui. »
« Tại sao cậu muốn bà vui? »
« Vì tôi yêu thương bà. »
Tôi tự mình ngạc nhiên khi xác nhận một đặc tính khác của tình thương là sự mong muốn hạnh phúc của những người mà chúng tôi thương yêu.
« Tại sao cậu muốn bà thích các trái mơ? có phải để bà vui? »
« Đúng rồi. Lý do là thế đó. »
« Tại sao Thượng Đế tạo ra con người, thế giới, phong cảnh, mùi vị, màu sắc, hương thơm? »
« Để chúng ta vui! » Tôi la lên và hài lòng vì đã hiểu ra điều mà mình thiếu sót không biết.
« Rất tốt…Vậy thì Thượng Đế thương yêu chúng ta phải không? »
« Dĩ nhiên rồi. Ngài thương yêu chúng ta nhiều lắm…Ngài sáng tạo ra cả vũ trụ cho chúng ta. »
« Thế thì, nếu Ngài thương yêu, thì chúng ta cũng phải thương yêu, đúng không? »
« Đúng rồi, nếu Thượng Đế thương yêu… »
« Thật hoàn hảo. Có điều gì hơn nữa để yêu thương? »
« Cậu đã nói tình thương là quan trọng nhất rồi mà…»
« Và tôi cũng nói với cậu hãy quên mọi thứ tôi nói, » cậu ấy mỉm cười. « Có một số người nói rằng trí thông minh cao hơn tình thương. Thế cậu sẽ làm gì khi cậu đưa các quả mơ đó cho bà cậu?»
« Tôi sẽ quan sát xem bà có ngạc nhiên với chúng không? »
« Và cậu sẽ dùng trí thông minh của mình cho điều đó phải không? »
« Dĩ nhiên rồi. Tôi sẽ nghĩ làm sao để bà vui hơn »
« Cho nên trí thông minh phục vụ tình thương của cậu. Hay nó là phương cách gì đó (để phục vụ tình thương) phải không? »
« Tôi không hiểu. »
« Thế thì nguồn gốc sự mong muốn của cậu để bà cậu vui là gì? » « Đó là tình thương hay do suy nghĩ của cậu? »
« Ồ, đó là tình thương của tôi. Mọi thứ sinh ra từ tình thương đó. » Cậu nói rất đúng bởi vì Đấng sáng tạo nảy sinh từ Tình Thương thiêng liêng…Trước tiên là cậu yêu thương. và sau đó cậu dùng trí thông minh của mình để làm cho bà cậu vui. Có đúng không? »
« Cậu đúng rồi. Tôi mang trí thông minh của mình để phục vụ tình thương. Tình thương là trước tiên. »
« Thế cái gì ở trên tình thương? »
« Không có gì sao? » tôi hỏi
« Không có gì, » cậu ấy trả lời. Cậu ấy quay qua nhìn tôi với đôi mắt rạng ngời. « Và nếu chúng ta thấy Thượng Đế có nhiều tình thương, vậy thì Ông ta là người thế nào?
« Tôi không biết »
« Nếu có gì vĩ đại hơn cả tình thương, có lẻ đó là Thượng Đế phải không? »
« Ô, tôi nghĩ thế. »
« Và cái gì vĩ đại hơn tình thương? »
« Tôi không biết… »
« Chúng ta đã nói có cái gì trên cả tình thương? »
« Chúng ta đã nói không có gì trên tình thương cả »
« Vậy thì, Thượng Đế là gì? » Cậu ấy lại hỏi lần nữa.
« Ô, ‘Thượng Đế là tình thương’, cậu đã nói với tôi nhiều lần…Nhưng tôi nghĩ Thượng Đế là một người có rất nhiều tình thương… »
« Không, Thượng Đế không phải là một người với nhiều tình thương. Thượng Đế chính là tình thương, tình thương là Thượng Đế. »
« Tôi không nghĩ là mình hiểu, Ami ạ! »
« Tôi đã nói với cậu rồi, tình thương là một lực lượng, là một chấn động lực, một năng lực với các tác động có thể đo được bằng các công cụ thích hợp, ‘đồng hồ cảm ứng’ chẳng hạn.
