Lại mấy ngày trôi qua, An Tâm tuyên bố có thể trồng thổ kim trứng, Viên Hạo vội vã vào không gian lấy hạt giống ra, trong lòng ngập tràn hi vọng nhìn chúng nó được gieo xuống. Kỳ thực loại thực phẩm như thổ kim trứng, cũng không cần kĩ thuật gì, chí ít Viên Hạo cho là như vậy. Nhưng An Tâm lại chăm chú chọn ra một ít thổ kim trứng dáng vẻ hoàn chỉnh, hình dáng tương đối giống nhau làm hạt giống, để chúng nó ở nơi ẩm thấp, chờ đến khi chúng nó mọc mầm, mọc ra một chút chồi non, mới lấy ra.
Bởi vì phải đào từng lỗ nhỏ trong bùn, tiêu tốn không ít thời gian. Một nhà năm miệng ăn toàn bộ đều ra ruộng, A Vượng cùng A Phúc chuyên môn đào đất, An Tâm bỏ thổ kim trứng xuống, An Bình lấp đất, Viên Hạo đứng một bên quan sát.
An Tâm nói cho cậu, thổ kim trứng này không thể chôn quá sâu, cũng không thể quá nông. Quá sâu sợ không thể chui ra khỏi đất, qua nông sợ bề ngoài không đẹp. hơn nữa khoảng cách giữa chúng cũng phải vừa phải. Nếu như thời tiết quá khô, còn cần phải tưới nước. Bất quá hiện tại mới mưa lớn, bùn đất còn rất ẩm, quá trình tưới nước liền miễn làm.
“Thổ kim trứng này nảy mầm thật nhiều a.” Viên Hạo cầm một củ thổ kim trứng mọc ra năm ngọn mầm, đưa cho An Tâm.
“Như vậy mới được a, khi trồng xuống sẽ sinh ra rất nhiều nhánh, đến thời điểm đó thổ kim trứng liền đặc biệt nhiều.” An Tâm nhìn củ thổ kim trứng này đặc biệt cao hứng.
“Có phải là một mầm liền biểu thị một gốc thổ kim trứng hay không?” Viên Hạo lấy ra một củ thổ kim trứng chỉ mọc ra một mầm.
“Ân. Gần như là vậy.”
Bận rộn hơn nửa ngày, cuối cùng cũng đem thổ kim trứng trồng xuống. Viên Hạo nhìn mảnh ruộng này, giống như là nhìn thấy một mảnh thổ kim trứng rộng lớn vậy, thật là mong chờ a, hi vọng qua quãng thời gian này, nơi này có thể thu hoạch đầy thổ kim trứng.
Ngày tháng trôi qua rất nhanh, đợi đến khi Dương Phi lần thứ hai đến, hai mẫu thổ kim trứng mọi người trồng cũng đã mọc ra vài cái lá nộn nộn, nhìn một mảnh xanh lục. Một đợt mưa lớn một đợt lạnh, cỏ dại xung quanh đều vàng héo, chỉ còn dư lại hai mẫu lá xanh này, đặc biệt bắt mắt, Viên Hạo mỗi ngày đều đến kiểm tra ruộng, theo An Tâm học tập quản lý ruộng thổ kim trứng này. Dương Phi nhìn mầm non trên mảnh đất này, giật mình thở dài nói: “Không sai a, một mảnh này, năm sau thu hoạch khẳng định tốt.”
“Đó là đương nhiên, chúng tôi là hi vọng vào chút đồ này để sống a.” Viên Hạo cười cợt. Cậu dự định năm sau chỉ bán thổ kim trứng cùng dưa chuột, các cái khác, trồng ở đây, cũng không biết thu hoạch kiểu gì? Còn phải từ từ thí nghiệm, cậu không dám một lần ham nhiều, huống chi những thứ đó của cậu, đều là loại mới, khẳng định sẽ đem mình đặt vào nguy hiểm a.
“Ha ha, dưa chuột kia không biết so với thổ kim trứng quý hơn biết bao nhiêu lần? Nếu như nơi này toàn bộ đều trồng dưa chuột, còn sợ ngân tệ không cuồn cuộn đến?” Dương Phi cười lớn.
