Thần Ấn Vương Tọa

Chương 31: Trừng Giới Kỵ Sĩ Long Hạo Thần (1 +2)

Bấm vào đây để nghe audio
Chương 31: Trừng Giới Kỵ Sĩ Long Hạo Thần (1 +2)

Người kia là ai? Cơ hồ tất cả thích khách đã ẩn núp trong bóng tối trong nội tâm đều xuất hiện nghi vấn đồng dạng. Nàng là người dự thi? Thế nhưng một gã thích khách tại sao có thể bị mù lòa?

Giờ này khắc này, tất cả thích khách mới đột nhiên nhớ tới, trong trận đấu hai ngày trước, ở chỗ này xuất hiện người dự thi tổng số chỉ có bốn mươi bảy người, mà không phải như lời âm lãnh vừa rồi nói bốn mươi tám người.

Trước hai đợt luân không, chẳng lẽ là. . . , ngũ giai?

Thế nhưng cho dù có ngũ giai tu vị thì thế nào? Một nữ thích khách đui mù, nàng có thể phát ra vài phần năng lực của thích khách?

“Soạt, soạt, soạt. . .” Thải Nhi hướng sân thí luyện yên lặng đi đến, động tác của nàng không nhanh, thậm chí so người bình thường đi đường chậm hơn một ít. Nhìn giống như là cái xác không hồn, không có bất kỳ tức sinh khí : khí tức lạnh như băng một lần nữa xuất hiện trên người nàng.

Trên đài hội nghị thanh âm lành lạnh hoàn toàn không quan tâm tới Thải Nhi , đếm ngược tiếp tục, “Năm, bốn, ba, hai, một, bắt đầu.”

Thời điểm tiếng hô cuối cùng vang lên, Thải Nhi vừa vặn đi tới trung tâm sân thí luyện, tại đây, cũng cơ hồ cũng là trung tâm những cột trụ, hơn nữa còn là một mảnh gò đất không nhỏ. Cả người nàng hoàn toàn bạo lộ tất cả trước mặt các thích khách khác.

Yên tĩnh, toàn bộ sân thí luyện xuất hiện yên tĩnh ngắn ngủi, không có bất kỳ một tên thích khách xuất thủ trước. Mười hai người, trước hết đào thải bốn người đi vào vòng tái đấu, nói cách khác, tám người chưa từng bị đào thải trực tiếp tiến vào Top 10, dưới loại tình huống này, ai cũng sẽ không tùy tiện hành động.

Nhưng người khác bất động, cũng không có nghĩa là Thải Nhi bất động. Nàng im lặng đứng ở nơi đó, chỉ dừng lại ba giây sau, Thanh Trúc trượng chỉa xuống đất phát ra “Soạt soạt” âm thanh đã lần nữa vang lên, hướng phía một nơi chậm chạp bước đi, mà chỗ đó vừa vặn có một cây cột, đằng sau cây cột cũng ẩn dấu một gã thích khách.

Thải Nhi bộ dạng căn bản không hề đề phòng, toàn thân trên dưới, không chỗ nào không phải sơ hở. Bước đi chậm chạp, hoàn toàn dựa vào Thanh Trúc trượng dò đường đi về phía trước.

PHỐC rốt cục, Thanh Trúc trượng trong tay nàng đụng phải cái cột kia, Thải Nhi chân bước tiếp, vừa lúc đó thích khách ẩn dấu sau cây cột liền hành động.

Thích khách từ trong cây cột tấn công ra, nhanh chóng để cho quá trình tấn công không phát ra một âm thanh gì, lập tức xẹt qua đỉnh đầu Thải Nhi, đồng thời trong tay một thanh dao găm đen trực chỉ bả vaiThải Nhi.

Trong trận đấu không thể giết người, nếu không công kích của hắn sẽ là cổ Thải Nhi.

