[Yến mỹ nhân, nếu cậu bị bắt cóc thì mau chớp mắt đi, hu hu hu…]
[Tôi không tin, nhất định là do Lê Niệm ép cục cưng Yến của chúng ta bình chọn, nếu không với tính cách của cậu ấy, sao có thể bình chọn cho người khác chứ? Nói không chừng cậu ấy còn không biết có hoạt động này nữa đấy!]
[Đúng vậy, rõ ràng trong mắt ‘học sinh giỏi’ chỉ có học tập, làm gì có thời gian để quan tâm mấy việc này chứ, Lê Niệm thật sự không cần thể diện mà.]
…
Lê Niệm nhìn thấy bình luận bắt đầu tăng cao, ngựa không dừng vó liên tục có người suy đoán thuyết âm mưu của cô, cố gắng đẩy bài viết lên đầu cho mọi người xem.
Đúng vậy, cô chính là một mỹ nhân có tâm địa rắn rết chuyên đe dọa dụ dỗ các mỹ nhân khác, cho nên các người đừng bình chọn tui nữa!
Lê – sợ đám đông – không tài năng – Niệm nhìn thấy số phiếu của cô không ngừng tăng cao, hiện tại chỉ muốn đi tìm chết mà thôi.
Lúc này cô và Chu Tử Duyệt chỉ cách nhau khoảng 100 phiếu, nếu dựa vào tốc độ này, xác suất cô vượt qua Chu Tử Duyệt là rất cao.
Lê Niệm vô cùng hoảng hốt, cô không hiểu, vì sao có nhiều người vừa mắng cô xong lại quay qua bình chọn, thì ra học sinh cấp ba đều thích tự ngược đãi bản thân như vậy sao?
Nhưng cô không hề biết, chỉ có một số ít là đang bình luận, đã số đều là những người qua đường, từ lâu Yến Tây Minh đã được rất nhiều học sinh tôn sùng, trở thành tín đồ trung thành của anh.
Sau khi anh chuyển tới trường bọn họ, vẫn luôn ổn định ngồi vị trí hạng nhất, vào tiết thể dục, việc nhìn thấy anh tháo khẩu trang chính là mong ước của rất nhiều người, cũng có ít nhiều nam nữ đều trằn trọc mơ về điều đó.
Cho nên ở trong lòng rất nhiều người, Yến Tây Minh là một người cao quý lạnh lùng như vậy, sao có thể vì quyền thế và tiền tài mà chịu thua trước Lê Niệm chứ.
Một phiếu này của anh, chắc hắn là do chính anh muốn làm vậy.
Nếu ‘học sinh giỏi’ cũng đã bỏ ra con phiếu quý giá đó, thì sao bọn họ có thể không nghe theo được?
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Cho nên trong khoảng thời gian ngắn, số phiếu của Lê Niệm mới tăng cao như vậy.
Lúc này Lê Niệm đau đầu không thôi, khi cô đang suy nghĩ có nền dùng tiền để nâng phiếu bầu của Chu Tử Duyệt lên không thì Cố Dữ lại bắt đầu làm trò.
Nguyên nhân là do có người trong diễn đàn nhìn thấy, bên dưới bình luận mắng Lê Niệm là liếm cẩu của Cố Dữ, phát hiện hình như Cố Dữ đã tự mình trả lời.
[Ngược lại mới đúng, ông đây mới là liếm cẩu của cô ấy, ông đây cam tâm tình nguyện làm liếm cẩu.]
[Tôi cảnh cáo tất cả những người đã mắng cậu ấy trong diễn đàn này, nếu không muốn bị cấm nói, thì mau ngậm miệng lại đi. ]
…
Lúc đầu còn có một vài người tưởng là trò đùa, trêu chọc nói: [Không phải cậu chính là Lê Niệm đang mượn danh của Cố Dữ để tẩy trắng đó chứ? Tôi cứ mắng đấy, chuyện Lê Niệm là liếm cẩu ai cũng biết cả, có bản lĩnh thì mau cấm nói tôi đi!]
Sau khi người đó bình luận chưa được bao lâu, rất nhanh đã được hệ thống nhắc nhở: [Tài khoản này vi phạm nội quy của diễn đàn, cấm nói trong vòng một tuần.]
???
Không chỉ có người đó, mà những người khác mắng Lê Niệm đều bị hệ thống nhắc nhở, số ngày bị cấm cũng khác nhau, những bài mắng chửi Lê Niệm trên diễn đàn cũng dần biến mất, quản trị viên đã xóa một lượng lớn bài đăng.
Sau đó, có người thật sự nhìn thấy tài khoản của Cố Dữ xuất hiện dưới bài đăng bình chọn của Lê Niệm.
Hắn cũng bầu cho Lê Niệm một phiếu.
