Ai Là Kẻ Thứ Ba

Chương 9: Trở Thành Vợ Chính Thức Sau Hai Năm Làm Người Tình Trong Bóng Đêm

Bấm vào đây để nghe audio
Chương 9: Trở Thành Vợ Chính Thức Sau Hai Năm Làm Người Tình Trong Bóng Đêm

Tự thuật: Tiêu Hồng

Làm người tình trong bóng tối được hai năm, đột nhiên Tiêu Hồng lại trở thành vợ chính thức. Cô nghĩ lần này có thể được sống cùng người mình yêu tới đầu bạc răng long nhưng sự việc phát triển luôn vượt xa ngoài dự đoán của cô. Sau khi chia tay với người chồng cũ, quan hệ hôn nhân giữa cô và người chồng hiện giờ cũng kết thúc. Ngày 4.1.2005, cô và Ngãi Luân gặp nhau ở khách sạn Tinh Hồ. Cô ngẩn ngơ hỏi tại sao cô lại đi tới bước đường cùng hôm nay? Là do cô ấy sai hay xã hội chính là như vậy? Ngãi Luân pha cho cô một tách trà, châm cho cô một điếu thuốc, để cô ấy dần bình tĩnh lại.

Anh ta nói mình là một con thú hoang.

Tôi là người Nam Kinh, hai mươi hai tuổi quen Kim Bảo, hai mươi lăm tuổi chúng tôi kết hôn. Sau khi lấy nhau, chúng tôi luôn làm kinh doanh, cuộc sống cũng khá sóng gió, nhưng không có những niềm vui mãnh liệt hoặc luôn cãi cọ suốt ngày như những cặp vợ chồng khác. Đới Minh là bạn làm ăn của Kim Bảo. Vì tôi luôn phụ giúp Kim Bảo trong kinh doanh nên cũng dần thân thiết với Đới Minh. Đới Minh rất cao, mặt vuông vắn, người khá tuấn tú. Anh ta mang tới cho tôi cảm giác về một người có tính tình phóng khoáng. Khi làm ăn với anh ta, tôi thấy anh ta rất thông minh, tháo vát, gặp chuyện rất quyết đoán, giải quyết vấn đề nhanh gọn, cách cư xử với mọi người cũng rất thẳng thắn.

Nhưng đó đều chỉ là cảm nhận của tôi. “Chẳng có thương gia nào mà không gian cả” là câu hợp với Đới Minh nhất. Từ lần đầu gặp mặt, tôi phát hiện thấy ánh mắt anh ta nhìn tôi đã hơi mơ màng. Sau này khi thân quen rồi cũng có đùa nhau vài lần. Có hôm, anh ta còn đố tôi giải được câu đố: áo lót mở ra hiện tượng xã hội. Tôi nghĩ mãi không ra, anh ta phải giải thích: “Ngốc quá, đáp án chẳng phải là “nuôi vợ hai” sao? Cô nghĩ mà xem. Áo lót chẳng phải dùng để bao bọc hai bầu ngực sao?” Thật đúng là lưu manh nhưng nói ra kể cũng lạ, tôi lại thích nghe kiểu ăn nói lỗ mãng của anh ta. Có lúc tôi và anh ta còn đầu mày cuối mắt. Tôi không biết tại sao mình lại trở nên như vậy. Có lẽ đã có cuộc sống vợ chồng bảy năm đều đặn đã khiến tôi có phần chán ngán. Có đàn ông líu lo bên mình, cảm giác thật như gió xuân mát lành. Tôi đã vậy, Đới Minh lại càng buông thả hơn, gặp tôi lúc nào cũng thường đụng tay đụng chân. Một tối, anh ta tới tiệm nhà tôi, đúng lúc Kim Bảo không ở nhà, thế nên chúng tôi khá thoải mái. Đang nói chuyện, Đới Minh ôm chầm lấy tôi, bắt đầu hôn tôi. Thoạt đầu tôi có cảm giác như ngây ngất chóng mặt. Cảm giác đó đã rất lâu tôi không hề có. Kim Bảo suốt ngày bận làm kinh doanh, cuộc sống sinh hoạt vợ chồng rất ít. Nếu có quan hệ cũng rất đơn giản kiểu truyền thống, khiến tôi đã dần mất cảm giác. Đúng lúc tôi đang ngất ngây thì nghe thấy tiếng xe máy của Kim Bảo, Đới Minh vội buông tôi ra. Kim Bảo vừa nhìn thấy Đới Minh đã kéo anh ta đi uống rượu. Tôi đau khổ cười, thấy thật khó xử, Kim Bảo cũng quá thật thà.

