Tống Ỷ Thi bắt đầu từ việc bạo lực học đường suy rộng ra phạm tội tuổi vị thành niên.
Không ai có tư cách hơn cô, hoặc nói theo cách khác, không ai có tư cách hơn nguyên chủ để nói về đề tài này.
Nguyên chủ ban đầu không bị đánh đập bạo lực, nhưng những thứ cô nhận về lại là bản thân phải sống trong hoàn cảnh lạnh lùng và đầy bạo lực. Môi trường bẩm sinh đã tạo nên tính cách rụt rè của cô, vì vậy nên sự thờ ơ, khinh thường của những người xung quanh từng chút một mài mòn lòng tự trọng của cô, càng lúc càng đẩy cô xuống vực thẳm của sự yếu đuối.
Trước khi Tống Ỷ Thi xuyên vào nguyên chủ hiện tại, cô không rõ mọi chuyện xảy ra ở trường trung học Hãn Hải. Cho nên cô cũng không nhắc đến chuyện của nguyên chủ. Lúc soạn thảo cho bài phát biểu sắp tới, cô đã đi kiểm tra rất nhiều thông tin. Để xác định được một số từ vựng chuyên môn, cô đã tốn rất nhiều công sức.
Bởi vì từng câu từng chữ trong đó đều được cô viết cực kỳ cẩn thận tỉ mỉ, cho nên kịch bản của bài phát biểu cô cũng đã sớm thuộc rõ hết.
Cô cầm micro trước mặt, đối diện với ống kính máy quay, giọng nói càng ngày càng lưu loát: “Làm cha làm mẹ, không phải khổ vì không tử tế, mà khổ vì biết thương mà không biết dạy…”
Cô không nhấn mạnh quá nhiều, nói năng vô cùng từ tốn. Nhưng lần phát biểu này càng khiến người ta thấy thông cảm và thấu hiểu mãnh liệt hơn.
Vẫn còn rất nhiều khán giả trong khán phòng không thể hiểu được một số từ chuyên ngành, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc họ cảm nhận được một luồng sức mạnh ẩn sâu trong đó.
Bản thân Tống Ỷ Thi cũng không chắc liệu bản dịch có chính xác đối với một số câu nói cổ xưa được trích dẫn hay không.
Nhưng mỗi câu mỗi từ nói ra đều có trọng lượng, có khí phách.
Khán giả nếm trải được mọi cung bậc cảm xúc, từ sự u ám, sự tức giận đến sự lo lắng.
Toàn bộ bài phát biểu không dài, Tống Ỷ Thi đã tóm tắt ngắn gọn về tâm lý của tuổi thanh thiếu niên mà người phía trước đã từng đề cập.
Tâm lý và phạm tội là hai thứ không thể tách rời.
Cuối cùng, cô kết thúc bằng việc nói rằng “thanh niên là trụ cột của đất nước”, và chỉ khi vấn đề phạm tội vị thành niên được cải thiện thì tương lai mới trở nên tốt đẹp hơn. Tuy chỉ là những lời nói tiêu chuẩn, nhưng sau khi đi qua giai đoạn đen tối, một đoạn kết như vậy bỗng trở thành tia sáng hy vọng, đưa người ta từ sự uất ức cực độ và tức giận chuyển hướng về một đỉnh cao khác.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Cùng lúc đó, Tống Ỷ Thi ngẩng cao đầu, không nhìn thấy được ánh mắt của khán giả trong hội trường.
Dưới ánh đèn chói lóa, khuôn mặt của cô gái đầy tinh xảo đẹp đẽ, mặt mày quyến rũ động lòng người.
Mọi người đều bị sốc tại chỗ trong chốc lát.
Tống Ỷ Thi cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn tất cả mọi người.”
Mọi người sững sờ trong giây lát, sau đó vỗ tay ào ào như sấm dậy, âm thanh lớn đến mức dường như có thể đánh sập trần nhà của toàn bộ hội trường.
Tống Ỷ Thi xoay người chậm rãi rời khỏi sân khấu, chờ khi màn đen trên sân khấu che khuất người mới thả lỏng cơ thể, lập tức cảm thấy toàn thân mất hết sức lực.
Khi cô ngước mắt lên thì gặp phải Hầu Tuấn.
Hầu Tuấn đột nhiên tránh ánh mắt của cô.
