Editor: May
Theo danh khí Thẩm Vi Nhân càng lúc càng lớn, đứng vững vàng gót chân ở giới giải trí, Thẩm Vi Nhân vì đại diện phát ngôn loại nước hoa này cũng vẫn luôn kéo dài đến nay.
Trên tạp chí bát quái năm đó viết lời nói chuẩn xác về tư tình của Lục Bắc Xuyên và Thẩm Vi Nhân, cặn kẽ như có chuyện lạ, thật là miêu tả một phen tình yêu hào môn say đắm kinh thiên địa khiếp quỷ thần.
Diệp Trăn nhìn những chuyện xưa cảm động lòng người đó, thật là có chút động dung.
Cô buông tạp chí, “Chuyện quá khứ đều đã qua, nhắc lại cũng không có ý tứ.”
“Đúng, chuyện quá khứ là đã qua, nhưng em ngẫm lại, hiện tại đại diện phát ngôn nước hoa này vẫn là Thẩm Vi Nhân, chỉ cần có đại diện phát ngôn này, mặc kệ chuyện cũ qua đi bao lâu, đều sẽ bị người lấy ra, những người đó đâu cần biết chân tướng, em cho rằng bọn họ thật sự để ý ai mới là chân ái của Lục Bắc Xuyên, ai mới là tiểu tam sao? Bọn họ để ý, tin tưởng, chỉ là thứ chính mình nguyện ý để ý, nguyện ý tin tưởng thôi.”
Lời này nói có chút đạo lý.
“Cho nên?”
“Cho nên em nên đi tìm Lục Bắc Xuyên, kêu anh ta mau chóng giải trừ hợp đồng với Thẩm Vi Nhân, nhưng chị cũng giúp em tra qua, cuối tháng sau hợp đồng của Thẩm Vi Nhân đến kỳ, hiện tại người đại diện của cô ta hẳn là ở công ty nói hợp đồng đại diện phát ngôn tiếp theo,” Diệp Tình nói nhiều như vậy, rốt cuộc nói ra mục đích của mình, tận tình khuyên bảo: “Trăn Trăn, mặc kệ lúc trước giữa chúng ta có chuyện gì, có hiểu lầm gì, tóm lại chúng ta là chị em ruột, lúc trước là chị hồ đồ, nhưng hiện tại em nên thấy rõ ràng, ngoại trừ người thân của mình, em còn có thể trông cậy vào ai có thể giúp em, chị là chị ruột của em, chị hố ai cũng sẽ không hố em.”
Xem tin tức lúc trước, cảm xúc của Diệp Trăn thật đúng là không hề dao động, đều là quá khứ, cho dù là thật sự lại như thế nào?
Lục Bắc Xuyên có Thẩm Vi Nhân, cô còn có Lâm Trạm, ai cũng không có tư cách nói ai, quan trọng là hiện tại, là tương lai.
Làm Diệp Trăn không quá thoải mái, là hiện tại tạp chí báo nhỏ và trên diễn đàn truyền lưu cô là tiểu tam chen chân vào tình cảm giữa hai người kia.
Cái nồi tiểu tam này, cô không tính toán gánh.
Nồi là của ai, vậy để người đó gánh, đừng nghĩ ném loạn.
“Sau đó thì sao?”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Diệp Tình dừng một chút, “Lúc trước là chị không tốt, là chị nhất thời hồ đồ, chị biết em có hiểu lầm với chị, nhưng chị hy vọng từ hôm nay trở đi em có thể nhìn thấy chị chân chính, chị biết chuyện này khiến em thực phiền lòng, nhưng chị không thể không tới nhắc nhở em, nhìn em bị người mắng lòng chị cũng không chịu nổi, nếu có thể làm sáng tỏ liền mau chóng làm sáng tỏ đi, đại diện phát ngôn giữa Lục thị và Thẩm Vi Nhân, em vẫn là chủ động nói một câu với Lục Bắc Xuyên, hiện tại hai người đều đã có con, chuyện gì cũng phải lo lắng suy xét cho đứa bé nhiều một chút, có thể phủi sạch quan hệ là không còn gì tốt hơn.”
“Được rồi, chị muốn nói chính là những lời này, chính em ngẫm lại đi, chị đi trước.”
Diệp Tình không có thu hồi những tư liệu đó, xách túi rời đi nhà họ Lục dưới sự chỉ dẫn của người hầu.
