Hai đầu chân mày Kiều Nhạc Hi nhíu chặt, dĩ nhiên cô sẽ không đổi ý. Cô tự nhận, đối với người đó nỗi hận của cô sâu sắc như thế nào, nhưng mà……….
“Anh Hai của tớ tìm cậu?”
Giang Thánh Trác thoải mái thừa nhận, “Đúng vậy”.
Kiều Nhạc Hi tỏ ra đáng thương, cố gắng vớt vát một chút đồng cảm từ cậu, “Có thể không đi không?”
Thật đáng tiếc, Giang Thánh Trác biết tỏng bộ dáng này của cô, nghiêng đầu hỏi lại, “Cậu nói thử xem?”.
“Tớ thật sự không muốn đi, trừ chuyện này ra chuyện gì tớ cũng làm!” – Kiều Nhạc Hi thề thốt đảm bảo.
Giang Thánh Trác đặt hai tay lên vai cô, hơi dùng sức xoay cô một trăm tám mươi độ, đẩy Kiều Nhạc Hi về phía trước, “Đi đi, tới lúc đó chúng ta cùng nhau về”.
Kiều Nhạc Hi cố gắng dụ dỗ quân địch một lần nữa, “Thiệt là… không thể không đi sao? Tớ sẽ mua bánh chẻo cho cậu trong vòng một tuần?”.
Giang Thánh Trác không có phản ứng.
“Giang Thánh Trác! Cậu mà ép tớ thì tớ nói cho cha cậu biết cậu lén lút mua xe đua chuyên biệt suốt ngày rêu rao khắp nơi!” – Kiều Nhạc Hi thấy không dụ dỗ được đành phải uy hiếp.
Lần này thì đến lượt Giang Thánh Trác cau hàng chân mày, “Sao cậu biết tớ mua xe? Chuyện đó tớ đâu có nói với ai?”.
Kiều Nhạc Hi cười gian hắc hắc, chờ Giang Thánh Trác quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Ai ngờ Giang Thánh Trác dừng bước, vuốt cằm suy nghĩ, thu hồi vẻ hoảng sợ vừa rồi, bình tĩnh nhìn cô rồi chậm rãi mở miệng, “Thật không uổng là hai anh em ruột, cái vẻ mặt đi uy hiếp người khác cũng giống nhau như vậy! Nhưng mà anh Hai của cậu thông minh hơn cậu một chút, nếu đem ra so sánh thì tớ tương đối sợ anh ấy hơn”.
Nói xong tiếp tục đẩy Kiều Nhạc Hi lên phía trước, nhưng mà ai kia vẻ mặt đau khổ, “Giang Thánh Trác, tớ không muốn về mà…….”.
Giang Thánh Trác sờ sờ đầu cô, nói lời nhỏ nhẹ cứ như dỗ dành một đứa nhỏ đang gây sự, “Ngoan……. nghe lời anh, anh mua kẹo cho ăn………..”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Kiều Nhạc Hi và Giang Thánh Trác quay trở lại phòng tiệc, đám người ăn uống no đủ mặt mày hồng hào đang đứng tụ hợp mấy tốp nói chuyện phiếm chiếm lấy một góc phòng.
Hai người kẻ trước người sau vào cửa, sau đó cả hai hết sức ăn ý chia ra hai hướng tham gia vào nhóm người, cũng nhanh chóng hòa mình.
Kiều Nhạc Hi đang nói chuyện vui vẻ với mấy người bạn gái, Mạnh Lai bỗng nhiên mở miệng, “Nhạc Hi, cậu cùng mình đi toilet nha”.
Tuy trong lòng cảm thấy kỳ lạ là vì Bạch Tân Tân đang đứng cạnh cô, tại sao Mạnh Lai không rủ cô ta đi chung ngược lại gọi mình? Nhưng cô vẫn đứng lên, “Được”.
Hai người vừa đi được vài bước, Bạch Tân Tân ở phía sau bỗng kêu lên, “Chờ một chút, em cũng đi”.
Ngay lúc đi tới vách ngăn mỏng giữa hai khu, những người khác còn đang nói chuyện ở phía bên kia không để ý, khi Kiều Nhạc Hi đi vòng qua vách gần tới cửa, Kiều Nhạc Hi có cảm giác sau lưng có ai đó dùng lực đẩy cô làm cho cô mất thăng bằng theo quán tính quơ tay tìm kiếm điểm tựa, và người gần nhất là Mạnh Lai.