“…”
Sau cảnh tượng đấu tranh đẫm máu trên diễn đàn, khác với kết quả náo nhiệt khi ‘học sinh giỏi’ bình chọn, đột nhiên tất cả đều trở nên im lặng, mọi người không hẹn cùng nhau bình chọn cho Lê Niệm, dù sao bọn họ cũng muốn biết, cô gái có thể khiến cho Yến Tây Minh và Cố Dữ thần hồn điên đảo có mị lực lớn tới mức nào.
Cuối cùng, Lê Niệm tuyệt vọng nhìn số phiếu của cô vượt qua Chu Tử Duyệt, bắt đầu chạm trán với Triệu Nhân.
Cái gì vậy chứ.
Đêm nay đã định là một đêm không ngủ, sáng sớm hôm sau, việc Lê Niệm làm đầu tiên sau khi thức dậy chính là lên diễn đàn, phát hiện số phiếu của mình đã vượt qua Triệu Nhân, vinh đăng đứng hạng nhất.
Đáng sợ hơn chính là, hôm nay đã là hạn chót cuộc bình chọn.
Mọi việc đều kết thúc rồi.
Khi Lê Niệm tâm trạng nặng nề đi tới trường học, không biết có phải là do tác động của tâm lý hay không, dọc trên đường đi cô có cảm giác luôn có người đang nhìn cô, sau khi bước vào phòng học, ngay lập tức mấy chục khuôn mặt trong lớp đều ngẩng đầu lên nhìn cô, cùng với nhiều vẻ mặt khác nhau.
“…”
Thật tuyệt.
Là một người chuyên lướt diễn đàn, đương nhiên Lý Như biết rõ toàn bộ quá trình hài hước ngày hôm qua, vui sướng khi người khác gặp họa, cô ấy nhìn Lê Niệm cười cực kỳ khoái trá: “Tớ đã nói cậu đừng vui mừng quá sớm rồi mà, vậy mà lại có hai người tranh giành cậu tới mức vỡ đầu chảy máu, đúng là trâu bò đấy!”
“Biến đi.” Lê Niệm uể oải ỉu xìu nói.
“Chúng ta vẫn nên suy nghĩ tới lúc đó cậu sẽ diễn gì đi!” Lý Như hứng thú bừng bừng nói: “Cậu biết làm gì không?”
Lê Niệm suy nghĩ rất lâu, sau đó mờ mịt nhìn cô ấy.
Không nói thành lời.
“…”
—
Vào tiết học buổi sáng, Lê Niệm được Mã Quốc Phú gọi tới văn phòng, đi cùng cô còn có Yến Tây Minh và Triệu Nhân, đều là những người giành chiến thắng vào tối hôm qua.
Toàn bộ hành trình Triệu Nhân đều lạnh mặt, không thèm liếc mắt nhìn Lê Niệm dù chỉ là một cái, hiển nhiên cô ta đã bị kết quả này chọc cho tức điên.
Yến Tây Minh vẫn bình tĩnh thoải mái như cũ, trên mặt đeo khẩu trang xanh dương, tóc mái rũ xuống trán, làn da trắng nõn, khí chất trong trẻo lạnh lùng.
Vừa khéo Lê Niệm muốn nói chuyện với anh, cô lặng lẽ đi tới bên cạnh anh, nhỏ giọng cắn răng hỏi: “Vì sao ngày hôm qua cậu lại bình chọn cho tôi?”
Cô sẽ không bao giờ quên, anh, mới chính là ngòi nổ của việc này, là kẻ xấu xa nhất!
Yến Tây Minh nhẹ nhàng nhìn cô, không nhìn ra được cảm xúc nào trong đôi mắt đen của anh.
“Trượt tay.” Anh nói: “Xin lỗi.”
Lê Niệm: “…”
Triệu Nhân nhìn thấy hai người nói chuyện gần như vậy, vốn dĩ sắc mặt đã khó coi lại càng thêm ghen ghét: “Đã tới văn phòng rồi, các cậu còn muốn thì thầm tới khi nào nữa? Không bằng nói rõ ràng ở đây luôn đi!”
…
Lê Niệm và Yến Tây Minh không thèm quan tâm đến cô ta, gõ cửa văn phòng.
Mã Quốc Phú gọi bọn họ tới quả nhiên là về ngày kỷ niệm thành lập trường, dựa theo quy tắc hoạt động của việc bỏ phiếu, cả ba người bọn họ đều phải trình diễn văn nghệ trong ngày kỷ niệm.
Khi ông nói còn rất vui mừng: “Tuy rằng các em đã học lớp 12, vốn dĩ chỉ nên học tập thật tốt, nhưng thành tích của các em đều không tệ, thừa dịp khoảng thời gian cuối cùng ở trường học để lại một ít kỉ niệm khó quên cũng không tệ, các em thấy sao?”
Ông nhìn về phía Yến Tây Minh.
Việc bầu chọn trở nên nổi tiếng như vậy đúng là ngoài dự kiến của mọi người, cấp trên đã giao cho ông nhiệm vụ, cần phải thuyết phục ba học sinh này tham gia biểu diễn, đến lúc đó, ngoại trừ các ban lãnh đạo sẽ còn có người từ trường khác tới, việc này liên quan tới danh dự của trường, không được qua loa.
