Nhập Ma

92: Trước Thế Sự Pn 210

Bấm vào đây để nghe audio
92: Trước Thế Sự Pn 210
Đây là một trấn nhỏ ở dưới Thiên Nhai Môn.
Trấn nhỏ không lớn, tổng cộng cũng chỉ có gần ngàn hộ gia đình, tuy rằng không đông như nơi phồn hoa cẩm tú, nhưng cũng coi như nhà cửa san sát, trật tự rõ ràng.
Văn Nhân Quân đang ở trên lầu 2 của tửu lầu duy nhất ở nơi đây, vị trí ngồi cạnh cửa sổ, chờ Diệp Bạch.

Tửu lầu ở ngay ngõ vào trấn nhỏ, cho nên chỉ cần nhìn ra phía ngoài, Văn Nhân Quân có thể thấy ngay được ai bước chân vào trấn nhỏ.
Đáng tiếc, cho dù dòng người ra vào tấp nập không ngừng, y cũng không nhìn thấy thân ảnh của người duy nhất mình muốn gặp.
Sắc trời bắt đầu tối dần.
Văn Nhân Quân uống một ngụm nước trà đã nguội lạnh, trong lòng trầm ngâm:
Là có chuyện gì làm trì hoãn?……
“Văn nhân tiên sinh, Văn Nhân thúc thúc, Văn Nhân đại ca, ngài còn phải chờ tới khi nào nữa đây?” Diệp Thập Tam ngồi đối diện Văn Nhân Quân ngáp liên miên vì đêm qua căn bản không ngủ nổi, “Ca ca ta, cháu trai ngươi cũng không phải là một tiểu hài tử, nếu như hắn đến nơi này thì chắc chắn sẽ tìm được phòng đúng không…!Huống hồ, đêm nay không chừng hắn sẽ không trở lại phải không? Ngươi không nghe thấy hắn đã nói gì hay sao, tiểu quan, ngẫu nhiên muốn chơi chút tình thú gì đó cũng không phải là cái gì kì quái cả.”
Diệp Thập Tam lẩm bà lẩm bẩm
“Nếu như ngươi muốn nghỉ ngơi thì có thể vào nghỉ ngơi trước.” Văn Nhân Quân trả lời, sắc mặt bất biến.

Diệp Thập Tam đang ghé vào trên bàn nghe vậy liền nằm sấp xuống, tư thế giương mắt nhìn Văn Nhân Quân, một đôi mắt do nhiễm chút nước mắt trông có vẻ mê mang, một gương mặt vốn dĩ rất giống với Diệp Bạch trông có vẻ ngây ngô hơn không ít…!hắn mới có bao nhiêu tuổi? Vừa mới 20? Văn Nhân Quân nghĩ như vậy, lại nhớ đến từng tiếng “ca ca” kia, ngữ khí cũng nhẹ nhàng hơn: “Đi nghỉ ngơi trước đi, miệng vết thương cũng nên được xử lý một chút.”
Diệp Thập Tam vốn dĩ đang buồn ngủ, liếc mắt nhìn Văn Nhân Quân một cái bỗng nhiên lên tiếng: “Rốt cuộc ta và hắn có điểm nào khác nhau?” Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định: “Vì sao ta vừa mới bước vào ngươi đã lập tức nhận ra không phải là hắn?”
Điểm nào không giống? Văn Nhân Quân cười cười: “Hắn sẽ không buông kiếm, sẽ không ghé vào trên bàn, sẽ không nhìn người giống như ngươi, chính là cho dù có nhìn người, ánh mắt cũng sẽ không lấp lánh như vậy.”
“Ta là đang nói khi đó.” Diệp Thập Tam có chút bất mãn.
“Hắn là ca ca ngươi?” Văn Nhân Quân không trả lời mà hỏi lại.
“Hắn” này là chỉ ai tất nhiên ai cũng hiểu.
Diệp Thập Tam thấp thấp cười rộ lên, âm thanh cất lên, vừa ngọt vừa mềm: “Văn Nhân tiên sinh không muốn tin sao? Là vì cảm thấy ta không xứng?”
Văn Nhân Quân không để ý đến khiêu khích của Diệp Thập Tam: “Ngươi cảm thấy ta cướp mất hắn?” Một câu này thật ra cũng không hẳn là một câu hỏi.
Diệp Thập Tam sửng sốt.
Văn Nhân Quân tiếp tục nói: “Cho nên ngươi muốn giết ta …ở lúc ấy.

