Hôn môi đương nhiên là chuyện mà quần chúng ăn dưa muốn nhìn nhất.
“Ai số 6 và số 9 vậy?”
“Là cậu sao?”
Kiều Dược Dược buông bài: “Không phải tớ.”
Mọi người cũng đều lần lượt buông bài, ngoại trừ…
Mặt Hạ Thiên trắng bệch như giấy, lá bài trong tay bị cô vò vò, Kiều Dược Dược nghiêng đầu liếc mắt nhìn, thấy lá bài trong tay cô: 9.
“Ai số 6?” Kiều Dược Dược tò mò nhìn mọi người.
Hạ Thiên đã hạ quyết tâm, mặc kệ số 6 là ai, cô đều lựa chọn uống rượu.
Cho đến khi Từ Bất Châu ném lá bài trong tay lên bàn, nhàn nhạt nói: “Tôi.”
Bàn tay đang tự rót rượu của Hạ Thiên dừng lại, khó tin mà nhìn về phía thiếu niên ở cuối bàn trà.
Từ Bất Châu cũng đang nhìn cô, chậm rãi nâng cằm lên, mặt mày ngả ngớn ——
“Đồ đệ, lại đây.”
Đầu óc Hạ Thiên trống rỗng, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, l*иg ngực giống như một cái rương gió, vù vù thoát gió.
Kiều Dược Dược dùng sức kéo tay áo cô, đẩy cô đi qua.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Từ Bất Châu nhường vị trí bên cạnh mình, để cho cô gái ngồi lại.
Tất cả mọi người bày ra tư thế quần chúng hưng phấn ăn dưa, thậm chí còn có người lấy điện thoại di động ra muốn quay video.
Kiều Dược Dược thấy tình hình này, lập tức thu giữ điện thoại di động của mọi người: “Chuyện trong phòng của chúng ta, cũng đừng nói ra ngoài, bằng không ai dám đến chơi nữa.”
Mọi người nghe lời này cũng có lý, vì thế nhao nhao buông điện thoại di động xuống, nhìn chằm chằm hai người Từ Bất Châu và Hạ Thiên, thậm chí có một số cô gái lộ ra biểu tình hâm mộ.
Góc áo của Đường Tâm Ý sắp bị cô ta làm nhăn.
Hạ Thiên đờ đẫn ngồi xuống bên cạnh Từ Bất Châu, cậu vươn tay, tự nhiên vuốt v e cằm cô gái, nhẹ nhàng nâng lên, nhìn đôi môi mềm mại đã khẩn trương run rẩy của cô gái.
Cô vẫn chưa từ chối, cũng không đề nghị uống rượu.
Từ Bất Châu nắm cằm cô, kề sát vào gương mặt dịu dàng yên tĩnh của cô, nhẹ nhàng ngửi ngửi.
Trên người cô gái mang theo vài phần ngọt ngào, có hơi giống mùi kẹo sữa, là hương vị cậu thích.
Khóe miệng Từ Bất Châu khẽ nở ra: “Nụ hôn đầu?”
Cô gật đầu.
“Cho tôi?”
Hạ Thiên khẩn trương đến nỗi toàn thân đều căng thẳng, không đáp lời của cậu, chỉ nhìn con ngươi đen kịt gần trong gang tấc, mang theo một cỗ hư hại.
Mọi người lại cười hì hì nhắc nhở ——
“Hôn tiêu chuẩn kiểu Pháp nha!”
“Muốn duỗi lưỡi kiểu này nha.”
“Hì hì.”
Cậu ấn bả vai cô gái, trực tiếp áp cô trên ghế sô pha, đôi môi mỏng lướt qua khóe môi cô.
Trong góc nhìn của mọi người, Từ Bất Châu đặt cô lên sô pha gặm một hồi, nhưng bọn họ chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng Từ Bất Châu.
Nửa phút sau, Từ Bất Châu buông cô ra, trái tim mọi người căng thẳng cũng buông lỏng theo.
Tóc cô gái rối tung, má đỏ như nước sôi nóng bỏng.
