Khi đàm phán, ta không đi. Thứ nhất là Izumin không chịu, thứ hai là ta cũng không đồng ý. Đi
chỗ đó cũng không náo nhiệt, vuốt cái bụng đã có một chút nhô ra. Ta
thoải mái ngồi ở sở chỉ huy tạm thời, hưởng thụ mọi người cẩn thận hầu
hạ. Tuy rằng đã nói với mình là không nên suy nghĩ Ai Cập chuyện này
chuyện kia. Nhưng trong óc vẫn không tự chủ được nghĩ tới.
Minưê đã
chết! Ta có chút đáng tiếc khi nghe được tin tức này. Nghe Ruka nói, một mũi tên kia bắn xuyên qua thân Minưê, khi chiến tranh chấm dứt, Minưê
đã hấp hối. Sắc mặt Menfuisu không được tốt. Cũng phải, từ trước đến
nay Minưê luôn trung thành và tận tâm với hắn, từ nhỏ bồi hắn cùng nhau
lớn lên. Cứ như vậy mất đi một cánh tay, Menfuisu khẳng định không thể
dễ chịu.
Khi Minưê tắt thở, trong miệng hắn kêu trừ bỏ Menfuisu, còn
có tên của ta. Aiz, nghe đến đó, trong lòng ta cũng không dễ chịu. Nam
nhân này, luôn yên lặng yêu Asisu chân chính. Ta tuy rằng hiểu rõ tâm ý
của hắn, nhưng lại không có biện pháp đáp lại. Đối hắn, ta luôn là kính
nhi viễn chi. Ở chiến trường bởi vì bảo vệ Menfuisu mà chết, chắc chắn
cũng là nguyện vọng của hắn đi. Ta an ủi bản thân.
Izumin cũng cùng
nghe tin tức này, vẻ mặt khiến ta cũng không rảnh hoài niệm Minưê. Hắn
tựa tiếu phi tiếu nhìn ta, nhìn chằm chằm đến mức da đầu ta run
lên.”Thì ra, ta luôn luôn xem thường sức quyến rũ của nàng!” Ta theo bản năng cách xa hắn, nhưng hắn lại dùng một tay bắt ta trở về, hắn nhẹ
nhàng cười.”Nếu không phải là thân thể nàng không có phương tiện, ta
nhất định sẽ không cho nàng rảnh suy nghĩ những người không liên quan
kia.”
Ta có chút ủy khuất, “Người hắn thích cũng không phải ta!” Liền tính người ta thích ta, thì ta cũng đâu làm gì được?
Thoải mái mà khóa hai tay ta ở sau lưng ta, Izumin nâng lên cằm ta, “Ta nghĩ, về sau có nên làm cái mặt nạ cho nàng đeo hay không. Còn tiếp tục như
vậy, nàng sẽ giống cô gái sông Nile, đi chỗ nào cũng có thể đưa tới một
đống ong bướm.”
Ta luôn sợ nhìn vẻ mặt không biết đang nghĩ cái gì
của hắn, trong lòng ta chíp bông. A dua cười nói: “Ta sẽ không giống
nàng không có việc gì liền chạy loạn như vậy. Chàng cứ yên tâm!”
“Ồ!
Thì ra nàng cũng từng đã nghĩ như vậy?” Có chút ngả ngớn dùng ngón tay
ma sát ở trên mặt ta, xúc giác nhẹ nhàng làm mặt ta đỏ lên. Đều đã là vợ chồng già, thế nhưng vẫn có ảnh hưởng lớn đến ta như vậy.
“Không
có! Không có!” Ta liên tục phủ nhận. Trong lòng thật đúng là từng có ý
nghĩ này. Nhớ ngày đó, cõng bọc hành lý lưu lạc thiên nhai, đó là giấc
mộng của ta. Trước kia không có điều kiện, hiện tại có điều kiện cũng
không dám.