Cô ta tin tưởng chính mình ám chỉ đủ rõ ràng, Diệp Trăn hẳn là hiểu rõ ý của mình.
Editor: May
Bởi vì anh lên án hoàn toàn có lý, Điền Kỳ Kỳ chợt cảm giác đuối lý, khuôn mặt nhỏ đỏ lên thành một mảnh ngượng ngùng, lực bá đạo phần cưỡng từ đoạt lí vừa rồi cũng ủ rủ xuống, lập tức trở lại thần thái cô gái nhỏ, dung nhan xinh đẹp, nhu tình xước thái, lời nói mị hoặc. Trong lòng lại càng thêm khiếp đảm, người đàn ông này quá lợi hại, cô hoàn toàn không phải đối thủ của anh. Chỉ vài lời nói, anh liền có thể lợi dụng đầy đủ nhược điểm của cô làm cô cứng họng thất sắc, nếu có một ngày nhược điểm của mình thật sự rơi xuống trên tay anh, không biết anh sẽ dùng biện pháp gì tới trừng trị mình.
Một bộ dáng thụ giáo kia của Điền Kỳ Kỳ cũng làm Lâm Dật nhẹ nhàng thở ra, không biết vì sao, bộ dáng tức giận hò hét và xụ mặt với anh của Điền Kỳ Kỳ làm anh thực khó chịu. Vừa lúc Điền Bảo Bảo đi ra từ phòng bếp, “Chú Lâm, nguyên liệu nấu ăn trong nhà không đủ, cháu làm một chén mì, chú tạm chấp nhận ăn đi.”
Điền Bảo Bảo vừa dứt lời, tiếp đến là một trận mùi hương mê người tiến vào hơi thở, quả nhiên dụ dỗ cảm giác đói bụng kia lên.
Lâm Dật vừa từ trong cặp công văn móc ra một phần văn kiện đưa cho Điền Kỳ Kỳ, vừa ưu nhã đứng dậy đi tới bên bàn ăn, chuẩn bị bắt đầu hưởng dụng bữa tối.
Điền Kỳ Kỳ hoài nghi tiếp nhận văn kiện nhìn nhìn, giây tiếp theo biểu tình liền từ rối rắm mới vừa rồi biến thành kinh ngạc cảm thán, hoài nghi, cuối cùng là chấn động, không nghĩ tới động tác của anh nhanh như vậy, chỉ trong mấy ngày liền bắt lấy case này. Phải biết rằng đây chính là hạng mục các công ty lớn toàn cầu đều đang tranh thủ. Có thể ở trên hôn lễ thế kỷ của vương thất triển lãm nhãn hiệu của mình, không thể nghi ngờ có thể tăng lên toàn diện lực ảnh hưởng của nhãn hiệu.
Lén giương mắt liếc nhìn Lâm Dật một cái, anh đang ăn mì nước Điền Bảo Bảo làm cho anh, nhìn anh ăn đến vui vẻ như vậy. Khó có thể tưởng tượng được người thường xuyên ra vào khách sạn năm sao, nhà hàng cao cấp như anh lại không bắt bẻ chút nào, trên mặt tuấn dật toàn là thỏa mãn. Hừ, nếu biết đây là cơm tối mà con trai ruột của anh làm cho anh, nói không chừng anh sẽ cao hứng đến tận trời đi. Nghĩ đến đây, mặt Điền Kỳ Kỳ lại âm trầm xuống.
Bạch Nhất lúc này chẳng dám động đậy, để yên cho anh ôm, nhìn gương mặt khó chịu gần sát bên Bạch Phong thích thú tiến tới hôn nhẹ lên má cậu. Bạch Nhất giật mình liền mặc kệ tất cả đẩy ai kia ra sau đó chạy nhanh vào nhà tắm.
Hai người đều không ngờ việc xấu hổ này lại để cho một đứa bé ba tuổi nhìn thấy.
____________________________________________
Tô Mặc nhìn Senny tức giận từ ngoài đi vào, cô lên tiếng hỏi “Sao vậy?”.
Senny nóng nảy nói “Hoàng Tôn đúng là một lão cáo già, ông ta muốn tôi giao cô cho ông ta, người của ông ta đang đợi ngoài cổng”.
