1.
Thành phố Nam Pháp bước vào mùa đông lạnh giá nhất trong năm, thành phố cổ kính này xưa nay luôn là ngày hạ nóng bức, ngày đông lạnh giá, tuy nhiên, nếu so với thành phố Tây Linh thì nó vẫn là một vùng đất rực rỡ, tươi sáng.
Ôn Miên vừa bước ra khỏi phân cục công an liền nhận ra có một người đàn ông đang chờ cô ở cửa. Cũng không lạ gì, chỉ vì người nọ là vị quan lớn trẻ tuổi độc nhất vô nhị của bộ quốc an – Bùi Sách.
Cô hơi ngạc nhiên, đứng nghiêm người lễ phép gọi: “Chú út, sao chú lại đại giá quang lâm đến đây?”
Người đàn ông kiêu ngạo đậu xe trước cục công an, anh tựa người vào cửa xe, khóe miệng lộ ra nụ cười vui vẻ, nhìn bộ dáng hòa nhã của đứa cháu bên ngoại như đang đợi anh mở miệng.
“Kỳ nghĩ Nguyên Đán đã sắp xếp xong chưa?”
“Có trực một ngày, còn những ngày khác…”
“Còn chồng cháu?”
Ôn Miên suy nghĩ một chút: “Chuyện này cháu không biết, bọn họ rất khó xin nghỉ…” Cô còn chưa nói hết, đã nhận được ánh mắt chất vấn của người đàn ông, vội vàng giải thích: “Có lẽ cũng nghỉ được hai ngày.”
Bùi Sách châm một điếu thuốc: “Chú đã đặt chỗ ở khu suối nước nóng gần đây, đến lúc đó hai cháu đi chung đi.”
Anh ngừng một chút, hai tròng mắt thoáng nét cười: “Nơi đó sông núi hữu tình, không khí mát mẻ… vợ chồng son các cháu sẽ thích.”
Câu này hệt như mấy lời tuyên truyền của trung tâm cai nghiện…
Ôn Miên nhăn mặt cau mày, sau đó cười khổ: “Được ạ, đến tối cháu sẽ gọi điện báo cho anh ấy biết.”
Bùi Sách mở cửa xe, lời ít ý nhiều nói: “Lên đây, chú đưa cháu về.”
Ôn Miên cảm ơn chú úy, nhìn gương mặt anh tuấn mà khó lường của người đàn ông, đáy lòng không nhịn được thầm nói, vì sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện đi nghỉ phép ở suối nước nóng chứ, người này rốt cuộc đang nghĩ gì?
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
2.
Gió thổi vù vù, từ trên phi cơ bước xuống, trở về căn cứ, thượng tá Cù nghe vợ báo cáo lại cũng không thấy bất ngờ.
Về đến nhà, Ôn Miên nhìn cử chỉ bình thản của người đàn ông, cô gặp chuyện nhiều, cũng sớm luyện được cặp mắt sáng, dù gì… thân là phụ nữ, giác quan thứ sáu vẫn phải có.
“Có phải anh có chuyện gì gạt em hay không?”
Cù Thừa Sâm bắt chéo hai tay, chống cằm, cười đến khiến người ta chán ghét: “Em thấy sao?”
Ôn Miên trừng anh, cười cười nói: “Anh dám đi tìm nữ sĩ quan, em sẽ kêu Ôn Tinh bắn anh.”
Người đàn ông nhìn cô vợ nhỏ của mình thề thốt hào khí ngất trời, nghiêm túc như thể đang thề sẽ trung thành với đảng và nhân dân, đành phải kéo lại ném lên giường giày vò mấy lần.
Đêm trước khi lên đường, hai vợ chồng đi mua đồ bơi mới, Ôn Miên cầm lên một cái quần bơi tam giác kiêu bó sát vô cùng gợi cảm, trước kia ngay cả nói chuyện cô gái nhỏ này cũng dịu dàng, thẹn thùng, giờ có điểm hơi khác.