“Yên tâm!” Thấy vẻ mặt ta có chút phiền muộn, Izumin không đùa ta nữa.”Chờ nàng sinh con xong, ta sẽ mang nàng đi chơi! Trước khi
chúng ta còn chưa đăng cơ, chúng ta còn có thể vụng trộm lười.” Nhẹ
nhàng mà hôn hôn thái dương ta, hắn cười rất ôn nhu.
“Ừ!” Cầm lấy tóc của hắn, ta tưởng tượng ra tương lai. Thật tốt! Tuy rằng ta không thể
trở về, nhưng có thể cùng ngươi làm bạn đi thiên nhai, chỉ là nghĩ thôi
cũng khiến cho ta cảm thấy thật hạnh phúc.
——— ——————phân cách tuyến ‘Menfuisu tiếp tục khó chịu’——— ————
Nghe nói, lần này Izumin nhắc đến cửa biển. Muốn lấy về thành thị bờ biển bị mất lúc trước, muốn Menfuisu bồi thường vàng, muốn một vài thành trì.
Nghe nói, Menfuisu tức giận đến kém chút trở mặt với hắn. Đàm phán này
cũng giống như đang buôn bán, chào giá đầy trời, trả giá rơi xuống.
Menfuisu chủ động giơ lên cờ hàng, đương nhiên phải ăn mệt chút. Kích
động là ma quỷ! Thật sự là không rõ, hắn bỗng dưng muốn đánh trận chiến
này. Đánh thì đánh, lại đột nhiên ngươi muốn hòa đàm. Này không phải là
tự tìm mất mặt sao!
Nghe nói, vẫn là không thể có được thổ địa Ai
Cập. Nhưng hoàng kim lại lấy được không ít. Dù sao Ai Cập giàu có, điểm
tổn thất ấy cũng không tính cái gì. Ta cũng quên đi luôn, sau chuyện
này, Menfuisu hẳn sẽ an phận nhiều năm. Sắp tới, hẳn là sẽ không còn
tùy tiện phát động đại chiến tranh. Như vậy cũng tốt, ít nhất đối với
Hitaito mà nói, cũng có thể bình tĩnh không ít. Trong lòng ta vẫn là
chán ghét chiến tranh. Có những ngày hòa bình, thì dân cư mới có thể
phát triển, kinh tế quốc gia mới có thể phát triển. Cũng không phải là
dân tộc du mục không có thổ địa phì nhiêu chỉ có thể sống bằng chiến
tranh.
Kail cũng có tham gia, hắn âm thầm nói cho ta. Menfuisu vừa
đến, ánh mắt liền nhìn chung quanh. Phỏng chừng là đang tìm ta. Izumin
tuy rằng bất động thanh sắc, chỉ nói hai ba câu khí hậu khác nhau ở từng khu vực khiến Menfuisu kém chút nhảy lên. Đàm phán cơ hồ không thành
công. Bất quá, Izumin cuối cùng cười cười, nói hiện tại bốn bề Ai Cập
đều là địch, Hitaito nguyên cũng sẽ không tham gia. Nhưng lần này Ai Cập vô cớ bội ước, coi khinh Hitaito không người. Thành ý của Hitaito bị
giẫm lên, nếu đã có một trận chiến, thì cũng sẽ không ngại lại tiếp tục
tái chiến. Quả thực là uy hiếp trắng trợn.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Sắc mặt Menfuisu cực kỳ
khó coi. Tất cả mọi người đều cho rằng hắn sẽ phẩy tay áo bỏ đi, cuối
cùng hắn lại hoãn xuống dưới, đáp ứng bồi thường kinh tế. Người khác
không rõ, nhưng ta lại rõ ràng. Chỉ cần có Carol ở, hắn đương nhiên có
thể đánh cướp tiểu quốc chung quanh. Ta chỉ không rõ chính là, Menfuisu
luôn luôn không phải là kẻ biết sợ. Trong nguyên tác, nhiều quốc gia
đối Ai Cập rục rịch như vậy, hắn vẫn như thường sống vô cùng dễ chịu.
Chỉ là, lúc đó có Imhotep, Minưê giúp hắn gánh vac. Hiện tại, hắn lại
chỉ có cô đơn một mình. Quên đi, việc này không liên quan gì tới ta, ta
lười lo lắng. Chỉ cần về sau hắn đừng đến quấy rầy ta là được.
