Người đàn ông lạnh lùng trả lời một câu “Không có việc gì”, nhưng anh ta vẫn đứng bất động trước mặt cô.
Thời Dư cảm thấy anh ta có chút tật xấu, vì vậy cô dịch sang bên cạnh một chút, định tiếp tục ngắm cậu bé cách đó không xa, nhưng người đàn ông này vẫn di chuyển theo cô.
Được lắm, nếu Thời Dư lại không biết tại sao người đàn ông này lại ngăn cản trước mặt cô, thì thật lãng phí đầu óc của cô rồi.
Do súng năng lượng có thể dễ dàng bắn bay đầu cô nên Thời Dư chỉ có thể bực bội thu hồi ánh mắt, mở trí não ra.
Cô chỉ muốn ngắm trai đẹp để giảm bớt một chút áp lực do ban ngày mang lại, chứ thật sự không có ác ý gì.
Quên đi, cô vẫn nên nghĩ cách để ngày mai chạy trốn như thế nào.
Trí não của Thời Dư thuộc loại rẻ nhất, khi cô mới sinh được chính phủ Liên Bang phân phát, là kiểu mẫu đã bị đào thải, cô vừa mở trí não ra liền nhận được ánh mắt khinh thường của người đàn ông.
Là một con cá mặn, Thời Dư không có sự háo thắng nên cô có thể lờ đi sự khinh thường của người đàn ông bằng cách thờ ơ.
Người phàm không thể đạt tới cảnh giới cá mặn được.
Thời Dư ăn miếng bánh ngọt còn lại, tùy tiện ném cái ly xuống đất, thậm chí còn không nhìn người đàn ông, những ngón tay của cô liên tục gõ vào màn hình ảo.
Góc dưới bên phải vẫn là hình tam giác có dấu chấm than màu đỏ.
Khi trước khi chạy trốn, Thời Dư không có thời gian nhìn khoảng cách từ đây đến nơi tị nạn, nhưng bây giờ nhìn thấy, suýt nữa phun hết bánh ngọt cô vừa ăn.
Hơn 900 km! Đây là muốn cho cô lấy mạng chạy sao?
Khoảng cách này không là gì với xe bay, nhưng mà cô không có!
Thời Dư tắt trí não, sau khi thấy người đàn ông không còn nhìn cô chằm chằm nữa mới chậm rãi đứng dậy, nhỏ giọng nói: “Anh à, anh có xe bay không?”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Người đàn ông cau mày: “Cô định làm gì?
Thời Dư lập tức hắng giọng nói: “Nơi tị nạn cách nơi này hơi xa không phải sao? Em chỉ muốn đi nhờ một chút, như vậy, có xe phải không ạ?”
Cô nháy mắt nói.
Người đàn ông nói không chút do dự: “Không có.”
Thời Vũ có chút không tin: “Thật sao?”
Người đàn ông cười lạnh một tiếng: “Nếu như có thì cô sẽ cảm thấy chúng tôi có thể ở chỗ này sao?”
Anh ta nói có vẻ có lý, nhìn những người có vẻ là vệ sĩ này, thì có thể biết thân phận của cậu bé đẹp trai nhất định không đơn giản, nếu có cơ hội chạy trốn thì sao cậu ta còn ở đây?
Thời Vũ chớp mắt, nhìn những ngón tay trắng trẻo thon dài của cậu bé đẹp trai cách đó không xa: “Thật ra cũng không phải không có cách.”
Ngay lập tức người đàn ông híp mắt lại: “Cô có biện pháp?”
Thời Dư mỉm cười để lộ hai hàm răng trắng, nhưng khi cô muốn nói chuyện, thì một vật thể màu đen rơi xuống cạnh cửa sổ thủy tinh, những chiếc chân nhện đầy lông lá khiến người ta sởn tóc gáy.
Thời Dư không chút do dự lùi về sau, tất cả mọi người trong trung tâm thương mại đều vây quanh cậu bé ngoại trừ cô.
Thời Dư theo bản năng nhìn về phía cậu ta thì phát hiện cậu ta không khẩn trương chút nào, đợi người xung quanh nhỏ giọng nhắc nhở thì mới chậm rãi tắt trí não đứng lên.
“Là loại nhện lúc trước, nhưng nhỏ hơn, cũng không biết có bao nhiêu con…”
Người đàn ông đang cảnh giác nói, còn chưa nói xong, những con nhện đen to bằng lòng bàn tay đập vào cửa sổ liên tục, nhìn lít nha lít nhít, cơ bản không thể đếm hết được bao nhiêu con.
Rất nhanh, cửa sổ thủy tinh bị bụng con nhện đập vào đã nứt ra, những chiếc răng sắc nhọn dày đặc bao phủ thành một vòng tròn “Răng rắc” cắn vỡ tấm kính.
Thời Dư không chút do dự nói: “Có súng dự phòng không? Cho em mượn một cái đi!”
Người đàn ông còn không biết có nên đưa hay không, Tạ Dữ Nghiên đứng ở giữa mọi người lạnh nhạt nhìn qua Thời Dư, nói câu thứ hai trong đêm nay: “Đưa cho cô ấy.”
Chỉ một câu ngắn ngủi không có cảm xúc nào khác, nhưng người đàn ông lại không chút do dự thò tay vào dưới áo khoác rút ra một khẩu súng năng lượng từ bên hông ném cho Thời Dư.
Thời Dư quay đầu qua nhìn cậu bé đẹp trai, cầm súng năng lượng, vừa lùi lại vừa hỏi: “Thứ này sử dụng như thế nào?”
Cô đã sử dụng súng ở tận thế, nhưng cô chưa bao giờ sử dụng súng năng lượng cả.
Người đàn ông suýt nữa bị lời nói của cô làm cho tức chết, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: “Kéo chốt an toàn và bóp cò.”
Lúc này thêm một người chống cự sẽ thêm an toàn, dù thế nào cũng phải kiên trì chờ cứu viện đến.
Thời Dư ngoan ngoãn nói “Ồ”, bất kể thời đại có thay đổi như thế nào thì vẫn luôn sử dụng súng như vậy.
“Không biết sử dụng súng thì ngoan ngoãn đứng yên ở đó, nếu cô gây thêm rắc rối cho chúng tôi, tôi sẽ giải quyết cô trước.” Người đàn ông cảnh cáo.