Lê Nhật Linh muốn đi tắm biển, Lâm Quân đương nhiên ủng hộ. Hà Dĩ Phong là thiểu số phục tùng đa số nên đành đi theo.
Biển gần nhất ở thành phố Marseille cách đây hai giờ đi ô tô, sau khi thuê ô tô, ba người liền lên đường Không lâu sau khi lái xe ra khỏi thành phố, một chiếc UV đen bất ngờ lao đến, suýt va chạm với xe của họ, Hà Dĩ Phong đã có kinh nghiệm lái xe điêu luyện, anh ta bóp mạnh tay lái và quẹo thật nhanh vòng qua chiếc UV.
Lê Nhật Linh sợ hãi bị ảnh hưởng bởi quán tính của chiếc xe mà ngấ vào lòng Lâm Quân.
Lâm Quân ôm Lê Nhật Linh, nhìn thấy tài xế bên trong xe qua cửa sổ, anh ta chỉ nhìn thấy một khuôn mặt hồ sơ đeo kính râm Không biết tại sao, cảm giác bất an mơ hồ đó lại xuất hiện trong đầu anh.
“Fuck, có biết lái xe không hả?”
Hà Dĩ Phong dừng xe thò đầu ra ngoài cửa sổ chửi bới chiếc UV phía sau.
Không ngờ chủ xe không xuống xe xin lỗi, cũng không tỏ vẻ sợ hãi sau vụ tai nạn mà nổ máy phóng xe bỏ chạy.
“Con mẹ nó”
Hà Dĩ Phong dựa vào ghế, chưa hết hồn.
“Lế nào người đó là người nước ngoài, nghe không hiểu được tiếng Vi Anh ta như là đang nói chuyện với Lâm Quân, hoặc đang lẩm bẩm.
“Đi thôi. Có thể chỉ là không cẩn thận thôi”
Không cẩn thận mà thôi? Lâm Quân đương nhiên biết rằng không phải vậy, mặc dù anh không nhìn thấy người đàn ông vừa rồi trông như thế nào, nhưng anh chắc chắn rằng người kia là người Việt Nam.
Nhưng bây giờ anh không thể nói với Lê Nhật Linh và Hà Dĩ Phong như vậy, sẽ gây ra hoảng.
loạn không cần thiết.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Dù sao lần này cũing là anh đưa Lê Nhật Linh ra ngoài thư giãn.
“Em không sao chứ?”
Lâm Quân đỡ Lê Nhật Linh nắm vào lòng mình.
“Không sao”
Lâm Quân vuốt tóc cô: “Hay là ngủ thêm chút nữa nhé, tối qua em ngủ không được ngon”
“Được” Lê Nhật Linh ngoan ngoãn dựa vào bờ vai dày rộng của Lâm Quân.
“Đệt, thật sự không có tố chất mà.”
Hà Dĩ Phong nổ máy tiếp tục lái xe về phía bãi biển.
Mái tóc mềm mại của Lê Nhật Linh mang theo hương thơm nhàn nhạt, khiến Lâm Quân an định.
Lần xuất phát lần này, chiếc xe coi như thuận lợi đến bờ biển.
Lê Nhật Linh còn đang ngủ say, Lâm Quân không nhần tâm gọi cô dậy.
Hà Dĩ Phong dừng xe, quay người chuẩn bị gọi anh.
Lâm Quân làm một động tác suyt, chỉ ra ngoài, bảo anh ta ra ngoài trước.
Hà Dĩ Phong nhìn Lê Nhật Linh đang ngủ say, đương nhiên hiểu ý của Lâm Quân, nhẹ nhàng bước xuống xe.
Chương 788
Không có cảm giác an toàn thì không có nơi gọi là nhà.
Nhưng bây giờ anh ta đã thưởng thức được diện mạo đẹp đẽ ở nơi này, thậm chí muốn xây phòng ốc trên mảnh đất không tính là quá tệ này, cũng không cần phải lớn bao nhiêu, có thể che mưa chắn gió cho hai người là đủ rồi.
Anh ta bật cười vì suy nghĩ lãng mạn đột nhiên xuất hiện trong đầu mình.
Hóa ra khi trong lòng suy nghĩ một người thì ở một quang cảnh bình thường không có gì lạ cũng trở nên sinh động tươi mới.
Nhìn đồng hồ cũng không còn bao nhiêu thời gian có thể lãng phí, anh ta lập tức quay lại bàn tiếp tục công việc.
