_________
Trầm mặc một hồi, cô nhìn anh: “Chung Hằng, anh đợi em thêm một thời gian, em sẽ nói rõ cho anh.”
“Rõ cái gì.” Anh đột nhiên cười:”Cưới anh sao?”
Hứa Duy há to miệng, cũng bật cười. “Được.”
________
Hứa Duy kém chút nữa là phản xạ có điều kiện “Ừm” một tiếng.
Không ngờ tới vấn đề cuối cùng anh hỏi lại là cái này.
Hứa Duy lần đầu tiên có chút luống cuống.
Trong phòng không có âm thanh gì.
Trên tủ đầu giường có một cái đồng hồ, cũ đến sắp hỏng, trước kia đặt ở quầy lễ tân của khách sạn, về sau bị Chung Lâm chê, đào thải tới căn phòng này, bày ở cái tủ cũ giống như vậy, không gây chú ý cho ai cả.
Nhưng bây giờ bốn phía nhất thời yên tĩnh, âm thanh của chiếc đồng hồ nhất thời rõ ràng, tạo cho người khác cảm giác áp lực.
Chung Hằng giống như đem toàn bộ kiên nhẫn vào vấn đề này.
Anh buông mặt cô ra, đem đầu cô ấn vào lồng ngực: “Cho em năm phút, nhiều hơn cũng không được.”
Lời này tương đối quen tai.
Năm đó anh thổ lộ cũng bày ra bộ dạng đức hạnh này.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Năm học lớp 11, mỗi tối mùa hè ở phòng tự học Hứa Duy phụ trách khoá cửa, tối hôm đó Lâm Ưu không ở đó, Hứa Duy bị một người giữ lại, chờ trong phòng học người đi hết mới tắt đèn khóa cửa.
Không nghĩ tới Chung Hằng đêm đó ở chỗ ngoặt cầu thang chờ, anh bỏ vốn mua hẳn một bộ quần áo mới, tóc vừa cắt, sạch sẽ, còn mang theo mùi thơm.
Hứa Duy nhìn một chút, chân liền bước đi hướng khác, nhầm một bậc thang.
Đợi cô đi qua, anh không có gì làm nền, vuốt kiểu tóc thơm ngào ngạt kia, quay đầu nói đến một câu: “Em có muốn ở cùng một chỗ với anh không?.”
Không đợi cô trả lời, thêm một câu: “Chỉ năm phút, em đứng đây cân nhắc đi.”
Hai câu nói toát ra vẻ tuỳ tiện ngông cuồng, khuôn mặt đẹp trai lộ ra một tia ửng đỏ.
Hứa Duy lần đầu biết anh cũng sẽ e lệ….
Ngoài phòng ồn ào, có vẻ như khách trên tầng về muộn, có người mới tới vội vàng đăng ký, đủ loại âm thanh.
Tiểu Triệu dắt giọng hô: “Chị Lâm, em đưa Dương Thanh trở về!”
“Đi đi, nhanh.” Là giọng của Chung Lâm.
Trong phòng chiếc đồng hồ cũ vẫn đang di chuyển.
Mu bàn tay Chung Hằng bỗng nhiên nóng lên.
Hứa Duy nắm vuốt ngón tay anh, rất nhanh ở trong lòng bàn tay anh vẽ mấy đường.
Cô viết rất nhẹ.
Trong lòng bàn tay cảm giác ngứa biến mất, yết hầu Chung Hằng khô khốc.
Hứa Duy từ trên người anh đứng lên, lau mồ hôi, cúi đầu nhìn anh.
Ánh mắt chạm nhau, anh không nói chuyện, trong mắt đã tràn ngập ý cười, con ngươi đen, bờ môi bị cô mút qua, rất đỏ, mặt cũng đỏ.
Vừa mới vào phòng, không ai mở điều hoà.
Trong phòng nóng đến chết mất, đầu anh đầy mồ hôi.
Nhìn anh không có ý muốn động đậy, Hứa Duy nhìn hai bên một chút, nói: “Điều khiển điều hoà đâu.”