“Nếu như dưa chuột tốt như vậy, các anh cũng không cần phải để Viên Hạo bảo đảm các anh có thể trồng ra được a?” An Tâm thô bạo đánh gãy lời nói của hắn, người này nói như thế nào lại không có đầu óc vậy, giống như chỉ cần hạt giống, liền có thể mọc ra được cây tốt vậy.
Viên Hạo đã sớm nói, dưa chuột cậu không dám lập tức trồng quá nhiều, chỉ sợ không mọc được, khẳng định vừa bắt đầu cũng chỉ có thể trồng một hai mẫu, làm sao có chuyện trồng toàn bộ là dưa chuột a, còn phải lưu lại một phần trồng trong không gian đây, nơi đó mới đảm bảo có thu hoạch.
Dương Phi bị câu nói của An Tâm làm cho nghẹn, đến nửa ngày cũng không nói ra được một câu. Ngươi nói người này rốt cuộc là thế nào a, vừa còn cao hứng vui vẻ tiếp nhận lễ vật của hắn, một bao điểm tâm ngon miệng, đây chính là đặc biệt đưa cho hắn a. An Tâm không chút khách khí nào, nói tiếng cảm ơn liền trực tiếp bỏ vào miệng, tuy rằng thỉnh thoảng còn kín đáo đưa cho An Bình cùng Viên Hạo một cái. Quay lại, liền đem mình nghẹn gần chết. Tính toán một chút, cái tên này thật khó lấy lòng, Dương Phi lắc lắc đầu.
“Ha ha.” An Tâm cười nhạt vài tiếng, An Tâm cùng Dương Phi này mỗi lần đều không mặn không nhạt mà nói với nhau vài câu.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
“Viên Hạo, tôi còn muốn cao lương diện cậu làm kia, tôi lấy đồ vật cùng cậu đổi.” Dương Phi nở nụ cười cho qua, hắn chính là muốn trêu chọc An Tâm, đương nhiên không muốn An Tâm sinh khí. Hắn lúc này đến là theo ý chỉ của gia gia hắn, lão nhân lần trước nến trải cao lương diện cay hắn mang về khai vị,sau đó mệnh lệnh cho hắn lại mang một ít trở về.
Vì vậy mà Dương Phi lần này mang tới năm cân nguyên liệu làm cao lương diện, cố ý để Viên Hạo giúp hắn làm tốt, mặt khác còn mang theo mười cân hạt cao lương, một khối thịt lớn, năm trăm cân dầu vừng, xem như là lễ vật trao đổi.
Viên Hạo nhìn trước mặt nhiều đồ vật như vậy, ngẫm lại cây ớt nhà mình nhiều đến nỗi ăn không hết, có chút thật không tiện nói: “Muốn ăn, liền đến lấy một chút, không cần nhiều đồ như thế đâu.” Nếu như không phải ở nơi quỷ quái này, cậu nhất định sẽ trực tiếp hái chút quả ớt đưa cho Dương Phi, làm món kia cũng đơn giản, dạy chút liền làm được, để hắn về nhà tự làm. Nhưng là, ai, cậu lắc lắc đầu, thật hận không thể lấy cả cây ớt ra cho Dương Phi xem. Thế nhưng vừa nghĩ tới, bọn họ nói cho hắn, nơi này tuy rằng còn có cây ớt, thế nhưng cũng chỉ có loại nhỏ như ớt đỏ, căn bản cũng không có loại ớt này, liền lập tức đánh bay ý niệm này.
“Muốn, muốn. Ông nội tôi nói, đây chính là món ngon nhất người được ăn, vì vậy mà năm cân cao lương diện liền phiền cậu làm tốt rồi, sau này tôi sẽ từ từ đến lấy.” Dương Phi lúc này liền tự quyết định, để cho Viên Hạo giúp cậu làm thêm chút. Hắn cũng biết, đây là Viên Hạo một mình nghĩ ra, vì vậy mà để Viên Hạo cách một quãng thời gian rán cho hắn một ít, để hắn lấy về cho gia gia, đương nhiên chính hắn cũng có thể ăn nhiều một chút, để cho tên Lý Ích kia ao ước không thôi.
