À, không. Hurricane ngoan ngoãn há to miệng, cắn một miếng, sau đó bị nóng tới mức hút khí.
Tiêu Liêu thấy vậy liền cười nhạo hắn, “Gấp cái gì, tôi còn nghĩ anh không sợ nóng đâu.”
“A, ngon lắm.” Cụ phồng má, nói năng không rõ, giơ ngón tay cái khen ngợi Tiêu Liêu.
Sau khi nuốt xong miếng này, hắn cắn một miếng bánh rán lớn khác trên đũa của Tiêu Liêu, vừa ăn vừa gật đầu khen, Tiêu Liêu nhìn đến buồn cười, làm cơm được người khác thích, là chuyện vô cùng có thành tựu.
Tuy nhiên, Tiêu Liêu vẫn còn rất nhiều bột chưa được làm thành bánh rán, vì vậy cậu đưa đũa cho Cụ tự ăn, còn mình tiếp tục làm bánh rán.
Khi nướng xong thịt, Tiêu Liêu bảo Cụ cắt thịt thành từng lát mỏng, vừa vặn bánh rán của cậu cũng đã làm xong, tận ba bàn lớn toàn bánh rán vàng ươm thơm nức mũi.
Tiêu Liêu vừa đặt bánh rán lên bàn, Loan Loan và Để đã theo mùi hương tìm tới.
“Tiêu Liêu, cháu đang làm gì vậy? Thơm quá.” Lan Loan nhìn chằm chằm bánh rán, nuốt nước miếng.
Tiêu Liêu cầm rau dưa và cháo gạc xanh để lên bàn, “Là bánh rán, dùng lúa mì làm ra, Cụ nói ăn rất ngon, nhưng tôi còn chưa thử qua, không biết hương vị thế nào?”
“Thật sự ăn rất ngon.” Cụ bưng thịt nướng lên, phân phát chén đũa cho mọi người.
“Tôi phải nếm thử mới được.”
Lan Loan ngồi xuống liền gắp một miếng bánh rán nhét vào miệng rồi cắn một miếng, nhai vài miếng, sau đó hai mắt sáng lên, liên tục gật đầu, đem miếng bánh rán mình vừa cắn tới miệng Để, “Thật sự rất ngon, anh ăn thử đi.”
Để bất đắc dĩ cắn một miếng bánh rán, sau đó Lan Loan cầm đũa, tiếp tục tự mình ăn.
“Ngon lắm, Tiêu Liêu đã vất vả rồi.” Để tự mình gắp một miếng bánh rán, vừa ăn vừa gật đầu với Tiêu Liêu.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
“Ừm, không vất vả, không vất vả, nên làm mà.” Tiêu Liêu ngượng ngùng cười cười, sau đó nói với Lan Loan và Để: “Chú, chú ăn thử theo cách này đi, ăn như vậy cũng rất ngon.”
“Hả?” Lan Loan đang ăn vui vẻ ngẩng đầu phồng má nhìn Tiêu Liêu.
Sau đó chỉ thấy Tiêu Liêu gắp vài miếng thịt đã được cắt thành miếng đặt trên một cái bánh rán nguyên vẹn, lại chọn mấy lá rau xanh bên cạnh đặt lên, cuối cùng dùng bánh rán cuốn, đặt tới trong chén Lan Loan.
Lại làm một cái nữa theo cách cũ, đặt vào chén Để, cười nói, “Cháu cảm thấy ăn như vậy cũng ngon, thúc thử xem.”
Lan Loan vui vẻ cầm cái bánh rán cuốn kia lên cắn mạnh một miếng, rau thì xanh ngọt, thịt nướng mềm dẻo, thơm phức, còn có bánh rán mềm mềm dai dai, khi cắn xuống đủ loại mùi vị bủng nổ trong miệng, ngay lập tức khiến hai mắt Lan Loan sáng rực lên.
“Ưm ưm, cái này ăn càng ngon.” Lan Loan đang ăn không khỏi gật đầu, bộ dáng kia thật sự rất giống với Cụ lúc trước.