Vy Hiên bước ra từ phòng nước, lại trở lại chỗ ngồi, tổng biên tập mỉm cười bày tập trí 12 nguyệt san trên bàn của cô: “Tiểu Phạm à, đưa một phần qua cho tổng giám đốc Liên đi, phía trên đây là thành quả của đồng nghiệp chúng ta không ngủ không nghĩ, vất vả cần cù mấy ngày trời.”
Liếc mắt nhìn quyển tạp chí kia, lông mày Vy Hiên nhăn lại: “Tổng biên tập, cái này cũng không cần tự mình đưa tới đâu chứ? Cứ gửi qua giống như mấy khách hàng khác là được rồi.”
“Như vậy sao được chứ.” Tổng biên tập dứt khoái lắc đầu: “Sao có thể giống như khách hàng bình thường được, chúng ta phải tự đưa qua mới có thể thấy thành ý được, hơn nữa đưa qua cũng chưa chắc người ta nghiêm túc xem. Vẫn là cô đi đi, tự mình giới thiệu với cậu ấy cho thật tốt.”
Tổng biên tập đứng đó cười cười cổ vũ cô, đi lại gần trước bàn của Vy Hiên mà thấp giọng nói: “Tiểu Phạm à, mấy ngày gần đây không thấy tổng giám đốc Liên đến đón cô, đôi vợ chồng trẻ hai người… không phải là giận dỗi đó chứ?”
Vy Hiên ngẩng đầu lên, cẩn thận điều tra suy nghĩ trong ánh mắt của tổng biên tập: “Gần đây anh ấy bộn bề nhiều việc.”
Tầm mắt lại như có như không liếc qua ngày tháng trên cuốn lịch, so sánh với ngày hôm qua thì khoảng cách với mười bốn tháng hai năm sau lại tới gần thêm một ngày rồi.
“Vậy thì tốt rồi! Vậy thì tốt rồi! Tôi cũng biết tổng giám đốc Liên là người bận rộn, nhưng tóm lại vẫn nên điều hòa giữa cuộc sống, bớt chút thời gian gặp nhau một lần, nói chuyện tình yêu gì đó, nếu không cho dù tình cảm tốt đến đâu cũng sẽ xảy ra vấn đề đó.”
Chị Trương ngồi ở phía trước nghe không vô, nghiêng đầu qua cười với tổng biên tập một tiếng: “Tổng biên tập à, sao lại biết người ta không nói chuyện yêu đương chứ? Không chừng vợ chồng trẻ người ta tan làm về nhà liền quấn quýt bên nhau, một người không phô trương giống như cậu Liên sao có thể để cho người khác nhìn thấy mình ân ái được chứ?”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Mấy người đồng nghiệp đều hiểu ý mà cười một tiếng, Vy Hiên lại thông minh không tiếp tục mở miệng nói gì.
Giống như lời tổng biên tập nói, cần phải điều hòa với cuộc sống, cô và Liên Cẩn Hành trở thành đối tượng bị trêu chọc nhiều nhất trong phòng làm việc. Nhưng mà bây giờ cô cũng thản nhiên hơn nhiều, không giống như trước kia mỗi lần bị nói đùa sẽ không xấu hổ được mà đỏ mặt luống cuống.
Tổng biên tập cũng cười: “Như vậy mới tốt nhất, tôi cũng không cần phải lo lắng.” Trước khi đi ông ta còn vỗ vai Vy Hiên, chớp mắt kích lệ với cô: “Tiểu Phạm à, nên nắm chắc cơ hội này.”
Nhìn bóng lưng của tổng biên tập, chị Trương quay đầu: “Vợ chồng trẻ người ta có gặp mặt hay không thì ông ta quan tâm làm cái gì chứ, còn không phải trong đầu đang muốn bắt được con cá lớn là Liên Cẩn Hành hay sao? Có ai nghe mà không hiểu đâu chứ.”
Vy Hiên cầm quyển tạp chí lên, mặt mũi tràn đầy bất đắc dĩ: “Ông ấy sẽ chờ em về để báo cáo hả?”
Chị Trương đình chỉ nụ cười, gật đầu: “Sẽ chứ. Mà sẽ hỏi thăm kỹ càng mỗi một chi tiết nhỏ, ví dụ như là tổng giám đốc Liên nói như thế nào, có khen ý tưởng của chúng ta tốt hay không, có biểu hiện là rất thích hay không?”
– Ân.
Kỷ Ninh cũng chờ mong, nói:
– Chúng ta còn có Tổ Thần?
– Không biết.