Mã Quốc Phú đánh giá ba học sinh này, Yến Tây Minh chính là cục xương khó gặm nhất, chỉ cần thuyết phục được anh, thì mọi chuyện đều trở nên dễ dàng rồi.
Không nghĩ tới ông vừa nói xong, Yến Tây Minh còn chưa kịp lên tiếng, Lê Niệm đã mở miệng trước: “Em cảm thấy không ổn.”
Vẻ mặt thiếu nữ cẩn thận và nghiêm túc, cô đã nghĩ sẵn cớ trước khi tới rồi: “Em cũng đang học lớp 12, mỗi ngày đều phải giải đề liên tục thì sao có thời gian để chuẩn bị cho buổi biểu diễn chứ ạ, không chỉ có em không đồng ý, cha mẹ em cũng sẽ không đồng ý, em phải tự mình phụ trách với thành tích của mình, huống chi em không biết gì cả, cho nên thầy vẫn nên tìm người khác thay thế em đi.”
Mã Quốc Phú không nghĩ tới Lê Niệm mới chính là cục xương khó gặm: “Em yên tâm, thầy đã gọi điện thoại với mẹ em, mẹ em rất ủng hộ cho em lên sân khấu để rèn luyện can đảm, còn hỏi thầy ngày tổ chức lễ kỷ niệm thành lập của trường, nói rằng sẽ dẫn theo em trai em tới đây xem.”
Đột nhiên Lê Niệm bị mẹ của chính mình đâm sau lưng: “?”
Mã Quốc Phú nói tiếp: “Còn nữa, em nói em không biết gì hết cũng quá là khiêm tốn rồi, mẹ em từng nói khi em còn nhỏ có học qua piano và violin, nếu thật sự không chơi nhạc cụ được thì em lên hát cũng được, từng đi KTV rồi phải không?”
Giọng nói Lê Niệm mạnh mẽ: “Em chưa đi.”
“…”
Mã Quốc Phú lại hỏi hai người người khác: “Các em thì sao?”
Yến Tây Minh nhìn Lê Niệm, thản nhiên nói: “Cậu ấy đi thì em đi.”
Cũng có nghĩa nếu Lê Niệm không đi thì anh cũng không đi.
Mã Quốc Phú khiếp sợ, từ khi nào quan hệ của hai đứa này lại tốt đến như vậy?
Triệu Nhân hất cằm lên: “Em có thể khiêu vũ, em đã học từ năm lớp mười.”
Cho nên mấu chốt là nằm trên người Lê Niệm, Mã Quốc Phú lại tiếp tục kiên nhẫn khuyên Lê Niệm.
Đừng nhìn cô gái nhỏ này yếu ớt như vậy, nhưng tính cách thật sự rất ngoan cố, không chấp nhận cúi đầu, Mã Quốc Phú không còn cách nào khác, đành phải sửa lại tiết mục một chút: “Quy định mỗi lớp phải có bắt buộc ít nhất một tiết mục, không thì em và Yến Tây Minh diễn chung một tiết mục đi? Hai người cũng sẽ can đảm hơn.”
Lê Niệm do dự, hình như cũng không phải là không được.
Triệu Nhân không chịu: “Tại sao thầy lại xếp hai cậu ấy với nhau? Em cũng muốn chung nhóm với Yến Tây Minh, nếu không em sẽ không lên sân khấu!”
Mã Quốc Phú đau đầu nói: “Không phải trước tiên em nên hỏi Yến Tây Minh người ta có đồng ý hay không à.”
Quả nhiên, Yến Tây Minh cho cô ta đáp án ngay lập tức: “Không đời nào.”
Triệu Nhân tức giận tới mức bùng nổ.
…
Cuối cùng, Lê Niệm miễn cưỡng đồng ý biểu diễn với Yến Tây Minh, anh sẽ kéo đàn violin, còn cô sẽ đánh đàn piano.
Còn về Triệu Nhân, tuy rằng cô ta lấy tiết mục trình diễn để uy hiếp thầy, nhưng một mình cô ta không diễn còn tốt hơn là hai người không diễn, cho nên Mã Quốc Phú lập tức dẹp cô ta sang một bên, về sau Triệu Nhân thật sự không cam lòng, nên vẫn quyết định biểu diễn.
—
Cố Dữ nghe thấy Yến Tây Minh và Lê Niệm sẽ cùng biểu diễn với nhau, cũng giống như Triệu Nhân tức giận tới mức muốn hộc máu, tối hôm qua hắn kéo phiếu cho Lê Niệm lâu như vậy, còn tạo áp lực cho quản trị viên diễn đàn để bọn họ cấm các bình luận nói xấu cô, cứ như vậy mà may áo cưới cho người khác sao?
