Hứa Duy đương nhiên nhớ kỹ.
Cô cầm vali trên tay, ngừng lại hai giây, xoay người: “Em nhớ, cũng nhớ kỹ lời của anh nói.”
Anh nói cái gì ý nhỉ?
Cô muốn ngủ với ông đây.
Ông đây có thể chơi giỏi hơn cô, không sợ cô.
Hứa Duy cười cười, nhẹ nói: “Đàn ông có khả năng bình thường sau khi kéo khóa quần sẽ không hỏi rõ nguyên nhân, biết rõ còn cố hỏi.”
“…”
Phòng tắm vòi nước không đóng chặt, chảy tí tách.
Hứa Duy đứng chớp mắt một cái rồi tiếp tục thu dọn đồ đạc, cầm sạc pin, kẹo bạc hà bỏ hết vào balo.
Cô đứng bên cạnh bàn, động tác rất có trật tự.
Lúc lâu sau, cảm giác được người đứng phía sau đi tới, hơi thở mùi bạc hà thơm ngát.
“Em nói rất đúng.” Anh nói: “Được, vậy lần sau không hỏi nữa.”
Anh đi vào phòng vệ sinh cầm áo thun mặc lên, ra nói: “Tôi đi mua đồ ăn sáng.”
Toàn bộ quá trình không nghe ra được giọng điệu gì.
Chung Hằng mua hai bát mì thịt băm, và hai cây bánh quẩy, trở lại khách sạn, hai người ngồi ở bàn lặng yên ăn, không trêu trọc nhau như bữa cơm tối qua, cũng không xấu hổ.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Chung Hằng không đề cập tới việc về Phong Châu, Hứa Duy cũng làm như không có việc gì, chẳng hỏi đến.
Ăn xong bữa sáng rồi trả phòng, ngồi lên xe đi tới núi Linh Đinh.
Chung Hằng lái xe ổn trọng, tốc độ xe cũng không chậm, Hứa Duy ngồi ghế phụ nhìn phong cảnh bên ngoài.
Rời khỏi bến xe, không bao lâu ra khỏi thành khu, ngoài cửa sổ xe là núi và cây rừng.
Tối hôm qua mưa to, không khí sáng sớm tươi mát, cửa sổ xe mở ra, mỗi một hơi thở đều giống như đang hấp thụ oxy.
Nửa tiếng đến chân núi Linh Đinh, tới đường Ma Phường nằm dưới chân núi.
Một con đường toàn làm ăn, tiệm cơm, khách sạn, nhà nghỉ xếp thành dọc theo con đường cũ, nhiều cửa hàng bán hàng đặc sản và đồ kỷ niệm, đi ba bước lại có mấy nhà bán hàng giống nhau đến rối tinh rối mù, nói rõ cho bạn biết là hàng sỉ lẻ vào thị trường cùng một cửa hàng.
Nhà nghỉ Ánh Nắng ở cuối đường Ma Phường có hai tầng.
Thuận theo con đường lát đá đi qua, phía trước là sông, phía sau là núi, bên cạnh khách sạn còn sửa tầng gác mái để dùng riêng. Một cái sân nhỏ, có hoa có cỏ, giàn trồng hoa giây leo phủ kín, sau nhà có chỗ thư giãn, mấy chiếc bàn, ghế gỗ bên cạnh là hai chiếc xích đu.
Mười năm trước, Chung Lâm chị của Chung Hằng đến Ngu Khê, cả nhà mở siêu thị ở thị trấn.
Về sau khách du lịch đến Ngu Khê rất đông, phát triển hừng hực khí thế, chị ấy vội vàng nắm bắt cơ hội tốt đến chân núi Linh Đinh sang nhượng mặt tiền cửa hàng, mở cái nhà nghỉ này.
Hứa Duy trước kia đã gặp Chung Lâm hai lần.
