Tô Mộc Nguyệt lại có chút ngoài ý muốn, thiếu niên nhiệt huyết, tâm tính dễ xúc động, đây là lẽ thường tình.
Nhưng Lục Trường Sinh đã bị người khác sỉ nhục như vậy, lại không có bất kỳ phản ứng gì, thật sự là có chút bình tĩnh quá mức.
Tô Mộc Nguyệt nghi hoặc hỏi: “Hắn nói ngươi như vậy, ngươi cũng không giận?”
Lục Trường Sinh lơ đễnh đáp: “Ghen ghét chi tình mọi người đều có, ta so với hắn anh tuấn hơn là sự thật, buồn bực cái gì? Cũng không thể không cho người khác ghen ghét đi!”
Tô Mộc Nguyệt lập tức có chút im lặng.
Lúc này Thạch Phong đã đi đến nơi này, đứng ở trước bàn nhìn thoáng qua Tô Mộc Nguyệt, trong mắt nổi nên vệt kinh diễm khó nén.
“Vị công tử này, hôm nay ta không có nhàn hạ, là Lục công tử tới trước, thứ lỗi không thể khoản đãi!”
Tô Mộc Nguyệt lễ phép mở miệng.
Thạch Phong lại nói: “Vậy liền để hắn cút đi là được, nếu hắn không đi, ta liền đem hắn ném ra ngoài!”
Tô Mộc Nguyệt thoáng nhìn qua, người trước mắt này thật có chút bá đạo.
“Người trẻ tuổi, làm người không nên quá kiêu ngạo, đối với tiền bối cũng không được vô lễ!”
Lục Trường Sinh mở miệng như ông cụ non, từ đầu đến cuối đều không thèm để ý đến Thạch Phong .
Ầm!
Thạch Phong vỗ mạnh tay lên bàn, làm rượu văng tung tóe đầy mặt đất, uy thế tu vi tụ linh tầng sáu bộc lộ rõ ràng.
Tô Mộc Nguyệt lại không hề lo lắng, ngược lại có chút tò mò Lục Trường Sinh sẽ phản ứng như thế nào.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Dù sao quen biết lâu như vậy, cho tới bây giờ nàng vẫn chưa từng thấy qua hắn xuất thủ.
Lục Trường Sinh nói: “Ngươi đây là vỗ bàn làm ta sợ?”
“Vỗ bàn tính là gì!” Thạch Phong cười lạnh, ánh mắt lóe lên giễu giễu nói: “Trực tiếp lật bàn lại có thể như thế nào?”
“Ngươi thử một chút?”
Vừa dứt lời, Thạch Phong liền đưa tay trực tiếp lật ngược cái bàn.
Âm thanh chén dĩa vỡ nát liên tiếp vang lên.
Trong mắt Thạch Phong lộ ra vẻ đắc ý, đầy khiêu khích nhìn Lục Trường Sinh nói: “Ta biết ngươi chính là Lục Trường Sinh, nhưng ngươi lại làm gì được?”
Lục Trường Sinh cũng vào lúc này đứng lên, lại không vội không chậm.
“Ngươi biết ta?”
“Như thế nào?”
“Vậy ngươi biết cái gì gọi là địa đầu xà không?”
“Ừm?”
Thạch Phong nhíu mày, giống như không rõ ý tứ của hắn: “Thế nào, còn muốn để sư huynh đến thay ngươi ra mặt?”
“Đối phó với loại tiểu nhân vật như ngươi, cần gì đến đại sư huynh xuất thủ!”
“A!”
Thạch Phong cười lạnh, vừa định nói gì đó, thì trên bầu trời bỗng xuất hiện từng vệt hồng quang xẹt qua.
Chỉ thấy từng thân ảnh ngự kiếm mà tới.
“Trường Sinh sư huynh!”
Mấy đạo thân ảnh hướng phía Lục Trường Sinh hành lễ.
Bọn hắn niên kỷ so với Lục Trường Sinh lớn hơn rất nhiều, nhưng chỉ là nội môn đệ tử, vẫn phải gọi hắn một tiếng sư huynh!