Chàng trai liếʍ liếʍ đôi môi mỏng ướŧ áŧ, đem một lá bài trong tay bắ n ra ngoài, phóng túng lại ph óng đãng ——
“Được rồi.”
Mọi người còn chưa thỏa mãn nhìn hai người này, khuôn mặt đỏ của Hạ Thiên, hiển nhiên làm cho bọn họ không chút hoài nghi cô thật sự bị Từ Bất Châu hôn nồng nhiệt.
Sau khi trò chơi kết thúc, Kiều Dược Dược kéo Hạ Thiên vào toilet, bám vai cô lắc mạnh: “Trời ơi! Cảm giác thế nào!”
“Cùng người mình thích hôn môi, sảng khoái đi!”
“Kỹ năng hôn của cậu ấy chắc chắn rất tốt! Động tác đó quá bá đạo.”
Hạ Thiên mấp máy môi, lắc đầu nói: “Cậu sai rồi.”
“Cái gì?”
“Chỉ là mượn vị trí mà thôi, cậu ấy không có hôn tớ.”
Cô hồi tưởng lại nửa phút vừa rồi khiến linh hồn cô gần như run rẩy, Từ Bất Châu chỉ nâng mặt cô, duy trì khoảng cách vô cùng thân cận với cô.
Nhưng cậu không đυ.ng phải môi cô, chỉ lướt qua khóe miệng cô mà thôi.
Kiều Dược Dược đều muốn phát điên, sau khi cực độ hưng phấn lại là từng đợt thất vọng: “Cái này… Mọi người cũng vậy… Mọi người đều nghĩ rằng hai cậu hôn nhai, cậu ấy thực sự là bá đạo, chúa ơi, vừa du͙© vọиɠ vừa gợi cảm.”
“Được rồi, về nhà thôi.”
Hạ Thiên ở trong toilet thoáng sửa sang lại tóc một chút, lại dùng nước vỗ vỗ hai má hơi nóng, bình phục tâm trạng.
Từ Bất Châu sẽ không hôn cô, nếu cậu thật sự hôn, Hạ Thiên sẽ sợ hãi.
Nhưng thời gian gần nửa phút, Hạ Thiên cái gì cũng không nhìn thấy, bởi vì Từ Bất Châu chuốc đầy thế giới của cô, hô hấp của cậu, nhiệt độ của cậu, kết cấu thô ráp của ngón tay cậu, hơi thở tuyết tùng trong vắt trên người cậu…
Đó là nửa phút riêng tư thuộc về Hạ Thiên, cô có được trận gió.
…
Trạm xe buýt bên ngoài cầu Quan Âm, gió thu thổi qua, Hạ Thiên cảm giác hơi lạnh, không khỏi rùng mình một cái.
May mắn thay, xe buýt nhanh chóng vào nhà ga, cô vội vã lên xe buýt.
Lại không nghĩ tới Mục Hách Lan, Trần Lâm và Từ Bất Châu cũng lên xe theo, ba nam sinh ngồi vào hàng cuối cùng trong xe.
Hạ Thiên nhớ căn hộ của họ rất gần nhà cô, đi bộ hơn mười phút là đến, vì vậy họ đi cùng một xe buýt.
Bởi vì trò chơi vừa rồi trong phòng, Hạ Thiên hơi xấu hổ, không chào hỏi bọn họ, một mình đứng ở giữa xe, nắm lan can, nhìn ánh đèn neon thành phố ngoài cửa sổ.
Trạm xe buýt tiếp theo có rất nhiều người đến một lần nữa, và các toa xe trở nên đông đúc.
Hạ Thiên di chuyển đến góc cửa sổ, an trí thân thể của mình, đầu cũng tựa vào bên cửa sổ, nhìn bóng dáng phản quang ngẩn người.
Chuyện tối nay, cô còn chưa thể lấy lại tinh thần.
Có thể mất ngủ.
Editor: trucxinh0505
Lê Uyển há miệng th/ở dốc, trước ánh mắt nghi hoặc Tần Mục Ẩn, thu bất an vào lòng, nhẹ giọng dặn dò, “Hầu gia, người vội xong nhớ trở về sớm!”