Tô Mặc im lặng một sau đó nói “Chuẩn bị đi, tôi sẽ đến chỗ của ông ta”.
Senny lặp tức ngăn cản “Không được, lão ta chắc chắn sẽ không để yên cho cô”.
“Yên tâm đi, còn chưa đạt được mục đích thì lão ta sẽ không đụng vào tôi đâu”.
Senny suy nghĩ một chút rồi nói “Vậy có cần hỏi ý kiến của Nam lão đại không?”.
Tô Mặc lắc đầu “Không cần, anh ấy chắc chắn không đồng ý, cứ để Hoàng Tôn tự báo tới là được”.
“Vậy cô nhất định phải cẩn thận”.
“Được”.
Tô Mặc bị trói cả tay chân được Senny đưa lên xe, Senny cũng có ý muốn đi theo, cô muốn ở cạnh để giúp Tô Mặc đề phòng trường hợp bất trắc, nhưng chưa kịp bước bên đã bị người bên cạnh ngăn lại.
Senny cau mày “Làm gì?”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Người kia nói “Xin lỗi tân bộ trưởng, bộ trưởng Hoàng có nói việc cần ngày giúp đỡ đã xong, chuyện còn lại cứ để ông ấy giải quyết”.
Senny cũng không thể làm lớn chuyện, chỉ đành buông tay để bọn họ đưa Tô Mặc đi.
___________________________________________
Hai mắt Tô Mặc bị vải đen che lại, sự tối tăm khiến cho các giác quan khác nhạy cảm hơn bao giờ hết. Cô cảm giác được những ánh mắt đê tiện săm soi vào cơ thể mình, điều này khiến Tô Mặc cảm thấy ghê tởm, dạ dày như muốn trào lên.
Cảm giác của Tô Mặc đúng là không sai, một bông hoa xinh đẹp rơi vào một nơi đầy nam nhân thì không thể nào không gây ra sự chú ý được.
“Người phụ nữ của Nam Thiệu Hàn đúng là không thể chê vào đâu được” một tên trên xe nói.
Mấy kẻ khác cũng bắt đầu không kiên dè, những lời nói bẩn thiểu vang đầy trong xe.
“Dáng người như này thì trên giường chắc chắn sẽ như vào cõi tiên mất haha”.
“Vậy sao, tôi cũng muốn thử cảm giác này một lần mới được” tên này nói rồi đưa tay muốn chạm vào người Tô Mặc.
Thuộc hạ thân cận của Hoàng Tôn lúc này mới lên tiếng “Dừng tay, coi chừng lão Hoàng lấy cái mạng chó của ngươi”.
Người kia nghe vậy liền rụt tay tại, tên thuộc hạ liền nói tiếp “Lần này làm cho tốt, tiêu diệt được Nam Thiệu Hàn rồi thì người muốn làm bao lần chả được”.
“Phải, phải haha”.
Tô Mặc thật sự muốn bật lại để rời khỏi nơi này nhưng vì đại cục, cô nhất định phải cố gắng, về kẻ này thì tới lúc đó một tên cũng đừng hòng trốn thoát.
____________________________________________
Senny không hoàn toàn giữ lời hứa, Tô Mặc vừa rời đi không bao lâu thì cô đã liên lạc đã với Nam Thiệu Hàn.
Nam Thiệu Nàm nhìn màn hình lớn, không phải là gương mặt mình mong muốn, hắn cau mày hỏi “Tô Mặc đâu?”.
“Khụ, chuyện đó, kế hoạch có một chút xíu thay đổi nên Tô Mặc hiện tại không ở chỗ của tôi”.
“Không ở chỗ cô?”.
Senny khó khăn nói “Ừm, hiện tại,…chắc là gần đến chỗ của Hoàng Tôn đi”.
Nam Thiệu Hàn bật dậy gầm lên “Cô dám đưa em ấy đến chỗ lão ta”.
Senny thở dài “Là cô ấy nhất quyết muốn đi, tôi không ngăn cản được, anh cũng biết thực lực của cô ấy mà, tôi sao có thể đấu lại chứ”.
“Gửi vị trí cho tôi”.
Senny lắc đầu “người đã đi, anh đến chỗ tôi cũng vô dụng, chỉ có thể đợi Hoàng Tôn liên lạc”.