Cô thoáng thấy trên trán anh ta lấm tấm những giọt mồ hôi li ti, dường như sau khi nghe bài phát biểu của cô, anh ta rất căng thẳng.
Số lượng người xem phát sóng trực tiếp trên Weibo càng ngày càng tăng, không hề giảm cho đến khi bài phát biểu của Tống Ỷ Thi kết thúc.
Thậm chí còn có người chụp lại đoạn quay phim và chuyển tiếp đến một số diễn đàn giải trí và tin đồn khác, nơi tất cả các chủ đề đều được mọi người đem ra bàn tán và thảo luận.
[Người giỏi nhất trong cuộc thi tiếng Anh năm nay là Tống Ỷ Thi đến từ trường trung học Hãn Hải phải không? Tuy trình độ tiếng Anh của cô ấy không phải là cao nhất, nhưng cho dù cô ấy đang ngồi trên sân khấu trả lời bài kiểm tra hay đứng phát biểu thì phong thái đều rất tuyệt vời. Cách ứng xử ảnh hưởng rất nhiều đến khí chất. Người có cách ứng xử tốt, đầy tự tin sẽ tỏa ra sự quyến rũ thu hút khắp nơi! Còn một người có cách ứng xử tồi tệ thì trông rất khoa trương và bóng bẩy…Rõ ràng, Tống Ỷ Thi rất có sức thu hút.]
[+1 Tôi đang ở hội trường. Xem trực tiếp hay hơn xem trên màn hình nhiều! Bài phát biểu của Tống Ỷ Thi thật sự rất cảm động! Để biết được yếu tố then chốt quyết định một bài phát biểu có lay động lòng người hay không, ngoài chính bản thân bài phát biểu phải xuất sắc thì trình độ diễn thuyết mới thực sự quan trọng! Tôi rất thích Thẩm Diệu Chu, những năm qua tôi không bỏ lỡ bất kì bài phát biểu nào của Thẩm Diệu Chu, nhưng anh ấy thật sự quá lạnh lùng, tuy bài phát biểu được viết rất tốt, nhưng từ miệng anh ấy nói ra rất khó để chiếm lấy sự đồng cảm của mọi người…Tôi cảm thấy dường như bản thân Thẩm Diệu Chu cũng thiếu đi sự đồng cảm. Rất xin lỗi vì đã nói hơi nhiều. Dù sao, trận này của Tống Ỷ Thi thật sự gây chấn động! Vượt xa trình độ của học sinh trung học khi phát biểu bằng tiếng Anh!]
[Đúng là học sinh ưu tú x học sinh ưu tú, cô ấy và Thẩm Diệu Chu hợp tác thật sự quá tuyệt vời! Cảm giác năm nay Hãn Hải sẽ trở thành chiến thần bất bại đánh đâu thắng đó, không gì cản bước nổi…Trí tuệ của Thẩm Diệu Chu có thể đánh bại tất cả các thí sinh tham gia, và trình độ diễn thuyết của Tống Ỷ Thi có thể hạ gục trái tim khán giả.]
[Em gái nhỏ thật sự rất lợi hại, tôi nghĩ đến khi bằng tuổi em, cái gì cũng không hiểu, đọc viết không thông, hàng ngày đều sống trong sự mơ màng…Hy vọng em ấy sẽ có một tương lai tốt đẹp hơn…]
[Ánh mắt lúc ngước lên của em gái trong ống kính máy quay thật sự rất tuyệt vời, tại sao mọi người lại không tìm ra em ấy sớm hơn? Ở cách một cái màn hình mà tôi cũng bị rung động. Tôi là nữ.]
[Hình như cô ấy có đôi mắt đào hoa? Đôi mắt có tình cảm nên diễn thuyết rất tốt. Tôi thật sự rất ngưỡng mộ. Thực ra thì dù là nam hay nữ thì cũng đều không cưỡng lại được sắc đẹp như vậy đúng không?]
[Bạn nói rất đúng. Diện mạo xinh đẹp như thế này chắc chắn là rất sát trai.]
[Tôi đã tìm khắp trên mạng nhưng cô ấy không có Weibo. Ôi, tôi muốn theo dõi cô ấy.]