…
Cùng đại quân chậm rãi về tới Hitaito. Tất cả mọi người long trọng tiến đến
nghênh đón ta. Đáy lòng hiểu rõ, không riêng gì danh vọng mà ta thật vất vả có được ở Hitaito, lần này đại thắng Ai Cập, lại mang long thai, mới làm địa vị ta đại thăng đi. Người làm quan, con đường quanh co khúc
khuỷu, cũng không dễ hồ lộng giống như người thường.
Izumin luôn
luôn ôm ta, ta tiết kiệm sức tựa vào trên người hắn, nhận mọi người hoan hô. Được người sùng bái cảm thấy thật không tệ! Ta mỉm cười cám ơn mọi
người. Lần này bị bắt đi, thật sự là tắc ông biết mã, yên biết phi phúc.
Mắt sắc nhìn đến Mira tránh ở đám người, dùng ánh mắt si ngốc nhìn Izumin. Cảm thấy nhất thời khó chịu. Tiểu cô nương này, nhanh chóng gả nàng đi
ra ngoài, miễn cho suốt ngày động dục với lão công ta. Đang động oai cân não, Mitamun vọt lại đây.
“Asisu tỷ tỷ! Ngươi thật sự rất là lợi hại!” Tiểu cô nương ánh mắt sáng lấp lánh, mặt bội phục.
Ta cong lên một chút ý cười ôn nhu, “Mitamun, mấy ngày này đã phải lo lắng rất nhiều.” Aiz, quả nhiên ta là cô giáo nhà trẻ, là tiểu hài tử thì
đều thích kề cận ta chơi.
“Đúng nha! Không nghĩ tới hoàng đế Menfuisu hư như vậy! Rõ ràng ngươi cùng anh trai ân ái như vậy, lại còn muốn
chặn ngang một cước.” Tiểu cô nương tựa hồ quên nàng cũng từng ái mộ
Menfuisu. Trong lòng ta cực kỳ thích hành vi bao che khuyết điểm của
nàng. Nàng như vậy mới giống người một nhà.
Nắm lấy bàn tay nhỏ bé
mềm mại của nàng, ta chậm rãi hướng cung điện đi đến.”Mọi chuyện đều đã
trôi qua! Chúng ta có nên lo lắng hôn sự của Mitamun?”
Không ngoài ý
muốn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, “Chán ghét! Asisu tỷ tỷ!” Tiểu cô nương kích động, thế nhưng trốn được vào trong lòng
Izumin.
Izumin yêu thương vỗ vỗ đầu của nàng, “Yên tâm! Anh trai sẽ vì ngươi tuyển trượng phu tốt.”
Bất động thanh sắc lại nắm lấy tay nhỏ bé của nàng, ta kéo nàng ra.”Chúng
ta điều tra toàn bộ nam tử ưu tú của các quốc gia rõ ràng, xem xem em
gái bảo bối của chúng ta cuối cùng lựa chọn ai.”
“Ta chỉ thích người giống như anh trai như vậy.” Tiểu cô nương quyệt cái miệng nhỏ nhắn, làm nũng nói.
“Được! Chúng ta liền ấn bộ dáng anh trai ngươi, giúp ngươi tìm trượng phu!” Ta liếc Izumin một cái, nhìn ý cười trên mặt hắn, nhất thời cảm thấy có
chút chướng mắt. Luyến muội cuồng! Hừ!
Xoay mặt đi không để ý hắn, tiếp tục đùa với Mitamun
Một cái bàn tay to kéo ta lại. Izumin ôm lấy thắt lưng ta, nói: “Mitamun,
Asisu mệt mỏi, muốn đi nghỉ ngơi một chút. Chờ đến tiệc tối, ngươi lại
tán gẫu với nàng đi.”
Tiểu cô nương hiểu chuyện nhìn nhìn anh trai,
đột nhiên cười đến giảo hoạt.”Anh trai là muốn cùng Asisu tỷ tỷ một chỗ
đi, ta hiểu mà.”