Một chiều tháng 8.2001, Kim Bảo nói ra ngoài bàn chuyện kinh doanh. Nhưng mãi tới tối vẫn chưa thấy chồng về, tôi đoán hẳn anh ta còn chơi bời ở đâu đó. Quả nhiên không sai, bàn việc làm ăn xong, Kim Bảo gặp Đới Minh, lại lôi đi uống rượu. Hôm đó Kim Bảo uống say mềm, Đới Minh phải đưa về nhà. Vừa đặt Kim Bảo xuống giường, anh ấy đã nhắm nghiền mắt lăn ra ngủ. Đới Minh nói ngồi trên tắc xi nãy giờ, Kim Bảo chưa hề tỉnh. Tôi lay Kim Bảo, hỏi anh có muốn uống nước không nhưng không hề thấy phản ứng. Tôi nghĩ hẳn giờ có sấm đánh bên tai, anh ấy cũng không tỉnh nổi. Đới Minh từ xa đưa Kim Bảo về, nên tôi cũng nói vài câu cám ơn và pha trà mời anh ta. Đới Minh vừa uống trà, vừa trò chuyện, không hề có ý ra về. Không chỉ vậy, tôi thấy ánh mắt anh ta nhìn tôi ngày càng nóng bỏng. Lời lẽ tán tỉnh của anh ta lại ụp xuống người tôi. Anh ta nói: “Làm vợ anh đi. Em xem Kim Bảo kìa, một con ma rượu, em thấy anh ta có ý nghĩa gì cơ chứ?”

Có người nào đánh giá bạn mình như vậy không? Tôi rốt cục cũng không hiểu nổi họ là bạn bè kiểu gì. Nhưng không gì có vậy, từ ánh mắt của Đới Minh, tôi cảm giác sẽ có chuyện xảy ra. Vừa nghĩ vậy, Đới Minh đã ôm chầm lấy tôi, rối rít hôn khắp mặt tôi, ấn tôi xuống ghế sô pha. Tôi hốt hoảng, thật không ngờ anh ta dám to gan như vậy. Chồng tôi Kim Bảo còn đang ngủ trong phòng. Tôi vùng vẫy chống cự, đưa mắt nhìn Đới Minh ra hiệu có Kim Bảo, thậm chí còn chỉ tay về phía phòng ngủ. Nhưng Đới Minh nói: “Mặc kệ anh ta, giờ đây anh ta có khác nào một con lợn chết. Mà dẫu anh ta có tỉnh, anh cũng không sợ. Anh đối với em thật lòng, không thờ ơ với em như anh ta!” Nếu nói một người đàn ông muốn cưỡng bức một phụ nữ cũng không phải là chuyện dễ, có thể cũng phải đẩy tới đẩy lui. Thế nên chúng tôi làm tình trên ghế sô pha trong phòng khách… Sau khi làm xong, Đới Minh thỏa mãn ra về, còn tôi thấy rất kì lạ, tại sao tôi lại có thể dễ dàng chấp nhận một người đàn ông không phải là chồng mình như vậy. Có thể do sự dũng cảm của anh ta, có thể do cuộc sống quá nhạt nhẽo vô vị!

Những ngày tháng ngoại tình.

Mấy ngày sau, Đới Minh lại gặp chúng tôi như không có chuyện gì xảy ra. Nhân lúc Kim Bảo tiếp khách, Đới Minh lại trơ tráo hỏi tôi xem kĩ thuật ân ái của anh ta ra sao, có làm tôi hài lòng không. Tôi hỏi anh ta sao dám to gan như vậy. Anh ta cười nói rằng mình là loài thú hoang, chuyên vồ thỏ trong hang. Vừa nói, anh ta vừa tít mắt cười nhìn tôi, khiến tôi không nói được câu nào. Nhưng từ sau khi xảy ra chuyện, tôi luôn ngượng ngùng với Kim Bảo, vì vậy càng chăm sóc anh ấy hơn như một sự bù đắp. Cũng may Kim Bảo không hề nhận thấy quan hệ mờ ám giữa tôi và Đới Minh. Thế nên trái tim tôi dần tĩnh lặng.