« Tôi nhớ rồi »
« Ánh sáng cũng là một năng lượng hay chấn động lực »
« Đúng không? »
« Đúng rồi, Tia X, tia hồng ngoại, tia cực tím và cũng là suy nghĩ. Tất cả chúng là các chấn động lực của cùng một thứ ở những tần số khác nhau. Tần số cao hơn, vật chất tốt hơn hay năng lượng tốt hơn. Một tảng đá và một suy nghĩ có cùng chấn động lực nhưng ở tần số khác nhau… »
« Cậu đang nói liên tục về điều gì vậy? »
« Tình Thương »
« Thật vậy hả? »
« Thật vậy…Mọi thứ là Tình Thương. Mọi thứ là Thượng Đế… »
« Vậy Thượng Đế tạo ra vũ trụ bằng tình thương tinh khiết? »
« Thượng Đế ‘sáng tạo’ ra là một cách để nói. Sự thật là Thượng Đế chuyển hình thể thành Vũ trụ, thành đá, thành cậu, thành tôi, thành ngôi sao, mây… »
« Vậy thì tôi là Thượng Đế sao…? »
Ami mỉm cười thật nhân từ và nói, « Một giọt nước biển không thể nói nó là biển được, dù nó gộp lại giống nhau. Cậu được làm cùng một chất liệu giống Thượng Đế. Cậu là Tình Thương, nhưng chấn động lực ở tần số không cao lắm. Sự tiến hóa bao gồm sự thăng hoa/nâng cao chấn động lực tần số của chúng ta. Điều đó cho phép chúng ta dần dần nhận thức ra và hiểu được đặt tính chân thật của tình thương. »
« Sự nâng cao tần số của chúng ta là thế nào? »
« Ganh ghét là một chấn động lực rất thấp. Yêu Thương là chấn động lực rất cao. »
« Ô! »
« Hãy chỉ vào chính mình, Jim »
« Tôi không hiểu cậu nói gì, Ami? »
« Khi cậu nói, ‘Tôi’, cậu chỉ nơi đâu? phần nào của cơ thể cậu? Hãy chỉ vào cậu và nói ‘Tôi’ đi nào! »
« Tôi chỉ vào giữa ngực và nói ‘Tôi’ »
“Tại sao cậu không chỉ vào mũi mình, chẳng hạn? Hay vào trán hả? Hay vào cổ?”
Tôi nghĩ thật buồn cười nếu tôi chỉ vào bất kỳ nơi nào khác không phải là ngực mình. « Tôi cũng không biết tại sao tôi chỉ chính mình nơi đó, » Tôi vừa nói vừa cười.
« Bởi vì cậu thật sự là nơi đó. Cậu là tình thương và cậu có nơi cư ngụ nơi tim mình. Đầu của cậu là một loại kính tiềm vọng, giống như kính nhìn dưới biển vậy. Nó phục vụ cậu cho nên cậu có thể lãnh hội được bên ngoài, Ami chỉ vào ngực tôi. Nó là một cái kính tiềm vọng với máy điện não bên trong, bộ óc của cậu. Với nó cậu hiểu được mọi thứ trên thế giới cậu là thế nào, và cậu sẽ tổ chức các chức năng trên thân thể mình. Chân tay của cậu phục vụ cậu, mang cậu từ nơi này đến nơi khác và cầm nắm các vật dụng, nhưng cậu đang ở nơi đây. » Một lần nữa, cậu ấy chỉ vào ngực tôi.
« Cậu là tình thương. Bất hành động gì cậu thực hiện đối nghịch với tình thương, thì một hành động khác đối nghịch với cậu và đối nghịch với Thượng Đế. »
Ai là tình thương. Cho nên đó cũng là lý do tại sao Luật căn bản của vũ trụ là tình thương. Đó cũng là lý do tại sao tình thương luôn luôn là khả năng cao nhất của loài người, và sau cùng, đó là lý do tại sao Tên của Thượng Đế là Tình Thương. Về phương diện tâm linh, tình thương do đó bao gồm sự thể nghiệm và ban phát tình thương. Đó là phương cách mà tôi hiểu và thực hành những công việc của Thượng Đế, Jim ạ. »
« Điều đó làm mọi thứ trở nên rõ ràng hơn với tôi, Ami ạ. Cám ơn cậu. »
Một màu sắc hoa hồng hiển hiện trên các cánh cửa sổ.
« Chúng ta đến rồi, Jim. Hãy nhìn ra ngoài cửa sổ… »
Mọi thứ bên trong con tàu vũ trụ được tắm mình trong sắc hồng thanh nhẹ của bầu trời, gần giống như màu hoa cà vậy. Tôi cảm nhận một bầu không khí tâm linh tôn kính ngập tràn nơi đây.
