“Xuân Hoà Tông? Thế thì lại là hàng xóm rồi.” Sở Diệp ngẩng ra, sau đó cười nói.
“Đúng rồi, sao huynh lại tử chiến với đám người của Vạn Giáo Môn thế?” Trương Dạ gật đầu hỏi.
“Bọn khốn này chính là tập kích chúng ta, vốn chúng ta đang trở về từ đợt lịch luyện thì mấy tên này đã núp sẵn chờ thời rồi! Còn ngươi?”
“Ta cùng biểu muội đang thực hiện nhiệm vụ tình báo, trên đường về báo cáo thì nghe có âm thanh bên này. Tiện tay giúp đỡ huynh trừ gian diệt ác.” Trương Dạ nói dối không chớp mắt.
Thiên Thư cũng từ trên cao trèo xuống đi đến cạnh Trương Dạ gật đầu hướng Sở Diệp chào hỏi, xoay qua mắt trợn nhìn Trương Dạ ý muốn nói, ngươi tu vi cao thả lão nương trên đó thì sao mà xuống được?
Cả hai đều đeo mặt nạ khiến Sở Diệp không rõ mặt mũi, tuy có chút đáng ngờ nhưng ngẫm lại lý do tình báo đành bỏ qua không truy cứu nhỏ nhặt.
“Sở huynh, ngươi hiện đang giữ chức vụ gì ở tông môn vậy?”
“Ta chỉ là đệ tử nội môn.. sau đống này, có lẽ sẽ bị giáng xuống tạp dịch trừng phạt vì không bảo vệ được sư đệ muội rồi.” Sở Diệp nhìn xác chết bên cạnh thở dài, trong hơi thở ẩn chứa vài tia bất lực.
“Huynh muốn thăng quan tiến chức, thậm chí tránh phạt mà còn thưởng không?”
“Ý ngươi là..?”
Trương Dạ túm tím cười, ghé sát tai Sở Diệp to nhỏ.
“Huynh biết mà, ta vừa đi tình báo về.. huynh chắc là cũng từng tham gia tranh mỏ ở Trung Đô rồi nhỉ?”
“Đúng là ta có vài lần. Mấy tên Kiếm Ma Tông thật sự rất khó nhai.” Sở Diệp gật đầu đồng tình kể lễ.
“Huynh không cần phải đánh, kể cả thứ này cũng là tuyệt mật ta chưa báo cho ai đâu. Ta ở Kiếm Ma Tông làm đệ tử nội môn.. vô tình nghe được một cuộc trò chuyện.”
“Đúng gần hai tháng sau.. cụ thể là 1 tháng 22 ngày nữa, Kiếm Ma Tông sẽ có một cuộc tổng tiến công về mỏ linh thạch bởi đích thân lão tông chủ dẫn đầu.”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
“Đến lúc đó, chỉ có mấy tên đệ tử bù nhìn canh gác tông môn trong lúc cao tầng vắng mặt mà thôi. Kể cả lệnh triệu tập đều đã được phát ra cho đệ tử nội môn cả rồi.” Trương Dạ ranh ma cười nói, khiến Sở Diệp rung động một phần.
Trương Dạ dựa vào tình cảnh của Sở Diệp mà cho ra lời nói làm lay động hắn nhất, thăng quan tiến chức, đệ tử thông thường có năng khiếu đều đã ở yên tiềm tu hoá long.
Chỉ có kém lắm mới phải dắt đoàn hậu bối đi lịch luyện phí thời gian của bản thân mà thôi.
Sở Diệp năm nay đã 26 tuổi, chức vị đã vững một chỗ gần 3 năm, cơ hội thăng tiến với hắn gần như cực kỳ xa vời vì lớp đệ tử thế hệ mới đang nhao nhao phát triển đủ loại kỳ tài, nên lời nói của Trương Dạ không khác gì mê dược rót vào tai hắn.
“Ta có duyên với huynh, nên chỉ tiết lộ cho mỗi huynh ở Ngũ Độc Tông thôi đấy. Sắp đến ta cũng sẽ phải thăng lên làm đệ tử hạch tâm rồi, haha.”
“Cái này.. ngươi nói là thật? Có bằng chứng gì?” Dù hấp dẫn nhưng Sở Diệp vẫn giữ lại một tia lý trí của mình.
“Bằng chứng? Thế này đủ huynh tin chưa? Ta còn nghe nói.. Kiếm Ma lão tổ phục sinh rồi. Huynh nghĩ xem, Kiếm Ma Tông vốn trước giờ yên hơi lặng tiếng, nay tự dưng lại đi gây chuyện làm gì?” Trương Dạ lấy ra ngọc bài của Kiếm Ma Tông cho hắn xem tận mắt.