Mạnh Lai đang đi phía trước bị cô quơ phải nên ngã sấp xuống, đầu đụng trúng mấy chai rượu thủy tinh. Chỉ trong nháy mắt, mấy chai rượu thủy tinh bị vỡ tan tành gây ra tiếng ồn lớn vọng ra cả ra bên ngoài.
Trong khi Kiều Nhạc Hi còn chưa phản ứng kịp thì Bạch Tân Tân bên cạnh dùng sức đẩy cô qua bên kia miệng lớn tiếng gào thét, “Cô làm gì vậy hả?”
Lần này Kiều Nhạc Hi không kháng cự bị quăng té xuống đất, cánh tay đè lên mấy mảnh thủy tinh vỡ trên chiếc bàn nhỏ gần đó, ót bị đụng mạnh vào tường làm mắt cô muốn nổi đom đóm, phải mất một lúc sau cô mới nhìn thấy rõ tình huống trước mắt.
Trán Mạnh Lai không ngừng chảy máu, mặc dù không nhiều lắm nhưng nhìn vào làm người ta thấy mà đau lòng. Ở phòng trong, khi mọi người nghe thấy tiếng động bên ngoài thì chạy đến đứng vây quanh.
Bạch Tân Tân đang tự biên tự diễn, “Kiều Nhạc Hi, về phần cô, vừa rồi Mạnh Lai chỉ nói với cô một câu như vậy mà cô giở trò thế sao?”
Kiều Nhạc Hi không giải thích được, có cảm giác như có người đang muốn đỡ cô đứng lên, vừa ngẩng đầu thì thấy gương mặt Giang Thánh Trác, cô nắm lấy tay cậu dễ dàng đứng dậy.
Cô có cảm giác không giải thích được, chỉ nhìn Bạch Tân Tân hỏi, “Cô nói nhăn cuội gì đó?”.
Bạch Tân Tân cùng với những người khác nâng Mạnh Lai từ dưới đất qua bên ghế ngồi, tiếp tục rống lên, “Tôi nói bậy cái gì! Tất cả mọi người thấy rõ cô rõ ràng cô cố ý đẩy ngã Mạnh Lai! Cô đúng là đồ độc ác, khắp nơi đều có thủy tinh vỡ, cô muốn hủy hoại khuôn mặt của Lai Lai phải không?”
Kiều Nhạc Hi quay đầu nhìn những người khác, tất cả đều uống nhiều rượu bia, thật ra cũng không ai thấy rõ chuyện gì xảy ra bên này nên không có ai chứng kiến đứng ra chất vấn Kiều Nhạc Hi. Huống chi, bọn họ đều hiểu, uẩn khuất bên trong còn phức tạo hơn.
Kiều Nhạc Hi nhìn Mạnh Lai, cô ta đang cúi đầu, tay cầm khăn tay che trán, không hề ngẩng mặt lên nhìn Kiều Nhạc Hi cũng không nói gì.
Bỗng nhiên cô hiểu ra mọi chuyện, cú đẩy vừa rồi là của ai, hay cái bẫy này được bày ra hoàn mỹ như thế nào. Cho dù hiện tại cô có nói gì đi nữa cũng vô dụng. Cô cười lạnh.
Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao, Kiều Nhạc Hi cuối cùng cũng hiểu rõ thế nào gọi là “đổ tội cho người khác”.
Không lâu sau, Quản lý nhà hàng cũng có mặt, theo phía sau còn có mấy nhân viên phục vụ, tay cầm thuốc khử trùng và bông băng.
Ông ta vừa nghe Giang Thánh Trác có mặt trong căn phòng đang ồn ào nên lập tức chạy tới. Mấy giọt mồ hôi lặng lẽ từ trên trán chảy xuống, ông ta bước đến trước mặt Giang Thánh Trác hỏi lấy lòng, “Cậu Giang, cậu không có chuyện gì chứ?”.
Giang Thánh Trác hai tay ôm để trước ngực, không để ý khoát khoát tay.
Bạch Tân Tân thình lình thay đổi đối tượng, quay qua Giang Thánh Trác nói, “Tổng giám đốc Giang, làm phiền anh tới giúp Mạnh Lai cầm máu với”.
Giang Thánh Trác đứng bên cạnh Kiều Nhạc Hi, một lúc lâu cũng không động, nhẹ nhàng nhả ra một câu, “Tôi đường đường là người có địa vị, từ trước tới giờ chưa từng làm qua. Tôi nghĩ hay nhường cho người khác, tôi sợ nếu lỡ mạnh tay sẽ khiến máu chảy còn nhiều hơn”.