Một lần là học kì 1 năm lớp 11. Chung Hằng gây chuyện, chủ nhiệm gọi người nhà tới, Chung Lâm tới lúc nghỉ trưa đứng gõ ở cửa sổ bên ngoài phòng học, Hứa Duy lúc ấy ngồi bên cửa sổ giúp chị ấy gọi một tiếng.
Một lần khác là kì 2 lớp 11. Bởi vì yêu đương, Hứa Duy và Chung Hằng bị gọi vào văn phòng tiếp nhận tư tưởng giáo dục, chủ nhiệm lớp mời Chung Lâm đến, quanh co lòng vòng biểu thị hi vọng có thể cùng chị ấy chia rẽ đôi uyên ương, nào ngờ Chung Lâm thoải mái nói: “Không dám nói dối gạt thầy, em trai tôi từ khi biết yêu đương, không đánh nhau không gây truyện, mỗi ngày về nhà đều chăm chỉ học tập, hiếm có khi ngoan như mèo nhỏ, tôi để nó chia tay đây không phải ngốc sao, tôi ước gì hai đứa chúng nó yêu tới cùng trời cuối đất.”
Hứa Duy nghe đến trợn mắt, há hốc mồm, một bên Chung Hằng cười đến ngặt nghẽo.
Hai lần có duyên gặp nhau, kỳ thật ấn tượng với nhau không sâu sắc lắm.
Nhưng đến khi chạm mặt ở nhà nghỉ, hai bên đều nhận ra.
Chung Lâm không kinh ngạc, tối hôm qua Chung Hằng vội vàng đến, vội vàng đi, chị ấy hỏi Nhan Hân, đoán được bảy tám phần, lúc này cười nghênh đón Hứa Duy vào, bắt chuyện xong, hàn huyên vài câu, cầm thẻ vào cửa đưa cho Chung Hằng, bảo anh đưa cô vào phòng.
Căn phòng ở nhà nghỉ trang trí ngắn gọn, ga giường vỏ chăn đều là gam màu thuần, thanh mát. Căn phòng này của Hứa Duy là phòng giường lớn, cửa sổ lớn, có ban công nhỏ. Căn phòng đẹp như vậy, tiền phòng một ngày khẳng định không ít.
Hứa Duy nghĩ, khi đi nhớ phải trả tiền.
Chung Hằng cầm vali đến, rồi đi xuống ngay.
Hứa Duy nghỉ ngơi một hồi, đọc tin nhắn của Nhan Hân.
Cô bé đó lại đi ra ngoài chụp hình.
Hứa Duy cầm ba lô chuẩn bị xuống lầu, cửa vừa mở ra, đứng bên ngoài là một cô gái xinh đẹp, nhìn có vẻ khoảng hai mươi tuổi, buộc tóc đuôi ngựa, mặc một chiếc váy liền thân màu trắng, cười lên có lúm đồng tiền.
“Chào chị, chị Lâm giao cho em đến đưa nước nóng.” Cô giơ tay đưa bình nước ấm tới cho Hứa Duy nhìn.
“À, cảm ơn em.”
Hứa Duy cầm lấy đặt vào bên trong phòng. Quay người lại, cô bé kia vẫn chưa đi, còn đứng ở cửa nhìn cô.
Hứa Duy không hiểu lắm, đối phương lại cười, nói: “Chị Lâm nói chị là bạn của anh Chung Hằng, chị có gì cần thì có thể tìm em, em ở ngay dưới lầu.”
“Được.”
Trong hành lang có người hô: “Dương Thanh.”
“Đây.” Cô ấy đáp lại tiếng gọi, chạy nhanh xuống.
Hứa Duy đóng cửa lại xuống tầng.
Chung Lâm ngồi ở quầy lễ tân, nhìn cô xuống, cười hỏi: “Muốn đi ra ngoài hả.”
“Vâng.” Ánh mắt Hứa Duy nhìn xung quanh.
“Tìm Chung Hằng sao?”
“Em ra ngoài dạo chơi, nói với anh ấy một tiếng.”