Vợ như một cái chổi cùn, người tình như bông hoa hồng. Câu nói này quả không sai. Đới Minh vì tôi mà vung tiền rất rộng rãi. Chỉ cần có thời gian, anh ta tới mời tôi đi ăn, lại không ngừng tặng quà cáp. Tất nhiên sở thích lớn nhất của anh ta là đưa tôi đi thuê phòng. Thực ra, tôi không cố ý muốn anh ta tặng quà, nhưng tôi cũng thích như vậy, cảm giác tình nhân quan tâm tới tôi, phục tùng tôi hơn chồng. Chẳng hạn như nếu tôi nói đang ở trên đường Hồ Nam, Đới Minh sẽ tới ngay lập tức. Nhưng nếu là Kim Bảo, anh ấy sẽ nghĩ ra đủ lí do để không phải đi đón tôi. Hoặc giả như Kim Bảo luôn quên sinh nhật tôi, nhưng Đới Minh lại đặt sẵn bàn tiệc trong tiệm cho tôi. Còn nữa, khi tôi ở bên Đới Minh luôn có vô số chuyện nói mãi không hết. Nhưng Kim Bảo ngoài chuyện kinh doanh, tiền bạc, con cái ra, không còn gì khác. Tôi thường nghĩ như vậy. Nếu Kim Bảo có được một nửa phần hóm hỉnh, biết thấu hiểu và chăm sóc như Đới Minh thì hay biết mấy.

Đới Minh và tôi ở bên nhau luôn đạt được khoái cảm tình dục rất cao. Một hôm không nhịn được, tôi hỏi anh và vợ anh có được như vậy không? Anh ta túm đầu đáp: “Vợ suốt ngày ở nhà thả đó. Còn với em thì làm một ngày nghỉ một ngày. Nếu làm không tốt, biết đâu chả có ngày nào được làm nữa!” Trời ơi, đó chính là đàn ông. Đó là loại đàn ông gì nhỉ? Tôi bắt đầu hoài nghi. Tôi và Đới Minh rốt cục là tình cảm ngoài hôn nhân hay chỉ đơn thuần chỉ là tình dục ngoài hôn nhân. Có thể tôi và anh ta chỉ có thể như vậy. Đàn ông như anh ta không thể làm vì một người phụ nữ mà làm long trời lở đất được. Thế là tôi cứ cặp kè với Đới Minh hơn một năm, cảm giác cũng tuyệt. Dần dần tôi thầm nghĩ, vụng trộm thế này thật sợ, chả thà cùng anh ta quang minh chính đại ở bên nhau. Tôi thích tính cách của Đới Minh, tận hưởng cái lãng mạn đa tình của anh ta. Nhưng với anh ta, suy nghĩ của tôi cũng rất mơ hồ, không có một đáp án chính xác. Vì thế, tôi hơi tức giận, mặc kệ anh ta nhưng chỉ cần anh ta nịnh nọt, tôi lại hồi tâm chuyển ý.