Bồ Đề lắc đầu, nói:
– Bằng vào Nội Quan Tự Tại Tổ Thần Quyển tu luyện thành Tổ Thần, biết được chỉ có một Toại Nhân Thị! Mặt khác có lẽ không có một ai, cũng có khả năng cũng có một vị Chân Thần… Ẩn dấu thực lực a.
– Hiểu rồi.
Kỷ Ninh gật đầu.
Đại năng giả càng tin tưởng vào bản năng của chính mình.
Một bí mật chỉ có một mình bản thân mình biết mới là bí mật! Cho nên như Giác Minh Phật Tổ đạt được pháp môn tại Nguyệt Luongj Đàm, thực lực của hắn không phải chuyện đùa nhưng người trong tam giới vẫn cho rằng hắn là Đạo Tổ bình thường. Kỷ Ninh tin tưởng đối hương là Chân Thần Đạo Tổ che giấu thực lực, dù sao cách cuộc chiến phá diệt tới bây giờ đã qua phân nửa hỗn độn kỷ.
Hơn phân nửa hỗn độn kỷ là năm tháng dày dằng dặc, cái gì cũng có thể xảy ra.
Đạo lý giống nhau!
Thực lực của Vô Gian Môn cũng khó có thể suy đoán!
– Chúng ta không thể khinh thường.
Bồ Đề nói:
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
– Năm đó Vạn Ma Chi Chủ mang theo lực lượng còn sót lại của Vô Gian Môn đi ngao du hỗn độn vô tận suốt năm tháng dài dằng dặc, năm tháng lâu như vậy, Vạn Ma Chi Chủ cũng trải qua cái gì đó, chúng ta cũng không biết. Thậm chí đám người Hoàn Mộc cũng không biết. Chỉ có Vạn Ma Chi Chủ tự biết mà thôi.
– Hơn nữa Vô Gian Môn phát triển năm tháng dài như thế, đứng đầu ngoài sáng là ba người Vạn Ma Chi Chủ, Hoàn Mộc chủ nhân, Ma Thủ Đạo Tổ thì ta cũng không tin… Trong năm tháng dài như thế, bọn chúng chắc chắn có tồn tại đứng đầu xuất hiện.
Bồ Đề lắc đầu,
– Chúng ta bên này có đại năng ẩn dấu thực lực, Vô Gian Môn cũng như thế.
– Tất cả… Chỉ có lúc quyết chiến cuối cùng, mới có thể trong sáng.
Kỷ Ninh gật đầu.
– Không cân nhắc thắng, trước tiên nghĩ bại.
Bồ Đề nói:
– Quyết chiến cuối cùng lần này, ta sẽ không tham chiến như cũ, nếu ta thấy chúng ta không có hi vọng… Ta sẽ dẫn theo lực lượng còn sót lại bỏ chạy khỏi tam giới…
– Thoát đi?
Kỷ Ninh nhìn Bồ Đề.
– Ân, l;úc thượng cổ, Nữ Oa nương nương đã an bài ta.
Bồ Đề nói:
– Trong những năm tháng qua ta không ngừng cân nhắc… Ta dẫn lực lượng còn sót lại của phe ta rời đi sẽ không thể bị truy đuổi. Tốc độ của Vạn Ma Chi Chủ lợi hại, hắn cũng am hiểu không gian nhưng không gian của hắn không cách nào so sánh với ta.
Bồ Đề có tự tin tuyệt đối vào phương diện này.
Kỷ Ninh, Bồ Đề, Phục Hy không ngừng nói chuyện với nhau, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng bước chân vang lên.
– Ân?
Kỷ Ninh quay đầu nhìn lại.
Bên ngoài có một trung niên áo bào xanh đi tới.
– Ngươi…
Kỷ Ninh kinh ngạc.
– Kỷ Ninh, đã lâu không gặp.
Trung niên áo bào xanh tươi cười nhìn sang Kỷ Ninh.
– Thôi Phủ Quân.
Kỷ Ninh khó có thể tin nổi.
– Ngươi tại đây, những năm qua ta vẫn không tìm thấy ngươi.
Bản tôn phân thân ở trong Nguyệt đàm sáu trăm năm, lúc Kỷ Ninh hành tẩu tam giới từng đi tìm Thôi Phủ Quân, vậy mà không tìm thấy giống như mất tích.
– Ta là khí linh pháp bảo Sinh Tử Bộ, Nữ Oa tiên cảnh… Nương nương giao cho ta chưởng quản nơi này, Địa phủ bị hủy, ta đương nhiên cũng đi tới đây.
Thôi Phủ Quân cười nói.
– Kỷ Ninh.