Thích khách ẩn nấp trong bóng tối khác cũng không nhúc nhích, bọn hắn đều lẳng lặng quan sát, có người ra tay đối phó Thải Nhi hiển nhiên là tất cả mọi người đều mong mỏi chứng kiến.

Đã đâm trúng!

Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com

Tất cả thích khách đều thấy rõ ràng, cái dao găm của thích khác kia đâm vào bả vai Thải Nhi. Nhưng cùng lúc đó, đồng tử tất cả mọi người đều kịch liệt co rút lại.

Bởi vì, bọn hắn thấy được hai Thải Nhi.

Bị đâm trúng Thải Nhi dừng lại tại đâu đó vẫn không nhúc nhích, mà chuôi dao găm đen kịt này cũng không mang theo một điểm Huyết Quang. Mà Thải Nhi cái tức thì xuất hiện ngoài hai thước cạnh đó.

Thải Nhi bị Long Hạo Thần nắm qua bàn tay mềm mại nhỏ bé,trên đầu thanh Thanh Trúc trượng, bàn tay lộ ra một đoạn chỉ vẹn vẹn có nửa xích, nhìn không khoan khoái nhu hòa như trước.

Thích khách một kích đâm vào không khí cũng đã phát hiện không ổn, nhưng hắn cũng không có cách nào trái với quy luật tự nhiên, thân thể đang dần rơi xuống.

Phần gáy tê rần, sau một khắc, hắn đã mất đi tri giác.

Tên thích khách chỉ thấy hoa mắt, hai Thải Nhi lại một lần nữa biến thành một, hơn nữa ở ngay trước cây cột, đúng vị trí vừa mới đâm vào xong.

Thanh Trúc trượng quét ngang phần dưới, nhu hòa chậm rãi tấn công phần eo tên thích khách kia, lập tức, thân thể thích khách giống như là một dải vải rách bay tứ tung trực tiếp rơi vào trong sân.

“Số mười tám, đào thải.” Trên đài hội nghị âm thanh sâm lãnh lại vang lên.

Ảnh phân thân!

Tất cả thích khách tim đập đều có xu thế nhanh hơn , bọn hắn cầm chặt dao găm trong tay cơ hồ đồng thời chảy ra mồ hôi lạnh.

Ảnh phân thân là thích khách ngũ giai bí kỹ, nghe nói là tất cả ngũ giai bí kỹ cần một công huân giá trị tối đa. Nhìn hai thiếu nữ không có gì khác biệt, cơ hồ là ảnh phân thân hoàn mỹ , thậm chí có một loại ảo giác, thời điểm nàng biến đổi thành hai, không có ai biết đến tột cùng cái nào là nàng thật sự.

Ngũ giai, thật sự là ngũ giai, hơn nữa lại là ngũ giai cường đại như thế.

“Soạt, soạt, soạt.”thanh âm Thanh Trúc trượng chỉa xuống đất lần nữa vang lên.

Thải Nhi chuyển đổi một cái phương hướng, từ từ đi thẳng về phía trước. Mà nhìn Thanh Trúc trượng trong tay nàng , mỗi một gã thích khách dự thi đều phảng phất thấy được bùa đòi mạng. Thanh Trúc trượng chỉa xuống đất phát ra ra thanh âm tựa hồ khống chế được tiếng tim đập của bọn hắn. Không người nào dám xem thường manh nữ dáng người hết sức nhỏ, thậm chí có chút ít nhỏ gầy này .

Vèo, vèo, vèo, vèo. . .

Liên tiếp thanh âm thân hình nhảy vang lên, các thích khách đều nhanh chóng di chuyển, không người nào muốn trở thành mục tiêu kế tiếp của Thải Nhi.

Nhưng là, sân bãi lớn như vậy, cây cột cũng nhiều như vậy, thân hình biến hóa, tự nhiên sẽ xuất hiện xung đột.

Liên tiếp tiếng dao găm va chạm sinh ra , âm thanh rất nhanh xuất hiện. Vốn yên lặng hoàn toàn bởi vì Thải Nhi mà giờ đây hầu như không còn.