Ta xấu hổ. Cả nhà này, không dễ bắt nạt ai cả.
…
“Asisu, nàng ghen tị!” thanh âm của Izumin thanh thanh đạm đạm, không có nghi vấn, là đang trần thuật.
Ta giận trừng hắn: “Nào có!” Đánh chết cũng không thừa nhận.
Ôm ta vào trong phòng, ý bảo mọi người đều đi ra ngoài. Ta vẫn nâng cao cằm như cũ, bày ra một bộ cao ngạo.
Izumin nở nụ cười.”Thì ra, nang cũng sẽ không thoải mái a!”
Ta cực kỳ mất mặt. Nếu là cô nương khác cũng liền thôi, cố tình người kia
lại là em gái hắn. Ăn dấm chua kiểu này, sao có thể không xấu hổ.
Nhẹ nhàng mà lôi ta ngồi xuống, mắt Izumin hàm nhu tình nhìn ta: “Cuối cùng đã trở lại!”
Đúng vậy! Rốt cục đã trở lại. Dọc theo đường đi, ta không hề nói với hắn
rằng ta trở lại trong thân thể như thế nào. Nghĩ đến Asisu buồn bã biến
mất, trong lòng có chút khổ. Menfuisu đối ta như thế, nếu là người khác, ta sợ giết ngay cả ý muốn giết hắn cũng sẽ có. Mà lúc này, ta lại chỉ
là vĩnh viễn không muốn thấy hắn. Nhắm mắt làm ngơ đi!
“… Nàng ta còn có thể trở về sao?” trong mắt Izumin hiện lên đau xót.
“Hẳn là sẽ không! Lần này, Asisu đã hoàn toàn hết hy vọng. Nàng ta hẳn là
sẽ không trở về đây nữa.” Trong lòng cũng có một tia buồn bã. Nếu lúc
đó, ta không có nguyện vọng mãnh liệt có thể trở về, thì có phải là ta
cũng sẽ về tới trong nhà mình.
“Nàng đừng đi! Cho dù có cơ hội, nàng
cũng phải ở lại… cùng ta…” Ôm ta vào trong ngực, trong thanh âm của
Izumin có tia khẩn cầu.
Lòng ta đau, ôm lại hắn. Vì ta, hắn đau lòng nôn ra máu, ta sao có thể phụ hắn.”Được, không đi! Vĩnh viễn cùng ngươi!”
——— ——————phân cách tuyến ‘hạnh phúc’ ——— ——————
Mấy tháng sau, trong tiếng quát tháo thê thảm của ta, bảo bối rốt cục oa oa khóc to.
Là nam hài. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng của hắn, hoa chân múa tay vui sướng khóc lớn. Ta càng cảm thấy đáng yêu.
Đem đứa nhỏ ôm cho ta xem, Izumin hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, “Thế này thì đám em gái sẽ có người bảo vệ.”
Ha ha, đúng vậy! Tựa như Mitamun vậy, có anh trai có thể dựa vào, có thể
yên tâm mà làm nũng, có thể yên tâm mà ỷ lại. Nói như vậy, chẳng lẽ còn
muốn ta tiếp tục sinh sao! Trong lòng ngẫm lại, lại thấy ngọt ngọt.
Không cần kế hoạch hoá gia đình, đứa nhỏ còn muốn có bạn.
“Ari, Mura, ôm hắn đi ra ngoài.” Izumin đưa đứa nhỏ cho bà vú.
Ta kinh hãi, nàng còn chưa có ôm đủ đâu! Sao hắn đã văng con ra. Đứa con
mà ta tân tân khổ khổ mang thai 10 tháng, đau đến chết đi sống lại, hắn
lại ném nhanh như thế.
“Nam hài không thể luôn kề cận mẫu thân. Giao cho bà vú là được.” Izumin nhìn ra ta bất mãn, nhàn nhạt nói.