Tuy rằng hắn cũng liều mạng tìm người bầu chọn cho mình, nhưng cho tới ngày cuối cùng vẫn không thể vượt qua Yến Tây Minh, nhưng lại có thể nâng Lê Niệm lên hạng nhất.
Cho dù hắn có hối hận thế nào thì kết quả của việc này cũng đã định rồi.
Không thể thay đổi được.
Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường dự định sẽ tổ chức vào chiều thứ sáu, trong khoảng thời gian này, Yến Tây Minh và Lê Niệm có thể đi tới phòng âm nhạc để luyện tập, Mã Quốc Phú đã nói qua chuyện này với giáo viên âm nhạc.
Lê Niệm và Yến Tây Minh thảo luận một chút, quyết định buổi chiều tiết thứ ba tự học mỗi ngày sẽ tới phòng âm nhạc luyện tập đàn piano, còn về đàn violin, trong nhà Lê Niệm có, khi cô còn nhỏ đi học lớp năng khiếu đã mua nó.
Mã Quốc Phú nói không sai, trước kia cô thật sự từng học qua, sau khi chuyển tới thành phố B, Chu Mai vì muốn bồi dưỡng năng khiếu của cô, nên đã một lần đăng ký cho cô bốn năm lớp năng khiếu, có bơi lội, học đàn piano và violon, còn có cả khiêu vũ…
Nhưng học càng nhiều thì quên càng nhanh, hậu quả của môn gì cũng học, chính là cái nào cũng học không giỏi, sau khi lớn lên cái gì cũng không biết.
Về bài hát mà cả hai sẽ biểu diễn trên sân khấu, hai người đã thảo luận với nhau rất lâu.
Thời gian ngắn như vậy, rất khó để học lại một bản nhạc mới, hơn nữa Lê Niệm đã quên gần hết cách đàn dương cầm, cho nên cuối cùng cả hai quyết định cùng nhau diễn Canon in D[1], bài này cũng khá dễ học, còn rất thích hợp cho người mới học.
[1] Canon in D: Link Youtube
“Nói này, vậy mà cậu lại thật sự đồng ý lên sân khấu biểu diễn à.”
Cánh cửa phòng âm nhạc mở rộng ánh sáng rọi vào, Lê Niệm vừa đàn loạn xạ, vừa cố gắng nhớ lại từng nốt nhạc, còn nhìn về phía Yến Tây Minh đang đứng phía trước.
Thiếu niên một tay cầm đàn, một tay cầm cây vĩ, cằm đặt lên đuôi đàn, dáng vẻ tao nhã tiêu chuẩn, những tiếng nhạc êm tai bắt đầu vang lên.
“Vậy mà cậu còn biết đàn violin, nghiệp vụ của cậu cũng quá nhiều rồi đó.”
Yến Tây Minh dừng lại, nhìn cô: “Cũng giống với cậu, khi còn nhỏ từng tham gia lớp năng khiếu, còn nữa, nốt thứ nhất cậu đàn sai rồi.”
Vì sao đều giống như nhau cùng học lớp năng khiếu, nhưng khoảng cách của bọn họ lại chênh lệch đến như vậy?
Lê Niệm im lặng tiếp tục đàn, nhưng đàn thế nào cũng không tốt, ngay cả Yến Tây Minh cũng bị cô liên lụy không thể tập trung được, không thể không bắt đầu lại một lần nữa.
Cô có hơi ngượng ngùng, đang nghĩ không biết có nên nhờ giáo viên âm nhạc tới dạy một chút, thì Yến Tây Minh lại thở dài một tiếng, đặt đàn violin xuống bước tới: “Tôi đàn một lần, cậu phải nhớ kỹ.”
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, hơi cúi đầu xuống, ngón tay trắng nõn xinh đẹp uyển chuyển múa lượn trên phím đàn, tự mình làm mẫu cho cô, vừa đàn vừa dặn cô những chỗ nên chú ý, không cần vừa nhìn bàn phím vừa xem bản nhạc, rất dễ đàn sai.
“Cậu hiểu chưa?”
Không biết tại sao, Lê Niệm không hề nghe vào tai, mà ngược lại nhìn anh giống như đang nhìn quái vật: “Không phải chứ, cậu cũng biết đàn dương cầm sao?”
Nếu so với anh, cô cảm thấy bản thân đúng là đồ vô dụng: “Nếu vậy cậu chơi đàn piano luôn đi.”
“Tôi cũng muốn vậy.” Yến Tây Minh bị cô chọc giận, lạnh lùng nói: “Nếu tôi có bốn bàn tay.”
Lê Niệm run rẩy: “Nếu cậu có thể đàn violin, vì cái gì một hai phải thêm đàn piano vào nữa vậy?”
Nói tới đây, cô nhớ ra cái gì đó, híp mắt hỏi anh: “Nhắc mới nhớ, vì sao tớ tham gia thì cậu mới tham gia chứ?”