“À.”
Chung Lâm dù bận vẫn ung dung chỉ chỉ cửa sau: “Ở phía sau đó.”
“Cảm ơn chị.”
Hứa Duy đi theo hướng chị ấy chỉ, đẩy cửa, ra vườn nhỏ ở sau.
Không thấy bóng người nào.
“Anh Chung Hằng, anh lần này sẽ ở bao lâu?” Giọng nữ thanh thúy vang lên.
Hứa Duy quay đầu.
Hai bóng người trong mái che nắng.
Chung Hằng cắt dưa hấu trên bàn xi măng, cô gái kia gọi là Dương Thanh đang đứng bên cạnh anh, nhặt từng miếng ở trên bàn xếp vào đĩa.
Chung Hằng nói: “Chưa có dự định gì.”
“Cũng nên ở lại vài ngày đi.” Dương Thanh nhíu mày:”Anh không ở đây, Bình An lại sắp bay lên trời rồi, hôm qua đánh nhau với con nhà lão Trương ở đầu đường, nhà người ta tìm đến tận cửa.”
“Chị anh sẽ lo.”
“Chị Lâm đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, đều vô dụng.” Dương Thanh nói:”Giời Bình An chỉ sợ mỗi anh, anh ở đây quản nó, chị Lâm bớt lo hơn.”
Chung Hằng cười: “Em đánh giá cao anh rồi.”
Dương Thanh đỏ mặt, cúi đầu bày dưa hấu: “Vốn là vậy mà, em nói sự thật thôi.”
“Quỷ con đó đã chạy đi đâu rồi?”
“Không biết được, sáng ra cầm bài tập nghỉ hè không thấy bóng dáng.”
Chung Hằng cắt một dao cuối cùng, Dương Thanh đưa một miếng cho anh:”Anh nếm thử một miếng đi, năm nay dưa hấu rất ngọt.”
Chung Hằng cầm lấy, ăn mấy miếng là hết, ra vòi nước rửa mặt.
Dương Thanh cầm dưa Hami mang đến rửa:”Cái này cũng phải cắt mấy đĩa.”
Chung Hằng nhìn một chút:”Cái này cần gọt vỏ trước.”
“À, đúng, dao lột vỏ.”
Dương Thanh tìm trong chậu, đưa tới:”Đây.”
“Chung Hằng.”
Hai người đều xoay người.
Chung Hằng trên mặt đọng nước, mày đen rậm ẩm ướt.
“Em đi ra ngoài một chuyến.”
Hứa Duy đứng cạnh cửa.
Chung Hằng lau mặt:”Đi đâu?”
“Tùy tiện dạo chơi.”
“Đi cùng em.” Anh đi tới chỗ cô.
“Không cần.” Hứa Duy cười cười:”Anh làm việc của anh đi.”
Cô không dừng lại, mang theo ba lô đi.
Chung Hằng đứng một lúc, giọt nước bên trên lông mày rơi xuống.
Dương Thanh đi tới: “Anh Chung Hằng, đó là ai, chị Lâm nói là bạn của anh.”
“Ừm.”
“Bạn trong công việc à?”
“Không phải.”
Chung Hằng đi trở lại, cầm lấy dao lột vỏ cho dưa Hami.
Dương Thanh cảm thấy khuôn mặt của anh có chút không đúng, muốn hỏi lại không dám, đi qua nói: “Chị ấy rất xinh đẹp, đôi mắt đẹp cực kì.”
“Thật sao.” Chung Hằng lười biếng đáp.
Dương Thanh vụng trộm dò xét anh, tim đập hơi nhanh. Ấp úng nửa ngày, vẫn là không hỏi gì.
Tiểu Triệu ở đằng trước đã tới gọi: “Dương Thanh, dưa hấu đâu.”
“Tới đây.”
Hứa Duy đi dọc một lượt theo đường Ma Phường, đi dạo mấy cửa hàng.