[Nói nhỏ cho mà nghe, tôi cảm thấy rằng cô bé đến từ trường trung học Hãn Hải lúc diễn thuyết về vấn đề này có vẻ rất nhập tâm? Đặc biệt dành tình cảm rất nhiều? Có phải cô ấy đã từng trải qua hành vi phạm pháp tuổi vị thành niên? Hay đã từng đứng ngoài quan sát?]
Lời bình luận này đã nhanh chóng bị vùi lấp.
Rốt cuộc, ngoài việc thảo luận về thành tích học tập xuất sắc của Tống Ỷ Thi, mọi người còn bàn tán nhiều hơn về việc cô trông xinh đẹp như thế nào, và Thẩm Diệu Chu học cùng trường cô cũng đẹp trai như thế nào…
Các bài phát biểu sau bài của Tống Ỷ Thi đều khá buồn tẻ, chán ngắt.
Tâm lý của những diễn giả cũng không vững vàng, so với Tống Ỷ Thi, tất cả bọn họ chỉ kết thúc bài của mình một cách qua loa cẩu thả.
Giáo viên dẫn dắt đội thi ngồi trên khán đài không kìm nén được sự vui mừng bèn rút điện thoại di động gọi về trường báo tin vui.
“Tống Ỷ Thi đã giành được vị trí thứ nhất, và vòng này nhất định sẽ lại giành được vị trí đầu tiên…Trong cuộc đối đầu trực tiếp, một mình Thẩm Diệu Chu có thể đánh bại được cả đội…Có lẽ kết quả lần này còn tốt hơn so với lần trước!”
Trường trung học Hãn Hải được chú ý nhiều nhất khi xuất hiện trên tất cả các diễn đàn tin đồn và giải trí.
Dù sao trong trường trung học Hãn Hải cũng đều là con em thế hệ thứ hai của các gia đình giàu có ở thành phố Hải, nói không sai khi gần hai phần năm thế hệ thứ hai giàu có trong cả nước đều tụ tập ở nơi đây.
Hai phần năm còn lại tất cả đều ra nước ngoài học tập, và một phần năm cuối cùng rải rác ở các trường khác nhau.
Bởi vì tính đặc thù của lứa học sinh tại trường trung học Hãn Hải, cho nên có một số phóng viên rất sẵn lòng đến Hãn Hải để viết tin đồn.
Chẳng hạn như con trai ông trùm ngành dệt may có phong thái rất giống người bố, lúc còn trẻ đã có nhiều cô bạn gái.
Một ví dụ khác là có hai ông trùm ngành bất động sản đối đầu nhau, nhưng con trai và con gái của họ lại đang trong mối quan hệ yêu đương.
Hoặc một ví dụ khác nữa là ông này ông nọ đích thân lái xe đưa con mình đến trường học…
Trước kia trường trung học Hãn Hải rất nổi tiếng với những tin tức nhảm nhí như thế này.
Việc nổi tiếng như thế này có ích lợi gì đâu? Nó không có ý nghĩa gì khác ngoài việc khiến giới học thuật ngày càng coi thường trường trung học Hãn Hải.
Sau đó, chính Thẩm Diệu Chu đã khiến Hãn Hải nổi bật theo một hướng khác.
Nhưng chỉ có một mình Thẩm Diệu Chu.
Giống như một mầm cây duy nhất!
Tất nhiên, cũng có những học sinh khác đạt điểm xuất sắc, nhưng không có ai có sự phát triển toàn diện về mặt đạo đức, trí tuệ, thể chất, nghệ thuật và thể thao, có thể đứng trên sân khấu mà không hề sợ hãi.
Bây giờ đã có thêm một người khác là Tống Ỷ Thi.
Vốn dĩ nhà trường sắp xếp cô trong đội hình với tâm lý thử đánh cược…nhưng kết quả là thắng cuộc, có thể không vui vẻ được hay sao?
Ung Dương ngồi trên khán đài, một bên nghe thấy giáo viên dẫn dắt đội thi đang trò chuyện qua điện thoại, còn bên kia thì toàn là tiếng nói chuyện rôm rả của lũ trẻ, xen lẫn giọng nói của một số người khác.
Cậu cau mày, ánh mắt dán vào màn hình điện thoại.
Trên màn hình có rất nhiều từ.
