Khi Leo nhìn thấy Piper và thầy Hedge được đối xử tốt như thế nào, cậu vô cùng khó chịu.
Trước đó, cậu hình dung ra rằng họ đang bị đông cứng hết cả chân ở trong tuyết, nhưng Thợ Săn Phoebe đã dựng một nhà lều màu bạc ngay phía ngoài hang động. Leo chịu, không biết làm cách nào cô ấy có thể làm nhanh như thế, nhưng bên trong là lò sưởi bằng dầu hỏa giữ cho họ được ấm áp và một đống gối trang trí tiện dụng. Piper trông đã trở lại bình thường, mặc một cái áo lạnh có mũ trùm đầu, găng tay và một chiếc quần lính mới giống hệt một Thợ Săn. Cô, thầy Hedge và Phoebe tràn đầy sức sống, đang uống sô-cô-la nóng.
“Ồ, không phải chứ,” Leo nói. “Bọn tớ thì ngồi trong một cái hang và cậu có một cái lều xa hoa ư? Ai đó làm cho tớ mắc chứng hạ thân nhiệt đi. Tớ muốn uống sô-cô-la nóng và mặc áo có mũ trùm đầu!”
Phoebe khịt mũi. “Đồ nhóc con,” cô ấy nói, như thể đó là từ xúc phạm tồi tệ nhất mà cô ấy có thể nghĩ ra.
“Không sao đâu, Phoebe,” Thalia nói. “Họ sẽ cần thêm áo khoác. Và chị nghĩ chúng ta có thể còn dư một ít sô-cô-la.”
Phoebe càu nhàu, nhưng chẳng mấy chốc cả Leo và Jason đều được mặc các bộ quần áo mùa đông màu bạc, cực kỳ nhẹ nhàng và ấm áp. Ly sô-cô-la nóng được x
p hạng nhất.
“Cạn ly!” Huấn luyện viên Hedge nói. Ông ấy nhai rau ráu và nuốt luôn cả cái tách giữ ấm bằng nhựa của mình.
“Cái đó không thể tốt cho ruột của thầy được,” Leo nói.
Thalia vỗ lên lưng Piper. “Em có thể di chuyển không?”
Piper gật đầu. “Vâng, nhờ có chị Phoebe. Các chị thật giỏi về việc tồn tại ở nơi hoang dã thế này. Em có cảm giác như thể mình có thể chạy được mười dặm vậy.”
Thalia nháy mắt với Jason. “Cô ấy mạnh mẽ so với bất cứ đứa con nào của nữ thần Aphrodite. Chị thích kiểu người như thế.”
“Này, em cũng có thể chạy được mười dặm đấy,” Leo tự động nói. “Đứa con mạnh mẽ của thần Hephaestus đang ở đây. Hãy bắt đầu khen cậu ấy đi.”
Phoebe chỉ mất chính xác có sáu giây để dỡ trại, Leo không thể nào tin được. Cái lều tự đổ ập xuống thành một khối hình vuông có kích thước của một hộp kẹo cao su. Leo muốn hỏi cô bản thiết kế, nhưng họ không có thời gian.
Thalia chạy xuyên qua tuyết lên dốc, đi sát một lối đi bé tẻo teo ở một bên vách núi, và Leo nhanh chóng hối hận vì đã cố trông thật nam tính, các Thợ săn đã cho cậu hít bụi.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Huấn luyện viên Hedge nhảy nhót khắp nơi như một con sơn dương hạnh phúc, khuyến khích họ như ông thường hay làm trên đường chạy những ngày còn ở trường học. “Tiến lên nào, Valdez! Tăng tốc nào! Chúng ta hãy hát vang. Ta có một cô gái trong bộ Kalamazoo…”
“Đừng hát ầm lên như thế,” Thalia cắt ngang.
Vì thế họ đã chạy đi trong im lặng.
Leo chạy vào cạnh Jason ở phía cuối nhóm. “Cậu thế nào rồi, anh bạn?”
