– Thanh Liên, ngươi quá hẹp hòi, không chứa được Định Quang, Linh Châu, bản thân cũng khó bảo đảm. Chỉ có Nguyên Thủy Thiên Tôn là chấp nhận ta, vậy cũng có thể chấp nhận Định Quang, Linh Châu. Ta hàng ngươi là chết, không hàng cũng chết. Nên đương nhiên phải tử chiến!
Vạn Vật Đạo Tổ bay lên cao xông hướng Thanh Liên Tiên Tôn, khí thế càng lúc càng mạnh, có xu hướng từ Đạo Tôn trùng kích Thiên Tôn.
Vốn đạo tâm của Vạn Vật Đạo Tổ khiếm khuyết, hạn chế tu vi ở cảnh giới Đạo Tôn. Giờ đạo tâm khiếm khuyết trở nên hoàn mỹ, Vạn Vật Đạo Tổ mạnh mẽ đột phá trong thời đại vạn đạo tịch diệt này, thành tựu Thiên Tôn.
Thanh Liên Tiên Tôn mặc kệ Vạn Vật Đạo Tổ lao lên:
– Ta đã từng thắng ngươi vài món tiên thiên pháp bảo, thôi nhường ngươi vài chiêu.
Thanh Liên Tiên Tôn lắc đầu cười:
– Ta không vượt qua đại kiếp nạn này được? Ngươi quá xem thường ta. Mục đích của ta không chỉ vì giết Nguyên Thủy Thiên Tôn còn để cướp Nguyên Thủy Đại La bảo kiếm, tiên thiên Lô Bồng của hắn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vạn Vật Đạo Tổ ấn mạnh vào ngực Thanh Liên Tiên Tôn, không có gì xảy ra, người gã hơi lung lay.
Thanh Liên Tiên Tôn cười nói:
– Nguyên Thủy Thiên Tôn đúng là mạnh mẽ kinh người, luyện thành hai dị bảo. Đặc biệt là Lô Bồng, có vốn liếng độ qua tịch diệt kiếp cuối cùng. Tiếc rằng tu vi các ngươi quá yếu, không thể phát huy hết uy lực Lô Bồng.
Ầm!
Vạn Vật Đạo Tổ đánh chiêu thứ hai, Thanh Liên Tiên Tôn vẫn mặc kệ, như có gió nhẹ thổi qua.
Thanh Liên Tiên Tôn cười nói tiếp:
– Nếu rơi vào tay ta thì đại giáo cũng không làm gì ta được, có thể qua kiếp số.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Vạn Vật Đạo Tổ công kích thứ ba, bốn vào người Thanh Liên Tiên Tôn. Trong khoảnh khắc sáu kích đã xong, Thanh Liên Tiên Tôn khoanh tay chờ Vạn Vật Đạo Tổ đánh hết sáu chiêu.
Thanh Liên Tiên Tôn cười nói:
– Sáu chiêu đã qua, ân oán giữa chúng ta xong. Vạn Vật đạo hữu, nên tiễn ngươi lên đường. Ngươi không tệ, trước khi chết lĩnh ngộ ra đạo tâm vĩnh hằng bất diệt, tham ngộ Thiên Tôn. Tiếc rằng ngươi không thể tưởng tượng chênh lệch giữa Thiên Tôn và Thiên Tôn lớn cỡ nào.
Thanh Liên Tiên Tôn vung tay đánh vào Vạn Vật Đạo Tổ.
Vạn Vật Đạo Tổ di chuyển thân thể nhưng bàn tay kia càng lúc càng lớn, mặc cho gã né cỡ nào cũng bị bàn tay áp sát, phạm vi không chỉ thế, càng lúc càng rộng.
– Nguyên Thủy Thiên Tôn, hãy chăm sóc hai đồ nhi của ta! Ta chết cũng không tiếc!
Mái tóc đen bay rối, Vạn Vật Đạo Tổ dốc hết lực lượng nghênh đón chưởng của Thanh Liên Tiên Tôn.
Răng rắc!
Hai tay Vạn Vật Đạo Tổ gãy, các linh quang bay ra khỏi đầu đụng mạnh vào bàn tay Thanh Liên Tiên Tôn.
Thanh Liên Tiên Tôn ăn đau nhíu mày, lòng bàn tay phát ra uy lực hồng mông tiên thiên. Tất cả linh quang trong người Vạn Vật Đạo Tổ bị chấn nát, cả người thành tấm da bị chưởng ấn vào Nguyên Dục Thái Cực Đồ.
Nguyên Dục Thái Cực Đồ nổ tung, chưởng to đè da người Vạn Vật Đạo Tổ vọt tới Lê Hoa Thánh Mẫu, Thánh Ma Thiên Tôn. Hai Đạo Quân chưa kịp la lên đã nổ tung, chết ngắc.
Chênh lệch quá lớn.
Khổ Hạnh giáo chủ huơ Tiên Thiên Khổ Trúc nhưng bị nổ tung, không có cơ hội đánh xáp lá cà.
Trên đầu Thanh Liên Tiên Tôn bốc khói xanh đáp xuống đất hóa thành ba Thanh Liên Đạo Nhân. Ba Thanh Liên Đạo Nhân lao hướng Giang Tuyết Tình, Khổ Hạnh giáo chủ, Nguyên Mẫu Thiên Tôn.
Thanh Liên Tiên Tôn bản thể đi hướng Giang Nam ngồi xếp bằng, cười nói:
– Tôm tép phiền thật.
Khổ Hạnh giáo chủ thấy Thanh Liên Đạo Nhân già đi hướng mình thì mặt vặn vẹo, xoay người bỏ chạy.