Nghe được tiếng dao găm va chạm, Thải Nhi dừng bước, nàng yên lặng đứng ở nơi đó, hoàn toàn bạo lộ trong tầm mắt tất cả thích khách mà vẫn không nhúc nhích. Thế nhưng lại không có một gã thích khách nào có can đảm tới gần nàng. Ai nấy đều thấy được, tuy nàng nhìn không thấy gì nhưng mặt khác năng lực cảm giác của nàng nhất định là vô cùng khủng bố.

“Sớm chấm dứt, ta cũng có thể đi chờ hắn rồi. Không biết trận đấu hôm nay của hắn có thuận lợi hay không.” Thải Nhi trên người lạnh như băng lặng lẽ biến mất.

Kỵ sĩ Thánh Điện sân thí luyện.

“Sô 97, Số 4, nhập cuộc tỷ thí.”

Kỵ sĩ Thánh Điện đã tiến hành đến cuộc tranh tài thứ sáu, Long Hạo Thần cũng rốt cục bị gọi vào. Nhưng tại thời khắc này, vô luận là Lý Hinh hay là Dạ Hoa, sắc mặt trở nên khó coi dị thường.

Bốn gã ngũ giai kỵ sĩ, đã có một gã ra tràng rồi, quá trình tranh tài của gã đó, hình dung dễ dàng như trở bàn tay. Đối mặt tên tuyển thủ ngũ giai kỵ sĩ, căn bản không có nửa phần cơ hội, chỉ một công kích, đã bị bức đầu hàng.

Số 4, đây là hôm nay xuất hiện tên cường giả ngũ giai thứ hai, mà đối thủ của hắn, đúng là thân là số 97 Long Hạo Thần.

Tiến vào vòng thứ ba, tổng cộng còn thừa 38 tên tuyển thủ, trong đó bốn gã ngũ giai. Nói cách khác, toàn bộ mười chín cuộc tranh tài chỉ có bốn tràng gặp phải ngũ giai cường giả. Mà Long Hạo Thần không hề nghi ngờ chính là một trong bốn người xui xẻo.

Đứng lên, trên mặt Long Hạo Thần toát ra một tia mỉm cười tràn ngập ánh mặt trời , hướng Dạ Hoa bên người nói : “Lão sư, ngài dạy bảo ta, vô luận đối mặt với đối thủ cường đại như thế nào, cũng không thể mất đi lòng tin.”

Dạ Hoa sững sờ, hướng Long Hạo Thần gật nhẹ đầu, “Đi thôi. Ngươi là đồ đệ Dạ Hoa ta.” Tại thời khắc này, hắn trong mắt nhiều hơn một tia cuồng nhiệt.

Long Hạo Thần đi nhanh ra vào bên trong sân thí luyện, khu nghỉ ngơi các kỵ sĩ đều an tĩnh lại, hết sức chăm chú nhìn trận đấu sắp bắt đầu . Trong đó, kể cả tên ngày hôm qua vừa bị qua Long Hạo Thần khiêu khích, đến nay chưa từng xuất hiện thanh niên mặc áo đen. Hắn bình tĩnh mà lạnh lùng nhìn chăm chú lên Long Hạo Thần, tựa hồ muốn nói, chỉ có qua cửa ải trước mắt này, ngươi mới có tư cách trở thành đối thủ của ta.

Đối thủ Long Hạo Thần là một gã kỵ sĩ thân hình cao lớn , thân cao một mét chín , lưng dài vai rộng, mái tóc rám nắng xoăn tự nhiên, tay phải nắm lấy một thanh trọng kiếm so với bình thường còn rộng lớn vài phần, tay trái thì là cầm một trọng khiên phía dưới mũi nhọn, mà không phải khiên tròn mà kỵ sĩ bình thường vẫn dùng.

Làm người ta kinh ngạc chính là, vị Kỵ Sĩ số 4 trên người không mặc mang bất kỳ áo giáp, trên mặt lộ hiển lộ ý kiêu ngạo, dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn Long Hạo Thần.