Lông mi Tần Mục Ẩn khẽ run, nhìn chằm chằm trên dưới nàng một chút, trên mặt không gợn sóng, không có vội vàng vừa rồi, Thừa Vương nói có việc gấp, hắn không có thời gian dư thừa phân biệt biểu tình Lê Uyển, nói một câu đã biết, xoải bước rời đi.
Dùng xong cơm, Lê Uyển đuổi hết nha hoàn, một mình ngồi phía trước cửa sổ, ngoài cửa sổ một mảnh đen như mực, cái gì đều xem không rõ, giống như trong lòng nàng vậy, không thấy rõ tình huống hiện tại.
Tử Lan lặng lẽ đẩy cửa ra, liếc mắt ngắm bên trong một cái, sau chạng vạng nhìn tinh thần chủ tử không tốt lắm, Tử Lan khuyên Lê Uyển rửa mặt đi ngủ, nàng đem bọn họ đều đuổi đi, lúc này Lê Uyển đang ghé vào trên bàn, tay chống đầu, tinh thần hoảng hốt, nên nàng im lặng đứng ở cửa thủ.
Lê Uyển nói không cần gác đêm, Tử Lan càng không thể không nghe, không nghĩ Lê Uyển ngồi bên cửa sổ chờ hầu gia trở về.
Lê Uyển cân nhắc mở miệng như thế nào cùng Tần Mục Ẩn, không thể khiến cho hắn hoài nghi, có lẽ, chỉ cần ngăn cản hắn rời kinh là được, đời trước, lão phu nhân đi Vân Ẩn Tự, quan hệ nàng cùng Tần Mục Ẩn như đi trên băng mỏng, hắn đi chỗ nào cũng chưa bao giờ sẽ nói cùng nàng, Lê Uyển không nghĩ tới hắn vừa đi chính là mấy tháng, hơn nữa, khi trở về còn bị thương, lúc sau, bởi vì nàng thọc chuyện hắn bị thương trước mặt lão phu nhân, Tần Mục Ẩn càng chán ghét nàng đến cực điểm, hoặc là không phản ứng nàng, hoặc là mắt lạnh nhìn nàng.
Chân trời dần dần hiện ra bụng cá trắng, đầu óc Lê Uyển như một đoàn hồ nhão, thời điểm nghe được tiếng bước chân ở cửa, nàng hoảng thân mình đứng dậy, ngồi lâu rồi đầu óc choáng váng thân mình tê dại, thiếu chút nữa té ngã, còn may kịp đỡ góc bàn, lúc này, Tần Mục Ẩn đi đến.
Không nghĩ tới nàng đang thức, Tần Mục Ẩn dừng lại, khi nhìn về phía nàng, giữa mày nhíu lại, nàng vẫn mặc bộ y phục lúc hắn đi, phỏng chừng là ghé ngủ trên bàn, cổ áo, khuỷu tay, rất nhiều chỗ đều nhăn bèo nhèo, hắn xoay người, lạnh lùng nói, “Trước lui trước đi!”
Lê Uyển đi qua xem, mới phát hiện Toàn An đứng phía sau Tần Mục Ẩn, nàng lắc lắc cái đầu, mới khôi phục thanh tỉnh chút, gió thổi một đêm, cảm giác tay chân lạnh băng.
Tần Mục Ẩn nhàn nhạt mắt liếc nàng một cái, lập tức đi nội thất, Lê Uyển hậm hực đi theo phía sau hắn.
Tần Mục Ẩn bắt đầu cởi áo, Lê Uyển đứng ở bên cạnh, muốn phụ một chút cũng không phụ được, chuyện này so với nàng tưởng tượng nghiêm trọng hơn nhiều, sắc mặt Tần Mục Ẩn không tốt, như là tức giận, ở phủ Thừa Vương, người có thể làm hắn tức giận cực nhỏ, tuyệt không phải là Thừa Vương, Lê Uyển tìm tòi một vòng, không có kết quả, đứng bên cạnh bình phong, ngửa đầu xem hắn.
Tần Mục Ẩn đi nhà kề rửa mặt trở lại thấy nàng còn đứng ở đàng kia vẫn không nhúc nhích, thân mình rũ đầu như thường thường run run, Tần Mục Ẩn đi vang chút động tĩnh, Lê Uyển xoay người, tay hắn kéo một góc cửa sổ, đem thanh chống cửa cất đi.
