Mặc dù được sủng ái là chuyện tốt, nhưng cũng dễ bị người ta ghen ghét, tuy rằng bà năm không muốn tranh giành với người khác nhưng cũng không tránh được việc người ta tìm cớ hại.
Đầu tiên là phòng ở bỗng dưng cháy, sau đó lại bị phong hàn, nằm trên giường không dậy nổi, uống thuốc châm cứu không ngừng. Hồng Tụ cẩn thận nhớ lại một lúc lại nói tiếp: “Thực ra ngày đó cũng không có gì đặc biệt, ăn tối xong em và tiểu thư cùng đi thăm bà năm.”
“Đi thăm bà năm?” Mộc Vãn biết cô không coi ai ra gì, sẽ không đi lấy lòng ai, lại không tuân theo quy củ, ngoại trừ Lăng Thận Hành, những người khác ở trong mắt cô chỉ là vật trang trí, ngay cả chuyện theo lệ phải chào hỏi cũng phải xem tâm trạng.
Một người như vậy thì làm gì có chuyện vô duyên vô cớ đi thăm bà năm?
Hồng Tụ nói: “Thật ra tiểu thư cũng không muốn đi, nhưng nghe người ta nói trong vườn của bà năm có nhiều đinh hương, tiểu thư muốn lấy một ít về làm túi thơm cho Thiếu soái, có người nói Thiếu soái đi hành quân thường bị muỗi cắn rất khổ, túi thơm này có thể đuổi cô trùng.”
Ký ức về chuyện này khá hỗn loạn, có lẽ chủ nhân thân thể này lúc đó không để tâm, chủ yếu là không nghĩ mình đã tạo cơ hội cho người khác.
“Ai nói trong vườn của bà năm có đinh hương?”
“Là nha hoàn của bà hai.”
Mộc Vãn cẩn thận nhớ lại chuyện khi đó kết hợp lại, lúc đó cô đã biết bà hai và Lưu phó quan lén lút qua lại với nhau, nếu bà hai muốn loại bỏ bà năm đang được cưng chiều đồng thời đổ tội cho cô, đây có thể xem là âm mưu một mũi tên trúng hai con chim.
Bà hai bình thường khúm núm, thấy ai cũng muốn nịnh bợ, nhìn dáng vẻ nhút nhát đó, bà ta có thể làm chuyện này ư?
“Em và tiểu thư đi đến sau biệt uyển của bà năm, chị đưa cho bà năm một lọ nước hoa, sau đó đòi bà năm đinh hương, bà năm sức yếu, để em và tiểu thư cùng đi hái, lúc chúng ta còn đang ở vườn sau, bỗng nghe thấy tiếng nha hoàn của bà năm là Tử Tuyết hét to. Chúng ta vào phòng, bà năm nằm trên giường, thất khiếu chảy máu, đã tắt thở. Cũng không lâu sau Đốc quân và lão phu nhân còn có người trong sân đều chạy đến, Tử Tuyết nói bà năm vốn còn khỏe mạnh, nhìn thấy nước hoa tiểu thư đưa cho thì vô cùng thích, lấy một ít lên cổ tay, kết quả… Kết quả là có độc.”
Hồng Tụ nói đến đây, chuyện sau đó Mộc Vãn cũng nhớ ra rồi.
Đốc quân nổi trận lôi đình, kêu người đi kiểm tra lọ nước hoa, kết quả là bên trong đó chứa kịch độc, tiếp xúc với da không lâu là có thể dẫn đến chết người.
Nước hoa là do Mộc Vãn đưa, lúc đó ở cùng bà năm chỉ có cô và Hồng Tụ, muốn nói với mọi người cô không hạ độc, sợ rằng chẳng ai tin.
Trong cơn giận dữ Đốc quân muốn giam cô lại, vẫn là Hồng Tụ thấy tình hình không ổn, chủ động gánh mọi tội danh, cố ấy nói do rất thích một viên cẩm thạch, nhất thời nổi lòng tham, muốn lén lấy đi không ngờ lại bị bà năm phát hiện, sợ bà năm sẽ nói chuyện này ra mới lén lút cho độc vào lọ nước hoa, chuyện này Mộc Vãn không biết gì hết.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Những lời này phải nói là có trăm ngàn chỗ hở, nhưng lão phu nhân rất bình tĩnh, gọi Đốc quân vào phòng bên, lúc đó chiến sự quyết liệt, quân lương căng thẳng, mà kinh tế của Lăng gia lại dựa vào Mộc gia, bây giờ không thể đắc tội với Mộc gia, bằng không sẽ bị thất bại.
Tuy rằng Đốc quân không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở coi Mộc Vãn vô tội, Hồng Tụ mang tội cứ vậy mà bị giam trong nhà lao, chờ ngày xử bắn, cũng may Hồng Tụ mạng lớn, phương Bắc đột nhiên có chiến sự, Đốc quân phải đi mấy tháng, không có thời gian nhớ đến chuyện này, cô ấy may mắn sống thêm trăm ngày nữa.