Hai phục vụ nữ đến giúp Mạnh Lai cầm máu, Bạch Tân Tân đứng trong phòng, vẻ mặt tức giận bất bình, “Tổng giám đốc Giang, anh thấy thế nào, bạn của anh là người như vậy đó! Lai Lai đối xử với cô ta tốt như vậy, chuyện lúc nãy đã không so đo với cô ta rồi, ai ngờ cô ta không mang ơn mà còn đẩy người”.
Kiều Nhạc Hi nhìn cô ta tự biên tự diễn, nghe mấy lời vu oan giá họa, giận tới mức run cả người, tới mấy câu nói ác độc như vậy mà cũng nói ra được.
Giang Thánh Trác vừa lắng nghe vừa nhìn Kiều Nhạc Hi, vẻ mặt ngày càng nghiêm túc.
Kiều Nhạc Hi thấy mình oan ức còn hơn Đậu Nga ấy chứ, cô cứ nghĩ Giang Thánh Trác tin lời Bạch Tân Tân, lúc này bắt đầu trở nên luống cuống.
Vừa rồi bị người ta ném tới mức nổi đom đóm cô không hoảng hốt, nghe Bạch Tân Tân bịa chuyện nói xấu cô không sợ, mọi người xung quanh bàn tán xì xào không ai thay cô đứng ra nói giúp, cô cũng không luống cuống nhưng nhìn thấy ánh mắt của cậu lại khiến tâm tư cô rối loạn không biết thế nào.
Kiều Nhạc Hi cau mày mở to mắt nhìn thẳng vào cậu, giọng nói hơi run rẩy, “Tôi không cố ý đẩy cô ấy, là cô ấy đẩy tôi trước! Giang Thánh Trác, nếu cậu dám nghi ngờ tôi dù chỉ một chút, coi như cả đời này cậu đừng mong tôi tha thứ cho cậu!”.
Giang Thánh Trác chợt cười, ánh sáng từ chùm đèn thủy tinh treo trên cao khúc xạ xuống dường như tất cả đều rơi trong đôi mắt hoa đào của cậu, ánh sáng lấp lánh động lòng người. Cậu sờ đầu Kiều Nhạc Hi an ủi, chỉ nhẹ nhàng hỏi cô, “Cậu nghĩ gì vậy? Cánh tay có đau không? Đưa túi xách đây, tớ giữ cho cậu”.
Lúc này Kiều Nhạc Hi mới phát hiện tay mình đang chảy máu, hèn gì ánh mắt cậu vẫn nhìn chằm chằm vào cánh tay mình.
Bên cạnh tự nhiên sẽ có người đưa thuốc sát trùng và bông băng tới cho Giang Thánh Trác, cậu vừa giúp cô xử lý vết thương vừa dạy dỗ cô.
“Vừa mới hứa xong là không hét với tớ, sao trước sau cũng không thay đổi gì hết vậy?”.
Kiều Nhạc Hi nhìn cánh tay đau chăm chú, vết thương mới được rửa thuốc sát trùng, đau rát vô cùng, cô chỉ biết cắn môi dưới chịu đựng.
Mặc dù lời nói hung dữ nhưng đôi tay đang băng bó của Giang Thánh Trác vô cùng nhẹ nhàng, thấy mọi người không ai để ý mới kề sát bên tai hạ thấp giọng:
“Cậu nói đi, có phải cậu ngốc lắm không! Từ nhỏ tới lớn cậu chỉ biết hãm hại tớ không biết bao nhiêu lần, duy nhất chưa làm là gắn cái đuôi trở thành con khỉ thành tinh thôi! Còn nếu nói cậu thông minh, lại dễ dàng bị người ta gài bẫy như vậy. Cậu cho rằng Bạch Tân Tân là loại đèn cạn dầu sao? Nếu như cậu chỉ là một người sinh ra trong gia đình bình thường thì không còn gì để nói, nhưng mà mấy chuyện lường gạt tương tự cậu thấy từ nhỏ đến giờ vẫn còn chưa đủ sao? Người ta đào sẵn hố, chỉ có một chiêu cậu liền tình nguyện nhảy vào?”
Kiều Nhạc Hi thật sự không nghĩ Bạch Tân Tân sẽ dùng tới cách này, cô không biết là là Bạch Tân Tân nhằm vào mình, còn được Mạnh Lai đồng ý. Nếu như người kia không đồng ý, nếu như theo lời của người sau thì………..