Những biểu tượng xiêu vẹo kia rơi vào tầm mắt của Ung Dương, trông cũng không xấu xí đến mức khó coi nhưng khiến người ta thấy hơi bực bội.
Những ngón tay của Ung Dương lướt qua màn hình.
Cậu hơi lơ đãng, những âm thanh xung quanh cũng tự động bị chặn lại.
Rất nhiều từ…vô cùng dài và phức tạp. Làm thế nào mà cô có thể nhớ và nói ra một cách thành thạo như vậy?
Trong đầu Ung Dương dần dần phác họa ra khuôn mặt của Tống Ỷ Thi.
Lần đầu tiên anh nhận ra học sinh ưu tú là từ gì và nó đại diện cho loại người nào.
Mạc Tiếu Phàm ngồi trong một góc kín đáo, lần đầu xem những thứ như thế này nên vẫn chưa hoàn hồn.
Cô ấy cũng không hiểu những gì Tống Ỷ Thi nói, nhưng cô ấy cảm nhận được sự tỏa sáng của Tống Ỷ Thi khi đứng trên sân khấu.
Vòng này kết thúc rất nhanh chóng.
Giáo viên dẫn đoàn cũng đã nghe xong điện thoại.
Tống Ỷ Thi trở lại đội ngũ, đột nhiên Thẩm Diệu Chu ngước mắt lên nhìn cô, trong mắt ánh lên sự kinh ngạc, giống như có vô số ngọn lửa đang tụ lại một chỗ.
Tống Ỷ Thi vô tình va phải ánh mắt cậu, sau đó giống như bị bỏng mà quay đi chỗ khác.
Thẩm Diệu Chu nhìn cô như thể cậu muốn nướng cô lên ăn…
Thẩm Diệu Chu không nói gì.
Cậu nhìn chằm chằm vào Tống Ỷ Thi, vẻ mặt không chút thay đổi. Điều duy nhất thay đổi chính là đôi mắt của cậu.
Cậu đã sống trong một thế giới chỉ có tiền bạc và bạo lực từ khi mới sinh ra. Bạo lực mang đến cho cậu một lối suy nghĩ và tính cách khác hẳn người bình thường. Tiền tài mang lại cho cậu một cuộc sống thượng lưu, và vô số tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp.
Cậu đã nhìn qua quá nhiều thứ đẹp đẽ, chỉ cần cậu sẵn sàng bỏ tiền ra là có thể đổi lấy được.
…Nhưng không có gì đẹp bằng giây phút này.
Sự gắt gao vốn bị đè nén trong lồng ngực đột nhiên trào ra.
Cậu muốn nắm chặt bông hồng trên sân khấu trong tay, dù có bị đâm bởi gai nhọn cũng không sao, chính nó làm tăng thêm vẻ đẹp của hoa hồng mà những thứ khác không thể sánh được.
…
Ung Dương vẫn ngồi với nhóm bạn chơi hồi nhỏ, cậu nhìn Tống Ỷ Thi, rồi nhìn Thẩm Diệu Chu, nhưng không có ý định đi tới chào hỏi.
Ung Dương vốn đã không học tập nghiêm túc và không coi việc học hành ra gì, nếu ngồi ở chỗ đó sẽ đột nhiên cảm thấy hơi ngại khi đối mặt với Tống Ỷ Thi.
Có vẻ như một khi đối mặt với cô, cậu sẽ bộc lộ sự vụng về của mình.
Sẽ cảm thấy mất mặt.
Khi lòng tự trọng trong học tập đã biến mất nhiều năm đột nhiên quay trở lại đè ép Ung Dương.
Một bên khác của trường trung học Hãn Hải.
Liên Hồng đi cùng Liên Phi đến văn phòng để nộp bài tập về nhà, tình cờ nghe thấy giáo viên tiếng Anh đang hào hứng khen ngợi Tống Ỷ Thi cùng với những người khác.
“Để tôi nói, trình độ của con bé rất ổn! Tôi đã không nhìn lầm, Tống Ỷ Thi là một học sinh rất thông minh…”
“Bình thường Tống Ỷ Thi trong lớp cũng rất năng động, đúng vậy, cô bé đó chính là mẫu học sinh mà các giáo viên thích nhất…”
“Bài tập về nhà của học sinh Tống có nét chữ rất ngay ngắn chỉnh tề.”