Vợ của Đới Minh là một nhân viên trong công ty. Mùa thu 2003, công ty cử cô ta lên Bắc Kinh công tác một tuần. Có cơ hội tốt, Đới Minh liền gọi tôi tới nhà anh ta. Nói thật lòng, qua lại với Đới Minh hơn một năm rồi, nhưng tôi chưa hề tới nhà anh ta. Hiếm có một cơ hội như vậy nên khi Đới Minh gọi, tôi rất vui. Tôi ở nhà anh ta ngó nghiêng mọi chỗ, nằm lên giường ngủ nhà anh ta, cười và hỏi những chi tiết khi anh ta và vợ ân ái. Đới Minh nói: “Đừng nhắc đến cô ta nữa. Bây giờ là ngày của hai chúng ta, chúng ta phải trân trọng.” Nói xong, anh ta ôm chầm lấy tôi. Mấy ngày đó, tôi và Đới Minh như qua tuần trăng mật. Tôi nói dối Kim Bảo là tôi phải xuống Quảng Châu bàn chuyện kinh doanh. Kim Bảo cũng không để tâm, đúng là một người đàn ông ruột để ngoài da. Càng ngày tôi càng cho rằng sự thờ ơ của anh ta chính là vì anh ta không quan tâm tới tôi. Nhưng tôi và Đới Minh không ngờ rằng vợ anh ta chỉ ở Bắc Kinh bốn hôm đã quay về. Chiều hôm cô ta quay về, tôi và Đới Minh đang ân ái, bị cô ta tóm tại trận. Vợ anh ta phẫn nộ nhìn chúng tôi. Tôi vô cùng hoảng hốt, không phải sợ Kim Bảo, mà sợ chuyện này nếu bị truyền ra ngoài sẽ mất mặt vô cùng. Tuy tôi từng giục Đới Minh li hôn để sống chung với tôi nhưng trong thâm tâm, tôi không có được dũng khí đó. Vợ Đới Minh hung dữ tát tôi hai cái, chửi tôi là đồ hồ li tinh. Tôi bưng mặt nhận, chỉ cần chuyện này không lan ra ngoài là được. Đới Minh cũng xin vợ, nói chỉ có một lần này, lần sau quyết không tái phạm. Vợ anh ta trừng mắt nhìn anh ta, không nói gì, tôi sợ quá chạy mất.

Bà vợ của thú hoang tới nhà làm loạn.

Mấy ngày sau đó, Đới Minh không hề liên hệ với tôi. Tôi cũng không dám gọi điện cho anh ta, trong lòng bứt rứt bất an. Tôi thầm khẩn cầu, chuyện này hãy qua mau, con tôi cũng đi nhà trẻ rồi. Nếu chuyện này loan ra, bên ngoài sẽ bị người ta cười chết. Nhưng năm ngày sau, vợ của Đới Minh đã tới nhà. Thật không hổ thẹn là vợ của Đới Minh, cô ta vừa xông vào nhà đã quát Kim Bảo: “Mẹ kiếp, anh có còn là đàn ông nữa không? Ngay cả vợ mình cũng không giữ được, chẳng thà nhảy xuống sông chết quách đi!” Kim Bảo bị quát tháo bất ngờ, sững sờ, quay lại nhìn tôi. Tôi hốt hoảng cúi đầu. Con sư tử cái kia vẫn gầm gừ kể rõ sự việc giữa tôi với Đới Minh: “Vợ anh và thằng chồng tôi ngủ với nhau rồi. Có phải anh bị liệt dương không hả? Nếu tôi là anh, nhảy sông cho xong!” Sắc mặt Kim Bảo ngày càng xanh ngắt, anh ta nghiêm mặt hỏi tôi có thật không. Sự tình đã tới bước này, tôi cũng đành cãi bay cho xong. Tôi xông tới vợ Đới Minh, hét to: “Cô đặt điều cái gì? Tự mình không giữ nổi chồng, còn không biết ngượng nói lung tung. Tôi mà là cô, treo cổ chết cho xong!”

Cô ta lao vào tôi, ra sức đấm đá. Tôi cũng không chịu nhường, giằng giật lại. Tiếng cãi cọ của chúng tôi khiến hàng xóm xúm đến xem, ra sức bình luận. Kim Bảo phẫn nộ, tách chúng tôi ra, quát to vào mặt tôi: “Con điếm kia, mất mặt chưa đủ sao? Cút ngay!” Nói xong, anh ta đá tôi một cái rất mạnh, tôi ôm bụng quỵ xuống đất. Kim Bảo cũng quát to với vợ của Đới Minh: “Mẹ kiếp, cô cũng là dạng chẳng ra gì. Cô quay về nói với thằng họ Đới kia, tôi sẽ đi tính sổ với nó!” Sự phẫn nộ của Kim Bảo khiến hai chúng tôi đều sững người. Vợ Đới Minh lặng lẽ rút lui. Sau đó Kim Bảo ra sức hút thuốc. Không khí vô cùng ngột ngạt. Tôi có cảm giác một trận phong ba sắp ập tới. Quả nhiên, Kim Bảo vừa vứt điếu thuốc đã lao nhanh ra cửa. Tôi có cảm giác anh ấy đi tìm Đới Minh nên vội vã đuổi theo, sợ xảy ra chuyện gì.

Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com

Tới nhà Đới Minh, Kim Bảo tát anh ta một cái, rồi hỏi chuyện này sẽ giải quyết ra sao. Đới Minh ngượng ngập nói: “Anh tính thế nào? Ngủ thì cũng ngủ rồi. Anh có đánh chết tôi cũng chả lấy lại được. Để tôi đền cho anh một vạn đồng, coi như sạch nợ!” Lời nói của Đới Minh khiến Kim Bảo càng tức giận. Anh ấy căm hận tát cho Đới Minh thêm hai cái nữa, rồi đòi hai mươi vạn đồng, nếu không sẽ giết cả nhà. Lúc này vợ Đới Minh cũng hốt hoảng, quỳ xuống cầu xin Kim Bảo nhưng Kim Bảo lòng dạ sắt đá, nhất định không chịu. Đới Minh rút dao ra đưa cho Kim Bảo, nói: “Vậy anh giết tôi đi, tôi làm tôi chịu, tôi chỉ có thể trả hai vạn.” Hành động của Đới Minh khiến tôi thấy anh ta cũng thật hảo hán nhưng cũng lo Kim Bảo thực sự chém người. Nhưng tôi thật không ngờ Kim Bảo lại mặc cả tiếp với Đới Minh. Tôi thấy Kim Bảo thật vớ vẩn, không phải đàn ông, vợ mình đã bị người ta làm vậy, đòi tiền có tác dụng gì? Suy nghĩ như vậy khiến tôi rất coi thường Kim Bảo.

Kết quả cuộc ngã giá là Đới Minh sẽ đền ba vạn đồng, Kim Bảo cũng không có cách nào khác. Sau khi về nhà Kim Bảo luôn miệng chửi bới tôi, lúc đầu tôi còn nhịn nhục, sau đó ngày càng không thể chịu nổi nữa, tôi nói: “Tôi như vậy đấy, anh chịu được thì chịu, không thì li hôn!” “Tôi để cho cô li hôn, tôi để cho cô li hôn đấy!” Kim Bảo bắt đầu đánh tôi. Tôi cũng đánh lại, ầm ĩ không bên nào chịu nhường bên nào. Bên này tôi như vậy, bên nhà Đới Minh cũng cãi lộn không kém. Vợ anh ta gọi phụ huynh cả hai bên tới. Chuyện ngoại tình của tôi và Đới Minh bị lan truyền ầm ĩ. Đã tới nước này, cả hai đều phải vượt qua, đều đòi li hôn. Cuối cùng li hôn thật. Nhưng li hôn không phải là chuyện dễ dàng. Ngày nào tôi và Kim Bảo cũng cãi lộn nhau. Có lúc anh ta còn nhục mạ tôi trước mặt con, nhưng tôi cũng không nhường. Cuối cùng khi cả hai cãi lộn đã mệt, Kim Bảo đồng ý li hôn nhưng điều kiện là tôi ra đi tay trắng. Tôi và Đới Minh thương lượng. Đới Minh nói: “Em dựa vào cái gì mà cho anh ta hết?” Tôi đáp: “Tiền là cái gì, không có càng đỡ tranh giành. Em thấy tình cảm là thứ quan trọng nhất!” Đới Minh không thuyết phục được tôi, có phần hơi tức giận, bèn nói: “Em xem thế nào thì làm!” Thái độ của Đới Minh khiến tôi hơi khó hiểu. Dù anh ta luôn nói chỉ quan tâm tới tôi, và hà cớ gì còn tính toán chuyện tiền bạc nhỉ, anh ta cũng đâu phải nghèo túng gì. Nửa năm sau, tôi và Kim Bảo chính thức li hôn. Tôi đồng ý để lại con trai và tất cả tài sản. Nhận được tin này, Đới Minh cười đau khổ: “Em hà tất phải như vậy. Như vậy chả thà không li hôn cho xong!”