“Nghe nói ngươi hai ngày trước vẫn bằng vào tụ thế kỹ năng thủ thắng ? Ta khuyên ngươi không nên ở trước mặt ta sử dụng loại kỹ năng bỏ đi này, nếu không nhất định sẽ thua rất khó coi.” Kỵ Sĩ số 4 mang từ vài phần khinh miệt nói.

Long Hạo Thần thản nhiên nói : “Không có kỹ năng đồ bỏ, chỉ có tên vô dụng.”

Kỵ Sĩ số 4 ánh mắt híp lại, nghiến giọng nói : “Rất tốt.”

Bởi vì có Kỵ Sĩ ngũ giai ra sân, trọng tài cũng đổi thành một vị thất giai Kỵ Sĩ Thánh điện, vị trọng tài này bộ dáng trung niên, vóc người hùng tráng giống một tòa núi nhỏ, hừ lạnh một tiếng, ” Ít nói lời vô ích, nơi này không phải là để cho các ngươi múa mép khua môi, tranh tài bắt đầu.”

Cùng hai cuộc tranh tài trước không có bất kỳ khác nhau, kèm từ người trọng tài hô một tiếng tranh tài bắt đầu, Long Hạo Thần thân thể xung quanh trong nháy mắt dâng lên kim sắc quang vụ, như cũ vẫn là tụ thế.

Kỵ Sĩ số 4 ánh mắt sáng lạnh chợt lóe, rõ ràng toát ra tức giận, hắn không giống như những Kỵ Sĩ khác vừa lên gọi về cỡi ngựa, trong tay kiếm gõ ở trên tấm chắn ầm ầm, phát ra một tiếng “Cạch” vang thật lớn, cả người giống như trượt sát mặt đất, hướng Long Hạo Thần lao đến.

Đột kích, kỹ năng ngũ giai Kỵ Sĩ, bằng vào linh lực cường đại ủng hộ, có thể bộc phát ra so với tốc độ xung phong nhanh hơn, hơn nữa lại càng ổn định.

Cùng lúc đó, một tầng kim quang nồng nặc cũng từ trên người Kỵ Sĩ số 4 tỏa ra, những kim quang này không giống như Long Hạo Thần trên người tản ra màu vàng kim, mà hoàn toàn nội liễm, giống như là một tầng áo giáp thật mỏng bao trùm trên người hắn, chính là linh lực hoá lỏng sinh ra hiệu quả, phần biến hóa này, cũng đồng thời ra hiện ra trên vũ khí trong tay hắn.

Khoảng cách ba mươi thước cơ hồ chớp mắt là tới,kim quang kiếm lóng lánh nồng đậm chém thẳng vào đầu Long Hạo Thần. Hắn dùng hành động nói cho Long Hạo Thần, tụ thế đối với hắn vô dụng, hắn thậm chí khinh thường không thèm triệu hồi ra tọa kỵ của mình.

Phanh

Quang diệu chi thuẫn chính xác che chắn cự kiếm nổ vang lên, Long Hạo Thần lui về phía sau một bước, nhưng trên người Quang Chi Phục Cừu cũng lóng lánh nổi lên quang mang, kiếm quang trong tay trong nháy mắt chém ra.

Mặc dù tụ thế thời gian không lâu, hơn nữa có Quang Chi Phục Cừu, một kiếm này đồng dạng là uy thế mười phần, chẳng qua là lúc này Long Hạo Thần không có sử dụng bất kỳ kỹ năng gì.

Vẻ khinh thường cười lạnh ra hiện ra trên mặt Kỵ Sĩ số 4, cự kiếm của hắn quả thật bị Thần Ngự Cách Đáng chặn lại, nhưng trong lúc Long Hạo Thần huy động kiếm chém tới, hắn đã phát động một kỹ năng, thuẫn ngăn chặn xung phong.