Khóe mắt hắn lộ ra mỏi mệt, Lê Uyển chạy nhanh tiến lên hai bước, đem chăn nệm trãi ra, Tần Mục Ẩn cởi giày, đi nằm xuống, Lê Uyển nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, canh giờ không còn sớm, xem Tần Mục Ẩn ăn canh rồi ngủ tiếp hay không.
Đang do dự, trên giường truyền đến một đạo thanh âm âm hàn hỗn loạn tức giận, “Đi lên!”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Lê Uyển lắc đầu, đang muốn giải thích, tay đột nhiên bị hắn kéo qua, cả người thuận thế ngã xuống, đè ở trên bụng hắn, đôi tay Lê Uyển chống thân mình, không biết phải làm sao. Khóe miệng hắn nhấp thành một cái tuyến, đỉnh mày hẹp dài hơi hơi nhíu lại, đôi mắt nửa mở nửa mơ hồ, rất không kiên nhẫn, trong lòng Lê Uyển bồn chồn, hai chân đá rơi giày xuống, quy củ nằm trở về bên cạnh. Lại không rõ vì sao hắn tức giận, cho rằng là do ở bên ngoài, nhưng lại giống như là do nàng.
Ăn mặc chỉnh tề nằm ở trên giường, cả người Lê Uyển không thoải mái, liền nghĩ động một cái, vừa động, Lê Uyển luồng tay cởi dây thắt nút ra, nghĩ cởi ra một tầng bên ngoài.
Tần Mục Ẩn xoay người, tay đáp ở trên eo nàng, ngăn trở tay nàng, ngữ khí còn hàm chứa tức giận, “Ban đêm gió lớn, thân thể ngươi rất mạnh sao? Cảm lạnh thì làm sao đây?”
Chăn còn chưa ấm áp, Lê Uyển xoay người giật giật, trong lòng ngọt ngào, “Sẽ không, thân thể ta rất tốt!”
Là hắn lo lắng cho nàng mới có thể tức giận đi!
Tần Mục Ẩn khép lại mắt, Lê Uyển lôi kéo tay hắn, lập tức cảm giác tay nàng một mảnh lạnh băng, kịp thời rụt trở về, đầu óc thanh tỉnh, lăn qua lộn lại ngủ không được.
“Lại đây, ta ủ ấm cho ngươi!”
Hai chữ cuối cùng âm điệu hơi giơ lên, không đợi Lê Uyển ra tiếng, hắn đã đoạt hô hấp nàng, đem tất cả nức nở trong miệng nàng nuốt vào, hắn cùng Thừa Vương thương nghị khả năng muốn đi một chuyến phía nam, mà hắn mới đi một đêm nàng đã một đêm không ngủ, thời gian đó sẽ làm sao bây giờ?
Tần Mục Ẩn tâm nghĩ liền căng thẳng, không khỏi lực đạo trên tay liền lớn.
Sắc mặt Lê Uyển ửng đỏ, không biết vì sao lực đạo hắn liền lớn, chỉ có thể im lặng chấp nhận, quả thực, thực mau, thân mình liền nóng lên.
Gian ngoài Tử Thự chuẩn bị vào dò hỏi Lê Uyển có muốn bày thiện hay không thì bị Toàn An ngăn cản ở cửa, Tử Thự kỳ quái, Toàn An ho khan hai tiếng, dời đầu đi, nhẹ giọng giải thích “Hầu gia một đêm không ngủ, đang ngủ, sợ là phu nhân ở bên trong hầu hạ!” Toàn An mặt không đỏ tâm không nhảy, Tử Thự cũng không nghi ngờ lời hắn, xoay người, mới vừa đi hai bước liền nghe được bên trong truyền đến âm thanh bất đồng, cười như không cười, tựa như khóc vậy, sắc mặt Tử Thự đỏ bừng, trừng mắt liếc Toàn An một cái, vội vàng rời đi.