“Dáng người của sếp tốt như vậy, mặc cái này bảo đảm không thành vấn đề.”
Thượng tá Cù thẩm định xong, gõ đầu cô một cái, cô muốn cho mọi người thưởng thức gần như toàn bộ đường nét và cơ bắp của ông chồng đặc chủng này sao?
Dĩ nhiên Ôn Miên sẽ không thực sự đồng ý, cô chỉ muốn đùa giỡn một chút mà thôi.
Người đàn ông hơi nhếch môi, tầm mắt dừng lại ở một vị trí nào đó, Ôn Miên nhìn theo, là một bộ bikini hình hoa, hoa văn đẹp đẽ lại không quá khiêu gợi, chỉ có chút tươi mát.
Cô mừng thầm trong bụng, vừa định giơ tay lấy đã bị người đàn ông cản lại: “Em thật biết “giữ thể diện” cho anh.”
Điều này hiển nhiên là cô chỉ có thể mặc kiểu dáng này ở nhà cho anh xem, chú bộ đội này ngại thiếu vải đây mà.
Sếp nhìn nhìn một chút, chỉ vào một bộ phía trước, hạ lệnh: “Mua cái này.”
Ôn Miên nhíu mày, đây mà là đồ bơi sao, sắp thành quần áo luôn rồi.
3.
Lộ trình từ thành phố Nam Pháp đến khu suối nước nóng mất khoảng 3h đi xe, Bùi Sách và Cù Thừa Sâm thay phiên nhau lái.
Tiểu Quang ngồi cạnh ghế lái gặm cơm nắm, ánh mắt Bùi Sách hơi động, chỉ thấy đứa cháu này mải nhìn phong cảnh dọc đường, không nói tiếng nào.
“Bài vở sao rồi?”
Cù Thần Quang ngay cả đầu cũng không quay lại, đáp hờ hững: “Cháu có mang theo bài báo cáo chưa viết xong.”
Không khí trong xe quá lạnh, Ôn Miên tự hỏi không biết có phải đôi chú cháu này đang cãi nhau hay không?
Cô không thích nhiều chuyện, mà bởi vì tuổi của Bùi Sách cũng xấp xỉ bọn họ, anh ta trước giờ lại rất cưng chiều đứa cháu bên ngoại này, Ôn Miên cho là Cù Thần Quang đối với anh ta không chút phép tắc cũng là chuyện hiển nhiên.
Cù Thừa Sâm đem xe đi gửi, Bùi Sách đến quầy làm thủ tục, vừa đưa ra hai tấm thẻ phòng, Cù Thừa Sâm mặc kệ bọn họ định chia thế nào, cầm lấy một tấm rồi kéo vợ đi.
Ôn Miên không nhịn được ngoáy đầu nhìn lại, đôi cậu cháu này không biết vì nguyên nhân gì mà chiến tranh lạnh với nhau – rốt cuộc chuyện này là sao chứ?
Suối nước nóng được xây dựng ở sâu trong núi, hoàn cảnh thanh vắng giống hệt lời Bùi Sách nói, trong phòng ngủ còn có một cái hồ nước nóng nhỏ để khách sử dụng, chung quanh khu du lịch thì có mấy con suối ngoài trời.
Ôn Miên tính toán: “Nếu em và anh một phòng, vậy Tiểu Quang…”
Cù Thừa Sâm tránh ánh mắt của cô, nhàn nhạt nói: “Cứ để bọn họ giải quyết mâu thuẫn trước đã.”
Ôn Miên nhìn sếp đang thu dọn hành lý, cô cảm giác có gì đó không ổn, loại cảm giác này đã có từ trước, chỉ là không biết phải hình dung nó thế nào.
Chốc lát sau, Ôn Miên muốn hẹn Cù Thần Quang cùng đi tắm suối nước nóng, Cù Thừa Sâm cũng không nói gì, cô đi đến trước cửa một căn phòng khác, đang định ấn chuông, trong phòng đã truyền ra tiếng nói chuyện của nam nữ, khiến cho ngón tay cô khựng lại giữa không trung.