Lời nói của anh ta khiến tôi thấy rất phản cảm. Tôi hỏi có phải anh ân hận không, rồi lại giục anh ta nhanh chóng li hôn. Phía nhà Đới Minh quả thực cũng hơi rắc rối, vợ anh ta cứ giằng dai mãi, Đới Minh cũng không mấy tích cực. Tôi hoảng hốt vì thấy mình đã trả giá quá nhiều, lẽ nào lại không được gì. Đúng lúc tôi đang sốt ruột, vợ Đới Minh không biết tại sao đã đồng ý li hôn. Nghe nói Đới Minh đồng ý cho cô ta một khoản tiền lớn. Con người Đới Minh ranh mãnh như vậy, vợ anh ta căn bản không thể biết được chồng mình có bao nhiêu tiền. Cô ta được đền bù năm mươi vạn đồng nên rất mãn nguyện, nói: “Anh đi chết đi, tôi không cần anh nữa. Dạng người như anh ắt cũng có ngày đi ăn mày thôi. Cút về chỗ con đàn bà đó!”

Ngày thứ hai sau khi Đới Minh nhận được giấy li hôn, tôi đã mất kiên nhẫn, gọi anh ta cùng đi làm đăng kí kết hôn. Đới Minh cười nói: “Em vội cái gì? Anh thấy em cuống quá rồi đấy, như thể lao vào tiền của anh đấy!” Câu nói này thật làm người ta bị thương tổn. Tôi nói: “Sao anh lại có thể nói như vậy được. Tiền của Kim Bảo, em còn không thèm một xu, lẽ nào lại lấy của anh?” “Chính vì em không lấy tiền của anh ta, anh mới ngờ như vậy!” Đới Minh vẫn luôn bất mãn về việc tôi giải quyết chuyện tài sản. Để bày tỏ thành ý của tôi, tôi quyết định cùng anh ta làm cam kết trước hôn nhân. Sau đó tôi giục anh ta đi đăng kí. Không thể không sốt ruột được, xã hội ngày nay quá nhiều thứ thay đổi, nếu làm không khéo sẽ xảy ra phong ba khác. Hơn một tuần sau, Đới Minh và tôi cùng đi nhận giấy đăng kí kết hôn. Cầm được tờ giấy đăng kí màu đỏ, lòng tôi yên tâm hơn rất nhiều, thầm nghĩ, “Thật tốt quá, người mình yêu đã có thể mãi mãi ở bên nhau.”

Cưới nhau xong, tôi lại chuẩn bị công việc như trước đây, nhưng con người Đới Minh có phần chủ nghĩa nam quyền. Chuyện kinh doanh của anh ta không bao giờ chịu cho tôi nhúng tay. Tôi là dạng phụ nữ quanh năm suốt tháng chạy bên ngoài, thoắt một cái bị ép ở nhà làm bà nội trợ, thật vô cùng khó chịu. Hồi đầu, Đới Minh còn nịnh nọt tôi rằng, đàn bà ở nhà là tốt nhất, phơi mặt buôn bán sẽ rất mệt. Nhưng sau đó, anh ta bất chấp những lời oán thán của tôi, thậm chí có hôm còn nói với tôi rằng: “Cô còn muốn gì nữa? Muốn ra ngoài tìm đàn ông hay sao?” Tuy anh ta vừa nói vừa cười, nhưng tôi rất phẫn nộ. Anh ta coi tôi là hạng người gì đây? Bây giờ tôi đã là vợ anh ta rồi, đâu phải là loại đàn bà lẳng lơ.

Những ngày tháng sau khi kết hôn.