Cũng chính vì vậy mà bao năm qua, nàng luôn nắm chắc được mình sẽ không quá gần gũi với cấp dưới cùng đồng nghiệp mà mất đi uy nghiêm, nhưng cũng không quá nghiêm túc mà mất đi khoảng cách. Khi các bộ phận khác nhau bình luận về lãnh đạo, khi nói đến Tiêu Uyển Thanh, tất cả đều đồng ý với một câu: Làm việc dưới quyền chủ biên Tiêu rất dễ dàng, cũng thực không dễ dàng, nhưng nếu làm mọi việc nghiêm túc, chắc chắn là siêu dễ dàng.
Nhưng các đồng nghiệp trong ban biên tập đều phát hiện hôm nay tổng biên tập có tâm trạng đặc biệt tốt.
Buổi sáng vào thời điểm mở họp, tất cả mọi người đều nghĩ hôm qua không nên phạm sai lầm mà suýt nữa làm ra chuyện lớn. Chủ biên Tiêu hẳn là sẽ mang đến một trận tuyết tháng tư, nhẹ nhàng âm thầm đóng băng chết người. Nhưng không nghĩ tới, nói đến lỗi nhỏ không nên có ngày hôm qua, nàng thế nhưng chỉ kết thúc trong một cơn mưa nhẹ.
Thực ra, đối với Tiêu Uyển Thanh, một nửa là do nàng tự trách mình nhất thời nghỉ phép. Nàng cũng nên có trách nhiệm với việc đó, không thể trách bọn họ. Nửa còn lại quả thực có tâm trạng tốt.
Trong giờ nghỉ trưa trong giờ ăn, Tiêu Uyển Thanh ăn gần hết. Nàng vừa dùng khăn ướt lau tay, điện thoại trong túi xách rung lên.
Nàng lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn thấy trên màn hình hiển thị tin nhắn chưa đọc của Lâm Tiễn, ánh mắt nhu hòa một chút. Mở màn hình đọc tin nhắn văn bản, lọt vào tầm mắt là một bức ảnh, trên bàn ăn có khắc chữ Đại học Kinh Nam to tướng. Lâm Tiễn đem cơm trắng vẽ thành trái tim, tưới lên đó là cà chua xào trứng.
Tin nhắn cuối viết: Ăn cơm cũng không nhịn được nhớ dì. [Biểu tượng cảm xúc tình yêu]
Đồng nghiệp đang ăn bên cạnh nàng nói tứ tung đề tài bây giờ đã sang phàn nàn về đối tượng mà một người nào đó giới thiệu với cô ta, nói đối phương không hiểu phong tình, đối phương đường hoàng nói ở tuổi của cô ta, ai cũng vội vàng kết hôn, liền không cần làm những cái lãng mạn giả dối.
Cô ta dùng thìa chọc thủng thức ăn, nghiến răng nói: Tôi tuổi này có gì sai? Không biết phụ nữ dù ở độ tuổi nào cũng mong được lãng mạn cùng mang mộng tưởng sao?!
Mọi người đều cảm thấy thích thú trước giọng điệu của đồng nghiệp. Tiêu Uyển Thanh cũng cười.
Nàng nhìn xuống tấm ảnh, nhìn hàng chữ, một nụ cười khẽ nở trên khóe môi. Nàng thầm cười trước sự ngây ngô của Lâm Tiễn, ánh mắt đầy dịu dàng.
Nàng nhanh chóng di chuyển đầu ngón tay trên bàn phím, nghiêm túc trả lời Lâm Tiễn: “Cẩn thận cơm nguội.”
Nàng ngẩng đầu nhìn phòng ăn, nhìn những đồng nghiệp trẻ tuổi vốn đã lão khí nặng nề, nghe họ nói về nhà cửa, xe cộ, con cái, kinh tế, bảo hiểm y tế cùng lương hưu, bên tai đột nhiên vang lên lời Lâm Tiễn đã từng hỏi nàng: “Ngây thơ không tốt sao?”
Tốt, cũng không tốt.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Kỳ thật cũng khá tốt.
Có vẻ như với Lâm Tiễn cũng giống họ, nhưng cũng không quá giống nhau.
Sau giờ học buổi chiều, Lâm Tiễn với chiếc cặp xách trên lưng ai cũng không cần đợi mà một mực chạy ra ngoài. Khi đến gần cổng trường, cô nhìn thấy rõ chiếc xe của Tiêu Uyển Thanh đã “chờ đại giá” ở phía đối diện như nàng nói trong tin nhắn.
Lâm Tiễn nhìn trái nhìn phải, tranh thủ lúc xe cộ qua lại không nhiều, chớp thời cơ liền lon ton băng qua vạch vằn, chạy đến chỗ xe của Tiêu Uyển Thanh.
Cửa kính xe của Tiêu Uyển Thanh hạ xuống hết cỡ để nhìn cô chạy tới. Nàng nhìn thấy Lâm Tiễn, nhìn thấy những giọt mồ hôi nhỏ từ chóp mũi nhỏ trắng của cô, chỉ muốn cảm thấy đau lòng, vừa định hỏi cô làm gì mà háo hức như vậy, liền thấy Lâm Tiễn cúi xuống, cười rạng rỡ nói: “Mỹ nữ, đợi lâu chưa a?”