“Không phải nói muốn đi suối nước nóng nghỉ lễ sao? Cũng đã dắt cháu đến đây rồi, còn chưa vừa lòng?”
“Là chú nói cho mẹ cháu biết, không cho phép cháu đi?”
“Cháu không cần phải học mật mã học.”
Cù Thần Quang nhìn chằm chằm người đang ông đứng cạnh cửa, vóc dáng cao lớn của anh ta khiến người ta chán ghét: “Cháu không muốn nói chuyện với chú, đi ra đi.”
Bùi Sách chợt bước lên, nhẹ nhàng cười một tiếng, nhìn đứa nhóc mình nuôi lớn tức giận: “Tại sao không chịu nghe lời?”
Cô cười nhạo nói: “Chú út, chú nói chuyện không chút lý lẽ.”
“Sau này cháu sẽ biết.”
“Bùi Sách, ngay cả thế giới của chú cũng không cho phép cháu chạm vào, vậy chúng ta cần gì phải ở chung với nhau?”
Người đàn ông không nói gì, nhưng tầm mắt lại nhìn chằm chằm vào cô, Cù Thần Quang muốn xoay người, chợt bị anh chặn ngang ôm lấy: “Thả cháu xuống! Bùi Sách!”
Mà Ôn Miên đứng ngoài cửa, hai chân như bị đổ chì, không thể nhúc nhích.
Tim cô đập rộn lên, như bị thứ gì đó bao chặt lấy, thì ra… Thì ra bọn họ… có tình cảm với nhau, thật sai trái!
Cho đến khi nghe được tiếng rên rỉ đứt quãng, Ôn Miên hồi hồn, hoảng sợ lui về phía sau hai bước.
Trong phòng, hai tròng mắt Cù Thần Quang vì tâm tình kích động mà phủ một tầng hơi nước, “Tại sao phải để chị dâu biết quan hệ của chúng ta?”
“Bọn họ đều phải biết.” Bùi Sách cực kỳ bình tĩnh, lông mày hơi nhíu, nhìn gương mặt ửng hồng của cô: “Buổi tối ngủ với chú, có được không, cháu thích ngủ khỏa thân?”
Người đàn ông thành thạo đè cơ thể trắng ngần của cô xuống giường lên, trên gương mặt anh tuấn là ánh mắt u tối.
Cù Thần Quang nhắm mắt lại, mười ngón tay đan chặt vào tay anh, nụ hôn của anh đi thẳng một đường xuống dưới, cả người tản mác ra ham muốn của một người đàn ông trưởng thành.
Anh đang hôn cô, kịch liệt, giống như trước đây.
Bùi Sách như nhận ra được sự chủ động và khát vọng của cô, khuôn mặt anh tuấn ẩn hiện ý cười: “Đồng ý?”
“Không…” Vừa định từ chối, người đàn ông đã nâng một chân của cô lên, không ngừng chuyển động khiến người ta run rẩy, vừa dùng giọng điệu mê hoặc lòng người mà dò xét: “Hả? Đồng ý?”
Anh nhất định phải nghe được đáp án hài lòng mới thôi.
“Lâu rồi không làm với đàn ông, nơi đó của cháu vừa chặt, vừa nhạy cảm…”
Thân thể vĩnh viễn luôn thành thực hơn suy nghĩ, cô bắt lấy cánh tay anh, thoải mái tột cùng.
“Bùi Sách, cứu cháu…”
Người đàn ông mặc cho cô quấn hai chân lên eo mình, rốt cuộc cũng phóng thích được dục vọng chất chứa trong một khoảng thời gian dài.
Cô biết, nếu không có cô, anh không thể sống.
4.
Cù Thừa Sâm nhìn khuôn mặt trắng như sáp của cô, cũng biết nguyên nhân do đâu, cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen bình tĩnh của thượng tá, kinh ngạc: “Anh đã sớm biết?”
Cù Thừa Sâm không khỏi gật đầu, Ôn Miên vẫn chưa phản ứng kịp: “Vậy sao anh không nói thẳng cho em biết?”