Ngay cả Để sau khi ăn xong miếng đầu tiên cũng tăng tốc nhanh hơn, hẳn là cũng thích ăn, một nhà bọn hắn cực kỳ yêu thích bữa cơm này, làm Tiêu Liêu cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Lan Loan sau khi yêu thích món bánh rán liền cực kỳ thuận tay lấy bánh rán bị hắn cắn vụn ở trong bát, không chút do dự kẹp vào trong chén Để, chính mình chuyên tâm ăn bánh rán, thỉnh thoảng lại uống một ngụm cháo gạo xanh Để đút, đề phòng chính mình bị nghẹn chết.
Mà Để không để ý hành động của hắn, tự nhiên cầm mấy cái bánh rán bị gặm qua nhét vào miệng ăn luôn, còn thường xuyên cuốn bánh rán cho Lan Loan, thêm cháo cho hắn.
Bữa cơm này ăn xong, trên bàn còn thừa ba cái bánh rán, rau dưa cũng còn lại một ít trong bồn, thịt nướng đã bị hai thú nhân càn quét sạch, ngay cả chậu cháo gạo xanh cũng hết sạch.
Tiêu Liêu bị sức ăn của ba người họ dọa sợ rồi, không nghĩ tới Lan Loan nhỏ xinh như vậy cũng ăn được thế.
Mà Lan Loan thì nằm liệt trong ngực Để, ợ một tiếng, hài lòng nói: “Đồ ăn Tiêu Liêu làm ngon quá, tôi no tới không muốn động đậy luôn, làm sao giờ.”
Hắn cố ý vùi đầu vào lòng Để làm nũng, Để chỉ vỗ lưng cho hắn, “Lần sau đừng ăn nhiều vậy, tránh cho em khó chịu.”
“Nhưng mà thực sự ăn rất ngon nha, em không khống chế được, hắc hắc.”
Để yêu chiều sờ đầu Lan Loan.
Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Liêu tặc lưỡi, nói thật là có chút ngọt ngào, hình như cậu đã trải qua cái gọi là niềm vui của đu CP rồi nhỉ?
Tiêu Liêu bên này vừa muốn đi rửa bát đũa, Để a cha liền cản cậu, cầm chén đũa đi.
“Hả? Tiêu Liêu có chút ngốc, này này, cậu vội chạy tới, cười nói: “Ha hả, chú Để, việc này để cháu làm là được, cứ để cháu đi.”
“Không có việc gì, ta đi rửa. A Lan rất thích cơm cháu nấu, sau này phiền phức cháu nấu cho em ấy nhiều đồ ăn ngon hơn.” Địch a cha bắt đầu thuần thục rửa chén.
Cụ lôi kéo Tiêu Liêu, nói thầm, “Cha bây giờ đang rất vui, cậu để cha làm đi.”
Vui vẻ? Là bởi cậu làm cơm ngon khiến cho chú Lan ăn đến thỏa mãn sao? Tiêu Liêu cảm thấy không thể tin được,thì ra còn có người biểu lộ niềm hạnh phúc của mình như thế này nha?
Nhìn thấy biểu hiện của Tiêu Liêu, Cụ nhịn cười, “Rất kỳ lạ đi, cha vẫn luôn như vậy, cậu quen thì tốt rồi.”
“Tôi nhớ rõ lần đầu tôi làm cơm chú Lan cũng ăn đến vui vẻ, tại sao lần đó chú Để không như vậy?” Tiêu Liêu như trẻ con học hỏi, trò chuyện cùng Cụ.
“Đó là do khi đó cha không thân với cậu.”
“Ồ! Vậy sao. “Vẻ mặt Tiêu Liêu bừng tỉnh, cảm tình còn chọn người nha.
“Ha ha ha.” Tiêu Liêu đột nhiên cười lên, Cụ cảm thấy có chút mê mang.
Nhìn thấy sự nghi hoặc của Cụ, Tiêu Liêu giải thích: “Tôi chỉ cảm thấy chú Để như vậy khá đáng yêu.”