Khi Lê Uyển mở mắt, trên giường không ai, nàng vươn tay, phát hiện trên cánh tay một mảnh hồng tím, tức khắc, mặt chín đỏ. Lúc bắt đầu nàng còn chịu đựng vì là ban ngày ban mặt, giãy giụa mấy lần, hắn quá nhanh, nàng chịu không nổi, kêu lên, theo sau động tác hắn nhẹ xuống, chính là, để lại dấu vết trên cánh tay.
Hai người làm chuyện đó, rèm trướng cũng không kéo lên, nghĩ nếu có người tiến vào thấy được, Lê Uyển vỗ vỗ mặt nàng, căng đến lợi hại.
Gian nan đứng dậy ngồi xuống, khi khom lưng, eo đau kinh khủng, mang xong giày, mở cửa sổ ra, hơi bùn đất gió xuân đập vào mặt, trời đang mưa, mưa nhẹ nhàng nghiêng nghiêng rơi lả tả lả tả tích trên mái hiên, gió thổi động cửa sổ lách cách, Lê Uyển củng cố cửa sổ xong, mới xoay người chuẩn bị kêu Tử Lan vào nhà hầu hạ.
Lúc này, Tần Mục Ẩn vén mành lên, cung yến ngày sau, lão phu nhân không đi, vừa rồi, tiệm vải cầm hai xấp quần áo tới, hắn phân phó làm cho Lê Uyển, cung yến năm nay không thể so trước kia, càng thận trọng mới được.
“Có thể lại nằm một lúc đi, ta đi Tĩnh An Viện nói với lão phu nhân một tiếng, ngươi không cần đi thỉnh an, ở trong phòng nghỉ ngơi, chuyện gì có thể hỏi Toàn Phó!”
Nghe được trong lòng Lê Uyển rơi lộp bộp, chuyện gì có thể hỏi Toàn Phó, chẳng lẽ hắn muốn rời kinh? Giương thẳng mắt nhìn hắn, sắc mặt hắn bình tĩnh, không nhìn ra cái gì.
Tâm tư Lê Uyển vừa động, chậm rãi nói, “Hôm qua, Kiều Nhị phu nhân tới, nói lên một chuyện, Kiều đại thiếu gia sửa sang lại bọc hành lý, dường như muốn đi xa nhà, Nhị phu nhân muốn cho nhị thiếu gia đi theo, đại thiếu gia không đồng ý, Nhị phu nhân hỏi ta hỏi thăm là có chuyện gì, nếu ngài có biện pháp, dìu dắt Kiều nghiêm một phen!”
Chu Thấm cũng không thích Kiều nghiêm, sao sẽ vì tiền đồ hắn mà suy nghĩ, nàng nói ý là, muốn hắn hoài nghi Vĩnh Bình hầu cùng Tĩnh Khang Vương.
Thấy vẻ mặt Lê Uyển ngây thơ, Tần Mục Ẩn ngồi xuống cái ghế bên cửa sổ, “Kiều nhị thiếu gia không được sủng, chuyện Vĩnh Bình Hầu phủ ta không thể nhúng tay, ngươi đã đồng ý với nàng?”
Lê Uyển lắc đầu, “Chuyện bên ngoài của hầu gia ta sao có thể nhúng tay, vừa rồi ta nhất thời nhớ tới liền hỏi thôi!”
Nàng chú ý thấy Tần Mục Ẩn trầm tư, mục đích đạt được, trong lòng Tần Mục Ẩn có nghi ngờ là được rồi, ngay sau đó, lại nghĩ đến Tần Tử Vận có thai, nàng đột nhiên tò mò, Thừa Vương phủ Tần Tử Vận quản gia, Thừa Vương cũng có trắc phi, chính là, không có ai mang thai, Tần Tử Vận cùng Thừa Vương thành thân nhiều năm, bụng chậm chạp không có động tĩnh, thật không tầm thường.
Tâm tư hai người khác nhau, Tần Mục Ẩn suy nghĩ Vĩnh Bình hầu có phải đã định liệu trước hành trình đối với nam hạ hay không, mới có thể bắt đầu thu thập hành lý, ngay sau đó lại nghĩ, không có khả năng, chuyện này Thừa Vương cũng vừa mới được tin tức, Vĩnh Bình hầu không có khả năng đã chuẩn bị sẵn sàng, mặc kệ thế nào, vẫn nên nói một tiếng cùng Thừa Vương mới được.