Trọng thuẫn phía trước ngang nhiên chém xuống trọng kiếm trên Long Hạo Thần.

Oanh

Một cỗ sức bật mạnh mẽ cơ hồ nổ tung trong nháy mắt, Long Hạo Thần nhìn qua giống như bị đụng phải voi, cả người bị chấn bay lên không trung bắn ra xa trên mặt đất.

Đây chính là chênh lệch giữa tứ giai cùng ngũ giai, mặc dù Long Hạo Thần đã là Đại Kỵ Sĩ cấp chín, nhưng đối mặt ngũ giai Kỵ Sĩ trong trang thái linh dịch, so đấu về linh lực, hắn căn bản không có bất cứ cơ hội nào.

Đột kích, Kỵ Sĩ số 4 mặc dù ngạo khí mười phần, nhưng hắn quả thật có bản chất kiêu ngạo, kỹ năng lấy hoàn mỹ làm tiết tấu đánh bay Long Hạo Thần, đồng thời hắn cũng đã lần nữa phát khởi đột kích, trong tay cự kiếm kim quang lóng lánh, một cái Quang Trảm Kiếm bổ tới Long Hạo Thần.

Linh lực hoá lỏng thi triển ra Quang Trảm Kiếm, quả thực giống như mũi kiếm dọc theo người, căn bản không nhìn ra linh lực biến ảo thành năng lượng, trực tiếp oanh kích, Long Hạo Thần trong lúc cấp thiết kịp đem quang diệu chi thuẫn ngăn chặn trước người.

Thân hình không yên, thậm chí còn không rơi xuống đất, Long Hạo Thần căn bản không thể nào dùng được Thần Ngự Cách Đáng, chỉ kịp dùng một Thánh Quang Thấm Thuẫn phụ trợ phòng ngự.

Oanh , Thánh Quang thấm thuẫn vỡ tan tành, Long Hạo Thần phun ra một ngụm tiên huyết, cả người hung hăng đập mạnh trên mặt đất, ngay cả quang diệu chi thuẫn cũng không phải là đi ra ngoài.

Kỵ Sĩ số 4 không nóng lòng truy kích, mà là lạnh lùng quét mắt quanh khu nghỉ ngơi một cái, tựa hồ muốn nói, thấy chưa, đây chính là thực lực ngũ giai.

Long Hạo Thần đột nhiên nghiêng người từ trên mặt đất đứng lên, trước ngực không ngừng phập phồng , vết máu khóe miệng chảy dài, hiển nhiên bị thương không nhẹ. Nhưng hắn vẫn không dám đi nhặt quang diệu chi thuẫn của mình, vẻ mặt cảnh giác nhìn chăm chú vào Kỵ Sĩ số 4.

Kỵ Sĩ số 4 khóe miệng toát ra một tia khinh thường, “Ta mới vừa nói qua, tụ thế loại kỹ năng bỏ đi này không nên trước mặt của ta sử dụng nữa. Ở trước thực lực tuyệt đối, hết thảy đều là phí công . Nhận thua đi, cút ngay đi.”

Long Hạo Thần bởi vì bị thương, sắc mặt rõ ràng có chút tái nhợt, nhưng hắn vẫn không chút do dự kiên định lắc đầu. Nhưng thân thể hơi thoáng một cái, vội vàng dùng hết sức cắm kiếm trên mặt dất ổn định lại thân thể của mình, đồng thời thả ra một đạo quang mang bạch sắc chữa trị trên người mình.

Kỵ Sĩ số 4 trừng mắt, “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ? Ta thành toàn ngươi.” Lần này, hắn thậm chí không dùng đột kích, từng bước hướng Long Hạo Thần đi tới, kim quang nồng đậm lần nữa sáng lên, cự kiếm trực tiếp đặt trên bả vai , mỗi một bước giẫm xuống đất, đều lưu lại một dấu chân rõ ràng.