Chợt, Trương Dạ cảm thấy lý do không ổn, đành phải đánh nhanh rút gọn tạo tâm lý dồn ép đối phương.
“Chết thật, ta đều nói với huynh thứ ta định báo rồi. Nghe hay không là ở huynh, dẫu sao cơ hội này không phải lúc nào cũng có khi đại cục đang lung lay sắp thành!” Trương Dạ tỏ một bộ sơ ý vỗ trán nói.
“Ta với muội muội đi trước, muội ấy có chút sợ hãi không khí kinh dị nơi này. Cáo từ.” Sau đó lập tức bế Thiên Thư trong tay bắn người rời khỏi hiện trường.
Sở Diệp hoàn hồn, ngẫm nghĩ hồi lâu liền dứt khoát đứng dậy rời khỏi nơi này. Dường như đã có quyết định trong lòng.
Hắn không cần thiết phải dọn vì nơi đây sớm cũng bị ma thú đến quét sạch miếng mồi ngon.
“Ngươi nói dối tài thật. Nhưng sao lại gấp gáp rời đi như vậy?” Thiên Thư nhìn hắn hỏi, cô luôn quan sát hắn từ nãy đến giờ, thầm bội phục khả năng diễn xuất của tên này.
Cả hai lúc này không hoàn toàn rời đi, chỉ đơn thuần đi ra khỏi tầm nhìn của Sở Diệp để quan sát.
“Ta phạm lỗi, lộ ra lệnh bài, ta cũng có thể là người của Kiếm Ma Tông. Đáng nhẽ phải giết vài tên đệ tử của Kiếm Ma Tông để tạo niềm tin.”
“Ngươi có thù oán gì với Kiếm Ma Tông sao?” Thiên Thư nghiêng đầu nhìn, cô cũng đã dần thích nghi được với mùi máu nồng nên cũng phần nào ổn định trở lại.
“Đúng, ta là người nhỏ nhen, kẻ nào phạm ta đều phải nhận kết cục tương xứng.” Trương Dạ bế cô phóng trở về khi nhận thấy Sở Diệp đã đi ra hoàn toàn.
Hắn thả cô xuống, đi đến đống tử thi kia khẽ liếm môi, tay đặt xuống cỗ tử thi làm Thiên Thư khó hiểu ghê tởm.
Vô Tự Ma Kinh được sử dụng, từng dòng tử khí cuồn cuộn chảy vào thể nội khiến lực lượng biến dị phát triển dồi dào hơn, nơi đan điền diễn sinh ra một loại khí tức bảy màu cùng với bản nguyên chi khí đang lượn vòng quanh.
Trương Dạ cắn môi kiềm lại cảm giác xông quan, dòng khí bảy màu kia là tiên thiên chi khí, hắn bất giác đã tạo nên trong lúc đầy ứ chân khí.
Chỉ có thể gọi là Tiên Thiên cường giả khi tiên thiên chi khí hoá thành một đoàn tồn tại bên trong đan điền, liên tục bồi bổ cơ thể phát sinh biến hoá.
Tỉ như có thể bay lượn, điều khiển chân khí phóng đi mà không cần võ kĩ.
Trương Dạ hiện tại chỉ có thể xem như Bán Bộ Tiên Thiên, vì một sợi tiên thiên chi khí hoàn toàn không đủ để nhét kẽ răng tạo nên biến hoá khác biệt gì, nhưng đã có nền tảng rắn chắc thì rất dễ dàng sản sinh ra tiên thiên chi khí chỉ cần Trương Dạ muốn.
Cơ bản mà nói, hắn muốn Tiên Thiên, liền là Tiên Thiên.
Tiếp tục đến với đống tử thi bên Vạn Giáo Môn, Trương Dạ lần này đã được một buổi căng no.
Cỗ ý cảnh quái dị của hắn cũng đã lột xác từ huyết khí nhàn nhạt trở nên đẫm màu hơn.
“Thiếu gia.. ngươi tu luyện thứ công pháp tà ma gì vậy..!?” Thiên Thư một bên lùi lại nhìn, vô hình chung sợ hãi loại khí tức quỷ dị đang toả ra từ người hắn.
“Một quyển công pháp ma đạo phổ thông mà thôi.” Trương Dạ cũng không ý định nói cho cô, vì cô có khả năng bị bắt cóc tra hỏi, vẫn là không nên nói toàn bộ.
“Ngươi là ma tu!?”
“?” Trương Dạ nhìn Thiên Thư khó hiểu với vẻ, nha đầu ngốc dĩ nhiên ta là ma tu rồi a?
Không giải thích nhiều lời, hắn nắm gáy áo cô toàn lực bắn người đi vào sâu bên trong sơn mạch tiếp tục lộ trình tầm bảo của mình.
Hắn không vội gì phải đi trong một hai ngày, kế hoạch đều đã được đặt ra sẵn trong đầu.