“Ôn Miên, đề tài này rất khó mở lời.”
Cô hơi trầm ngâm: “Tiểu Quang… Không phải là em gái ruột của anh sao?”
“Không phải.” Vẻ mặt của Cù Thừa Sâm trầm tĩnh, không nhìn ra có gì bất thường: “Bùi Sách cũng không phải em ruột của mẹ anh.”
Trong lòng Ôn Miên cả kinh: “Anh biết cả chuyện này sao?”
“Chuyện này nói ra rất dài dòng.”
Cù Thừa Sâm miêu tả đại khái tình huống của hai người kia cho Ôn Miên biết, nói một hồi, cô mới hiểu được, nhưng cô vẫn cho là bọn họ có quan hệ máu mủ, trong khoảng thời gian ngắn muốn cô tiếp nhận thay đổi này vẫn có chút khó khăn.
“Vậy… Trong nhà anh còn ai biết quan hệ của bọn họ nữa?”
“Anh cả anh, nhưng còn đời trước… bọn họ chưa biết phải nói thế nào.”
Cù Thừa Sâm duy trì tư thế ngồi ngay ngắn, Ôn Miên bỉu môi, bày tỏ thái độ bất mãn với sếp: “Anh là anh hai mà lại dễ dàng đồng ý thế sao?”
Anh ngẩn ra, rồi sau đó cho đáp án: “Bùi Sách là người biết cân nhắc nặng nhẹ nhất, Tiểu Quang lại là người chú ấy không thể thiếu nhất.”
Người đàn ông kia, có thể bình thản mà thề thốt “Trong mắt chúng tôi chỉ có lợi ích quốc gia”, nhưng chỉ khi trong lòng anh ta còn cất giữ cô nhóc kia, ngoài miệng mới có thể nói được câu nói đó.
Ôn Miên đã hơi hơi hiểu, lý do liều lĩnh đó.
5.
Xung quanh khu du lịch có vài bể tắm nước nóng rất bí mật, đêm xuống, Cù Thừa Sâm dắt theo vợ… tách đôi nam nữ còn lại ra để hành động.
Hai người tìm một chỗ vắng người, cách xa nơi tiếng động ồn ào, Ôn Miên ngẩng đầu là có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao, cảnh sắc thiên nhiên xung quanh như hòa cùng một thể.
Suối nước nóng yên tĩnh khiến Ôn Miên vô cùng thoải mái, chân mày từ từ giãn ra.
Khó có dịp được đi với cô như thế một lần, đúng là một chuyện tốt.
Cù Thừa Sâm ôm cơ thể nhỏ nhắn mềm mại của vợ, Ôn Miên nhìn dung nhan anh tuấn phóng đại trước mặt, chưa kịp lên tiếng, môi đã bị che lại, người đàn ông thuần thục liếm, hôn khiến eo cô cũng cứng lại.
Lúc đầu Ôn Miên còn đẩy anh vài cái tượng trưng, kết quả sếp Cù không chút để ý, cô chỉ đành mặc cho anh mút hôn, mặt nước chung quanh nổi lên từng gợn sóng nhỏ, lồng ngực của người đàn ông cọ vào khuôn ngực mềm mại, tròng mắt đen sâu thẳm phủ một tầng sương mù u ám, Cù Thừa Sâm dùng sống mũi thân mật chạm vào chóp mũi cô, cắn đầu lưỡi cô.
“Sếp, anh thật không từ bất cứ cơ hội nào.”
Ôn Miên quay lưng đi, nửa người trên nằm trên tảng đá, nửa người dưới chìm trong nước. Bởi vì cơ thể bị thượng tá Cù gác lên nên hai chân chỉ có thể miễn cưỡng chạm được tới đáy.
“Không thể sao?” Cù Thừa Sâm mắc phải bệnh nghề nghiệp rồi.
“Được thì cũng được… nhưng anh không thể quên thăm dò tình hình địch.”
“Tiếp nhận, hết.”