Nam Thiệu Hàn bực tức nắm lấy gạt tàn quăng vào tưởng, Senny liền hoảng hồn ngắt liên lạc, cô chưa thấy người đàn ông nào tức giận đến đáng sợ như vậy. Không biết sao Tô Mặc lại có thể ở bên anh ta lâu như vậy được nữa, cũng không bị doạ cho sợ chết khiếp sao.
“Bạch Phong, cho người tìm, lục soát tất cả mọi nơi cho tôi” Nam Thiệu Hàn tức giận lên tiếng.
Chỉ cần là chuyện dính đến Tô Mặc thì chủ nhân liền không giữ được tĩnh táo mà, Bạch Phong lên tiếng ngăn cản “Chủ nhân, nước Pháp rất lớn, nếu chúng ta cho người đi tìm, không những không được gì, còn làm tiêu tốn không ít sức lực, hơn nữa năng lực của chủ mẫu ngài cũng đã biết, cô ấy sẽ không tự đưa mình vào đường cùng. Chúng ta nên chờ đợi tin tức từ chủ mẫu thì hơn”.
Bạch Nhất bên cạnh trợn mắt, không ngờ trong lúc chủ nhân tức giận như vậy mà Bạch Phong còn có thể lên tiếng từ chối mệnh lệnh. Nếu là anh thì đã râm rắp nghe theo rồi.
CHƯƠNG 102
Sau đó, Tiêu Chính Thịnh chính thức cho hai mẹ con Kiều Nhã thân phận mới, Bắc Khởi Hiên cũng được giới thiệu với công chúng. Ngoại hình anh tuấn và ngập tràn khí khái đàn ông, tác phong làm việc giỏi giang và quả quyết, các thành tích khi quản lý chi nhánh công ty dần dần có lãi cũng khiến cho những việc anh ta làm phủ khắp trên các trang báo lớn về tài chính kinh tế. Anh trở thành trợ tá đắc lực của Tiêu Chính Thịnh, bởi vì anh mà tương lai của Tiêu thị cũng trở thành bí ẩn.
Dù Tiêu Chính Thịnh xuất hiện trong những trường hợp quan trọng nào đi nữa cũng dẫn anh và Kiều Nhã cùng đi, xuất hiện với hình tượng một nhà ba người vô cùng ấm áp. Mà Tiêu Mặc Ngôn thì lại bị công chúng lãng quên.
Khí trời chuyển lạnh, hoa đào ở sau vườn nhà họ Tiêu từ từ héo úa, ngẩng đầu nhìn hoa rụng lả tả cũng không địch lại thời tiết tang thương.
Lúc Bảo Ngọc đi tới, cô ngước mắt thấy Tiêu Mặc Ngôn, anh vẫn mặc mỏng manh như trước, đứng dưới cây hoa đào, cánh hoa như mưa bay lất phất, có mấy cánh hoa rơi trên đầu vai anh, quyến rũ đượm tình, phong thái đẹp xinh.
Tiêu Mặc Ngôn vẫn quen một mình đờ đẫn, bốn phía là những bức tường cao như kéo dài vô tận.
Mỗi đóa hoa là một thế giới, một ngọn cỏ là một thiên đường, đó là sự im lặng mà người ngoài khó lòng chạm được.
Bảo Ngọc nhẹ nhàng đi tới, nghe thấy tiếng bước chân của cô, anh xoay người, đôi mắt trong suốt như dòng suối nhỏ róc rách dịu dàng chảy trôi, làm say đắm lòng người.
“Lại đây.” Anh nhẹ giọng nói, bông hoa đào còn nguyên vẹn duy nhất được anh cầm trong tay, cài vào tóc mai của cô.
Hoa đẹp, người xinh, lại càng thêm ba phần tư sắc.
Anh yêu thương đưa tay vuốt v e, bên môi nở nụ cười như có như không, vẫn cái vẻ mị hoặc đến nỗi khiến người ta nín thở.
“Rất đẹp.”
Bảo Ngọc bật cười một tiếng: “Hoa đẹp? Hay em đẹp?”
Anh không hề do dự, thật lòng đáp: “Em đẹp.”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Con gái thích chưng diện, tai cũng kén thứ nghe, Bảo Ngọc không phải là ngoại lệ, có người khen mình cô cũng thấy lâng lâng, cô cười đùa: “Tiêu thiếu gia, anh tinh mắt thật.”
