Thật là một hình ảnh cha con tình nghĩa sâu nặng mà. Tiêu Lâm Na đang đứng bên cạnh, sắc mặt của cô ta thoáng chốc đã trở nên âm u, nếu chuyện này cũng xảy ra với mình thì liệu cha có nhanh chóng tha thứ được đến như vậy hay không? Trời ơi, thật không biết mình có ý nghĩa gì trong lòng của cha không nữa. Tay cô ta nắm chặt thành nắm đấm, cố gắng kiềm chế tức giận trong lòng. Tiêu Lâm Na nhanh chóng lấy lại bộ mặt tươi cười, sau đó dùng giọng thăm dò thử hỏi: “Cha, cha không trách em ấy nữa hay sao?”
“Giận… Nhưng sự việc cũng đã xảy ra rồi, cho dù đánh chết Khả Nghiên thì cũng không thay đổi được gì. Đến lúc đó cứ bảo Khả Nghiên đem đứa bé bỏ đi là được…”
“Cái gì.” – Nghe cha mình nói lời này, Khả Nghiên chưa kịp phản ứng thì Tiêu Lâm Na lại vô cùng khiếp sợ.
“Làm sao vậy? Lâm Na?”
Làm sao lại như vậy? Phải biết rằng, đứa trẻ mà con bé chết tiệt này đang mang chính là cháu đích tôn của Hình gia, tương lai nó nhất định sẽ kế thừa di sản, một vận mệnh tốt như vậy lại nằm trong bụng con nhỏ chết tiệt này, nhưng nếu cứ như vậy mà bỏ đi, không phải là quá đáng tiếc hay sao? Đây chính là suy nghĩ trong lòng của Tiêu Lâm Na, cô ta đương nhiên không dám nói ra: “Cha… không có gì, con chỉ là cảm thấy… tốt xấu gì trong bụng của em gái cũng là một sinh mạng, nếu chúng ta cứ như vậy bỏ đi không phải là hành động tàn nhẫn hay sao?”
“Lâm Na, con không phải đang muốn bảo con bé sinh đứa bé này ra rồi nuôi lớn đó chứ?”
“Cha. Cha nghe con nói hết đã. Con nhớ rõ năm ấy khi con năm tuổi, cha đã đem em gái về nhà, lúc ấy con còn không hiểu tại sao cha lại nhặt một người ngoài về nuôi? Nhưng cho đến khi trưởng thành, con cũng hiểu được sinh mệnh đáng quý thế nào, ngay cả cha mẹ Khả Nghiên cũng khó mà vứt bỏ em ấy, nhất quyết sinh em ra, như vậy chẳng phải mới có một Khả Nghiên như bây giờ hay sao? Cho nên, chúng ta cũng không nên cướp đi sinh mạng của một đứa bé, thế không được sao?”
“Chúng ta bây giờ nên thuê cho nó một căn phòng để ở, chờ Khả Nghiên sinh con xong thì để nó đi tới một thành phố khác sinh sống, đến lúc đó đứa bé này cứ giao cho con, không phải là được rồi sao?”
Chủ ý này…
Cha Tiêu cũng hiểu sinh mệnh rất đáng quý, nhưng mà… sau khi ông cùng Khả Nghiên nhìn nhau một cái, tò mò nhìn về phía Tiêu Lâm Na: “Nếu người khác hỏi đứa bé này là ai, con định nói như thế nào?”
“Ha hả, đến lúc đó con sẽ nói với họ, nó chính là con nuôi của con, như vậy là được rồi, dù sao con đã xác định là không sinh con. Mà Khả Nghiên đi thành phố khác để phát triển cũng chẳng khác nào làm lại từ đầu, đây chẳng phải là vẹn cả đôi đường rồi còn gì?”
Khả Nghiên cũng hiểu ý của chị gái, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới việc muốn giấu chuyện này với ai, kể cả tương lai gặp được người mình thích, hoặc người thích mình, đối phương cũng cần được biết đoạn quá khứ này, nếu giấu giếm họ cả đời thì đó là sự bất công lớn nhất đối với họ.
Cô vốn định phản đối, nhưng nhìn thấy cha mình cũng tán thành chủ kiến đó, cô cũng đành tạm thời áp chế lại những suy nghĩ trong lòng. Người già đều thế, ai ai cũng đều là như thế, lúc nào cũng quan trọng thể diện. Mà thôi, chỉ cần cha cô vui vẻ là được rồi.
“Đúng, có thể như thế. Khả Nghiên, chị con nói rất đúng, sinh đứa bé đi, cha cùng chị gái con sẽ thay con nuôi nó.”
“Dạ vâng, thưa cha, con nghe cha.”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
“Tốt rồi, được rồi. Cha không tức giận, trong nhà cũng yên ổn, đúng là gia đình yên ổn vạn sự mới hưng.” – Tiêu Lâm Na vui vẻ nói xong, hai con ngươi thoáng chốc hiện lên một tia giảo hoạt.