Chung Hằng từ sau mông mò ra, đưa cho cô.
Hứa Duy kinh ngạc: “Không thấy khó chịu?”
“Em đẩy anh.”
“…”
Hứa Duy cũng nhớ tới chuyện này, không phản bác được, cầm điều khiển mở điều hoà, chỉnh đến hai mươi độ.
Lại nhìn sang chiếc đồng hồ đang chạy, đã qua mười giờ rồi.
“Không tắm rửa sao?” Cô hỏi.
Trên người anh mùi rượu rõ ràng, mồ hôi cũng chảy không ít, áo đã ướt mấy chỗ, không tắm làm sao chịu nổi?
Chung Hằng ngồi xuống, đầu có chút choáng.
Vừa mới giày vò một trận, hạ hoả một hồi, câu hỏi cũng đã có đáp án, đầu óc buông lỏng thì men rượu ập tới.
Hứa Duy nhìn ra: “Khó chịu?”
Chung Hằng: “Ừm.
Anh dùng mu bàn tay xoa xoa trán.
“Đau đầu?”
“Có chút.”
“Còn có chỗ nào khó chịu?”
“Dạ dày.”
Hứa Duy nhíu mày: “Ai bảo anh uống nhiều như vậy?”
Anh nhìn cô sâu xa: “Trách anh?”
Hứa Duy lười nhác nói với anh:”Bộ dạng này của anh, có thể tắm rửa không?”
“Không biết.”
Hứa Duy nói: “Thế đừng có tắm, ngủ trước đi.” Ngất ở bên trong còn phiền toái hơn.
Chung Hằng nửa híp mắt, mang một ít hơi say: “Anh thối như vậy, làm sao ôm được em đây.”
“…” Hứa Duy nói:”Em rót chút nước đến, anh nghỉ ngơi trước đi.”
Cô đứng dậy.
Chung Hằng đứng lên kéo cô, từ phía sau ôm. “Tắm cùng anh đi.”
Mùi rượu lôi cuốn giọng nói khàn khàn, có chút ngả ngớn.
Hơi thở nhàn nhạt vờn quanh cổ, vành tai Hứa Duy ngứa ngứa.
Anh biết phong túng thế nào mới có thể câu dẫn người ta nhất.
Năm phút sau.
Tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm.
Chiếc đèn trần chiếu xuống, tia sáng sáng tỏ, mỗi một góc đều rõ ràng.
Phòng tắm này cũng không lớn, bày biện cũng đơn giản, bồn rửa mặt ở bên ngoài, nơi này chỉ có một cái kệ nhỏ đựng đồ vật, bỏ vào ít đồ dùng vệ sinh.
Một làn sương mỏng toả ra từ nước ấm.
Chung Hằng cởi thoát, kéo căng cơ bắp cũng phát ra có chút ửng đỏ, anh đem áo thun ném ở cửa phòng tắm, rồi đá cửa một cái.
Quay người lại, đôi mắt nhìn chằm chằm Hứa Duy, tay đang cởi thắt lưng quần.
Hứa Duy vừa treo khăn mặt ở trên kệ, vừa quay đầu lại, chỉ thấy anh quần ngoài đến rơi xuống, trực tiếp rơi xuống mắt cá chân, lông dưới rốn hướng xuống dưới, quần lót màu trắng lọt vào tầm mắt.
Động tác của anh cũng thật nhanh.
Con mắt Hứa Duy lúc này di chuyển từ quần lên, đến trên mặt anh.
Lời nói còn chưa nói, tay anh víu vào, cởi luôn chiếc quần lót.
Không có chút nào làm nền.
Tối hôm qua thân mật cỡ nào thì cũng không có thẳng thắn như vậy. Căn phòng ở nhà bà cụ chỉ là ngọn đèn chân không 20W, tia sáng không rõ.
Bây giờ đèn này sáng quá.
Người đàn ông kia còn vô cùng phóng khoáng cúi người xuống nhặt quần ném ở bên cửa.
Một giây ngắn ngủi, bầu không khí đã hoàn toàn thay đổi.