“Xong rồi, tốt lắm” – Giang Thánh Trác cầm cánh tay đã được băng bó của cô lắc tới lắc lui mấy cái, “Chắc là không ảnh hưởng tới xương đâu, đừng để bị dính nước, mấy ngày nữa sẽ đỡ hơn”.
Kiều Nhạc Hi hoàn hồn nhìn thấy Giang Thánh Trác xử lý xong vết thương, có chút ngạc nhiên, “Cậu từng học qua? Băng bó cũng khá đẹp”.
Vẻ mặt Giang Thánh Trác đắc ý dạt dào, “Cái này cần gì phải học, anh đây là thiên tài mà”.
“Ha, khen cậu có một câu mà cứ nghĩ mình giỏi lắm!”
Giang Thánh Trác từ trước đến nay đâu bao giờ quan tâm đến ánh mắt của người khác, dưới tình huống giương cung bạt kiếm mà vẫn trò chuyện vui vẻ cười nói với Kiều Nhạc Hi.
Bạch Tân Tân nhìn thấy hai người vừa nói cười lại nhìn vẻ mặt mất hồn của Mạnh Lai, vang lên giọng nói chói tai, “Tổng giám đốc Giang, anh nói chuyện như vậy phải xử lý như thế nào?”
Giống như đến lúc này mới nhớ tới người này, Giang Thánh Trác vẻ mặt mê mang hỏi, “Xử lý? Xử lý cái gì?”
Bạch Tân Tân nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Kiều Nhạc Hi, “Kiều Nhạc Hi cố ý gây thương tích cho người khác!”.
Giang Thánh Trác nhìn Bạch Tân Tân, sau đó quét mắt qua Mạnh Lai đang ngồi trong góc, bậc cười, khóe môi cong lên, đuôi mày mê hoặc chuyển động, chẳng qua là đáy mắt có vài thứ không giống như những gì người ta nhìn thấy.
Nhìn nụ cười trên mặt cậu khiến trong lòng mọi người sợ hãi, không phải cái vẻ tươi trẻ rạng rỡ như ánh mặt trời, cũng không phải nụ cười yếu ớt bất cần đời trên bàn rượu vừa rồi. Mọi người lúc này mới nhận được, trãi qua mấy năm nay Giang Thánh Trác thật sự đã thay đổi.
Kiều Nhạc Hi nhìn cậu, tiếng chuông cảnh giác trong lòng reo lên, đây là điềm báo trở mình của tên yêu nghiệt Giang.
Cậu ta miễn cưỡng ngồi dựa vào chiếc ghế sô pha, hai chân gác chéo, khuôn mặt luôn tươi cười, tâm trạng khá tốt mở miệng đề nghị, “Cố ý đả thương người? Tội này cũng không nhỏ nha. Theo ý của cô, chúng ta có nên báo cảnh sát tới trước, để cho mấy chú cảnh sát đi tới đi lui lấy lời khai gì gì đó không? Sau đó mọi người cùng nhau tới đồn qua đêm? Xem ra ăn mừng sinh nhật lần này của Mạnh Lai vui vẻ nhỉ?”
Mới mấy câu nửa thật nửa giả của Giang Thánh Trác đã làm khuôn mặt Bạch Tân Tân tái méc. Nhưng nụ cười trên mặt cậu ngày càng sâu hơn, tùy ý nói, “Họ Bạch, tôi đây, vẫn tiếc giữ mặt mũi cho gia đình cô nên mới không làm khó cô. Còn cô, tốt nhất nên về hỏi ông nội và ba của cô, hỏi xem Kiều Nhạc Hi là ai, hỏi xem bọn họ coi cô có khả năng chọc nổi cô ấy không!”.
Bạch Tân Tân mặt mày trắng bệt, giống như vôi trắng trát tường, không có một chút máu.
Kiều Nhạc Hi biết Giang Thánh Trác đang thật sự tức giận.
Cậu ta rất ít khi nổi giận trước mặt người khác, lúc nào bên ngoài cậu cũng tỏ ra bộ mặt cà lơ phất phơ. Thật ra, nếu cậu ta thật sự tức giận……. sẽ vô cùng đáng sợ!
Càng tức giận thì nụ cười trên mặt cậu càng rõ ràng, không phải dạng cười không kiêng nể ai, cũng không phải giống như nụ cười không đứng đắn hay đùa giỡn thường ngày mà là nụ cười hết sức dịu dàng.
Vừa dùng sức (thể hiện) vừa dịu dàng, vốn dĩ là mâu thuẫn nhưng cậu vẫn kết hợp hai sắc thái một lúc vô cùng hoàn hảo khiến người khác không rét mà run.