Có phải không?”
Một câu ‘ có phải không ‘ cuối cùng cũng đem Diệp Thập Tam hỏi đến á khẩu không trả lời được.

Văn Nhân Quân không nhiều lời nữa, Diệp Thập Tam cũng an tĩnh lại, cúi đầu uống trà, không hề làm ầm ĩ.
Lá trà hơi cuốn chìm nổi giữa lưng chừng tách trà, thân mình có chút thư hoãn, thả lỏng một chút rồi lại phòng bị.
Văn Nhân Quân lên tiếng: “Mục đích của các ngươi là gì?”
Diệp Thập Tam lười biếng cười nói: “Đệ đệ tìm ca ca, còn cần mục đích gì sao?”
Văn Nhân Quân vô tình vòng quá nhiều đường vòng, ôn tồn nói: “Nói ra đi.

Nếu là việc bình thường, ta cũng có thể đáp ứng thay hắn.”
Diệp Thập Tam ánh mắt lóe lóe: “Văn nhân tiên sinh giống như không nghi ngờ thân phận của chúng ta?”
Văn Nhân Quân uống một ngụm trà, không trả lời.
Đoán không được suy nghĩ thật sự của đối phương, Diệp Thập Tam vô thố chớp mắt một cái, bỗng nhiên hỏi: “Văn Nhân tiên sinh nói xem, cái gì là việc bình thường, cái gì là việc không bình thường?”
“Một địa bàn để phát triển thế lực.” Văn Nhân Quân nhàn nhạt nói, “Hoặc là lật đổ một thế lực nào đó để báo thù rửa hận đều là việc bình thường, ta thay hắn đáp ứng là được.”
“Văn Nhân tiên sinh khẩu khí thật lớn.” Diệp Thập Tam cắn chặt răng, sau đó hắn cười nói, “Vậy không biết, Văn Nhân tiên sinh cảm thấy việc gì là không bình thường?”
Lòng bàn tay Văn Nhân Quân đè lại tách trà, hắn đem tách đặt xuống: “Hắn sẽ không lại vì người khác, đuổi giết kẻ nào, khiêu chiến ai, hay là luận bàn chuyện gì.”

Diệp Thập Tam nheo mắt cười: “Nếu như ta nhớ không lầm, cháu trai của ngươi, ca ca của ta là người thích so chiêu cùng với các cao thủ đúng không?”
Văn Nhân Quân trả lời rất đơn giản: “Hắn có thể vì chính mình, nhưng sẽ không lại vì bất luận một kẻ nào khác.”
“Cho dù là ngươi?” Đây là một câu hỏi không có ý nghĩa.
Văn Nhân Quân quả nhiên không trả lời.
Diệp Thập Tam cũng không nói tiếp.
Đại khái là gần giờ Hợi, khách nhân trong khách điếm phần lớn đã rời đi, tiểu nhị một bên chống đỡ cũng đã ngáp ngắn ngáp dài, bày ra một bộ dáng vô cùng buồn ngủ.
Tay cầm tách đã sớm lạnh thấu, Văn Nhân Quân hơi hơi nhíu mày.
Đúng lúc lúc này, một vị thợ săn trung niên đi lên khách điếm, liếc mắt nhìn chung quanh một cái sau đó đi thẳng đến trước mặt Văn Nhân Quân nói: “Ngài chính là Văn Nhân tiên sinh phải không? Có một vị tên là Văn Nhân Tầm nhờ ta nhắn cho ngài, hắn mang theo người có chút việc, hôm nay đại khái sẽ không trở lại được…”
Một câu còn chưa nói xong, Diệp Thập Tam bên cạnh vừa ngồi dậy liền nhếch môi, khó có thể tin: “…!thật đúng là chơi tình thú sao?”
Diệp Bạch đúng là vẫn đang ở bên cạnh Diệp Trần.
Đáng tiếc không phải đang chơi tình thú mà là chơi cứu mạng.
Rừng cây vào ban đêm âm lãnh quỷ quyệt, xa xa trong rừng, bóng ma sâu sâu nông nông kêu gào loạn xạ, giống như có quỷ mị đang ẩn nấp trong đó, tùy thời sẽ tặng cho ngươi một đòn trí mạng.
Trong rừng, tiếng ho khàn khàn gắng sức vang lên, đứt quãng, giống như mỗi một tiếng đều đang dùng toàn bộ sức lực, không giống như đang ho khan bình thường, mà càng giống với giãy giụa đấu tranh với sinh mệnh, với vận mệnh.
“Khụ, khụ khụ…!Chúng ta thương lượng một chút đi, Tầm công tử buông ta xuống được không?” Diệp Trần ho khan từng tiếng, máu tươi tràn ra khỏi khóe miệng, giống như muốn đem cả phổi khạc ra, có điều, ngữ điệu của hắn lại nhẹ nhàng ngoài dự đoán của mọi người, thậm chí so với bình thường còn nhẹ hơn rất nhiều, “Tầm công tử còn muốn đi tìm người đúng không? Cũng không phải là chuyện quan trọng gì, ta có thể tự giải quyết được.