Hứa Duy còn đang đứng, anh đã đi đến, cũng không nói chuyện, đưa tay liền giúp cô cởi đồ. Lột váy.
Anh tay trái ôm cô, tay phải cởi quần an toàn đen của cô, động tác lưu loát, sức lực mười phần.
“Anh vừa mới giả vờ?” Hứa Duy hỏi.
“Không có giả vờ.” Anh cười một tiếng, đem cô ôm vào trong ngực, tay vây quanh sau lưng cô giúp cô cởi móc áo ngực, lúc này càng lưu loát, vài giây đồng hồ giải quyết xong, trực tiếp rút ta, không cho dừng lại chút thời gian, tay đi xuống.
“Em tự cởi.” Hứa Duy đẩy anh ra, xoay người cởi.
Chung Hằng ôm cô đứng dưới vòi hoa sen.
Nước ấm từ đỉnh đầu dội xuống, trên người anh mùi rượu được dòng nước dội phai nhạt một chút, thân thể ướt át.
Hứa Duy sờ đến lưng của anh, trơn mượt.
Tóc Hứa Duy rất nhanh ướt đẫm.
Bàn tay to lớn của Chung Hằng vuốt ve trên mắt cô, vén những sợi tóc đen ẩm ướt.
“Anh còn khó chịu hơn sao.” Hứa Duy hỏi anh.
Chung Hằng ừ một tiếng.
Dòng nước dội vào đỉnh đầu anh, tóe lên bọt nước nhỏ bé, thuận theo khuôn mặt chảy xuống.
Ánh mắt anh cũng bị dội đến ướt sũng.
Hứa Duy nói: “Em giúp anh tắm nhé.”
Chung Hằng nhìn cô, chỉnh nhỏ lượng nước.
Hứa Duy quay người tìm sữa tắm, bóp một đống vào lòng bàn tay, xoa đến lồng ngực, cánh tay, xoa ra bọt trắng, bóp thêm lần nữa, đứng ở phía sau anh, xoa vai rồi đến eo và mông, bàn tay cô đi qua nơi nào đều có bọt trắng nổi lên, so với màu da của anh chênh lệch rõ ràng.
Cô cúi đầu, nhìn chân dài thẳng tắp, tay dừng lại một hồi, xuống chút nữa, xoa bọt sữa tắm đến bắp đùi anh.
Cặp chân dài kia tựa hồ run rẩy một cái.
“Em xả một lần nước trước.”
Hứa Duy thu tay lại, chỉnh lượng nước, bọt trắng trên người anh bị dòng nước xối sạch, trôi xuống mặt đất.
Hứa Duy một lần nữa đi lấy
sữa tắm.
Chung Hằng đem cô kéo trở về, bắt lấy tay nhấn đến dưới người mình: “Em quên cái này.”
Chỗ kia lông quăn xoắn, quấn tới tay của cô, vật kia đâm chọc, khó mà coi nhẹ.
Chung Hằng thở gấp, đem tay của cô tới.
Hứa Duy nắm chặt.
Chung Hằng kịch liệt hôn cô.
Hứa Duy buông lỏng tay, ôm cổ anh.
Chung Hằng nâng cô, bế cô lên.
…
Phòng tắm tiếng nước vang lên thật lâu.
Có chút thanh âm khác xen lẫn trong đó, đè nén kiềm chế, mãi cho đến cuối cùng.
Sau khi kết thúc, Hứa Duy bị ôm đến trên giường.
Chung Hằng cầm cái khăn lông cho cô xoa đầu.
Hứa Duy kéo chăn mền đắp lên trên người:”Em không có quần áo mặc.” Giọng khàn khàn.
Anh cười một tiếng, giống như không nghe thấy.
Hứa Duy còn nói: “Giúp em lấy quần áo đi.”
Chung Hằng nâng đầu cô lên dùng khăn mặt lau tóc, con mắt không nhìn cô: “Chờ một chút.”
Lau đến khi gần khô, anh đứng dậy cầm bộ quầ áo tới:”Cái này sạch sẽ, anh giặt qua rồi.” Đó là áo thun của anh, rất lớn.