Có phải là ảo giác không, a! Cảm thấy không gặp nhau một ngày, dì Tiêu của cô càng mê người!
Tiêu Uyển Thanh sửng sốt trong chốc lát, dừng lại nói chuyện phiếm, đôi mắt ấm áp mang theo ý cười, nhìn cô thích thú.
“Có thể để lại cho tôi số điện thoại được không? Tôi là tuyển trạch viên của một công ty giải trí, mỹ nữ, tôi thấy cô…” Ánh mắt cô sắc bén nói, nhưng chưa kịp nói xong, khóe môi Tiêu Uyển Thanh đột nhiên nhẹ cong một chút.
Giây tiếp theo, cửa kính xe bị chủ nhân không thương tiếc nâng lên.
Xe phát ra âm thanh khởi động.
Lâm Tiễn lập tức “A” một tiếng, khẩn trương đi vòng qua thân xe, lo lắng chạy đến chỗ ghế phó lái, mở cửa nhanh chóng leo lên xe. Cô đóng cửa xe lại, quay đầu lại nói: “Dì Tiêu, dì thật nhẫn tâm a, cứ như vậy muốn bỏ mặc con.”
Tiêu Uyển Thanh vốn dĩ muốn trêu đùa cô, nhưng nghiêng người thấy chóp mũi Tiêu Uyển Thanh lấm tấm mồ hôi nàng lại thở dài. Lấy trong hộp ra một gói khăn giấy, rút
tờ giấy lên, giơ tay cẩn thận giúp Lâm Tiễn lau mồ hôi trên trán và mũi, ôn thanh nói: “Đều ra mồ hôi, lần sau đừng nóng lòng như vậy, dì chờ một lát cũng không có việc gì. “
Lâm Tiễn đang tận hưởng người yêu săn sóc phục vụ, đáy lòng ngọt ngào đến lông mày cùng mi mắt cong lên. Cô chớp chớp mắt nói: “Con nghĩ đến dì một ngày rồi, nóng lòng muốn gặp dì a.” Phong cách như đột nhiên nhảy lên thẹn thùng đáng yêu.
Tiêu Uyển Thanh dừng lại một chút. Nàng không đáp lại lời yêu thương ngọt ngào của cô, nhưng độ cong của khóe môi khẽ nhếch lên.
Sau khi Lâm Tiễn nói xong, cô cũng có chút xấu hổ, khoa trương khoanh tay vuốt ve cánh tay của mình, như muốn kìm nén nổi da gà.
Tiêu Uyển Thanh giúp cô lau mồ hôi xong, bình tĩnh rút tay ra.
Lâm Tiễn cởi cặp sách trên lưng ra đặt ở băng ghế sau, trêu ghẹo Tiêu Uyển Thanh: “Dì Tiêu, dì tan ca sớm vậy? Nếu bị phát hiện có bị trừ lương không?” Buổi chiều cô chỉ có hai buổi học, hiện tại khoảng cách thời gian tan tầm bình thường vẫn còn sớm.
Tiêu Uyển Thanh đến gần, giúp cô thắt dây an toàn, vừa nói vừa đùa: “Bởi vì đón con cho nên mới bị trừ lương. Con có muốn bồi thường cho dì không?”
Lâm Tiễn nhìn khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, trong lòng không khỏi dâng lên yêu thích, mấp máy môi. Cô ghé sát vào Tiêu Uyển Thanh, đột nhiên “Chụt” một tiếng đặt lên má Tiêu Uyển Thanh một nụ hôn.
“Bị trừ một khối tiền, con sẽ bồi thường cho dì bằng một nụ hôn, được không?” Cô nhìn nàng cười ranh mãnh.
Nhịp tim của Tiêu Uyển Thanh đột nhiên lệch một nhịp. Nàng lùi lại, theo bản năng muốn đưa tay ra chạm vào khuôn mặt mình, nhưng lý trí đã khiến nàng nhịn xuống. Nàng nhìn dòng xe cộ tấp nập ngoài cửa kính xe, vô số người đi bộ qua lại, tai bắt đầu đỏ lên, cắn môi thì thào nói: “Tiễn Tiễn, sẽ bị người nhìn thấy.”
Lâm Tiễn nghiêng đầu phản bác nói: “Ở đây không ai biết chúng ta. Nhìn thấy thì sao? Hơn nữa chỉ là hôn một cái trên má thôi a.”
Tiêu Uyển Thanh nhìn vẻ ngây thơ khó hiểu của cô, hơi mở miệng, muốn nói lại thôi.
Nếu đối tượng trong mối quan hệ yêu đương của Lâm Tiễn không phải là nàng, nếu bây giờ nàng bằng tuổi Lâm Tiễn, vậy thì cứ hôn lên má như thế này, thật sự không có gì to tát.