Thạch Phong nhìn thấy cảnh này, quay sang nhìn Tô Mộc Nguyệt với vẻ mặt khó hiểu.
Tô Mộc Nguyệt cũng tò mò đánh giá, lại chỉ gặp Lục Trường Sinh bỗng nhiên đưa tay chỉ hướng Thạch Phong.
Tô Mộc Nguyệt cũng tò mò nhìn Lục Trường Sinh, chỉ thấy hắn bỗng dưng đưa tay chỉ vào Thạch Phong.
“Hắn lật bàn đe dọa ta, còn dám coi thường Thương Vân Tông chúng ta!”
“Cái gì!”
Lời nói vừa dứt, sắc mặt mọi người đều lập tức trầm xuống.
Thạch Phong nhíu mày, cảm nhận được ánh mắt của mọi người, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Thế nào? Chẳng lẽ các ngươi còn dám đánh ta hay sao?”
Ba!
Vừa mới dứt lời, một thanh niên đã bước nhanh về phía trước, tát mạnh vào mặt hắn.
Thanh âm thanh thúy vang lên, Thạch Phong lập tức phát mộng, khuôn mặt nhanh chóng sưng tấy, hiện lên từng dấu tay đỏ tươi.
“Ta chính là đệ tử thân truyền của Huyền Thiên tông, các ngươi. . .”
Ầm!
Hắn vừa định mở miệng, cái bàn mà hắn lật đổ không biết bị ai nhấc lên, sau đó đập vào người hắn, tiếng động ầm ĩ vang lên.
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều xông lên, từng người vốn ôn hòa bình tĩnh, bây giờ lại trở nên hung thần ác sát.
Thạch Phong kêu thảm, muốn vận chuyển pháp lực chống cự, lại bị người gắt gao đè xuống đất.
Lúc này hắn mới phát hiện, những người này vậy mà đều có tu vi tụ linh tầng sau tầng bảy.
Một đám người vây đánh một mình hắn, căn bản không có cách nào địch lại.
Người đi cùng với hắn cũng đã bị khống chế, không thể hành động.
Lục Trường Sinh lại nhàn nhã đi tới một bên, lẳng lặng nhìn xem bọn hắn bị đánh, trên mặt treo đầy tiếu dung.
Không ai hiểu rõ nơi này hơn hắn.
Thành Thương Vân tọa lạc dưới chân núi Thương Vân Tông, mỗi tháng tông môn đều cử trưởng lão dẫn theo đệ tử tuần tra bảo hộ, từng giờ từng phút đều chú ý đến mọi động tĩnh nơi đây.
Ngay tại thời điểm Thạch Phong lật bàn, trưởng lão tuần tra liền đã biết.
Theo lý mà nói, loại tiểu đả tiểu nháo như thế này bọn hắn sẽ không quản, nhưng nếu liên quan đến Lục Trường Sinh lại không đồng dạng.
Người nào không biết hắn chính là tiểu sư đệ của Chu Thanh Vũ, không nể mặt Lục Trường Sinh, cũng phải nể mặt Chu Thanh Vũ.
Với lại bình thường Lục Trường Sinh mặc dù không làm chính sự, nhưng làm người lại không tệ.
Đối với bọn hắn cũng rất chiếu cố, bọn hắn tu luyện có chỗ nào không hiểu, Lục Trường Sinh đều sẽ đến hỏi sư huynh của mình, giúp bọn hắn giải quyết.
Nhưng Thạch Phong ỷ vào thân phận của mình, vốn nghĩ khiêu khích Lục Trường Sinh một chút, hai người coi như đánh một trận, chỉ cần không chết người, vấn đề cũng không lớn.
Kết quả đối phương lại không nói võ đức, gọi người đến đánh hội đồng hắn.
“Lục Trường Sinh, ngươi. . .”
Thạch Phong gầm thét.
Lục Trường Sinh ngắt lời: “Đem miệng hắn chặn lại đánh tiếp, đây là thời điểm giương lên phong thái của Thương Vân Tông ta!”
Mấy người nghe vậy lập tức làm theo.