Nét mặt của Jason là quá đủ cho câu trả lời: Không tốt.
“Chị Thalia đã đón nhận mọi chuyện quá bình thản,” Jason nói. “Như thể việc tớ xuất hiện chẳng có gì to tát. Tớ không biết tớ đang mong đợi điều gì, nhưng… chị ấy không giống tớ. Chị ấy dường như quá dễ dàng để ở chung.”
“Này, chị ấy không đánh vật với chứng quên,” Leo nói. “Ngoài ra, chị ấy có nhiều thời gian hơn để quen với toàn bộ sự việc á thần này. Cậu mà chiến đấu với lũ quái vật và nói chuyện với các vị thần trong một lát, chắc chắn cậu sẽ quen với việc ngạc nhiên.”
“Có lẽ thế,” Jason nói. “Tớ ước gì mình hiểu được chuyện gì đã xảy khi tớ lên hai, sao mẹ tớ lại từ bỏ tớ. Chị Thalia đã bỏ nhà đi chỉ vì tớ.”
“Này, bất kể chuyện gì đã xảy ra, đều không phải là lỗi của cậu. Và chị của cậu khá là tuyệt. Chị ấy rất giống cậu đấy chứ.”
Jason đón nhận câu nói đó trong im lặng. Leo tự hỏi liệu mình có nói được điều gì đúng đắn không. Cậu chỉ muốn Jason cảm thấy khá hơn, nhưng vụ này hình như nằm ngoài khu vực an ủi của cậu thì phải.
Leo ước gì cậu có thể thòay vào bên trong dây thắt lưng đồ nghề của mình và lôi ra một cái cờ-lê thích hợp để sửa chữa ký ức của Jason, có thể là một cái búa nhỏ – nện một phát vào điểm bị tắc nghẽn và khiến mọi thứ hoạt động chính xác trở lại. Điều đó sẽ dễ dàng hơn nhiều so với việc chỉ cố nói không thôi. Không hòa hợp lắm với các sinh vật hữu cơ. Cám ơn cha vì các đặc điểm được thừa kế đó.
Cậu đang mải suy nghĩ miên man, nên đã không nhận ra các Thợ Săn đã ngừng lại. Cậu đâm sầm vào Thalia và gần như đẩy cả hai xuống một bên sườn núi. May thay, cô Thợ Săn di chuyển nhanh chóng và nhẹ nhàng. Cô ấy giữ cho cả hai người họ đứng vững, rồi chỉ lên phía trên.
“Đó,” Leo nghẹt thở, “là một hòn đá cực kỳ lớn.”
Họ đứng gần đỉnh của Pikes Peak. Bên dưới họ, vạn vật được che phủ trong các đám mây. Không khí loãng làm Leo thở một cách nặng nhọc. Trời đang về đêm, ánh trăng tròn vành vạnh tỏa sáng và các vì sao đẹp một cách không thể tin được. Trải dài từ bắc đến nam, đỉnh của các ngọn núi khác mọc lên từ các đám mây giống hệt các hòn đảo – hay mấy cái răng.
Nhưng màn trình diễn thật sự lại ở phía bên trên họ. Treo lơ lửng giữa trời, khoảng một dặm vuông, là một hòn đảo khổng lồ bằng đá màu tía phát sáng đang trôi bồng bềnh. Thật khó để phán đoán kích thước của nó, nhưng Leo đoán ít nhất nó cũng rộng bằng một sân bóng đá và cao cũng không kém. Các mép là những vách đá gồ ghề, với các hang động, và thỉnh thoảng một cơn gió mạnh thổi ra với âm thanh giống tiếng đàn ống. Ở phía trên đỉnh của khối đá, các bức tường đồng thau bao quanh như một pháo đài.
Điểm kết nối duy nhất giữa Pikes Peak với hòn đảo nổi là một cây cầu băng hẹp sáng lấp lánh dưới ánh trăng.