Đôi mắt nàng tối sầm lại, tia áy náy hiện lên trong mắt nàng. Nàng không nên dùng kinh nghiệm của mình để mài giũa quyết tâm cùng dũng khí của Lâm Tiễn. Nàng cũng không nên dùng kinh nghiệm của mình để kìm hãm nhiệt tình cùng trái tim không sợ hãi của những người trẻ tuổi.
Nàng muốn Lâm Tiễn cùng bạn học cùng trang lứa giống nhau, cố gắng trở nên tốt hơn, đối với mối tình đầu thoải mái khoa trương một chút.
Cuối cùng nàng không nói gì, chạm vào khuôn mặt của cô, cong mắt cười nhẹ, việc này coi như đồng ý với lời nói của cô.
Trên đường đến bệnh viện, Lâm Tiễn và Tiêu Uyển Thanh đã nhắc đến việc Hạ Chi Cẩn cùng Thời Mãn cãi nhau. Trong lòng Lâm Tiễn, Thời Mãn thông minh hoạt bát, còn Hạ Chi Cẩn điềm đạm săn sóc, cả hai đều là người rất tốt. Đối với những bạn học khác, hai người đều lịch sự nhường nhịn, ít khi cãi nhau với người khác. Nhưng không biết tại sao, hai người như vậy ở cùng nhau là bởi vì thích nhau, ngược lại là so với bạn học bình thường kém hòa thuận, liền ầm ĩ.
Cô thở dài, xúc động nói: “Người yêu thích lẫn nhau luôn tâm ý tương thông a.” Nếu là như vậy, hẳn nên bớt ầm ĩ không đáng có đi?”
Tiêu Uyển Thanh nghĩ đến Hạ Chi Cẩn là người khắc chế ẩn nhẫn, nghĩ đến Thời Mãn nhiệt tình, nghĩ đến thân phận chênh lệch quá lớn giữa họ, đôi khi nghĩ đến người phụ nữ khó nắm bắt Thời Kinh Lan, nàng không khỏi cau mày.
“Tiễn Tiễn, Thời Mãn có nói cho con biết tại sao nàng lại cãi nhau với Chi Cẩn không?”
Lâm Tiễn nhớ lại sơ lược những gì Thời Mãn nói với cô vào buổi trưa, tóm tắt ngắn gọn những điểm chính: “Có vẻ như là vì Mãn Mãn muốn chị Chi Cẩn làm việc ít hơn, muốn bồi cậu ấy nhiều hơn, cũng muốn chị Chi Cẩn không phải lúc nào cũng rõ ràng với cậu ấy như vậy. Nhưng chị ấy có vẻ không muốn, Mãn Mãn liền không cẩn thận cãi nhau với chị ấy. “
Khuôn mặt đoan trang diễm lệ của Tiêu Uyển Thanh đột nhiên hiện lên tia tiếc hận cùng thương xót. Nàng nhẹ nhàng chỉ dẫn Lâm Tiễn: “Kia là những việc Thời Mãn muốn Chi Cẩn làm. Vậy Thời Mãn có nói với con, nàng có biết Chi Cẩn muốn nàng làm gì không?”
Lâm Tiễn nghe được câu hỏi, chớp chớp mắt, liền ngây ngẩn cả người.
Cô cẩn thận nhớ lại khoảng thời gian mà Thời Mãn và Hạ Chi Cẩn đã ở bên nhau. Trong khoảng thời gian đó, cô dường như chưa bao giờ nghe nói Hạ Chi Cẩn muốn Thời Mãn làm gì, Hạ Chi Cẩn cũng không chủ động nhắc đến chuyện đó. Trong những chi tiết nàng tiết lộ, cũng không có nói đến.
Mãn Mãn, không biết chị Chi Cẩn muốn gì sao?
Tiêu Uyển Thanh lái xe vào bãi đậu xe của bệnh viện. Sau khi xe đậu xong, nàng tháo dây an toàn, ánh mắt nhu hòa nhìn Lâm Tiễn còn đang suy nghĩ, giải thích với cô: “Kỳ thực tâm đầu ý hợp cũng rất đơn giản. Đó là trao đổi trái tim của mình với trái tim của đối phương. “
“Điều nàng muốn ở ta nhiều hơn, điều ta muốn ở nàng ít hơn”.
Lâm Tiễn nhai câu này, cảm giác như chưa giác ngộ. Nhưng sau khi cẩn thận xem xét, lại có vẻ hiểu ra. “Điều nàng muốn ở ta nhiều hơn, điều ta muốn ở nàng ít hơn”. Liệu “Ta” có cảm thấy ủy khuất chính mình quá không?