Hứa Duy nói: “Không thể đi lên tầng?”
“Không thể.” Anh đi tới, mặc quần áo cho cô:”Vừa vặn, rất xinh đẹp.” Tay chui vào bên trong áo thun.
Hứa Duy cách lớp áo thun nắm lấy tay anh:”Chung Hằng.”
“Ừm?” Ánh mắt anh buông thõng, nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô.
Hứa Duy nói: “Đừng làm rộn.”
“Không làm gì.” Anh nói:”Sáng mai giúp em lấy, ngủ trước đi.”
Anh mặc quần, ra ngoài cầm máy sấy, giúp cô sấy xong tóc, chui vào chăn.
Trên tủ đầu giường chiếc đồng hồ điểm mười một giờ đêm.
Rất muộn.
Chung Hằng tắt đèn, đem Hứa Duy kéo tới bên mình: “Ngày mai khi nào thì đi?”
“Buổi chiều.” Hứa Duy nói.
“Đi vào nội thành Ngu Khê?”
“Ừm.”
“Không trở về tỉnh thành?”
“Tạm thời không trở về.”
Ngừng lại một lúc nói:”Anh về Phong Châu chờ em, không được sao.”
Không có đáp lại.
Bàn tay anh ghì chặt trên lưng cô, sau một lát, nói: “Đội trưởng Hà bảo anh chăm sóc cho em.”
“Em biết.”
“Anh với em một đội.”
“Không được.” Ý thức được ngữ khí quá cứng, cô lập tức giải thích: “Sẽ làm em cảm thấy phiền phức.”
Chung Hằng không nói.
Hứa Duy ngẩng đầu: “Anh tức giận?”
“Không có.” Anh lắc đầu cười một tiếng, giọng nói hơi trầm xuống:”Có chút lo lắng.”
“Không có việc gì, khả năng… Cũng không có gì nguy hiểm.” Hứa Duy nói: “Đội trưởng Hà sẽ tới bố trí, anh ấy cũng sẽ để ý tới sự an toàn của em.”
Chung Hằng hừ cười: “Anh ta đáng tin à, loại chuyện này lại để em tới làm, bọn hắn đâu.”
Hứa Duy chẹn họng dưới, giải thích: “Không phải như anh nghĩ, việc này một mực là em điều tra, em gặp rắc rối cũng không thoát được, chỉ có thể giải quyết triệt để.”
“Sự việc rất lớn?”
“Ừm, bọn họ làm chuyện xấu, tìm được chứng cớ, khả năng tập đoàn kia sẽ sụp đổ.”
Chung Hằng cũng hiểu, dựa theo quy củ, việc này cô ngoại trừ nói với đội trưởng Hà, những người khác không nên biết.
Cô nguyện ý nói ra tới bước này là đã nguyện vì anh lắm rồi.
Anh hỏi: “Điện thoại không thể gọi được sao.”
Hứa Duy nói: “Còn không biết, chờ em gọi cho anh, được không.”
Cũng không thể nói không được.
Chung Hằng nhẫn nại gật đầu: “Ừm.”
Im lặng không lên tiếng nghĩ một lát, anh nói: “Ngày mai đưa em đi được không?”
Hứa Duy nói: “Em tự mình đi.”
Anh còn có lời gì có thể nói?
Chung Hằng mím môi, sau một lát, nói: “Anh lúc nào cũng để máy, em có việc thì nhớ tìm anh.”
“Được.”
Hứa Duy nói: “Anh không trở về Phong Châu sao?”
“Em còn đang ở đây, anh làm sao có thể về.”
Hứa Duy không biết nói gì.
Trầm mặc một hồi, cô nhìn anh: “Chung Hằng, anh đợi em thêm một thời gian, em sẽ nói rõ cho anh.”
“Rõ cái gì.” Anh đột nhiên cười:”Cưới anh sao?”
Hứa Duy há to miệng, cũng bật cười. “Được.”
Tác giả có lời muốn nói: xin lỗi, ban đêm còn có
~~~HẾT CHƯƠNG 24