Cô kéo anh ngồi dưới tàng cây, ngẩng đầu nhìn mưa hoa đào giữa trời.
Bảo Ngọc đột nhiên mở miệng: “Tiêu Mặc Ngôn, nếu như anh không thích tranh, không thích để ý đến những người kia, vậy chúng ta không cần quan tâm tới.”
Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé. Link tải nhé các bạn
Tiêu Mặc Ngôn nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng hơn, m ơn trớn trên từng tấc da thịt trên mặt cô: “Tranh, còn phải xem là vì ai.”
Bảo Ngọc quay đầu, đón nhận ánh mắt của anh: “Anh là… ” Vì em?
Câu nói kế tiếp cô vẫn không thể thốt thành lời.
“Chỉ cần một lý do thôi.” Tiêu Mặc Ngôn nhìn cô chăm chú, thấp giọng nỉ non, ánh mắt hơi nóng rực, anh nâng gò má của cô lên, yêu thích không muốn buông tay, trong lòng lại nghĩ, cúi đầu muốn hôn cô.
Bảo Ngọc đã phòng bị từ sớm, cô đưa tay giữ lấy gương mặt tuấn tú của người kia, tiếp tục đề tài vừa rồi, kiên nhẫn giải thích: “Tiêu Mặc Ngôn, em không muốn áp đặt suy nghĩ của em cho anh. Thật ra chỉ cần anh cảm thấy thoải mái vui vẻ là được rồi. Tài sản Tiêu thị gì đó, người nào muốn cướp thì cứ cướp đi.”
Những ngày qua, người ta đưa tin làm cho Bảo Ngọc rất buồn rầu, từ lớn đến nhỏ đều là Bắc Khởi Hiên, ngay cả Vy Hiên cũng gọi điện thoại tới, nói mình muốn phỏng vấn Bắc Khởi Hiên. Cô ấy nói, giờ Bắc Khởi Hiên đang là người nổi tiếng, được ưu ái.
Vừa sải bước ra!Oanh!Liệt Dương diệu thế!Diệp Vân lấy vạn vật chi hỏa, chính thức bước vào Vạn Vật cảnh đệ nhất trọng!Mà một thương này, cũng là đi tới hai đại Thú Hoàng trước mặt!”Hừ! Lại là một chiêu này!” Hoang Mạc Tử Thần đi đón đỡ một thương này.Kết quả, vũ khí của hắn cùng Liệt Dương va chạm trong nháy mắt!”Cái gì?” Hoang Mạc Tử Thần biểu lộ đại biến.Một thương này uy lực, làm sao đề cao nhiều như vậy?”Ngăn trở! Ngăn trở! Ta nhất định có thể. . .”Hoang Mạc Tử Thần chuẩn bị dùng hết toàn lực đi ngăn trở một thương này, kết quả. . .Cờ-rắc!Trường thương thế như chẻ tre! Phá hủy Hoang Mạc Tử Thần hết thảy phòng ngự!”Ngăn không được! Vì cái gì? Vì cái gì ta hoàn toàn ngăn không được một thương này?”Hoang Mạc Tử Thần mộng! Rõ ràng trước đó một thương này không tính là gì, làm sao hiện tại mạnh tới mức này rồi?
“Chết!” Diệp Vân lúc này hét lớn lên tiếng!Oanh!Một thương!Hoang Mạc Tử Thần bị oanh nát nửa người!”Cái gì! ?” Một bên Tinh Dị trực tiếp giật mình kêu lên!Chuyện gì xảy ra? Diệp Vân thương pháp, làm sao đột nhiên mạnh như vậy?”Vạn Vật cảnh. . . Cái này hỗn đản Nhân tộc, đạt tới Vạn Vật cảnh.” Hoang Mạc Tử Thần còn sót lại nửa người.Hắn lấy vạn vật chi lực chữa trị chính mình đồng thời, căn dặn Tinh Dị.”Cẩn thận, hắn cũng không phải trước kia hắn.””Cái gì? Hắn Vạn Vật cảnh rồi?” Tinh Dị nhìn về phía Diệp Vân, lần này, hắn có chút hoảng sợ!Bởi vì hắn nghĩ đến, lúc trước hắn cùng Diệp Vân lần thứ nhất gặp mặt, Diệp Vân đối với hắn nói.【 nếu như ta là Vạn Vật cảnh, ngươi đã chết! 】”Làm sao? Cả đám đều như thế hoảng sợ nhìn ta, không dám lên sao?” Diệp Vân cầm thương mà đứng.Hắn giờ phút này, mười phần tự tin, hai cái Thú Hoàng đã không đủ gây sợ!… … … … . .