Tần Mục Ẩn phân phó Toàn An đi một chuyến Thừa Vương phủ, Toàn An nhận mệnh lui, Lê Uyển nhớ tới cái gì, gọi Toàn An lại, Toàn An khó hiểu, Tần Mục Ẩn cũng nghiêng người nhìn nàng, Lê Uyển cười doanh doanh, “Mấy ngày trước ở thượng thư phủ thấy Thừa Vương phi, sắc mặt nàng tái nhợt, giống như không được khỏe, vốn định nhắc nhở nàng gọi thái y nhìn một cái, kết quả vội nên quên mất!” Xong rồi, Lê Uyển còn dặn dò Toàn An, “Ngươi đi Thừa Vương phủ, nhớ rõ thay ta hỏi thăm Thừa Vương phi một tiếng!”
Tần Mục Ẩn ninh mi, dương tay phân phó cho Toàn An lui, ngồi vào trên ghế, Lê Uyển chậm rì rì đem giấy mở ra, đổ lên nghiên mực chút nước, Tần Mục Ẩn không chú ý cầm bút viết trên giấy, chữ lớn chữ nhỏ giống nhau, tinh tế, sạch sẽ ngăn nắp, nét bút có thể nhìn ra tâm cảnh một người, từng nét bút kết bình ổn, nhìn ra được tâm nàng hòa khí, không tạp niệm, chữ viết ra mới có thể lớn nhỏ giống nhau, không cao ngạo không nóng nảy.
“Nếu ngươi quan tâm Thừa Vương phi, sau cung yến ngày mai, có thể đưa thiệp đi Thừa Vương phủ.” Tần Mục Ẩn cầm lấy thỏi mực, chậm rãi mài. Nàng ở trong phủ nhàn rỗi cũng nhàm chán, lão phu nhân ở Tĩnh An Viện, ngày thường không thích người quấy rầy, Lê Uyển mỗi lần đi gặp lão phu nhân đều cao hứng, kỳ thật, lão phu nhân càng thích an tĩnh hơn. Tần Mục Ẩn nghĩ nếu nàng có thể giao kết một hai bằng hữu, cũng không tồi. Lê Uyển cầm lấy bút, nghiêm túc viết, nói chuyện lần trước Tần Tử Vận mời nàng đi Thừa Vương phủ làm khách, hiện tại nàng nghi hoặc Tần Tử Vận có biết nàng mang thai hay không, trên cung yến ngày mai, đời trước, Tần Tử Vận bị ăn đồ hại mà phun ra, Hoàng Thượng mới đem Thừa Vương đổi thành Tĩnh Khang Vương.
Lê Uyển tĩnh tâm viết chữ, Tần Mục Ẩn mài mực cho nàng, mưa ngoài cửa sổ vũ vẫn nhẹ nhàng rơi, không chút nào ảnh hưởng đến hai người trong phòng.
Chạng vạng, Tử Thự bày thiện khi hướng quét mắt bên này, phu nhân kiều mỹ, hầu gia anh tuấn, rất là hợp đôi, nghĩ đến buổi sáng nghe được thanh âm kiều mị của phu nhân, Tử Thự đỏ mặt, nhanh chóng đem chén đũa dọn xong lui ra ngoài.
Cả ngày không ăn cái gì, bụng Lê Uyển cũng đói, gác bút xuống, đi đến chậu nước trên giá rửa sạch tay trước, chậm rãi cầm khăn chà lau, nàng muốn là Toàn An có thể mang tin tức Tần Tử Vận mang thai về thì tốt rồi.
Đời trước, đứa nhỏ này Tần Tử Vận cũng không có sinh được, thời điểm đứa nhỏ khoản năm tháng, bởi vì ngày mưa đường trơn mà té ngã mà mất đi, Hoàng Thượng Hoàng Hậu Cẩm phi đều thất vọng, quan hệ Thừa Vương cùng Tần Tử Vận giống như không có bởi vậy mà ảnh hưởng, nhưng trong phủ hai trắc phi Thừa Vương có thai, bất quá, không biết vì nguyên nhân gì cũng không giữ được.