“Được.” Viên Hạo sảng khoái đáp ứng, để An Bình đem vật liệu đều mang vào nhà bếp, mười cân hạt cao lương, đủ cho bọn họ ăn chừng mấy ngày. Đặc biệt khối thịt kia, càng làm cho mọi người cao hứng, lần trước đi ra ngoài, căn bản không dám mua thịt. Viên Hạo nghĩ rằng phải ăn chay một quãng thời gian, nào nghĩ tới Dương Phi lại mang một miếng thịt lớn như vậy, gần như là năm cân, có thể cho bọn họ ăn được mấy lần, trong thời gian này bọn họ cũng thật thèm thịt a.
“Ngày hôm nay ở nhà chúng tôi ăn cơm đi. Cậu chờ một chút, tôi đi làm cơm.” Viên Hạo mời Dương Phi, lần trước đã nói mời cơm bọn họ, lần này người ta mang theo nhiều đồ đến như vậy, thật không nên để hắn đói bụng về nhà.
“Tốt.” Dương Phi chờ chính là câu nói này. Căn bản coi như ánh mắt uy hiếp của An Tâm không tồn tại, còn cố ý xoay mông ngồi ở bên người An Tâm. Ngược lại hắn đã sớm rõ ràng,chỉ cần Viên Hạo nói, An Tâm cùng An Bình căn bản sẽ không phản đối.
Viên Hạo tự mình xuống bếp, tính ra đại đa số thời điểm cũng đều là cậu nấu, bởi vì trù nghệ của An Tâm cùng An Bình đều không tốt. Món gì cũng chỉ có thể luộc, kỳ thực cũng không thể trách bọn họ, nơi này không có nhiều nguyên liệu nấu ăn, ngoại trừ luộc, cũng không còn phương pháp khác làm cơm.
Viên Hạo rán mười mấy cái cao lương cay, đặt trên bàn ăn năm cái, còn lại đều để vào hộp giữ tươi Dương Phi mang tới, để hắn mang về. Cơm trưa rất đơn giản, món ăn duy nhất chỉ làm ớt cao lương, khối thịt kia Viên Hạo cắt hơn nửa cân, cùng với hơn hai cân thổ kim trứng luộc thành một nồi canh, xem như là thêm món ăn cho mọi người, món ăn chính là mỗi người một bao dịch dinh dưỡng, ngay cả chính cậu cũng cầm một bao.
An Tâm cùng An Bình giật mình nhìn Viên Hạo, chỉ thấy cậu đem dịch dinh dưỡng đổ vào bát, lại thêm mấy muôi canh thổ kim trứng, quấy mấy lần, cầm lên nếm thử một miếng, nuốt xuống gật đầu, mùi vị như vậy có thể chấp nhận, canh thịt hòa vào trong dịch dinh dưỡng, so với chỉ ăn dịch dinh dưỡng mà nói, vẫn là mùi vị tốt lắm rồi. Vì vậy mà Viên Hạo không có bài xích dịch dinh dưỡng như trước nữa, bắt đầu chậm rãi ăn, thỉnh thoảng lại gắp một miếng ớt cao lương, ăn được đế rất vui vẻ, giống như là ăn được món rất mỹ vị a.
“Ăn ngon như vậy sao?” Dương Phi có chút không tin hỏi. Đây vẫn là lần đầu tiên có người ăn dịch dinh dưỡng như vậy, mọi người ăn dịch dinh dưỡng, đều là trực tiếp ăn, làm gì có chuyện trộn lẫn vào đồ ăn khác như Viên Hạo. Đồng thời trong trí nhớ của hắn, Viên Hạo thích ăn cơm, lần trước cùng nhau ăn cơm có nghe nói qua.