Có quán bày bán bánh, thơm đến mê người.
“Cái này bán thế nào?”
“Bốn đồng một cái.”
“Tôi mua một cái.” Hứa Duy lấy ra năm đồng.
Ông chủ rất nhanh làm xong đưa qua.
Hứa Duy vừa đi vừa ăn, đi tới đầu đường, vào đình nghỉ mát ngồi.
Bên cạnh có người mở quẻ xem bói. Có hai cô gái đi tới, nói là tính toán nhân duyên.
Thầy bói hỏi ngày sinh trước lại mời các cô các viết một chữ, tiếp lấy niệm một chuỗi từ, nói cho các cô biết nào thì năm nào gặp được chân mệnh thiên tử, nào thì năm nào thì kết hôn, không nên tìm người tuổi gì.
Hứa Duy nghe xong, bánh cũng đã ăn hết, phủi mông một cái định đi, bị gọi lại.
“Cô nương, tới xem cái nhân duyên đi.”
Ông cụ híp híp mắt, nếp nhăn trên trán nheo lại.
Hứa Duy dừng lại, đi qua: “Không tính nhân duyên, tính cái khác.”
“Tính cái gì?”
“Thầy cứ xem thử.” Hứa Duy nói sinh nhật.
Ông thầy bói bắt đầu vân vê sợi râu, vê đến nửa ngày, mở mắt nói một chuỗi từ.
Hứa Duy nửa chữ đều không hiểu:”Phiền thầy dịch một chút.”
“Người thân duyên mỏng, chớ cưỡng cầu.”
“Không còn gì khác?”
Ông cụ lắc đầu, không nói.
Hứa Duy cười cười, thả hai mươi đồng tiền đến trước mặt ông ấy.
Hứa Duy đi ra phố, đến con đường lên núi, mấy chiếc xe kẹt ở đấy, ven đường vây quanh bán đồ đặc sản,rất nhiều trái cây chưa thấy bao giờ.
Hứa Duy đi lên phía trước.
Chiếc xe bến trái từ bên trong lò ra cái đầu trọc: “Mỹ nữ, lên núi không, sáu mươi đồng, đưa đến sơn trang Mộc Vân.”
Người phụ nữ bên phải ở trong xe nói: “Năm mươi đồng, sơn trang Mộc Vân, có đi không!”
Hứa Duy đi sang bên phải: “Chị ơi, em hỏi chị chút chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Sơn trang Mộc Vân này nghe nói muốn vào trong phải có giấy?”
“Đúng, chỗ đó không mở ra cho người ngoài, là khu tư nhân nghỉ ngơi.”
“Cái giấy kia chắc phải có cách lấy chứ.”
“Khó lắm, đều là có người nghĩ cách, người bình thường đừng suy nghĩ.”
Người phụ nữ đánh giá cô:”Cô muốn đi, tôi đưa cô đi lên, cô dạo bên ngoài nhìn là được rồi.”
Hứa Duy khoát khoát tay: “Vậy không cần, không có ý nghĩa.”
Quay đầu đi trở về.
Đi qua siêu thị nhỏ, hai đứa bé đùa giỡn, cô bé đầu tóc sóng xoăn ngắn đụng phải Hứa Duy.
Hứa Duy đỡ lấy cô bé: “Đau không.”
“Đau tí xíu tính gì. ” Cô bé hào phóng đứng thẳng, ngửa đầu nhìn cô, đôi mắt to tròn phút chốc tỏa sáng: “Em từng thấy chị rồi này.”
“Thấy chị ở đâu?”
Cô bé lông mày nhăn lại, vò đầu bứt tai, “… Em quên.”
“Đi đường cẩn thận.”
Hứa Duy buông cô bé, đi lên phía trước.
Cô bé không tin ma, một đường đi theo, vò đầu suy nghĩ.
Bất tri bất giác cùng về khách sạn.
Hứa Duy vào cửa.