Nhưng tôi hận hơn cả là Đới Minh như một ông chủ, không hề đụng tay đụng chân bất kì việc gì trong nhà. Trước đây khi còn yêu đương, chúng tôi toàn ăn ở ngoài, không bao giờ phải tiếp xúc với cơm gạo mắm muối. Nhưng làm vợ rồi đương nhiên không thể như vậy. Tôi nói anh ta có vài câu, anh ta đã mất kiên nhẫn, cự lại: “Từ trước tới giờ tôi luôn vậy đấy, vợ cũ của tôi trước đây không những nấu ăn mà còn lấy nước rửa chân cho tôi. Cô ngại nấu nướng thì ra ngoài ăn cho xong!” Câu trả lời của anh ta khiến tôi suýt ngất nhưng đã bước vào con đường này, tôi chỉ biết đành giấu những bất mãn xuống đáy lòng. Khi làm nhân tình của Đới Minh, tôi không bao giờ quản lý mọi hành tung của anh ta, càng không bao giờ hỏi chuyện riêng của anh. Chỉ cần có thời gian rỗi, anh ta lại vây quanh tôi. Khi chúng tôi ở bên nhau cũng không đề phòng gì, điện thoại di động của anh ta vẫn thường đặt trên bàn. Có điện thoại gọi tới, tôi cũng không bắt máy bao giờ, vì tôi sợ gặp phải vợ anh ta. Lúc đó, Đới Minh thường nói, ngoài Kim Bảo ra, anh ta phải là người đàn ông duy nhất của tôi. Lúc đó, tôi thường trêu với anh ta rằng bạn trai của tôi có rất nhiều. Tôi vừa nói vậy, Đới Minh đã cuống lên nói, nếu như vậy, anh ta sẽ giết tôi. Tuy tôi biết anh ta nói đùa nhưng anh ta quan tâm tới tôi như vậy, tôi rất vui mừng. Nhưng từ sau khi lấy anh ấy, những chuyện như vậy dường như không còn nữa. Có lúc, tôi nói chuyện, anh ta còn lười không thèm đáp lại.

Sau khi lấy nhau, điện thoại di động của Đới Minh luôn là vật bất li thân. Ngay cả khi đi tắm, anh ta cũng mang nó vào toilet. Tôi cũng không rõ tại sao anh ta lại đề phòng tôi đến vậy. Lẽ nào anh ta có người đàn bà khác? Hơn nữa dẫu anh ta có để điện thoại trên bàn, tôi cũng không thèm xem tin nhắn của anh ta. Tôi thực sự không hiểu tại sao suy nghĩ khi làm vợ và làm nhân tình lại không giống nhau. Trước đây khi làm nhân tình, tuy Đới Minh và tôi toàn tranh thủ hò hẹn nhưng do quá bận rộn, không phát hiện được hết về nhau, còn giờ đây ngày nào cũng nằm ngủ cùng một giường, mọi thói quen của anh ta cứ phô bày trước mắt tôi. Khi ngủ, anh ta ngáy rất to, ồn ào khiến thần kinh của tôi có phần bạc nhược hẳn. Nhưng giờ đây ngay cả tiếng ngáy của anh ta, tôi cũng không thể thường xuyên được nghe thấy. Đới Minh luôn bận rộn tới mức thường xuyên không về nhà ngủ.

Trong một số đêm mất ngủ, tôi bắt đầu lấy Đới Minh và Kim Bảo ra so sánh. Kim Bảo ngoài tính vô tư, không biết quan tâm chăm sóc ra, tuy việc kinh doanh rất bận nhưng vẫn giúp tôi làm việc nhà. Tuy anh ấy không nhớ được ngày sinh nhật của tôi, ngày kỉ niệm đám cưới của chúng tôi nhưng khi tôi bị bệnh dù rất vặt vãnh, anh ấy cũng chăm sóc rất kĩ lưỡng. Còn Đới Minh, dù đẹp trai hơn Kim Bảo nhưng chỉ biết nói mồm. Sau khi chúng tôi lấy nhau được hơn hai tháng, anh ta lấy đủ mọi lí do để không về nhà. Có lần, tôi đau bụng khủng khiếp, gọi điện cho anh ta, anh ta còn bực dọc nói: “Em không thể tự đi tới bệnh viện được sao? Anh đang bàn chuyện làm ăn!” Tôi thật không hiểu nổi sao muộn như vậy mà anh ta còn bàn chuyện làm ăn, càng không thể hiểu nổi tại sao trước đây khi ở bên tôi các tối, anh ta không có chuyện làm ăn gì để bàn sao? Lẽ nào chuyện làm ăn quan trọng hơn vợ? Điều khiến tôi nực cười hơn là Đới Minh còn nói với tôi rằng: “Sao em lại già hơn hai năm trước nhỉ?” Đới Minh lớn hơn Kim Bảo hai tuổi, lớn hơn tôi năm tuổi. Có tôi thấy anh ta già hơn hai năm trước nhưng anh ta ngày càng chải chuốt, đồ veston hàng hiệu có mấy bộ, đồng hồ đeo tay cũng hàng hiệu. Anh ta thường ngày luôn ăn đồ bổ dương tráng thận, nhưng bổ gì không biết lại không bằng hồi trước. Tôi đoán anh ta hẳn dồn hết công sức ra bên ngoài rồi. Nhưng ngay lập tức tôi cho rằng đó chỉ là suy đoán của tôi, Đới Minh ắt không như vậy, chúng tôi đến được với nhau không dễ dàng gì, phải trân trọng mới đúng. Tôi thừa nhận anh ta là một người đàn ông háo sắc. Có thể anh ta ở ngoài cũng có làm gì bậy bạ với người đàn bà khác nhưng tôi nghĩ tình cảm của anh ta với họ không phải là thật. Không phải là thật thì tốt, tôi cũng không đòi hỏi gì cao.