May mà Tiêu Uyển Thanh đã giải đáp những nghi hoặc của cô trong câu tiếp theo, nói với cô: “Nhưng trên thực tế, điều đó rất khó. Mỗi người chúng ta không phải là thánh nhân, tư duy theo bản năng hình thành thói quen, không thể tránh khỏi việc lấy góc độ làm điểm xuất phát. Do đó tâm ý tương thông là không có khả năng. Thực tế, để đạt được nửa câu này liền rất không dễ dàng. “
Nàng không biết Lâm Tiễn có thể hiểu hay nghe được bao nhiêu, nàng không cần Lâm Tiễn hiểu ngay. Có rất nhiều sự thật, thực tế thì hầu hết ai cũng đã từng nghe qua từ nhỏ, nhưng họ chưa thể thực sự hiểu khi chưa trải nghiệm. Nàng nguyện ý để Lâm Tiễn trải qua quá trình tự nhiên thuộc về cô.
Nàng vừa muốn cho Lâm Tiễn biết thêm một chút, vừa muốn xem một ngày Lâm Tiễn thực sự trải qua những gì, nghĩ đến câu này có thể cho cô một chút cảm hứng, hoặc khiến cô sống tốt hơn một chút. Bây giờ, cô không cần có gánh nặng quá sớm.
Ít nhất bây giờ không thành vấn đề, Lâm Tiễn hiện tại ở bên nàng. Lâm Tiễn không cần phải hiểu, chỉ cần nàng hiểu.
Sau khi nghĩ xong, Lâm Tiễn nắm lấy tay Tiêu Uyển Thanh, mở to đôi mắt sáng long lanh hỏi nàng, “Dì Tiêu, vậy con có thể hỏi dì, dì có muốn cái gì không?”
Trái tim Tiêu Uyển Thanh liền bị rung động bởi ánh mắt chân thành rực lửa của cô, nàng mềm lòng, nâng tay Lâm Tiến lên, hôn nhẹ lên mu bàn tay của cô, yêu thương mà nghĩ: đồ ngốc, không thể hỏi. Con người là sinh vật khó thẳng thắn nhất, ngôn ngữ là công cụ giảo hoạt nhất a.
Nàng đưa tay nhéo mũi Lâm Tiễn, hai mắt như có nước, cười nói: “Con muốn gì thì dì cũng muốn cái đó.”
Đây là một lời nói dối, nhưng cũng là nói thật.
Đồng Hổ liếc nhìn, thấy đó không phải vật có giá trị thì cười nói: “Không thành vấn đề! Tuy nhiên, bí tịch này chỉ có Luyện Dược sư mới có thể tu luyện, hơn nữa còn rất nhàm chán, nó không có tác dụng quá lớn đối với ngươi!”
“Không sao, nếu được, ông cho tôi thêm một hạt giống Bạch Tàn hoa là được”.
Đương nhiên Lâm Nhất có chỗ để dùng, nhưng hắn không cần phải nói với Đồng Hổ.
“Đơn giản!”
Đồng Hổ cũng cảm thấy rất bất ngờ, không nghĩ là có thể dễ dàng đuổi Lâm Nhất đi như vậy, ông ta còn tưởng hắn sẽ chọn một số món quý giá cơ đấy.
Sau khi giao hạt giống Bạch Tàn Hoa cho Lâm Nhất, Đồng Hổ mừng rỡ tiễn hắn ra ngoài, ông ta cứ huyên thuyên không ngừng, còn nói hoan nghênh hắn lần sau lại đến.
Rời khỏi Vạn Bảo các, Lâm Nhất thoáng quay đầu nhìn lại, trong lòng có vô vàn cảm xúc, lần trước chi tiêu, mua rồi lại mua, hơn ba ngàn linh thạch hạ phẩm đều tiêu sạch.
Lần này còn thảm hơn, hơn năm vạn linh thạch hạ phẩm cũng tiêu sạch.
Đúng là cái hố ăn người không nhả xương mà, nhưng có chơi có chịu, cũng đành vậy thôi.
“Đã không còn sớm, ta nên quay về tông môn rồi!”
Nhìn sắc trời, Lâm Nhất bước nhanh hơn, chuẩn bị rời khỏi thành Bạch Thủy.
Buổi đấu giá được tổ chức tại thành Bạch Thủy khiến cho nơi này vốn đã phồn hoa nay còn sầm uất hơn.
Sắp chạng vạng, vậy mà trên đường vẫn tấp nập, bốn phía đều có võ giả đi lại.
“Giá! Giá! Giá!”
Vừa đi được tầm năm phút thì ở phương xa vọng đến tiếng vó ngựa dồn dập.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Ầm!
Cùng với âm thanh đó, sát khí yêu ma dày đặc ập đến, cách thật xa vẫn có thể khiến người ta dựng tóc gáy.
“Mau tránh ra cho ta! Cút!”
“Bộp!” – Tiếng vó ngựa chói tai cùng vô số tiếng quát từ xa vọng đến.
Con đường đông đúc thoáng cái trở nên hỗn loạn.
Người xung quanh vội vàng né xanh hai bên, bầu không khí trở nên ồn ào, náo động.