Cụ không tỏ ý kiến nhướng mày, dùng khuôn mặt của báo làm hành động này, Tiêu Liêu chỉ cảm thấy rất kỳ lạ lại buồn cười, không nhịn được cười ra tiếng, “Ha ha ha.”
Lan Loan đang nghỉ ngơi nghe thấy Tiêu Liêu cười, kỳ quái hỏi: “Hả? Tiểu Tiêu cười gì vậy?”
“Không, haha, không có gì đâu.” Tiêu Liêu cố gắng nhịn cười.
Ngay khi Lan Loan còn định hỏi, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng người gõ cửa, hét to.
“Anh Tiêu! Anh Tiêu! Mở cửa ra, bọn em tới tìm anh a! Mở cửa đi!”
Tập trung nghe kỹ, thì ra là đám nhóc tới! Vẻ mặt Tiêu Liêu vừa mừng vừa ngạc nhiên.
Cửa vừa mở ra, bốn đứa nhỏ gấp gáp đi vào, theo sau là mấy người lớn.
“Chào buổi sáng mấy đứa.” Tiêu Liêu cười, chào hỏi bọn nhóc.
Đám nhóc sửng sốt một chút, cũng học Tiêu Liêu, hướng hắn chào hỏi, “Chào buổi sáng, anh Tiêu.”
Những người lớn đi theo phía sau tỏ vẻ ngạc nhiên, không ngờ con mình còn nhỏ như vậy đã có thể chào hỏi người lớn như vậy, vì thế mấy người lớn nhìn nhau thầm gật đầu.
“Mọi người vào đi, đứng ở cửa không tốt.” Lan Loan từ trong phòng bếp ló đầu ra, nói xong lại ngồi xuống, mấy người lớn nhìn thấy đều bất đắc dĩ cười.
“Đúng vậy, tất cả cùng vào đi.” Tiêu Liêu tránh sang một bên làm động tác mời.
Đám nhóc lại không khách khí, đi thẳng vào bếp chỗ Lan Loan ló đầu ra, Tiêu Liêu nhìn mà ngây người, mấy người lớn lại là vẻ mặt thảm không nỡ nhìn, ghét bỏ hận không thể giả vờ mình không quen mấy đứa nhỏ đó.
Bọn họ xấu hổ cười với Tiêu Liêu, chắc chắn về nhà bọn họ phải dạy dỗ đám nhóc đó! Đây là tiếng lòng chung của nhóm người lớn.
Vẫn là Tố Diệp phản ứng nhanh, nhét đồ mình mang tới vào tay Tiêu Liêu, nói: “Cảm ơn cậu hai ngày nay đã trông con giúp chúng ta, ngày hôm qua còn dạy nó viết chữ, thật sự cảm ơn cậu, đây là chút thành ý, sau này mong giúp đỡ chúng tôi thêm nha.”
“Đúng, đúng, cảm ơn cậu đã giúp chúng tôi trông con, còn dạy nó viết chữ.”
Thấy vậy, ba vị phụ huynh khác cũng nhét đồ mình mang tới vào trong tay thầy giáo, Tiêu Liêu trong chốc lát đã ôm đầy đồ vật trong tay ngây ngẩn cả người, dở khóc dở cười nói: “Không cần như vậy, ở chung với chúng tôi cũng rất vui mà, dạy bọn nhỏ chữ cũng là tôi tự nguyện, không có gì, mọi người, mọi người mau đem mấy thứ này về đi.”
“Ai nha, Tiêu Liêu khách sao với bọn họ làm gì nha?” Lan Loan đi ra, nhìn đống đồ kia cười tủm tỉm.