Đầu óc tôi ngừng suy nghĩ theo lối thường lệ, nhưng thật khó để giải thích làm sao mà tâm thức tôi thay đổi như vậy. Tôi bắt đầu cảm thấy rằng tôi không thật sự là chính mình nữa, rằng hiện giờ tôi không là « tôi » này nữa. Tôi đã ngừng suy nghĩ chính mình là cậu bé từ trái đất. Thình lình, tôi được chuyển đổi nhiều hơn thế, như thể tôi mới được sinh ra vậy. Tôi đã quên bẳng đi cá tính thật sự của tôi, như thể tôi đang mơ mộng rằng tôi là một cậu bé gọi là Jim, và bất chợt tôi hồi phục lại ký ức của mình.
Tôi cảm nhận rằng tôi đã từng sống và đang sống nơi đây, tôi không nhận biết thế giới hay khoảnh khắc đó là gì.
Ami và tàu vũ trụ mất dạng. Tôi còn lại một mình, đến từ một nơi xa xôi để cho một cuộc gặp gỡ mà tôi hằng mong đợi lâu lắm rồi.
Tôi bay lơ lửng xuống các đám mây hồng sáng lấp lánh. Không có mặt trời nơi đó, mọi thứ thật thanh nhẹ.
Một phong cảnh đồng quê thôn dã hiện lên. Một vài chú chim giống như thiên nga bay lượn xuyên qua phá cầu màu hồng. Có lẻ chúng màu trắng, nhưng mà bầu trời hồng đã nhuộm màu phớt nhẹ lên tất cả vạn vật. Xung quanh bờ hồ là cỏ cây, lao sậy với các hình dáng và sắc màu khác nhau: xanh lá cây, cam, hồng, vàng.
Từ xa xa, tôi có thể thấy các ngọn đồi bao bọc phủ đầy hoa lá cỏ cây trông như những viên ngọc bích nhỏ chiếu sáng lấp lánh, đá hoa và màu sắc thật đa dạng và phong phú. các hình phản chiếu đa dạng của màu hồng và hoa cà đã nhuốm màu các đám mây.
Tôi không biết có phải mình hòa mình trong phong cảnh, hay phong cảnh hòa trong tôi. Hay chúng tôi là hợp nhất với nhau thành một. Nhưng những gì làm ngạc nhiên tôi nhất là khi tôi nghĩ về nó hôm nay – mặc dù nó không thu hút sự chú ý bên trí óc kia của tôi vào lúc mà hoa lá… reo vui.
Cỏ cây hoa lá réo rắc nhịp nhàng phát ra các nốt nhạc theo nhịp điệu cử động của chúng.
Những thứ khác thì nhảy theo hướng khác, phát ra các nốt nhạc khác biệt với điệu nhạc đầu tiên.
Những sinh vật đó đều có ý thức.
Các cây sậy, cỏ hoa, hát reo và nhảy tới lui xung quanh tôi và gần các ngọn đồi. Cùng nhau như vậy chúng tạo ra một buổi hòa nhạc tuyệt diệu nhất mà tôi chưa từng nghe: Buổi hòa nhạc của cuộc sống trong một siêu thế giới.
Đang trôi lơ lững, tôi đi xuyên qua các bờ sông. Tôi không cần di chuyển chân mình lên phía trước. Một đôi Thiên Nga với đàn con nhỏ nhìn tôi với vẻ lịch sự và kính trọng từ bên dưới lớp màn phủ xanh biếc lên chúng. Họ chào đón tôi thật là dịu dàng với chiếc cổ dài đắm mình trong nước. Tôi quay sang chào lại họ một cách trìu mến, hơi cuối đầu một chút. Thiên Nga cha mẹ bảo các con họ chào tôi nữa. Tôi nghĩ họ giao tiếp nhau theo lệnh của trí óc hoặc bằng các cử chỉ nhẹ nhàng. Chú Thiên Nga con nghe lệnh cha mẹ, cũng cúi cổ xuống, nhưng chúng không chào dịu dàng và hài hòa như cha mẹ chúng. Trong khoảnh khắc chúng mất thăng bằng, chúng lấy lại thăng bằng và vẫy đuôi một cách hoảng sợ, tiếp tục tiến phía trước xuyên qua cầu phá với lòng kiêu căng của các chú thiên nga còn non trẻ khiến tôi thật yêu mến chúng. Tôi đáp lại chúng một cách trìu mến, giả vờ ra vẻ thật long trọng.
Tôi tiếp tục di chuyển về phía trước, bồng bềnh về hướng của nơi gặp gỡ. Tôi đã có một cuộc hẹn bất diệt. Tôi sắp gặp « cô ấy ».