Rồi Leo nhận ra cây cầu chính xác không phải là băng, vì nó không vững chắc. Khi gió đổi hướng, cây cầu uốn lượn theo – mờ ảo và mong manh, ở một số chỗ thậm chí còn đứt đoạn thành một đường chấm chấm giống một vệt khói của máy bay.
“Chúng ta sẽ không thật sự đi qua đó chứ,” Leo nói.
Thalia nhún vai. “Chị thừa nhận mình không phải là một fan lớn của độ cao. Nhưng nếu các em muốn đến được pháo đài của thần Aeolus, thì đó là con đường duy nhất.”
“Pháo đài vẫn luôn được treo lơ lửng ở đó sao?” Piper hỏi. “Làm thế nào mà mọi người lại không chú ý khi nó luôn ở trên đỉnh của Pikes Peak như thế?
“Màn Sương Mù,” Thalia nói. “Thế nhưng, con người có chú ý đến nó một cách gián tiếp. Một vài ngày, Pikes Peak trông có màu tía. Mọi người nói rằng đó là trò lừa của ánh sáng, nhưng thật ra là màu lâu đài của thần Aeolus phản chiếu lên mặt vách núi.”
“Nó thật to lớn,” Jason nói.
Thalia cười lớn. “Em nên nhìn thấy đỉnh Olympus, em trai.”
“Chị nghiêm túc chứ? Chị đã ở đó sao?”
Thalia nhăn nhó như thể chuyện đó không phải là một ký ức tốt đẹp. “Chúng ta nên tách làm hai nhóm. Cây cầu dễ gãy lắm.”
“Điều đó thật an ủi,” Leo nói. “Jason, cậu không thể mang chúng ta bay qua bên đó sao?”
Thalia cười lớn. Rồi cô ấy nhận ra câu hỏi của Leo không phải là một câu nói đùa. “Chờ đã… Jason, em có thể bay sao?”
Jason ngước nhìn pháo đài nổi. “Ừm, đại loại thế. Đúng hơn là em có thể kiểm soát được các ngọn gió. Nhưng gió phía trên này quá mạnh, em không chắc mình muốn thử làm điều đó. Chị Thalia, ý chị là… chị không thể bay?”
Trong một giây, Thalia trông thật sự lo sợ. Rồi cô ấy điều chỉnh được nét mặt của mình. Leo nhận ra cô ấy sợ độ cao còn nhiều hơn những gì cô ấy tiết lộ.
“Sự thật thì,” cô ấy nói, “chị chưa bao giờ thử. Có thể tốt hơn hết chúng ta bên bám dính vào cây cầu.”
Huấn luyện viên Hedge gõ móng lên vệt mây băng, rồi nhảy lên cây cầu. Kỳ lạ thay, nó có thể chịu được sức nặng của ông. “Nhẹ nhàng thôi! Ta sẽ đi trước. Piper, đi nào, cô gái. Ta sẽ giúp em một tay.”
“Không, không sao đâu,” Piper nói, nhưng huấn luyện viên đã nắm lấy tay cô và kéo cô về phía cây cầu.
Rồi khi họ đi được một nửa, sức chịu đựng của cây cầu dường như vẫn rất tốt.
Thalia quay sang người bạn Thợ Săn của mình. “Phoebe, chị sẽ quay trở lại sớm. Đi tìm những người khác đi. Nói với họ chị đang trên đường đến.”
“Chị chắc không?” Phoebe nhíu mắt nhìn Leo và Jason, cứ như họ có thể bắt cóc Thalia hay gì gì đó.
“Mọi việc sẽ ổn thôi,” Thalia hứa.
Phoebe miễn cưỡng gật đầu, rồi lao nhanh xuống con đường núi, các con sói trắng đi theo cô ấy.
“Jason, Leo, chỉ bước lên nơi chị đã bước,” Thalia nói. “Nó hầu như chưa bao giờ gãy.”
