Cô và Hạ Minh Châu đã chia tay, một chút hạnh phúc cuối cùng cô cũng không nắm bắt được.
Cô còn có gì đáng để Phó Tự Trì quan tâm.
“Năm trăm vạn, em dùng cái gì để đổi?” Giọng nói âm trầm của Phó Tự Trì đột nhiên vang lên.
Ánh mắt vốn đã chết lặng của người phụ nữ lại ám trầm vài phần.
Cô ấy có thể có thứ gì đó để trao đổi.
Ngay cả tài nghệ vẽ tranh sơn dầu cô vẫn lấy làm kiêu ngạo, ở trong mắt người đàn ông này chỉ sợ cũng là không đáng một đồng.
Dù sao, chỉ cần một câu nói, anh có thể khiến cho Triển lãm tranh Turing hủy bỏ vị trí của cô.
Đầu càng thêm choáng váng, Lê Sơ cố gắng chống đỡ không để mình ngã xuống, cô đối diện với tầm mắt của người đàn ông, không hề lùi bước: “Phó tổng, ngài muốn tôi dùng cái gì để đổi?”
Người phụ nữ ngồi quỳ trên thảm, thân hình cô nhỏ bé đơn bạc, dễ vỡ như thủy tinh trong tủ trưng bày.
Trên người cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa màu sâm banh, lúc nói chuyện, ngực cũng phập phồng theo.
Bộ dạng này của cô, đối với người đàn ông mà nói, không khác gì hấp dẫn trí mạng.
Phó Tự Trì nhớ tới lúc ôm người phụ nữ trở về, cô ngoan ngoãn chôn trong lòng anh, giống như con mèo chờ chủ nhân trấn an.
Hoàn toàn không quật cường như bây giờ, trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Nhưng Lê Sơ như vậy, khiến anh càng không muốn buông tay.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Phó Tự Trì nhếch môi cười: “Dùng chính mình đi.”
Sắc mặt Lê Sơ chợt thay đổi, giống như đang ở trong tuyết cực lạnh, từ đầu đến chân không có chỗ nào mà không lạnh thấu xương, cô khẽ há miệng, hỏi ngược lại một câu: “Tôi?”
Cô nắm chặt lòng bàn tay mình, ép bản thân tỉnh táo lại, “Phó tổng muốn tôi làm gì cho ngài sao?”
Phó Tự Trì nhất định có việc cần cô làm, tuyệt đối không phải như cô nghĩ.
Lúc trước anh đối với cô lãnh đạm như vậy, căn bản chưa bao giờ thích cô, làm sao có thể muốn có quan hệ thân mật với cô.
Không đời nào.
Trong lòng Lê Sơ khẩn cầu, nhưng ông trời lại không nghe thấy.
Phó Tự Trì đè người xuống, kề sát vào người phụ nữ, hơi thở nam tính nồng đậm phun ra, “Làm người phụ nữ của tôi.”
Vẻ mặt Lê Sơ ngạc nhiên: “Phó tổng, ngài đang nói đùa sao.”
Cô theo bản năng chạy về phía sau, lại bị bàn tay mạnh mẽ của người đàn ông giam cầm, không thể động đậy.
Người đàn ông kéo người vào trong ngực, môi mỏng kề sát bên tai cô, cười lạnh nhạt, “Em nói xem?”
Lê Sơ hoảng sợ trợn tròn mắt, cô liều mạng lắc đầu: “Không, không muốn.”
Người đàn ông cũng không vội, chỉ chậm rãi nói: “Không cần nghĩ đến cha mẹ em sao?”
Thân thể vốn đang giãy dụa trong nháy mắt an tĩnh lại.
Đúng vậy, cô có thể không nghĩ cho mình, nhưng không thể không nghĩ cho cha mẹ.
Những thủ đoạn đòi nợ kia cô đã thấy qua.
Cha cô đi đứng không tốt, mẹ cô tay trói gà không chặt, cho dù đưa cha mẹ đến Lạc Thành an toàn, cũng khó bảo đảm người đòi nợ sẽ không tìm tới cửa.
Số tiền này không trả, nhà bọn họ vĩnh viễn không có ngày yên ổn.
Cha mẹ tuổi tác đã cao, làm sao chịu đựng được giày vò như vậy.
“Chỉ cần tôi chịu làm t̠ìnɦ nhân của anh, anh lập tức nguyện ý cho tôi vay tiền sao?”
Hai chữ tình nhân đối với cô mà nói quá khó mở miệng.
Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ dạy cô ôn kiệm cung lương, phải giữ được điểm mấu chốt, cô chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình cũng sẽ trở thành tình nhân không thể lộ ra ánh sáng.
Tay người đàn ông nắm lấy tay người phụ nữ thoáng buông lỏng, ánh mắt ý vị không rõ.
Một lát sau, anh nhíu mày: “Không phải mượn.”
Lòng Lê Sơ chợt căng thẳng.
“Là cho.”
“Làm người phụ nữ của tôi, cho em tiền là lẽ đương nhiên.”