Long Hạo Thần hai tay cầm chặt chuôi kiếm quang, chống đỡ thân thể, ánh mắt cũng không hề chớp mắt nhìn chăm chú Kỵ Sĩ số 4, trong mắt của hắn hiện lên kiên định cùng chấp nhất cũng không bởi vì chính mình bị thương mà sinh ra nửa phần biến hóa.

Trọng tài hùng tráng gắt gao chăm chú nhìn hai người, một khi Kỵ Sĩ số 4 uy hiếp được sinh mệnh Long Hạo Thần, hắn sẽ lập tức xuất thủ.

Khu nghỉ ngơi, Lý Hinh đã khẩn trương nắm cánh tay Dạ Hoa, “Lão sư, mau ngăn cản hắn, tên khốn kia sẽ giết Hạo Thần . Hạo Thần đã bị thương.”

Dạ Hoa hai tay đã sớm nắm chặt thành quyền, “Tin tưởng hắn, hắn sẽ thắng .”

Lúc này, Kỵ Sĩ số 4 chạy tới trước mặt Long Hạo Thần tầm ba thước, cự kiếm trong tay của hắn từ từ vung lên, hắn cố ý để động tác chậm như vậy vì hắn thích nhìn nhất là đối thủ trước thực lực cường đại của mình mà không làm gì được.

Đáng tiếc, trên người Long Hạo Thần hắn không thấy thần sắc biến hóa như vậy,kiên cường bất khuất, trong con ngươi Long Hạo Thần chỉ có cố định.

“Kết thúc.” Kỵ Sĩ số 4 đối với chấp nhất của Long Hạo Thần rõ ràng rất khó chịu, cự kiếm chém thẳng tới Long Hạo Thần. Ngại từ quy tắc cuộc so tài, hắn cuối cùng không dám hạ sát thủ. Nhưng một kiếm này chém xuống, hắn tuyệt đối nắm chắc làm Long Hạo Thần mất đi lực chiến đấu.

Ngay trong nháy mắt này,trong con ngươi vàng kim trong suốt của Long Hạo Thần chợt bắn ra ra vẻ phong duệ như đao bén nhọn.

Phần bén nhọn này, khi hắn ngày hôm qua cùng áo đen thanh niên nhìn nhau từng xuất hiện qua, mà trong khi thi tuyển còn là lần đầu tiên xuất hiện.

Ông , một vầng kim quang rực rỡ chợt từ xung quanh thân thể Long Hạo Thần hướng về phía trước lao ra. Chính là kỹ năng của trừng giới Kỵ Sĩ, Thăng Thiên Trận.

Cự kiếm bị Thăng Thiên Trận xông tới, tốc độ rơi xuống nhất thời chậm một nhịp, ngay sau đó, lại là một màn hào quang từ Long Hạo Thần trên người phát ra, Thánh Quang Tráo.

Hai kỹ năng này hắn đã chuẩn bị từ lâu rồi, từ lúc đứng lên đã đang chuẩn bị, đối mặt một gã ngũ giai Kỵ Sĩ có cỡi ngựa, Long Hạo Thần biết, cơ hội của mình rất nhỏ. Cho nên, hắn chỉ có thể ẩn nhẫn, đợi chờ thời cơ. Và vận khí đã đứng ở bên hắn, số 4 kiêu ngạo căn bản không triệu hồi ra tọa kỵ của hắn.

Long Hạo Thần ở Hạo Nguyệt Thành , mỗi ngày cùng Thiên Không Kỵ Sĩ Dạ Hoa đối luyện, làm sao có thể ngay cả ngũ giai Kỵ Sĩ một lượt công kích cũng đỡ không nổi đây? Hắn đúng là bị thương, nhưng đó là bởi vì hắn căn bản không xuất toàn lực. Chính là ẩn nhẫn bày ra trình độ yếu kém của mình trước mặt quân địch để chờ đợi cơ hội.

Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D bàn phím để duyệt giữa các chương.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Hãy ủng hộ TruyenHayHo bằng cách đánh giá truyện và chia sẻ link nhé!