“Nó chưa bao giờ chấp nhận em,” Leo làu bàu, nhưng cậu và Jason đi theo cô lên cây cầu.
Đi được nửa đường thì mọi chuyện trở nên xấu đi, và dĩ nhiên là do lỗi của Leo. Piper và thầy Hedge vừa mới an toàn lên đến đỉnh, đang vẫy tay về phía họ, khuyến khích họ tiếp tục tiến lên, nhưng Leo đã bị phân tâm. Cậu đang suy nghĩ về những cây cầu – cách cậu có thể thiết kế một lối đi nào đó vững chắc hơn so với cây cầu khói băng đang lắc lư này nếu đây là lâu đài của cậu. Cậu cân nhắc về các trụ chống và các thanh giằng. Rồi một khám phá đột nhiên nảy ra khiến cậu đứng khựng lại.
“Sao họ phải xây cây cầu này?” cậu hỏi.
Thalia cau mày. “Leo, đây không phải là một nơi tốt đẹp để dừng lại. Ý cậu là gì?”
“Họ là các thần gió,” Leo nói. “Không phải họ có thể bay sao?”
“Đúng thế, nhưng đôi khi họ cần một lối đi kết nối với thế giới bên dưới.”
“Vậy là không phải lúc nào cây cầu cũng có mặt ở đây?” Leo hỏi.
Thalia lắc đầu. “Các thần gió không thích thả neo xuống đất, nhưng thi thoảng cần thiết phải làm thế. Như bây giờ vậy. Họ biết các cậu đang đến.”
Trí óc của Leo tăng hết tốc lực. Cậu phấn khích đến nỗi gần như cảm nhận được thân nhiệt của cậu đang gia tăng. Cậu không thể nói rõ các ý nghĩ của mình thành lời, nhưng cậu biết mình vừa khám phá được vài điều quan trọng.
“Leo?” Jason nói. “Cậu đang nghĩ gì thế?”
“Ôi, thánh thần ơi,” Thalia nói. “Tiếp tục đi nào. Nhìn chân cậu ta kìa.”
Leo vội bước lùi lại. Trong nỗi khiếp sợ, cậu nhận ra thân nhiệt mình thật sự đang tăng dần, y hệt như cách đây nhiều năm tại cái bàn picnic bên dưới cây hồ đào pê-can, khi sự tức giận của cậu bùng phát. Giờ thì, s phấn khích lại đang tạo ra phản ứng. Chiếc quần của cậu bốc hơi trong không khí giá lạnh. Khói đang tỏa ra từ đôi giày theo đúng theo nghĩa đen, và cây cầu không thích điều đó. Lớp băng đang ngày càng mỏng dần.
“Leo, ngừng lại,” Jason cảnh báo. “Cậu sẽ làm tan chảy nó mất.”
“Tớ sẽ cố,” Leo nói. Nhưng chính cơ thể cậu trở nên quá nhiệt, gia tăng ngày càng nhanh chóng như các ý nghĩ của cậu vậy. “Nghe này, Jason, nữ thần Hera đã gọi cậu trong giấc mơ đó là gì? Bà ta đã gọi cậu là một cây cầu.”
“Leo, nghiêm túc đấy, bình tĩnh lại đi,” Thalia nói. “Chị không biết em đang nói đến điều gì, nhưng cây cầu đang…”
“Nghe này,” Leo khăng khăng. “Nếu Jason là một cây cầu, vậy cậu ấy kết nối cái gì? Có thể là hai nơi khác nhau mà thường không song hành với nhau – như lâu đài trong không trung và mặt đất. Cậu phải ở một nơi nào đó trước khi đến đây, đúng không? Và nữ thần Hera đã nói cậu là vật trao đổi.”
“Vật trao đổi.” Đôi mắt Thalia mở lớn. “Ôi, thánh thần ơi.”
Jason cau mày. “Hai người đang nói về điều gì thế?”