Tại căn cứ thành phố bên trong, mọi người đều thấy được Diệp Vân một thương đánh nát Hoang Mạc Tử Thần nửa người.”Tình huống như thế nào?” Đám võ giả đều là sững sờ.Xảy ra chuyện gì? Làm sao trước một khắc bị áp chế Diệp Vân, đột nhiên bạo phát, chiếm cứ ưu thế?”Chẳng lẽ nói?” Nhạc Võ Ứng nhìn lấy video, trong lòng không khỏi có một chút suy đoán.”Vạn Vật cảnh. . .” Hữu Mãnh ở một bên khẳng định Nhạc Võ Ứng suy đoán.”Diệp quán trưởng hắn. . . Vạn Vật cảnh!””Thật Vạn Vật cảnh.” Nhạc Võ Ứng biểu lộ có chút phức tạp.Hắn là nhìn tận mắt Diệp Vân từng bước một, chậm rãi quật khởi.”Không nghĩ tới, ta còn không có Tiên Thiên, hắn thì Vạn Vật cảnh. . .””Ngươi hẳn là cũng không kém là bao nhiêu đi?” Hữu Mãnh ở một bên hiếu kỳ nhìn về phía Nhạc Võ Ứng.
“Ừm, gần nhất có chút bận bịu, không sao cả chuyển đổi Tiên Thiên Linh Khí.” Nhạc Võ Ứng đáp lại.”Nếu như chuyên tâm chuyển đổi, một tháng không đến, ta cũng có thể Tiên Thiên.””Cái kia cũng không xê xích gì nhiều.” Hữu Mãnh nhẹ gật đầu.Nhạc Võ Ứng tốt xấu là thương pháp Tông Sư, thành vi Tiên Thiên không có độ khó khăn.”Diệp quán trưởng có thể ở thời điểm này đột phá làm Vạn Vật cảnh, thật sự là ta Nhân tộc chuyện may mắn.” Có những võ giả khác ở một bên cảm khái.”Đối mặt hai đại Thú Hoàng, Diệp quán trưởng lại không đột phá, chỉ sợ Nam Hạ căn cứ thành phố thì nguy hiểm!””Đúng vậy a, chúng ta Nhân tộc vận khí là thật tốt!” Một vị khác võ giả phụ họa.Bọn họ nhưng lại không biết, Diệp Vân đột phá cùng vận khí không quan hệ, chỉ là đơn thuần. . .Tích lũy đầy đủ sâu!”Quá tốt rồi, ở thời điểm này đột phá.” Lâm Diệu Tình cũng là hơi có vẻ kích động nắm nắm đấm.”Diệp Vân, ta liền biết ngươi làm được! Lần này, Thú tộc có thể phải xong đời!”Nàng là rõ ràng nhất, Diệp Vân Sinh Mệnh Nguyên Điển đại thành, thực lực viễn siêu cùng giai Vạn Vật cảnh!Như thế, Diệp Vân đột phá đến Vạn Vật cảnh, hoàn toàn có thể đem Lam Tinh phía trên tất cả Thú Hoàng toàn bộ thanh lý!Thú tộc thời đại, kết thúc!… … … … … .Tại thượng kinh căn cứ thành phố bên ngoài.Lâm Thiên Chi bị Thú tộc ba cái Thú Hoàng liên thủ, vây ở một chỗ đại trận bên trong.”Các ngươi còn có thể duy trì bao lâu? Trận pháp này tiêu hao năng lượng cũng không ít a?” Lâm Thiên Chi đối tam đại Thú Hoàng nói ra.”Tiêu hao là không ít, nhưng vây khốn ngươi, đầy đủ.” Hải Lạc Thú Hoàng chỉ là cười.”Vây khốn ta, cũng vô dụng thôi, các ngươi lại không giết chết được ta.” Lâm Thiên Chi biểu lộ tùy ý.Tựa hồ, cũng không thèm để ý mình bị khốn.”Có tác dụng hay không, đến lúc đó liền biết.” Hải Lạc Thú Hoàng vẫn như cũ mặt mỉm cười.Đột nhiên!Lâm Thiên Chi truyền tin thiết bị nhận được tin tức.”