Người đàn ông nói xong, lập tức từ phía sau xoa nắn bên dưới Ôn Miên, một cái tay thì từ mép đồ bơi thăm dò vào trong, cởi chiếc quần bơi bao bọc cặp mông mượt mà kia ra.
Cảm giác khó chịu khiến Ôn Miên khẽ giãy cái mông, chỉ muốn thoát khỏi sự giày vò này.
“Mới đó mà đã không đợi được rồi sao?” Cù Thừa Sâm khàn giọng thổi gió bên tai: “Vậy thì dùng tư thế bây giờ của em để làm đi?”
Anh cũng cởi quần bơi ra, đở vật nam tính đầy kiêu ngạo lên, tiến vào một cách dễ dàng.
Nơi đó của cô gái nhỏ không ngừng bị thắt lưng của anh thúc vào, cái lưng trắng mịn lộ ra dưới ánh trăng như một đóa hoa từ từ nở rộ trong đêm tối, từ cơ thể mềm mại còn bốc lên hơi nước trắng xóa.
Ôn Miên chột dạ càng khiến cho cơ thể thêm nhạy cảm, không dám lớn tiếng nói chuyện, Cù Thừa Sâm từ trong nước phát tiết dục vọng của mình, cô hơi lui về phía sau, tìm vị trí thích hợp để nghênh hợp với anh.
“Đừng cử động.” Thượng tá đỡ lấy eo Ôn Miên, từng nụ hôn rơi xuống bờ vai cô, hô hấp hòa cùng động tác dưới thân, không rãnh bận tâm những chuyện khác, chỉ cấp tốc chuyển động.
Mặt Ôn Miên hơi dán vào mặt đá, không thở được, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Bóng đêm khắc họa từng đường viền trên khuôn mặt Cù Thừa Sâm, anh nâng mông cô lên cao, Ôn Miên cố sức chịu đựng, bộ xương như muốn nát vụn.
Giằng co hồi lâu, thượng tá Cù ôm cô gái nhỏ yêu dấu lên bờ, hơi thở của cô phập phồng lên xuống, gạt đi mớ tóc trên trán, anh phát hiện mình thật sự rất muốn hôn cô, yêu cô, nhìn cô cười.
Ý tưởng này giống như cảm xúc nguyên thủy nhất, chợt xuất hiện rồi ẩn sâu vào đêm tối.
Ôn Miên vuốt ve bờ vai của người đàn ông, hoàn mỹ và ẩn chứa sức mạnh, Cù Thừa Sâm đặt cô gái nhỏ dựa vào một tảng đá lớn, hai chân được anh nâng lên, mở ra một góc 90 độ.
Cù Thừa Sâm ôm chặt lấy cô, hai đầu gối anh chạm đất, nước suối ấm áp hòa lẫn vào mồ hôi, bàn tay thô ráp không ngừng chà xát nụ hoa trơn ướt, khiến nó dựng thẳng lên.
Hai cơ thể quấn quít lấy nhau, nơi tư mật kết hợp thật chặt, thân thể thon dài của người đàn ông dùng đủ mọi tư thế và tiết tấu, không ngừng chiếm hữu, mà phản ứng đáp lại của cô lại càng lấy lòng anh.
Càng đâm thì dịch chảy ra càng nhiều, kích tình mãnh liệt như thế khiến Ôn Miên gần như ngất xỉu.
Đầu lưỡi quấn chặt vào nhau, nơi mềm mại trước ngực bị va chạm mà hơi sưng đỏ, Cù Thừa Sâm không kìm chế được nữa, trong nháy mắt Ôn Miên như thấy ngàn vì sao nổ tung trước mắt mình, mùi hương nồng nặc lan đi khắp cơ thể…
Cù Thừa Sâm lưu luyến lui ra ngoài, xúc cảm thân mật này mỗi một lần đều khiến họ như sụp đổ, vòng tay quang thắt lưng cô gái nhỏ, dùng nước nóng lau sơ qua cho cô rồi lại nhanh chóng chiếm đóng cơ thể cô một lần nữa.