Thalia thì thầm điều gì đó như một lời cầu nguyện. “Giờ chị đã hiểu lý do mà nữ thần Artemis gửi chị đến đây. Jason – nữ thần đã bảo chị săn tìm Lycaon và chị sẽ tìm thấy manh mối về Percy. Em chính là manh mối đó. Nữ thần Artemis muốn chúng ta gặp nhau để chị có thể nghe về quá khứ của em.”
“Em không hiểu,” cậu ấy phản đối. “Em không có quá khứ. Em không nhớ được bất cứ điều gì.”
“Nhưng Leo nói đúng,” Thalia nói. “Nó đã kết nối mọi chuyện. Chỉ cần chúng ta biết được nơi…”
Leo búng tay. “Jason, cậu đã gọi ngôi nhà trong giấc mơ của cậu là gì nhỉ? Cái ngôi nhà đổ nát đó. Có phải là Nhà Sói không?”
Thalia gần như nghẹt thở. “Nhà Sói? Jason, sao em không kể cho chị điều đó! Đó là nơi chúng giam giữ nữ thần Hera phải không?”
“Chị biết nó ở đâu sao?” Jason hỏi.
Rồi cây cầu tan rã. Leo ắt sẽ rơi xuống và mất mạng, nhưng Jason đã kịp nắm lấy áo khoác của cậu và kéo cậu lên nơi. Cả hai người họ leo lên phần cao hơn của cây cầu, khi họ quay lại, Thalia đang ở phần bên kia của hố ngăn dài chín mét. Cây cầu vẫn đang tiếp tục tan chảy.
“Đi đi!” Thalia hét lớn, lùi xuống phía bên dưới cây cầu khi nó vỡ vụn ra. “Hãy tìm nơi tên khổng lồ giam giữ cha của Piper. Cứu ông ấy! Chị sẽ mang đội Thợ Săn đến Nhà Sói và cầm cự ở đó cho đến khi bọn em có thể đến đó. Chúng ta có thể làm hai việc cùng một lúc!”
“Nhưng Nhà Sói ở đâu?” Jason hét lên.
“Em biết nó ở đâu mà, em trai!” Cô ấy giờ ở quá xa nên họ hầu như chỉ nghe được giọng nói của cô ấy qua làn gió. Leo khá chắc về điều cô ấy đã nói: “Chị sẽ gặp bọn em ở đó. Chị hứa.”
Rồi cô ấy quay người và chạy xuống phía dưới của cây cầu đang tan biến.
Leo và Jason không có thời gian để quanh quẩn ở đó. Họ leo lên vì mạng sống của họ, vệt băng đang tan dần bên dưới chân. Vài lần, Jason đã chộp lấy Leo và sử dụng gió để làm cho họ bay lên cao hơn, nhưng nó giống việc nhảy bungee hơn là bay.
Khi họ đến được đảo nổi, Piper và huấn luyện viên Hedge kéo họ lên ngay khi đoạn cầu cuối cùng biến mất. Họ đứng thở hổn hển ở chân cầu thang bằng đá được chạm trổ một bên vách đá, dẫn đến pháo đài.
Leo quay đầu nhìn xuống. Đỉnh Pikes Peak nổi lên bên dưới họ trong một biển mây, nhưng không có dấu hiệu nào của Thalia. Và Leo vừa mới đốt cháy lối thoát duy nhất của họ.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Piper gặng hỏi. “Leo, sao áo quần của cậu lại đang bốc khói thế?”
“Tớ hơi nóng nảy một chút,” cậu hổn hển nói. “Xin lỗi, Jason. Thật tình đấy. Tớ không…”
“Không sao đâu,” Jason nói, nhưng nét mặt cậu ấy khá buồn bã. “Chúng ta chỉ còn có ít hơn hai mươi tư tiếng để giải cứu một nữ thần và cha Piper. Hãy đến gặp vua của các ngọn gió nào.”