Mắt ứa lệ, ta nổi giận, có người nào như ngươi sao? Tuy rằng nơi này không
phải là thế kỷ hai mươi mốt, nhưng tốt xấu cũng là bảo bối của ta.Có đứa nhỏ nhà ai không phải là phủng ở lòng bàn tay, ngươi khen ngược, ném
hắn như ném một con mèo đi như vậy. Ngươi không có cảm tình sao?
Hắn không nói chuyện, lẳng lặng ôm tay nhìn ta. Ta càng nghĩ càng tức giận, nước mắt ào ào chảy ra.
Izumin ánh mắt ý bảo đoàn người đi ra ngoài. Ôm lấy ta đang khóc to.”Ta không
biết nơi của nàng giáo dục đứa nhỏ như thế nào, nhưng ở đây, thứ hắn cần phải học là rất nhiều.”
“Nhưng hắn vừa mới được sinh hạ.” Ta không chấp nhận lý do này.
“Chúng ta đều như thế này.” Izumin giúp ta lau nước mắt. Ngẫm lại tựa hồ thật
sự là như vậy. Ở trong trí nhớ của ta, chỉ có ta cùng Menfuisu lẫn nhau
vô tư, ỷ lại. Ở trong trí nhớ, cha mẹ chiếm vị trí cực nhỏ.
“Nhưng mà ta muốn cho hắn càng nhiều yêu.” Đứa trẻ còn nhỏ như vậy rất cần mẫu thân.
“Nàng muốn sau khi hắn lớn lên lại ỷ lại nàng sao?” biểu tình của Izumin rất nghiêm túc.
Ta có chút mờ mịt, chuyện này cùng về sau có quan hệ gì.
“Hài tử của ta, không thể giống con mèo nhỏ chỉ biết oa ở trong lòng mẫu
thân làm nũng. Hắn phải gánh vác tương lai.” Izumin không nề phiền, nhẫn nại nói với ta.”Cho nên, chuyện giáo dục, nàng không thể nhúng tay.”
“Ta cũng không thể nhìn hắn sao?” Ta ủy khuất hỏi. Tại sao làm mẹ ở trong này lại không dễ dàng như vậy a.
“Đứa ngốc!” Hôn hôn cái trán ta, Izumin nhẹ nhàng mà nở nụ cười: “Đương
nhiên có thể a! Chỉ là nàng không thể rất sủng hắn. Ta cũng không muốn
lại dưỡng ra một tên vô dụng.” Trong lòng hiểu rõ, hắn đang nói đến
Menfuisu. Có lẽ, quan niệm giáo dục của ta căn bản không thích hợp niên
đại này. Nhất là người hoàng gia. Chỉ cần cho ta nhìn đứa nhỏ bình an
lớn lên, ta liền thỏa mãn. Từ mẫu là không tốt, phỏng chừng ở trong
lòng Izumin, ta là điển hình.
“Vậy chừng nào thì chàng theo giúp ta đi chơi?” Buông tâm sự, ta bắt đầu hứng lên.
“Mấy ngày nay Menfuisu chung quanh chinh chiến, ta cũng đi theo kết minh với các quốc gia mà hắn chiến. Ha ha, vừa vặn có thể mang theo nàng chung
quanh du ngoạn.” khóe miệng Izumin lộ ra một tia tà tà ý cười. Ta không
nói gì. Menfuisu giựt tiền nơi nơi, ngươi liền đi theo đằng sau nhặt
tiện nghi. Thuận tiện còn có thể mang theo lão bà du sơn ngoạn thủy,
thật đúng là nhất tiễn song điêu a!
“Nhanh chút khỏe lại đi! Ta mang
theo nàng, nhìn rõ mọi phong cảnh xinh đẹp của thời đại này.” hô hấp ấm
áp của Izumin ở ta bên tai phất qua, “Yêu ta, yêu thời đại này, ta sẽ
không để nàng hối hận.”
Cho hắn một cái tươi cười vui vẻ, ta rúc vào trong lòng hắn. Chờ mong ngày cùng hắn rong ruổi tại thiên địa rộng lớn này.
Izumin! Yêu chàng, thật tốt!