Thanh Liên Đạo Nhân già cười nói:
– Khổ Hạnh giáo chủ, đây là Sa Môn đại giáo của ngươi sao? Việc đến bây giờ còn dám giữ lại Sa Môn đại giáo mà không luyện vào tam giới, lòng ngươi quá lớn nhưng bản lĩnh thì quá nhỏ.
Khổ Hạnh giáo chủ biến sắc mặt, Thanh Liên Đạo Nhân già không lao hướng Khổ Hạnh giáo chủ mà đi tới Sa Môn đại giáo trong Đại La Thiên.
Trong Sa Môn đại giáo có mấy trăm ngàn vạn đại phật sư tỳ kheo ni ngồi, tụng phật hiệu, phật quang bắn lên trời, không hề sợ hãi Thanh Liên Đạo Nhân đến gần, tiếng tụng kinh càng vang dội.
Thanh Liên Đạo Nhân già ấn một chưởng. Khổ Hạnh giáo chủ hét to chắn ngang trước Sa Môn đại giáo. Thanh Liên Đạo Nhân già ấn vào ngực Khổ Hạnh giáo chủ.
Khuôn mặt vặn vẹo của Khổ Hạnh giáo chủ cố nặn nụ cười:
– Tiên Tôn, xin hãy chừa cho ta chút đạo thống.
Bùm!
Khổ Hạnh giáo chủ nổ nát, linh quang mất, thành tro bụi tan đi.
Thanh Liên Đạo Nhân già lắc đầu, nói:
– Vũ trụ tịch diệt thì Sa Môn làm sao tồn tại? Chỉ tăng thêm kiếp số.
Thanh Liên Đạo Nhân già phất tay áo, Sa Môn đại giáo sụp đổ thành hồng mông bốc lên. Các đại phật sư tỳ kheo ni tan biến trong hồng mông.
Lúc này Nguyên Mẫu Thiên Tôn nghênh đón Thanh Liên Đạo Nhân trung niên. Giang Tuyết Tình thì đấu với Thanh Liên Đạo Nhân thiếu niên.
Giang Tuyết chớp mắt, tú cầu đánh vào Thanh Liên Tiên Tôn đi hướng Giang Nam.
Giang Tuyết cười nói:
– Tiên Tôn, nhiều đệ tử của ngươi đã chết, ta giết đến mỏi tay. Đặc biệt là Ngọc Kinh, khi ta diệt thần hồn của hắn thì Ngọc Kinh còn to mồm bảo là đệ tử của ngươi.
Thanh Liên Tiên Tôn dừng bước nhìn Giang Tuyết, cười cười:
– Yêu hồ, ngươi đang tự tìm đường chết. Nếu ngươi không dạy dỗ Nguyên Thủy Thiên Tôn ra bộ dạng này thì làm gì có hôm nay? Thôi được, tiễn ngươi lên đường trước.
Tú cầu biến thành ánh lửa. Thanh Liên Tiên Tôn chỉ một cái, tú cầu khựng lại trong không trung không thể nhúc nhích một ly. Giang Tuyết thấy vậy biến sắc mặt vội bay ra sau.
– Tú cầu bình thường không thấy tiên thiên linh bảo, Nguyên Thủy Thiên Tôn tự mình sử dụng cũng kkhông bị thương ta chút gì chứ nói chi đến ngươi?
Thanh Liên Tiên Tôn co tay búng nhẹ. Tú cầu nổ tung. Giang Tuyết chia làm chín bay đi bốn phương tám hướng.
Thanh Liên Tiên Tôn cười lớn liên tục chỉ. Chín phân thân Giang Tuyết chết, nổ tung trong không trung, hóa thành tro tàn.
– Cáo nhỏ gian xảo, dám giở trò vặt trước mặt cáo già ta đây?
Thanh Liên Tiên Tôn đi hướng tiên thiên Lô Bồng, cười nói:
– Nếu là người khác giết ngươi chín lần sẽ cho rằng ngươi đã chết hẳn, thế là ngươi trốn thoát một kiếp. Nhưng trò vặt của ngươi chỉ là trò hề trong mắt Thiên Tôn.
Thanh Liên Tiên Tôn đi vào tiên thiên Lô Bồng, ngước lên nhìn. Trước lư hương treo một bức tranh thần nhân, đó là một nữ nhân áo trắng, yểu điệu xinh đẹp, mặt mày giống Giang Tuyết. Bên cạnh là một ngọn núi, dưới chân núi có hồ ly trắng ngước lên nhìn.
Thanh Liên Tiên Tôn cười nhạt chỉ một cái, khuôn mặt nữ nhân áo trắng trong tranh lộ vẻ kinh hoàng, cổ thiên nga rách một đường như bị lực lượng nào đó chém ngang.
Bức tranh chảy máu.
– Yêu hồ nhỏ, bây giờ rốt cuộc đã chết, coi như ta báo thù ch onhững đồ nhi trong tay ngươi, kết thúc nhân quả.
Thanh Liên Tiên Tôn định ra khỏi tiên thiên Lô Bồng đột nhiên biến sắc mặt, xoay người lạnh lùng cười:
– Suýt nữa bị ngươi lừa! Nữ nhân trong tranh là Nguyên Thủy Thiên Tôn vẽ nữ nhân hắn yêu, hồ ly trắng trong tranh mới là ngươi thật sự!
Hồ ly trắng dưới chân núi nhảy ra khỏi tranh, biến to há mồm táp Thanh Liên Tiên Tôn.