Ừm? Ha ha ha ha!” Lâm Thiên Chi chỉ là mắt nhìn tin tức, liền cười ha hả.”Tốt! Tốt! Tốt! Ba vị Thú Hoàng a, các ngươi khổ tâm tích lự tính kế nhiều như vậy, cuối cùng chỉ là lấy giỏ trúc mà múc nước công dã tràng!Ha ha ha ha!””Ừm?” Ba cái Thú Hoàng nhìn lấy Lâm Thiên Chi nét mặt bây giờ, đều là sững sờ.Lâm Thiên Chi vì cái gì cao hứng như vậy?Có ý tứ gì?”Nếu như không có Diệp Vân, ta thật không dám nghĩ a, không dám nghĩ!” Lâm Thiên Chi lắc đầu.”Còn tốt, các ngươi tất cả tính kế, đều bị Diệp Vân một người phá giải! Ha ha ha ha!Diệp Vân, mới là Nhân tộc chân chính cứu thế chủ, đại anh hùng a!””Diệp Vân thế nào?” Hải Lạc Thú Hoàng bất an trong lòng càng nặng! Hắn vội vàng liên lạc hai vị khác Thú Hoàng.Trong nháy mắt, Hải Lạc biểu lộ đại biến!”Thế nào?” Hải Lạc bên cạnh hai vị Thú Hoàng gấp gáp hỏi hỏi.”Diệp Vân hắn. . . Đột phá Vạn Vật cảnh.” Hải Lạc Thú Hoàng biểu lộ ngưng trọng.”Hoang Mạc Tử Thần cùng Tinh Dị, hai người bọn họ đều đánh không lại Diệp Vân, đồng thời khả năng tùy thời bỏ mình!””Cái gì? !” Còn lại Thú Hoàng đều trợn tròn mắt.”Điều đó không có khả năng! Diệp Vân làm sao sẽ mạnh như vậy?””Ai. . .” Hải Lạc Thú Hoàng lúc này thở dài, biểu lộ phức tạp.Bọn họ tất cả tính kế, thật đúng là liền bị Diệp Vân một người hủy!Vốn là, bọn họ muốn vây giết Lâm Thiên Chi, sau đó hủy diệt cái khác căn cứ thành phố, kết quả Diệp Vân hoành không xuất thế!Như thế, bọn họ không thể không phân ra hai cái Thú Hoàng đối phó Diệp Vân.Ở thời điểm này, bọn họ còn tự tin hai cái Thú Hoàng liên thủ, đủ để giết chết Diệp Vân!Vạn vạn không nghĩ đến. . . Diệp Vân ở thời điểm này đột phá, triệt để vỡ vụn kế hoạch của bọn hắn!”Lâm Thiên Chi, chúng ta thua.” Hải Lạc Thú Hoàng ở thời điểm này nhìn về phía Lâm Thiên Chi.”Có điều, chúng ta không có bại cho ngươi, mà chính là bại bởi Diệp Vân.Ai có thể nghĩ tới, cái này danh bất kinh truyền tiểu tử. . . Sẽ nhất phi trùng thiên.””Ha ha ha ha, ta cũng không nghĩ ra a.” Lâm Thiên Chi cười to lên.”Đánh chết ta, ta trước đó đều không nghĩ tới, Diệp Vân có thể cường đại đến loại tình trạng này!”Giờ phút này, Lâm Thiên Chi cũng có chút nghĩ mà sợ!Lúc trước hắn coi là Diệp Vân giá trị không bằng một cái Thú Hoàng, hiện tại xem ra, là mình sai! Sai quá bất hợp lí!”Mấy người các ngươi, còn muốn chờ đợi ở đây sao? Các ngươi nếu như nguyện ý, ta ngã cũng không để ý.” Lâm Thiên Chi đột nhiên cười quái dị một tiếng.”Dù sao, đợi tiếp nữa, Diệp Vân có thể đem bọn ngươi Thú Hoàng, toàn bộ giết chết! Ta có thể nhận được tin tức.Hoang Mạc Tử Thần đều phải chết, các ngươi, làm sao bây giờ?”