“Ngươi đấy, biết cái gì gọi là khiêm tốn không? Lại không phải cho ngươi.” Trùng Anh một tay xoa eo một tay chỉ Lan Loan, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Bây giờ Tiêu Liêu ở nhà của ta, này thì có liên quan gì.” Lan Loan nhướng mày, không hề cảm thấy xấu hổ, quay đầu nhỏ giọng nói với Tiêu Liêu: “Nhận đi, tất cả chỉ là tâm ý của các trưởng bối, ta hiểu bọn họ, vấn đề này chắc chắn không đơn giản như vậy, cứ chiếm tiện nghi trước rồi nói.”
Ách, này thật đúng là nhóm bạn xấu không phân biệt ta ngươi. Tiêu Liêu cạn lời.
“Vậy được.” Tiêu Liêu hỏa hiệp, đống này căn bản đều là đồ ăn, cho nên cậu bưng đồ vào phòng bếp, đợi chốc nữa xem.
Mà Tiêu Liêu vừa vào phòng bếp liền bị sốc, bốn đứa nhỏ vây quanh bàn, không ngừng nuốt nước miếng với mấy cái bánh rán lạnh ngắt.
Tiêu Liêu đặt đồ xuống, chỉ vào đám nhỏ, “Cái này. . .”
Cụ bất đắc dĩ nói: “Mấy đứa nó vừa tới đây liền để mắt tới thứ này, tôi liền bảo bọn họ hâm nóng rồi mới ăn, ai ngờ đám nhóc này lắc đầu cự tuyệt, kiên quyết chờ ngươi trở về, tôi cũng không biết tại sao.”
Đám nhóc nghi hoặc nhìn nhau: Chẳng lẽ là anh Cụ được tự làm chủ sao? Thật kỳ quái.
Lan Loan ở một bên cười trộm vì hành vi của đám nhóc đáng yêu này, các bậc phụ huynh đi sau cũng cảm thấy vô cùng mất mặt, nhìn thấy con mình như vậy chỉ muốn che mặt quay đi, kỳ lạ, trước kia cũng chưa từng thấy bọn họ mất mặt như vậy, lại là là trước cùng một người, tạo nghiệt a.
“Mấy đứa muốn ăn bánh rán sao?” Tiêu Liêu chỉ vào mấy cái bánh còn thừa lại.
“Muốn!” Giọng sữa của bốn đứa nhỏ làm Tiêu Liêu đặc biệt mềm lòng.
Sau đó Tiêu Liêu liếc mắt một cái, Cụ liền đi nhóm lửa, hiển nhiên là muốn làm cho bọn hắn lần nữa, mấy người lớn muốn từ chối, nhưng đều bị Tiêu Liêu bác bỏ, chỉ có thể bất lực nhìn Tiêu Liêu bận rộn, cũng nhìn con mình với ánh mắt chết chóc.
Bọn nhỏ mặc dù cảm thấy sống lưng ớn lạnh, nhưng cũng bị hành động của Tiêu Liêu hấp dẫn, không để ý đến loại cảm giác kỳ quái này, một đám nhìn Tiêu Liêu làm đồ ăn cho bọn nó, vẻ mặt nghiêm túc, ăn từng miếng từng miếng một.
Tiêu Liêu cẩn thận thái mấy lát thịt ở trên thịt sống xuống, trước tiên cho dầu mỡ buổi sáng vào đáy chảo để chiên thịt vàng óng thơm phức, sau đó mới thả bánh rán vào trong nồi hâm nóng một chút, cảm khái nói, “ Nếu như có nước tương thì tốt rồi.”
“Tiểu Tiêu.” Vũ Thiến, mẹ thỏ con chỉ vào đống đồ mà dì đưa lúc trước.
“Hả?” Tiêu Liêu khó hiểu.
“Bên trong có một hũ tương thịt dì tự làm, không biết cháu có thích hay không.”
“A, tương thịt do Thiến Thiến làm, Tiểu Tiêu có lộc ăn rồi, ai mà chả biết tương thịt của cô ấy là món ngon nhất trong bộ lạc.” Lan Loan vui vẻ vỗ vai Tiêu Liêu.
“Thật sao! Cảm ơn dì Thiến.”
“Không có gì.” Vu Thiển không để ý xua tay.