“Ăn ngon a, các cậu cũng mau ăn đi.” Viên Hạo cười híp mắt xới một thìa to, rất có mùi vị. Kỳ thực không phải là cậu thích ăn, cũng không phải đột nhiên cảm thấy mùi vị của dịch dinh dưỡng biến đổi, chỉ là vì không có tiền a. Vừa nghĩ tới chỉ còn dư lại hơn một ngàn ngân tệ, coi như mỗi ngày ăn dịch dinh dưỡng cũng không được bao nhiêu ngày, cậu liền cảm thấy ăn dịch dinh dưỡng cũng không tồi,cậu dự định sau này giảm bớt số lượng mua cao lương một chút. Dịch dinh dưỡng này, cậu nghĩ sau này mình phải ăn, vẫn là trước tiên thích ứng một chút đi.
Mọi người đều học dáng vẻ của cậu, lấy canh trộn vào dịch dinh dưỡng, quả thực thấy dịch dinh dưỡng ăn ngon hơn nhiều. Kỳ thực Viên Hạo nguyên bản không muốn ăn món này, nhưng Dương Phi ở đây ăn cơm, nếu như làm cơm cao lương, bốn đại nam nhân, một món ăn thì ăn được bao nhiêu, mười cân hạt cao lương còn không phải là ít đi một phần năm. Cậu lại không thể một mình ăn cơm, vì vậy mà cậu cũng theo mọi người ăn dịch dinh dưỡng. Hạt cao lương kia vẫn là nên giữ lại đi, trên tay còn chút tiền, đoán chừng là rất lâu sau mới cần phải đi mua hạt cao lương.
Ăn cơm xong, Dương Phi hài lòng cầm lấy thứ mình muốn, ngoan ngoãn mang về cho gia gia. Lão đầu này, tuổi càng lớn, càng ngày càng tùy hứng, ngày hôm nay nhất định muốn ăn được. Lần này trở lại, có thể đe doạ hắn một chút, để cho hắn tăng tiền tiêu vặt cho mình. Nói đến Dương Phi cái tên này còn rất xui xẻo, không giống Lý Ích có quyền thế trong gia tộc, trên căn bản là nói một không hai. Bởi gì Dương gia gia vẫn nắm giữ quyền thế không buông, Dương Phi thường thường đều bận giống như cẩu, nhưng chỉ nhận được một mức tiền lương không cao, không được chia hoa hồng, không có quyền lợi phân phối món tiền lớn nào, tuy rằng Dương Phi là người thừa kế được chỉ định. đây chủ yếu là bởi vì Dương Phi quá hoa tâm, tình nhân một đống lớn, gia gia mới khống chế hắn như vậy, đều là hi vọng hắn có thể nhanh chóng tìm được bạn đời, kết hôn sinh con, thuận thuận lợi lợi làm quản lí xí nghiệp gia tộc.
Buổi tối khí trời có chút lạnh, Viên Hạo đắp chăn mỏng, lăn lộn qua lại ngủ không được. Nói thật, cậu rất hoài niệm những tháng ngày làm công việc bảo dưỡng, nơi đó ít nhất có cơm ăn a, đến thời đại này nửa năm, thậm chí ngay cả ăn cơm no cũng không được ăn, tiếp tục như vậy, thì làm sao bây giờ?
Tuy rằng từ nhỏ sinh hoạt của cậu rất kém, nhưng cũng không phải chịu đói bụng a, tuy rằng trải qua khổ cực, nhưng vẫn vẫn có cơm ăn. Hiện tại làm cho cậu khó chịu nhất chính là không có cơm tẻ ăn, hơn nữa mẫu lúa nước trong không gian kia, tuy rằng chăm sóc cẩn thận, nhưng rõ ràng không quá hi vọng có thể trổ bông. Xem ra một mùa này, sợ là ăn không nổi mấy bát gạo.
Viên Hạo suy nghĩ vớ vẩn, cũng không biết ngủ lúc nào, trong mộng cậu đang bưng một bất cơm tẻ lớn, ăn đến say sưa ngon lành, một bát một bát ăn hết, nhưng cậu vẫn cảm thấy đói bụng như trước, cái bụng giống như động không đáy ăn thế nào cũng không thể no. Cậu gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, lập tức liền tỉnh lại, mở mắt ra nhìn, chính mình vẫn như cũ ngủ trong phòng. Hóa ra chỉ là một giấc mơ a, Viên Hạo nhìn ngoài cửa sổ, trời đã sáng choang.