Ôn Miên bị thúc giục, chỉ có thể phối hợp với anh triển khai đợt hoan ái thứ hai.
6.
Ôn Miên vuốt vuốt cổ, chỉ cảm thấy tắm nước nóng xong tứ chi đều đau nhức, mệt nhọc không giảm. Ngày hôm sau sau khi ăn bữa sáng, cô mới gặp lại cô nhóc kia.
Cù Thần Quang cầm khay gắp thức ăn, hơi giương mắt, lại nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Ôn Miên, cô lúng túng gọi “Chị dâu”.
“Tiểu Quang, chị cho là chúng ta không giấu nhau chuyện gì.”
Cù Thần Quang có chút bất an, chỉ thấy Ôn Miên đưa mắt nhìn cô, chậm rãi mở miệng: “Chị biết, có những chuyện rất khó mở lời, nhưng chị rất quan tâm em, rất thương em, hiểu chưa.”
Trải qua một đêm tự suy ngẫm, mặc dù Ôn Miên không thể hoàn toàn chấp nhận những thay đổi này, nhưng cô nghĩ, một cô nhóc rực rỡ như ánh mặt trời thế kia, lại cất giấu một bí mật, trong lòng cô ấy nhất định rất khổ sở.
“Xin lỗi chị, chị dâu.” Cù Thần Quang cúi thấp đầu: “Quan hệ phức tạp như vậy, em cũng không muốn kéo chị xuống nước.”
Ôn Miên cười cười, ôn nhu nắm vai Tiểu Quang: “Vậy thì bắt đầu từ chuyện đơn giản, chị không bắt buộc em phải nói cho chị chuyện gì cả, nếu em muốn tìm chị tâm sự, chị sẽ rất vui.”
Cù Thần Quang gật đầu một cái, hơi cảm động: “Được, em sẽ nhớ.”
Ôn Miên suy nghĩ một chút, sau khi quyết định, cô chợt nói: “Tối hôm qua chị và anh em đi đến một bể tắm ngoài trời.” Lỗ tai cô từ từ đỏ lên: “Sau đó bọn chị…”
Cù Thần Quang bừng tỉnh, trời ơi, hai người này quá kích thích rồi, đây là dã chiến đó!
Cô hỏi: “Có sướng không?”
Ôn Miên liếc Tiểu Quang một cái, ngoài miệng lại nói: “Khó chịu có thể nói cho em biết sao.”
Cù Thần Quang sửng sốt, ôm chị dâu cười ngặt nghẽo.
Bùi Sách ngồi ở mép giường, buông lỏng cổ áo, Cù Thừa Sâm ngồi đối diện anh.
“Cô ấy có thể tiếp nhận không?”
“Tạm được.” Ngược lại thượng tá Cù hoàn toàn không lo lắng là vợ mình sẽ không chịu nổi: “Còn chú thì sao?”
Bùi Sách nghiêng đầu, nhìn về phía khung cảnh xa xăm, thoáng chốc lại đưa mắt về phía cô nhóc kia, đáy mắt vẫn sâu thẳm không cách nào nhìn thấu.
“Đảng viên đều là những người theo thuyết vô thần, nhưng có lúc cháu không thể không bội phục ý trời.” Anh tự giễu cười một tiếng: “Nhiều chuyên ngành như thế, vậy mà nó cứ nhất định phải chọn mật mã học.”
Cô ấy lựa chọn chuyên ngành duy nhất có thể nhìn thấu anh.
Có lẽ, sẽ có một ngày cô ấy phá giải được những “thiên cơ” đó.
Nếu như, thật sự có một ngày như thế, cô ấy phát hiện ra con người thật của anh là như thế nào.
Bùi Sách nhấp một ngụm cà phê trên bàn, ai mà không biết, bên dưới ngũ quan tuấn mỹ của anh là sự âm hiểm và xảo trá của một cục phó.
“Mình có nên liều lĩnh không?”
TOÀN VĂN HOÀN