Bồ Đề cười nói:
– Thôi Phủ Quân có quan hệ với Nữ Oa nương nương, giống như quan hệ giữa Đại Hùng và Tam Thọ, ngươi có thể hiểu?
Kỷ Ninh gật đầu.
Sinh Tử Bộ… Là pháp bảo thành danh do Nữ Oa nương nương luyện chế thành, ở phương diện vận mệnh ẩn chứa uy năng không tưởng tượng nổi, muốn luyện chế pháp bảo như vậy, Nữ Oa nương nương khẳng định hao phí vô tận tâm huyết, chỉ sợ cũng phải mang theo pháp bảo này thật lâu, pháp bảo chi linh cũng rất thân cận với Nữ Oa nương nương. Đối với đại năng giả mà nói, kỳ thật càng nguyện ý tin tưởng pháp bảo chi linh hơn.
Bởi vì pháp bảo chi linh không có cách nào vi phạm mênh lệnh của chủ nhân, sẽ phục tùng tuyệt đối.
– Ta đã sớm có thể thoát ly Sinh Tử Bộ, cũng có thể một mình tu luyện.
Thôi Phủ Quân nhìn Kỷ Ninh, nói:
– Ta phân ra một phần thân đi đầu thai, cũng tiến vào địa cầu gia hương của ngươi, cho nên chúng ta xem như đồng hương.
Khi thực lực Kỷ Ninhcòn yếu nên có kỳ quái.
Nếu Thôi Phủ Quân tu hành thành công trên địa cầu, như vậy đảm đương Địa phủ đệ nhất phán quan không bao lâu, nhưng trong tam giới, thanh danh Thôi Phủ Quân lại truyền bá vô tận năm tháng.
Hiện tại mới biết được người ta đã sớm quản lý Địa phủ, đi quê quán địa cầu chi là phân thân mà thôi.
– Thật sự là thần kỳ ah.
Thôi Phủ Quân tươi cười nhìn Kỷ Ninh,
– Còn nhớ rõ thiếu niên nhu nhược ôm kiếm lúc trước, con ma ốm trên địa cầu hôm nay đã là đỉnh phong của tam giới rồi.
– Còn phải cảm tạ Thôi Phủ Quân lúc trơớc tặng Nữ Oa đồ.
Kỷ Ninh cũng nói.
– Không có Nữ Oa đồ thì không có ta hôm nay.
Nữ Oa đồ với Kỷ Ninh hiện tại không coi vào đâu.
Bởi vì hắn có được Nữ Oa đồ cho nên mới có được thủy phủ truyền thừa, mới có thể bái nhập Hắc Bạch học cung, mới có thể tiên duyến đại hội giết đến thứ nhất, mới có thể bái sư Bồ Đề… Không có Nữ Oa đồ dẫn đạo ngay từ đầu, cho dù mình sáng chế có chút thành tựu, sợ rằng cũng khó đi tới một bước hôm nay.
– Tặng Nữ Oa đồ, ta tặng không ít nhưng không có ai như ngươi.
Thôi Phủ Quân cười nói:
– Lúc đầu ta cảm thấy trong thực chất của ngươi có tính bền dẻo, cho dù có ngăn cách lớn cũng không thể ngăn cản ngươi, tại địa cầu đã đoạn tuyệt pháp môn tu hành, ngươi vẫn có thể cải biến vận mệnh sống lâu hơn phán quan sở định hai năm, ta đã cảm thấy ngươi có lẽ có thể sáng tạo kỳ tích, vì vậy ban cho ngươi Nữ Oa đồ.
– Thôi Phủ Quân ngươi…
Kỷ Ninh kinh ngạc.
– Đúng thế, lúc đầu ta cũng cảm giác Vô Gian Môn có một ít bố trí âm thầm, cho nên cảm thấy có thể tài bồi nên ta sẽ ban cho bọn họ Nữ Oa đồ! Cũng giúp bọn họ cất bước dễ dàng một ít, đây chỉ là một ít tâm tư nhỏ của ta mà thôi, dù sao tâm tư bực này khó bồi dưỡng thành đại năng chân chính, ta trợ giúp những người này, có thể độ kiếp thành Thiên Tiên không quá mười người.
Thôi Phủ Quân lắc đầu, hắn tươi cười nhìn Kỷ Ninh,
– May mắn xuất hiện ngươi.
– Thôi Phủ Quân, ngươi cũng lập đại công.
Bồ Đề cười nói.
– Ha ha ha…
Thôi Phủ Quân cũng cười lớn.
– Thôi Phủ Quân, ta cũng đi tìm địa cầu quê nhà của mình nhưng không tìm được.
Kỷ Ninh liền hỏi.