Hồ nước rộng lớn của con Tứ Giác Thiềm Thừ lần trước giờ đã có con Thiềm Thừ khác trấn giữ.
Trương Dạ thả Thiên Thư xuống ngồi trên cây, còn bản thân hắn thì bắn người xuống bên dưới đối diện con Thiềm Thừ.
Cóc lớn thấy được kẻ địch thì lập tức dùng lưỡi đánh về hướng Trương Dạ, nhưng hắn sớm đã quen với động tác này liền nghiêng đầu tránh né.
Một kiếm vung lên cắt đứt lưỡi con Tứ Giác Thiềm Thừ, con cóc mất đi vũ khí chính của mình lập tức sợ hãi cảm thấy nguy cơ định bỏ chạy, nhưng Trương Dạ nào để nó có cơ hội.
Lại hai đường kiếm chém ra trực tiếp cắt đi đôi chân lớn của nó, máu tươi vương vãi, cóc lớn gào lên một tiếng thê lương.
“Nha đầu, xuống đây.” Trương Dạ quay đầu gọi Thiên Thư.
“Sao thế?”
Cô gái nhanh chóng trèo xuống đi đến cạnh hắn, Trương Dạ đưa cô thanh Bạch Nguyệt.
“Giết nó đi.”
Trương Dạ lãnh khốc nói, hắn dù sao cũng không định mang theo một cục tạ đi xung quanh. Dù có tác dụng thí mạng, nhưng tốt hơn vẫn là làm cô trở nên có thêm tác dụng.
“!?” Thiên Thư nhìn thanh kiếm trong tay, hít sâu một hơi đi đến trước con cóc đang giẫy dụa cầu sinh kia.
“Vụt!”
Ngỡ như cô sẽ do dự ủy mị một chút, nhưng không, Thiên Thư trực tiếp đâm liên tục hàng chục nhát vào đầu con cóc khiến sinh mệnh nó hoàn toàn tắt ngỏm.
Kể cả Trương Dạ còn phải giật mình bất ngờ vì tâm lý của cô, chợt, hắn nhận ra cô chỉ đang thúc đẩy bản thân để không bị hắn vứt bỏ mà thôi.
“Ngoan, ngươi phải trở nên như thế thì mới tồn tại được. Nếu không, người chết sẽ là ngươi.”
Thở dài một hơi, bộc phát chút cảm xúc không cần thiết, Trương Dạ ôm cô vào lòng xoa đầu cô vỗ về.
“Ta biết rồi.”
Cả hai trầm mặc đứng nơi đó một lúc lâu, đến khi Thiên Thư đẩy hắn ra nhìn lên Trương Dạ với vẻ trêu chọc.
“Không ngờ ngươi còn biết dỗ con gái.”
Trương Dạ trực tiếp bỏ qua cô, thu hồi lại thanh Bạch Nguyệt róc thịt con Thiềm Thừ, lấy ra viên nội đan vứt cho cô.
Hắn không cần thiết phải tu bổ thêm chân khí, tiếc rằng dường như Vô Tự Ma Kinh chỉ có thể hấp thu tử khí của con người, ma thú hoàn toàn không có tác dụng với tử thi.
“Thành quả của ngươi vì giết được ma thú đầu tiên này. Đem đi bán thì được cả khối tiền đấy, dẫu sao cũng là ma thú thất trọng.”
“Phi phi, ta có phú ông ngươi thì cần gì tiền chứ, có công dụng khác a!” Thiên Thư thu lấy nội đan nhét vào một bên túi nói.
“Tiếp tục như thế cả đêm nhé? Ta phải cho ngươi quen thuộc cảm giác giết chóc, ừ thì.. còn phải rèn ngươi chiến đấu cơ mà.”
“Này!! Ít gì cho ta nghỉ ngơi đi chứ! Ngươi không biết xấu hổ a!”
Trương Dạ không nói không rằng ôm cô lần nữa biến mất khỏi hiện trường mặc cô la oai oái chống cự.
Đêm nay ánh trăng lại khuyết lần nữa, soi rọi phản chiếu bên mặt hồ hiện ra viễn cảnh đẹp như thơ.
Đồng thời, ánh trăng kia cũng phản chiếu vào thanh gươm rướm máu của hai người áo đen đang cặm cụi càn quét sạch lũ ma thú giai thấp.
“Di chuyển thừa thải quá.”
“Chém mạnh hơn xem nào?”
“Chưa ăn cơm à? Mới có 2 con mà mệt cái gì?”
Thiên Thư xoa trán tỏ vẻ đau đầu, không ngờ sang bên này rồi còn gặp phải truyền nhân của lão giáo viên khó tính a.. Tên này còn không xem ta là nữ nhân mà đối đãi!