Huống hồ, bị thương cũng là do ta nhiều chuyện…!Một kiếm kia, Tầm công tử chắn được không.”
Diệp Bạch không nói gì, Mũi chân điểm một chút, cả hai người bay lên cao, không cần tốn sức quá nhiều, thân mình nhoáng lên đã nhảy đến sườn dốc cách đó mấy trượng.
Ngực và bụng một trận quay cuồng, Diệp Trần cuống quýt quay đầu, hộc ra một ngụm máu đen to! Nhưng sau đó, sắc mặt của hắn ngược lại tốt hơn một chút, thanh âm cũng có lực hơn: “Tầm công tử, việc gì phải phí công như vậy.”
Diệp Bạch vẫn giống như trước đó, chăm chú lên đường, không nói chuyện.
Diệp Trần lặng im một lúc, lại thấp giọng hỏi: “Công tử năm nay bao nhiêu tuổi?”
Không nghe thấy câu trả lời của Diệp Bạch hắn cũng không để ý, lại tự nói: “Ta năm nay 28.

28.” Hắn thở dài một tiếng, hơi hơi híp mắt, “Trước đây, khi còn nhỏ, cho dù mỗi ngày trôi qua cũng không quá tốt, nhưng ta vẫn luôn chờ mong, chờ mong có một ngày, có một đôi nam nữ đến nói với ta, “Con là con của chúng ta, khổ cho con”, hoặc là có một huynh đệ xuất hiện, cười lớn ôm lấy ta nói, “Hóa ra ngươi chính là đệ đệ/ca ca của ta…” sau đó, ta cùng bọn họ có thể thắp nến tâm sự suốt đêm, có thể cùng nhau ngồi chung một thuyền, có thể ngồi ăn cùng bàn, nằm ngủ cùng giường…!Sau đó, ta trưởng thành…”
“Tầm công tử.” Âm thanh truyền đến từ phía sau thật sự quá mức bình tĩnh, giống như bóng đêm nồng đậm đang bao phủ toàn bộ đất trời bây giờ, nhìn không được, tránh không thoát, “Ngươi nói xem, có phải trời cao biết được điều chúng ta mong muốn là gì hay không? Chúng ta muốn cái gì, nó liền không cho chúng ta cái đó…”
“Tới rồi.” Diệp Bạch đột nhiên lên tiếng.
Diệp Trần cũng không lên tiếng nữa, nhìn tấm biển có hai chữ “Y đường” trước mặt, hắn cố gắng đứng xuống từ trên người Diệp Bạch: “Tối nay đã làm phiền công tử…” Lời còn chưa kịp nói xong, hắn đã thấy người trước mặt tiến lên gõ vang cánh cửa.
“Từ từ, tới ngay đây, có chuyện gì?” Âm thanh mơ hồ từ bên trong truyền đến, không bao lâu, cửa được mở ra, đại phu khoác quần áo nhô đầu ra ngoài, ánh mắt đảo qua Diệp Bạch, chờ đến khi nhìn thấy Diệp Trần đứng phía sau thì lập tức kinh hãi, lắp ba lắp bắp, “Đây là làm sao vậy? Mau mau vào đây, vị tiểu ca này, sắc mặt của ngươi khó coi quá!”
Hai người Diệp Bạch còn chưa lên tiếng đã thấy thêm một người nữa nhô đầu ra từ sau cánh cửa, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Diệp Bạch đang đứng trước cửa, nhất thời thần sắc giận dữ nói: “Vậy mà lại là ngươi! Ngươi tới đây làm gì? Lập tức cút cho ta!”.

Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D bàn phím để duyệt giữa các chương.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Hãy ủng hộ TruyenHayHo bằng cách đánh giá truyện và chia sẻ link nhé!