Chung Lâm thoáng nhìn con nhóc phía sau, rống một tiếng: “Thẩm Bình An!”
Hứa Duy quay đầu, chính là cô bé tóc sóng xoăn.
Thẩm Bình An đánh đòn phủ đầu: “Mẹ, mẹ đừng có mắng vội, con hôm nay không có đánh nhau không mắng chửi người, không cướp người đồ chơi, cũng không đẩy người ta xuống mương, con còn làm bài tập.”
Chung Lâm ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười: “Ngoan như vậy cơ à, vừa vặn cậu của con tới đó, bài tập đâu cho cậu con xem đi.”
“Ai, ai tới cơ?” Dường như chân của bé Thẩm Bình An đang run rẩy, bước từng bước nhỏ ra ngoài, chờ đi qua cửa, vắt chân lên cổ chạy vào tầng gác mái bên cạnh.
Hứa Duy sợ hãi thán phục mà nhìn thân ảnh nhỏ bé kia.
Tốc độ này bắt kịp chạy nước rút trăm mét đấy.
Khuôn mặt Chung Lâm tươi cười, bất chuyện với Hứa Duy: “Là con gái chị, nghịch lắm.”
“Cô bé hình như rất sợ Chung Hằng?”
“Đúng, sợ cậu của nó nhất.” Chung Lâm nói:”Chung Hằng tối sầm mặt một cái, nó lập tức bị dọa đến tè ra quần.”
Đang nói, Chung Hằng từ trên lầu đi xuống.
Hứa Duy nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn thấy anh.
Anh cầm theo cái thùng màu đỏ, phía sau còn có người đi theo.
Ánh mắt Hứa Duy không chuyển ra đằng sau, vòng trở về, nói chuyện với Chung Lâm: “Cô bé gọi là Bình An ạ?”
“Ừm, bố chị đặt cho đấy.”
Chung Lâm nói:”Chưa ăn cơm nhỉ, ăn cùng không?”
“Em ăn rồi, ăn ở bên ngoài.” Hứa Duy cười cười:”Em đi lên trước đây ạ.”
“Ừm.”
Chung Hằng đi tới, Dương Thanh đi theo phía sau anh.
Hứa Duy nhìn cười với họ, đi lên cầu thang.
Chung Lâm nói với Dương Thanh: “Đi gọi con bé Bình An đi, nó vừa mới trở về, chạy vào tầng gác mái.”
“Vâng, em đi gọi nó.” Dương Thanh bước nhanh đi.
Chung Lâm liếc cầu thang một cái, nói với Chung Hằng: “Đứng ngốc ở đó làm gì, không đi lên nhìn xem?”
“Nhìn cái gì?”
Chung Hằng buông cái thùng xuống, cầm cốc nước uống.
Chung Lâm cười nhạo một tiếng, thản nhiên nói: “Trong ruột cậu có mấy con giun, chị đây rõ nhất.”
Chung Hằng mặc kệ chị ấy, cái cốc vừa để xuống, cầm cái cái thùng đi ra phía sau.
“Nữ thần của cậu không vui kìa, không nhìn ra à?”
Chung Hằng dừng chân.
Chung Lâm vui vẻ: “Giả vờ cái gì? Năm đó theo đuổi người ta, không biết là ai chùm chăn cười ngây ngô.”
Chung Hằng nghiêng đầu sang chỗ khác: “Chị thì có khác gì.”
“Chị nói còn không đúng? Cậu thận trọng cái gì, bao nhiêu tuổi rồi, nếu không cố gắng, người ta lại chạy mất lúc đó cậu cứ trùm chăn mà khóc đi.”
Chung Hằng mặt đen như đít nồi.
Chung Lâm đi tới, cầm cái thùng lên, trước khi đi ném một câu: “Cậu còn có mấy cái mười năm để chờ?”
~~~~ HẾT CHƯƠNG 10
Sơn trang hay trang viên cũng đều được chứ