Chuyện này nhìn giống như là đang thay cô giải quyết, nhưng không ngờ rằng sau khi đứa bé được sinh ra thì mới bắt đầu kiếp nạn của Tiêu Khả Nghiên.
Bác gái tỏ ra nghi ngờ nhận tiền, đếm lại từng tờ một lần nữa rồi vẫn không yên tâm đưa cho Lâm Thanh Âm: “Cháu gái, cháu nhìn qua xem là thật hay giả.
”Mặc dù Lâm Thanh Âm không biết đây là tiền thật hay giả, nhưng cô có thể xem tướng cũng có thể xem tâm lý, một cái cử chỉ nhỏ, một cái chạm mắt, là cô có thể nhìn ra suy nghĩ thực sự của người đó.
Lâm Thanh Âm ngẩng đầu tạm dừng một giây trên mặt thầy bói Vương, duỗi tay nhận lấy tiền: “Tiền này không có vấn đề gì đâu.
”Bác gái chuyển tiền cho thầy bói Vương, rồi lập tức kéo Lâm Thanh Âm đến khu đất to quý báu có bóng cây phong thủy mà thầy bói Vương chiếm giữ, thậm chí còn lấy hai cái ghế gấp duy nhất của thầy bói Vương đem qua đây.
Từ tòa nhà sách có điều hòa đến thẳng chỗ này, lại đứng dưới ánh mặt trời trong một thời gian dài, bây giờ trên người còn không có chút tu vi nào Lâm Thanh Âm đã nóng đến hai má đỏ ửng lên.
Cô ngồi trên ghế không vội vàng xem bói mà từ trong túi lấy ra một viên đá nhìn có vẻ như tùy ý ném sang bên cạnh cô và bác gái Trần.
Tâm sự giấu kín hơn ba mươi năm của bác gái Trần đột nhiên bị đào bới lên, trong lòng chỉ nghĩ về chuyện này căn bản không có chú ý đến động tác của Lâm Thanh Âm, ngược lại liên tục hỏi: “Cháu gái, cháu giúp bác chỉ điểm với.
”Ném viên đá cuối cùng xuống, một trận gió lạnh dễ chịu thổi qua đây, khô nóng trên người Lâm Thanh Âm lập tức biến mất hơn phân nửa: “Xin hỏi nên xưng hô như thế nào?”Bác gái lập tức nói: “Bác họ Trần, tên là Trần Diễm Xuân, con gái bác là Lý Mính Mính.
”Lâm Thanh Âm gật gật đầu: “Dựa theo trên bát tự của con gái bác có thể nhìn thấy cha mẹ ruột của cô ấy cũng không có duyên phận vợ chồng, bác muốn tìm cha ruột hay mẹ đẻ của cô ấy?”Bác gái Trần nghe vậy sửng sốt một chút, ngay sau đó lại thở dài: “Tìm mẹ của con bé đi.
”Lâm Thanh Âm nhắm mắt nhớ lại khuôn mặt của Lý Mính Mính, lên tiếng nói: “Ở ngày sinh nhật thứ ba mươi của cô ấy sẽ có duyên phận gặp lại mẹ đẻ.
”Bác gái Trần đột nhiên đứng dậy, môi run lên vì kích động: “Cháu nói thật sao? Ngày mốt chính là sinh nhật ba mươi tuổi của con gái bác!”Thầy bói Vương nhớ tới cô gái trẻ trên ảnh chụp nhìn như sinh viên, không thể tin được hỏi: “Con gái chị ba mươi rồi á? Nhìn giống như sinh viên vậy!”Mấy câu này vậy mà có thể xoa dịu sự thù địch của bác gái Trần với thầy bói Vương, bà gắng gượng khen hắn một câu: “Tuy rằng bản lĩnh xem bói của cậu không ra làm sao, nhưng rất biết nói chuyện.
Sau này đi tìm việc thành thật mà sống, đừng có ở đây lừa người nữa.
”Thầy bói Vương sờ sờ mũi, cố gắng đem chủ đề kéo về trên người Lý Mính Mính: “Chị gái, không phải tôi nhiều chuyện, nhưng việc chị tìm mẹ đẻ cho con gái như này không biết cô ấy có đồng ý chưa?”Bác gái Trần nghe vậy lập tức y như quả bóng cao su bị chọc thủng, trong nháy mắt đã ỉu xìu: “Thật ra con gái tôi cũng không biết lai lịch của nó.
Ba mươi năm trước đứa con gái tôi thật vất vả mới sinh ra được cũng giống như anh trai nó vừa lên ba tuổi đã chết non, lúc ấy tôi khóc đến ngất đi, vẫn luôn mơ màng hồ đồ hơn nửa năm không thể tỉnh táo, nếu không phải lúc ấy còn phải chăm sóc mẹ già, tôi đã lập tức lao xuống sông chết quách đi rồi.
”.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com