…
Những giáo viên này dường như đã rất vất vả trong nhiều năm mới tìm được một người có thể khen, mở miệng ra đều toàn là lời hay ý đẹp, giáo viên sinh học ngồi bên cạnh ngồi vắt chân, khuôn mặt già nua cười tươi như đóa hoa cúc nở rộ.
Liên Hồng nghe thấy tim đập thình thịch.
Lại có chuyện gì xảy ra nữa vậy? Tống Ỷ Thi lại làm sao?
Liên Hồng giao xong bài tập, bước ra cửa.
Sắc mặt của Liên Hồng rất khó coi, nhưng khi cô ta quay đầu lại, phát hiện nét mặt của Liên Phi thậm chí còn tồi tệ hơn.
Liên Hồng nhanh chóng lấy điện thoại di động ra và vội vàng kiểm tra tin tức mới nhất.
Đừng nói trên diễn đàn Weibo, ngay cả diễn đàn Tieba của trường cũng nói về điều này.
[…Tống Ỷ Thi thật sự không phải hồ ly tinh? Cậu ấy là một học sinh ưu tú. Tôi chưa từng nghĩ tới điều này.]
[Làm sao thích học lại có thể đại biểu cho việc cậu ấy không phải là kẻ lẳng lơ? Logic quái quỷ gì vậy?]
[Lẳng lơ ở chỗ nào? = = Chỉ vì trong bài đăng nói rằng Ung Dương thích cậu ấy? Sau đó có thêm mấy người lạ không biết ở đâu đưa tin tới, đã vội quy chụp cậu ấy lẳng lơ rồi?]
[Học tốt thì sao chứ? Không phải tương lai cũng là người làm công ăn lương như chúng ta sao?]
Liên Hồng không ngờ rằng Tống Ỷ Thi có thể xoay chuyển tình thế trong điễn đàn Tieba của trường.
Tống Ỷ Thi mới đến được bao lâu chứ?
Mà cô ta đã học ở trường này rất lâu rồi, nhưng vẫn không thể thay đổi ấn tượng của người khác về cô ta!
Cô ta đâu biết rằng, bản chất của con người chính là rất mạnh mẽ.
Cho dù một người cố gắng làm hài lòng người khác đến mức nào mà không biết cách tự trau dồi củng cố cho bản thân, thì sẽ không bao giờ đạt được điều mình muốn. Những người khác cũng sẽ không vì điều đó mà thay đổi quan điểm, thậm chí còn coi thường hơn nữa.
Liên Hồng ngại ngùng nói: “Dường như Tống Ỷ Thi lại thu hút được sự chú ý của mọi người, khắp nơi đều đang bàn luận về điều này.”
Liên Phi lấy điện thoại ra, thoáng liếc nhìn qua đã thấy một câu bình luận mới nhất.
Liên Phi đè nén cảm xúc kỳ lạ dâng trào trong lồng ngực, bình tĩnh nói: “Bình luận này nói không sai. Tốn thời gian và công sức tham gia bất kỳ cuộc thi nào và giành được giải thưởng đối với chúng ta đều là vô nghĩa. Chúng ta không cần người khác khen ngợi. Giành được giải thưởng và nhận được lời khen sẽ không thay đổi tương lai của chúng ta.”
Liên Phi thản nhiên nói: “Tôi cô, cậu Ung và Tống Ỷ Thi, trước nay chưa bao giờ ở cùng một đẳng cấp, cho dù cậu ta có tham gia bao nhiêu cuộc thi, hay cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa, thì cũng chưa chắc đã đứng cùng một nơi với chúng ta.”
Liên Hồng nghĩ về điều này, đột nhiên có cảm giác vượt mặt.
Đúng, cô ta và Tống Ỷ Thi khác nhau. Hoàn cảnh gia đình cũng đã không giống nhau rồi.
Cứ để Tống Ỷ Thi đắc ý một thời gian…
Trong khi đó, Ung Dương, người cùng một tầng lớp với Liên Phi, bất ngờ cất điện thoại đi và nói: “Tôi muốn học tiếng Anh.”
Cùng một thế giới.
“Hay lắm!” Cấp ba – lớp ba Quách Viên, Phương Lập, Kỷ Vũ Hàng đập bàn nói: “Chúng tôi cũng muốn học tiếng Anh!”
Làm người thất học quá khổ rồi.