Nói xong, cô liền rời đi.
Chiến Vân Kỳ cũng cứ thả Lục Diệp đi.
Đương nhiên cậu ta biết cô là Lục Diệp, nhưng nếu cô nói như vậy, cậu ta cũng lười vạch trần cô.
Dù sao…rất nhanh cô sẽ trở lại.
Nghĩ tới đây, Chiến Vân Kỳ liền trầm giọng phân phó “Đem những thứ kia, dọn dẹp hết cho tôi.”
Động tĩnh trong phòng khách rất nhanh đánh thức bánh bao nhỏ.
Lúc bánh bao nhỏ thức dậy, dụi mắt một cái. Cậu ngắm nhìn bốn phía, nhưng phát hiện Lục Diệp không ở bên cạnh mình.
Mấy ngày nay cùng Lục Diệp ngủ chung, trong lòng bánh bao nhỏ có loại cảm giác ấm áp như có mẹ ở bên cạnh. Nhưng bây giờ, đột nhiên không thấy rồi.
Nghĩ tới đây, bánh bao nhỏ hoảng loạn từ trên giường nhảy xuống, sau đó chân trầm chạy ra ngoài.
Cùng lúc đó, Lục Diệp thành công chạy xuống dưới lầu.
Cô thở phào nhẹ nhõm,
Thật may Chiến Vân Kỳ không có đi xuống cùng.
Hừ, đấu với cô. Bọn họ còn non a.
Có thể bởi vì lúc trước vẫn luôn khẩn trương, lúc này xuống dưới lầu, Lục Diệp cảm thấy có chút nóng.
Cô xé mặt nạ trên mạt mình ra, sau đó phẩy phẩy mặt nạ.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Không nghĩ tới mới đi được một nửa, liền thấy Giang Văn Thăng lái xe đến.
Cả người Lục Diệp cương tại chỗ.
Đến lúc này, cô muốn tránh cũng không được.
Giang Văn Thăng thấy cô, vội vàng xuống xe. Anh ta đi nhanh đến trước mặt Lục Diệp, mặt ân cần kéo tay Lục Diệp “Diệp Tử, quá tốt. Hôm nay anh mốn hẹn em ra ngoài ăn điểm tâm, lúc tới còn nghĩ, có thể em chưa thức dậy. Em nói, cái này có phải gọi là thần giao cách cảm.
“Văn Thăng, không nghĩ tới chúng ta ở chung nhiều năm rồi, vẫn ăn ý như vậy.”
Lục Diệp giả bộ cười, nhưng hai tay từ trong tay Giang Văn Thăng rút ra.
“Đúng rồi, Diệp Tử, chuyện hôm qua em suy nghĩ thế nào?”
Giang Văn Thăng cực lỳ tự nhiên nhận lấy túi trong tay Lụ Diệp, sau đó kéo cô đi lên xe anh ta.
Lục Diệp xoa xoa đầu mình nói “Văn Thăng, hình như tôi thức dậy quá sớm.. Bây giờ cảm thấy rất đau đầu, Nếu không một mình anh đi ăn điểm tâm trước, chúng ta nói chuyện này sau?”
Để cô đi theo Giang Văn Thăng, không bằng cô đi nhà Chiến Đình Kiêu.
Mặc dù áp lực rất lướn, nhưng cũng tốt hơn so với Giang Văn Thăng.
“Em khó chịu chỗ nào. Nếu không thoải mái, sao anh có thể để em một mình đi ăn. Diệp Tử, bây giờ anh lập tức đưa em đi bệnh viện,”
“Không cần.” Lục Diệp vội vàng giơ tay lên, chặn Giang Văn Thăng đang đến gần “Văn Thăng anh bận rộn như vậy, sao tôi có thể để anh đưa tôi đi bệnh viện chứ?”
“Vì em, anh không bận chút nào.”
Ói