Anh không muốn tiếp tục chờ đợi, lúc này lập tức gọi điện thoại qua.
Để điện thoại sang một bên, Phó Tự Trì khởi động xe.
Bên tai truyền đến tiếng điện thoại bận rộn làm cho trong lòng anh càng thêm phiền não, anh đạp chân ga, xe lập tức như mũi tên rời cung, ở trong đêm tối lưu lại tàn ảnh chợt lóe qua cực nhanh.
Nửa giờ đi xe, anh gọi bốn năm cuộc điện thoại, trước sau vẫn không có ai tiếp, thẳng đến khi dừng lại ở tiểu khu vườn hoa Đức Dương, anh thấy được xe của Hạ Minh Châu.
Chiếc xe mộc mạc lại rẻ tiền, cùng tiểu khu bẩn thỉu không chịu nổi này lại càng hợp nhau đến lạ.
Sự ghen tị trong lòng ức chế không được sinh trưởng điên cuồng.
Người phụ nữ kia lại không chịu nhìn thẳng vào anh, cự tuyệt điều kiện anh đưa ra, chỉ vì ở cùng một chỗ với Hạ Minh Châu.
Anh thậm chí muốn cường ngạnh mà trói Lê Sơ đến bên người mình, ép buộc trong mắt cô ngoại trừ anh không còn người nào khác.
Trong xe bí bách đến mức anh không thở nổi, Phó Tự Trì mở cửa sổ xe, châm một điếu thuốc.
Cổ tay khoát ở trên cửa sổ xe, khói thuốc lá lượn lờ, ở trong đêm tối tiêu tán tan đi, ngoại trừ tàn thuốc đầy đất thì cái gì cũng không lưu lại.
Một điếu thuốc thiêu đốt hầu như không còn, tâm tình phiền muộn trong lòng anh cũng không được hóa giải chút nào.
Anh mở danh bạ, gọi điện thoại cho Thời Doanh.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, âm nhạc ồn ào xen lẫn giọng nói kiều mỵ của người phụ nữ, “A Tự, sao vậy?”
“Ra ngoài uống rượu.” Anh lạnh lùng nói, hoàn toàn không giống như đang thỉnh cầu đối phương.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Thời Doanh căn bản không nghe rõ lời anh nói, “Cậu nói cái gì? Bên này ồn quá, cậu lớn tiếng một chút.”
Phó Tự Trì cắn răng, trong mắt tức giận, gằn từng chữ: “Ra! uống! rượu!”
Thời Doanh cuối cùng cũng hiểu rõ.
Không ngờ Tôn Đại Phật này lại bởi vì chuyện gì khiến cho mình không thoải mái, tìm anh cùng uống rượu.
Ai bảo bọn họ là anh em chí cốt, liều mạng bồi quân tử, rượu này không uống cũng phải uống.
Thời Doanh đang đi theo một đám bạn bè ở hộp đêm, bên người vây quanh không ít người đẹp trẻ tuổi xinh đẹp, anh xẹt qua đám người, cầm áo khoác muốn rời đi.
Anh mặc một thân quần áo đắt tiền, cả người vừa đẹp trai lại du côn, rất được các cô gái yêu thích, thấy anh muốn đi, các cô gái lập tức nhao nhao vây quanh.
“Thời thiếu, đừng đi nha, tiếp tục nhảy cùng chúng ta.”
Đến đây đi, uống thêm vài chén nữa.
Thời Doanh bị các cô quấn lấy cũng không tức giận, chỉ cười cười, “Không được, tôi còn phải đi cùng những người khác.”
Anh nói lập lờ nước đôi, một đôi hoa mắt đào vốn đã câu người, giờ phút này càng mập mờ, cũng khiến các cô gái sinh ra hiểu lầm.
“Thời thiếu đây là muốn đi cùng người đẹp nào vậy, mà lại bỏ rơi chúng ta.”
Thời Doanh trừng mắt nhìn cô gái, anh đột nhiên tiến đến bên tai cô gái, khiến cô gái đỏ bừng mặt, hờn dỗi nói: “Thời~thiếu~”
Thời Doanh chỉ nhếch môi cười, “Giữ bí mật.”
Không để ý cô gái sững sờ tại chỗ, Thời Doanh nghênh ngang rời đi.
–
.