Thẩm Ngọc chỉ vừa chạm một chút vào người, còn chưa có làm gì, Trấn Bắc Vương dưới thân đã nhạy cảm phản ứng, lớn mạnh ngẩng cao đầu, cách một lớp y phục Thẩm Ngọc cũng cảm nhận được nóng bỏng.
Trấn Bắc Vương bắt được cổ tay y.
“Ngươi nếu là không sợ xấu hổ, vậy thì cứ việc khiêu khích ta.”
Trấn Bắc Vương hơi dùng sức, liền đem Thẩm Ngọc kéo vào trong lồng ngực hắn, hướng về phía bàn dài.
Đây vẫn còn là ban ngày a, Thẩm Ngọc sợ hãi cùng khẩn trương, cũng không biết Trấn Bắc Vương đây là muốn làm gì?
“Ngươi có biết chữ không?”
Trấn Bắc Vương hơi thở phả bên tai Thẩm Ngọc, cảm giác ấm áp khiến y cảm thấy hơi nhột, y cả người da thịt mềm mại vừa bị chạm vào liền đỏ ửng như có lửa đốt, bên tai cũng đỏ.
Thẩm Ngọc cố gắng thu lại tâm tình, lắc đầu một cái.
Y lúc đầu ở trong Thẩm phủ, tiền lương mỗi tháng của mẹ chỉ đủ cho bọn họ giữ ấm, không thể nào có thừa bạc để cho y đi học được, hơn nữa mẹ cũng không cho y gặp người ngoài, cả ngày chỉ quanh quẩn trong viện nhỏ.
Cho nên Thẩm Ngọc chỉ biết sơ sơ mấy chữ học được từ mẹ mà thôi.
“Ta dạy ngươi.”
Dạo gần đây Thẩm Ngọc bị ủy khuất nhưng lại không có cách nào nói ra được, ngẫm nghĩ Trấn Bắc Vương mới nổi lên ý định dạy y viết chữ.
“Đây là chữ “Tích”, năm xưa kim tích là chữ tích.”
Trấn Bắc Vương chỉ trước mặt một quyển sách, mở đầu là một nhóm thủ chữ* 《Tôn Tẫn binh pháp*》 chương thứ nhất 《Bắt Bàng Quyên*》
Rất đương nhiên là Trấn Bắc Vương không hợp với việc dạy chữ, hắn nửa đời chiến đấu, mạnh mẽ, kéo trường cung, đánh trống trận…chứ không phải là dạy viết chữ.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Thẩm Ngọc ngây ngẩn nhìn chữ “Tích”, Trấn Bắc Vương cũng không biết làm sao để hướng dẫn, lại bắt đầu nôn nóng.
“Cầm bút, ta dạy ngươi viết!”
Trấn Bắc Vương nắm lấy tay Thẩm Ngọc, ở giấy Tuyên Thành viết lên, từng chữ từng chữ được viết ra, sau một hồi liền ngay ngắn viết xong một chương.
Trấn Bắc Vương cằm tựa ở trên bả vai Thẩm Ngọc, khi nói chuyện hơi nóng phả lên cổ y, Thẩm Ngọc có chút ý loạn tình mê, Trấn Bắc Vương ôn nhu như vậy, gần như muốn thâu tóm hết tâm tư y.
Trấn Bắc Vương trước kia đối với Thẩm Ngọc là thần, còn y là nô lệ của hắn, bây giờ…thế mà lại cực kỳ giống như phu quân của y.
Thẩm Ngọc nỗ lực duy trì tỉnh táo, nếu như học không tốt, Trấn Bắc Vương nhất định sẽ nổi giận.
“Ngươi nhớ không?”
Thẩm Ngọc gật đầu một cái, sau đó nhấc bút lên, chuyên chú cẩn thận viết lại chương thứ nhất vừa học được.
Trấn Bắc Vương nhìn một lát liền kinh hãi không thôi, hắn khi còn bé đã được coi là một kỳ tài, giờ học sư phó không ngừng khen ngợi hắn, đáng tiếc là hắn lại có khuynh hướng thích võ chứ không thích văn, nhưng là nếu so với Thẩm Ngọc, hắn thực sự không đáng nhắc tới!
“Ngươi trước kia thật sự chưa có học qua?!”
Trấn Bắc Vương kinh ngạc vô cùng, trên đời này người có thể khiến cho hắn khâm phục chỉ đếm trên đầu ngón tay, Thẩm Ngọc là người đầu tiên khiến hắn kinh sợ!
“Ha ha ha, Ngọc Nhi, hóa ra ngươi là một kỳ tài a!”
Trấn Bắc Vương không chút nào kiệm lời tán dương, trong ngực Thẩm Ngọc chấn động một cái.
Hắn gọi y…Ngọc Nhi?
Thẩm Ngọc quay đầu, nhìn Trấn Bắc Vương đang cao hứng cười to, y không có nghe lầm, mới vừa rồi Trấn Bắc Vương vừa gọi y là Ngọc Nhi.
Thẩm Ngọc đã hầu hạ Trấn Bắc Vương lâu như vậy, hai người thân thể đã quấn quít vô số lần, có thể nói là thân mật vô cùng, nhưng mà lại giống như người dưng nước lã.
Trấn Bắc Vương lúc làm cao hứng, chưa bao giờ kêu tên y.
Nói rõ ràng thì là tận đáy lòng Trấn Bắc Vương không chấp nhận y, chỉ coi y là công cụ phát tiết mà thôi, với một nam nô như y ngay cả tên cũng không xứng có, cho dù Trấn Bắc Vương ở thời điểm hào hứng nhất, cũng không có gọi tên y.
Thẩm Ngọc hốc mắt mơ hồ, y lần đầu cảm thấy, Thẩm Ngọc cái tên này thật tốt, “Ngọc Nhi” hai chữ từ trong miệng Trấn Bắc Vương đọc lên lại êm tai, ôn nhu đến như vậy.
Mẹ, người nhìn xem, có người không gọi con là nô tài nữa, cũng không mắng con là người câm nữa, hắn gọi con là Ngọc Nhi.
…
Chú thích:
1.Thủ chữ: Bộ thủ (部首) là một phần cơ bản của và cả dùng để sắp xếp những loại chữ vuông này. Trong chữ Hán từ thời xưa đến nay, các dạng chữ đều được gom thành từng nhóm theo bộ thủ thường căn cứ theo nghĩa. Dựa theo bộ thủ, việc tra cứu chữ Hán cũng dễ dàng hơn. Trong số hàng ngàn chữ Hán, tất cả đều phụ thuộc một trong hơn 200 bộ thủ.
2.Tôn Tẫn binh pháp: Tôn Tẫn binh pháp còn gọi là Tề Tôn Tẫn binh pháp, là một trong các quyển binh pháp nổi tiếng do, một danh tướng thời xưa viết. Tôn Tẫn binh pháp đôi khi còn gọi là Tôn tử binh pháp nhưng không phải là (do viết). (Ở đây Tôn nghĩa là họ Tôn, còn tử (子) nghĩa là bậc thầy như tử trong,).
3.Bắt Bàng Quyên: nằm trong chương đầu tiên của “Tôn Tẫn binh pháp”
Bàng Quyên (: 庞涓;: Pang Juan, – /) là một nhân vật trong thời. Ông được biết tới thông qua những ghi chép về câu chuyện Bàng Quyên- trong sách cùng vai trò đại tướng trong hai trận chiến nổi tiếng thời Chiến Quốc là và trong đó trận thứ 2 là nơi Bàng Quyên đã tử trận dưới tay người bạn học cũ và là kẻ thù trên chiến trường.