Từ xa xuất hiện một kiểu ngôi chùa với hàng dây leo trôi lơ lửng bên bờ vịnh. Kiến trúc mái nhà của ngôi chùa là kiểu Nhật được buộc chặt bằng các cây lao sậy mỏng. Những giàn lá màu hồng, hoa màu xanh biển quấn vào nhau và leo lên các cây lao sậy tạo thành các bức tường của ngôi chùa. Phía trên sàn gỗ bóng láng là các tấm màn rộng có viền rua màu. Có một vài trang trí nhỏ như chiếc đèn lồng trầm hương bằng vàng hay đồng được treo trên trần nhà để các chú côn trùng có thể nhìn thấy như chú dế mèn chẳng hạn.
« Cô ấy » ngồi trầm lặng phía trên tấm màn. Tôi cảm thấy thật gần gũi với cô ấy, thật là thân thiết. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.
Chúng tôi không nhìn mắt nhau. Nhưng tôi muốn kéo dài vài phút nữa, không cần phải vội vả…Chúng tôi đã đợi nhau hàng thiên niên kỷ…
Tôi cúi đầu và cô ta đáp lại một cách tế nhị, gật đầu thật nhẹ nhàng. Tôi bước vào và chúng tôi giao tiếp, nhưng không cần ngôn từ. Ngôn từ thì quá thông thường và không hài hòa với thế giới đó và với cuộc họp mặt mà chúng tôi vô cùng khao khát gặp nhau. Ngôn ngữ của chúng tôi là một thứ lễ nghi mang tính nghệ thuật, rất nhẹ nhàng, hầu như là các cử động hết sức tinh tế của ngón tay, bàn tay và cánh tay. Song song với các cử động nhẹ nhàng, thì có một loại cảm tình mà chúng tôi đã lên kế hoạch gặp nhau bằng các chấn động lực.
Sau đó Ami giải thích cho tôi rằng khi ngôn ngữ không đủ để diễn đạt cảm giác chúng ta là gì, thì chúng ta cần một hình thức giao tiếp khác. Sau đó chúng tôi dùng đến nghệ thuật.
Khoảnh khắc tôi đến và nhìn vào khuôn mặt mà tôi chưa biết. Cô ta là một người phụ nữ thật xinh đẹp với nét Châu Á và nước da xanh da trời nhạt. Tóc đen bóng nhuốm màu bạch kim ở chính giữa. Cô ta có một nốt ruồi ở giữa trán.
Tôi cảm nhận được rất nhiều tình thương tôi dành cho cô ấy và tình thương của cô ấy dành cho tôi.
Khoảnh khắc cực điểm đã đến, tôi với tay nhưng vuột khỏi cô ấy và…mọi thứ biến mất.
Tôi vẫn ở cạnh Ami trên tàu vũ trụ.
Bức màn trắng, chiếu sáng báo hiệu rằng chúng tôi đã rời khỏi cái thế giới đó.
« dow… » « Ô » “Bây giờ, cậu đã trở về” Ami nói.
Giờ tôi mới phát hiện ra tất cả chỉ xảy ra trong một khắc của giây, giữa từ « win » và từ « dow » của từ « window » (cửa sổ) mà Ami mới vừa nói ra khi màu hồng xuất hiện bên ngoài cửa kính.
Tôi cảm thấy vô cùng đau khổ như ai vừa đánh thức mình từ một giấc mộng đẹp tuyệt vời trở về một sự thật ảm đạm vậy.
Hay là ngược lại? Đây là không phải ác mộng và phía kia là sự thật?
« Tôi muốn trở lại đó! » Tôi la lên.
Ami nhẫn tâm chia rẽ tôi và cô ấy, kéo tôi rời xa. Sao cậu ấy có thể đối xử với tôi như vậy?.
Tôi vẫn chưa phục hồi đầu óc như bình thường. Phía bên kia « Tôi » đã chồng lên cái đồng nhất thức của tôi. Một bên là cậu bé Jim – 9 tuổi ; nhưng bên kia tôi là một chúng sinh….Sao giờ tôi không thể nhớ ra?.
« Cần có thời gian, Jim ạ! » Ami trấn an tôi một cách nhẹ nhàng. “Cậu sẽ trở lại…nhưng bây giờ thì chưa.”
Tôi bình tĩnh lại. Tôi đã biết đó là sự thật và tôi sẽ trở lại. Tôi nhớ cái cảm xúc đó “Mọi thứ không nên vội vã” và tôi bình tâm trở lại.
Dần dần tôi trở lại trạng thái bình thường, nhưng tôi sẽ không bao giờ rơi vào tình trạng như vậy nữa đâu. Tôi là Jim nhưng chỉ trong một khoảnh khắc; phía bên kia của tôi, thì tôi hơn cậu Jim nhiều lắm. Tôi chỉ mới khám phá ra rằng chiều không gian của chính mình bên trên cả diện mạo của tôi ở thế giới bên ngoài, bên trên cả thời gian.