Nàng không dám nghĩ có phải người Tĩnh Khang Vương phủ hoặc là An Vương phủ giở trò quỷ hay không, Hoàng Thượng không có hoàng tôn, nếu ai sinh hạ hoàng tôn, về sau tranh đoạt Thái Tử khi, khẳng định nắm chắc thắng lợi lớn hơn một chút, hiện tại, mỗi vương phủ đều không có truyền đến tin vui, Tần Tử Vận nếu có mang thai, có lẽ Thừa Vương có cơ hội chuyển bại thành thắng.
Hơn nữa, nàng nghĩ, Thừa Vương nếu đi phía nam, Tần Mục Ẩn không cần rời kinh, lần này, nói cái gì thì không thể để Tần Mục Ẩn rời kinh, lão phu nhân tháng ba muốn đi Vân Ẩn Tự, nếu nàng muốn biện pháp, kêu Tần Mục Ẩn đi cùng nhau.
Hai người dùng cơm xong, Toàn An đã trở lại, thân mình Lê Uyển căng thẳng, hơi hơi nghiêng lỗ tai nghe Toàn An nói gì đó, chính là đều nói râu ria, trong lòng Lê Uyển tiếc nuối, xem ra, Tần Tử Vận thật không biết nàng mang thai, ngày mai, nghĩ biện pháp thế nào gạt mọi người, chờ Thừa Vương đi phía nam sau lại nói ra.
Ai biết, ban đêm, Tần Mục Ẩn đang nghĩa sách cho nàng, Toàn An ở bên ngoài gõ cửa, nói có việc gấp bẩm báo, Lê Uyển đứng dậy, Tần Mục Ẩn vỗ vỗ nàng, “Ngươi ngủ trước, ta đi ra ngoài nhìn xem!”
Tần Mục Ẩn mặc tốt áo ngoài sau bình phong liền đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau quay về, Lê Uyển đang mặc quần áo ngoài, “Thừa Vương phủ có việc, ta đi một chuyến, sáng mai nếu ta không về, ngươi liền lập tức vào cung, ta chờ ngươi ở cửa cung!”
Lê Uyển ngẩn ra, ngược lại hầu hạ hắn mặc quần áo dài ngoài, Tần Mục Ẩn đã đi ra ngoài, “Toàn An hầu hạ được rồi!”
Động tác nàng chậm rì rì, Tần Mục Ẩn chờ không kịp.
Lê Uyển lại ngồi trở lại trên giường, không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ khám ra Tần Tử Vận mang thai? Lê Uyển lại lắc đầu, nếu là khám ra, nửa đêm Tần Mục Ẩn không cần phải đi Thừa Vương phủ, nằm ở trên giường, lật lật hai trang sách, trong chăn còn có hương vị hắn, Lê Uyển nhắm mắt lại, thực mau liền ngủ rồi.
Sáng sớm hôm sau, Lê Uyển dậy sớm, Tử Thự hầu hạ nàng mặc quần áo, quần áo là hôm qua tiệm vải đưa tới, váy dài màu đỏ tươi phết đất, áo ngoài màu trắng gạo, đa dạng, kiểu dáng, đều là thịnh hành năm nay.
Tử Thự búi cho nàng một kiểu phức tạp, cắm châu hoa, ngọc trâm lên, cả người cùng ngày xưa bất đồng, vẫn không mất đi hoạt bát trong đó, “Vẫn là hầu gia hiểu phu nhân, trước kia phu nhân ăn mặc đã đẹp rồi, không giống hôm nay nghịch ngợm động lòng người, hầu gia thấy cũng sẽ thực vừa lòng!”
Lê Uyển cười mà không nói, đời trước nàng thường xuyên trang điểm như thế, trong mắt hắn không bằng cỏ dại ven đường, cầm lông mi dán lên, con ngươi đen, đôi mắt đào hoa doanh động lòng người, Tử Thự vừa búi tóc vừa nói, “Hôm nay phu nhân phải mang Tử Tình vào cung sao?”