“Tôi đang ở trong thế giới gì vậy hả, Ami?”
“Ở một thế giới trên cả không gian và thời gian…Ở một chiều không gian khác.”
“Tôi ở đó nhưng tôi không giống như vầy…Tôi là một người khác..”
“Cậu đã thấy tương lai của mình, cậu sẽ là như thế khi cậu hoàn tất quá trình tiến hóa của mình ở một mức độ giới hạn nào đó.”
“Vậy khi nào sẽ đến vậy?”
“Nhiều kiếp sống nữa kể từ bây giờ…”
“Làm sao có thể thấy được tương lai vậy?”
“Tất cả đã được viết xuống. Tiểu thuyết của Thượng Đế đã được viết xuống. Cậu chỉ mới nhảy vọt qua vài trang. Thế thôi. Điều đó cần thiết. Nó có một chút kích thích để cậu sẽ khẳng định việc từ bỏ khái niệm rằng mọi thứ sẽ kết thúc khi hơi thở chấm dứt, để mà cậu sẽ có thể viết về điều đó và người khác sẽ khám phá ra.”
“Người phụ nữ đó là ai vậy?, tôi cảm giác như chúng tôi yêu thương lẫn nhau, thậm chí giờ cũng vậy.”
“Thượng Đế sẽ đặt cô ấy cạnh bên cậu nhiều lần. Đôi lúc cậu nhận ra, đôi lúc không nhận ra. Nó tùy thuộc vào trung tâm hiểu biết nơi ngực của cậu, mỗi linh hồn có một phần bổ sung, “một nửa” bên kia.”
“Cô ấy có nước da màu xanh da trời.”
“Cậu cũng vậy. Chỉ vì cậu chưa nhìn vào kiếng đó thôi. Ami cười tôi lần nữa.
“Da tôi giờ màu xanh hả?” Tôi không dễ dàng để nhìn vào tay mình.
“Dĩ nhiên là không. Giờ cô ấy cũng không”
“Hiện giờ cô ấy đang ở đâu vậy?”
“Ở khoảng đâu đó…đâu đó,” Ami nói với vẻ tinh nghịch, với một không khí thần bí.
“Hãy dẫn tôi đi gặp cô ấy, tôi muốn gặp cô ấy!”
“Thế làm sao cậu nhận ra cô ấy?”
“Cô ta có khuôn mặt người Nhật Bản…thậm chí giờ tôi không nhớ nét mặt cô ta…cô ta có một nốt ruồi ở giữa trán.”
“Tôi muốn nói với cậu là cô ấy giờ không giống như lúc đó, giống như cậu không giống cậu trong cái linh ảnh đó,” Ami cười, Ngay bây giờ cô ấy là một người bình thường, một cô gái trung bình.”
“Cậu biết cô ta hả. Cậu biết cô ta là ai sao? »
« Có lẻ…Nhưng đừng hấp tấp, Jim ạ. Hãy nhớ rằng, kiên nhẫn là khoa học của sự hòa bình, của sự hòa bình nội tại. Cậu không nên mở món quà ngạc nhiên trước khi thời gian đến. Cuộc sống sẽ hướng dẫn cậu…Thượng Đế luôn đứng phía sau mỗi sự kiện xảy ra. »
« Làm cách nào tôi nhận ra cô ta »
« Không phải với đầu óc, sự tính toán, quan niệm định kiến hay sự tưởng tượng. Chỉ khi tim cậu hoạt động hoàn hảo hài hòa với trí thông minh. Hay nói khác đi với tình thương trí huệ của cậu. »
« Nhưng. Làm cách nào? »
« Luôn luôn quan sát chính mình, đặc biệt khi cậu gặp ai đó người mà thích cậu, nhưng đừng lầm lẫn bên trong và bên ngoài. Đừng lầm lẫn giữa ý niệm đầu óc hay sự ham muốn hay sự tưởng tượng của cậu với những gì cậu cảm giác nơi tâm mình và với trí thông minh đã cho cậu biết…Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa. Bà của cậu sắp thức giấc rồi. Chúng ta phải quay về nhà thôi. »
« Khi nào cậu sẽ trở lại? »
« Khi cậu viết xong sách. Tôi sẽ quay lại »
« Tôi có nên viết cô gái Nhật nhỏ nhắn đó vào sách không? »
« Viết mọi thứ. Và đừng quên viết đây là một câu chuyện. »