Hôn nhân có thể đúng là nấm mồ của tình yêu. Trước đây Đới Minh ngày nào cũng nhung nhớ tôi thì ngay sau khi lấy được nhau, tôi có muốn tìm anh ta cũng rất khó khăn. Nói thật lòng, tôi không nỡ rời bỏ con trai mình, thường đi thăm con. Còn Đới Minh thì vứt ngay con trai anh ta cho vợ như thảy một gánh nặng, để anh ta tự do tự tại. Tháng năm năm nay, em gái Đới Minh mang con tới nhà tôi chơi. Đứa trẻ mới năm tuổi, rất nghịch ngợm. Em gái anh ta ra ngoài mua sắm, nhờ tôi trông hộ đứa nhỏ. Để chiều em chồng, tôi ra sức trông thằng nhỏ nhưng lúc làm cơm đãi khách, tôi để nó chơi một mình. Thằng bé loay hoay tự chơi không may bị ngã, nằm khóc trên nhà, đúng lúc đó mẹ nó từ cửa đi vào đã lập tức xị mặt ra nói: “Thật ác độc, ngay cả con trai đẻ của mình không cần cũng thôi không nói làm gì, còn đánh con trai của người khác!” Tôi thực sự không thể giải thích rõ được. Sao tôi lại khổ thế nhỉ? Gia đình Kim Bảo trước đây đối với tôi tốt biết bao. Cũng may lúc đó Đới Minh vừa về, nghe em gái nói vậy, liền mắng: “Sao cô có thể nói như vậy được, dù sao đó cũng là chị dâu cô!” Lời nói của Đới Minh khiến tôi được an ủi phần nào nhưng em gái anh ta lập tức đốp ngay: “Chị dâu tôi đang ở khu lầu số bốn cơ!” Tôi biết vợ cũ của Đới Minh hiện giờ sống ở đó, lòng tôi chặt đau khổ vô cùng. Xem ra cả nhà Đới Minh đều không thừa nhận tôi. Nhưng tôi vẫn nghĩ, Mặc kệ họ, chỉ cần tôi và Đới Minh sống bên nhau, cũng không phải tôi sống với họ. Chỉ cần Đới Minh tốt với tôi là được.

Hôn nhân lại giải thể.

Ngày 20.5.2004 là kỉ niệm ngày cưới của tôi và Đới Minh. Tôi nghĩ hôm nay phải chúc mừng thật long trọng nhưng gọi mãi, di động của Đới Minh không liên lạc được. Không thể ra tiệm ăn được, tôi một mình ở nhà làm đầy một bàn thức ăn, khổ sở chờ Đới Minh về cùng ăn mừng. Nhưng đợi mãi tới tám giờ tối cũng không bóng dáng anh ta đâu. Tôi bực mình mở chai rượu vang, uống hết sạch. Vừa uống tôi vừa nghĩ tới Kim Bảo. Tuy anh ấy không nhớ tới kỉ niệm ngày cưới nhưng phần lớn đều ở nhà các tối, cả nhà quây quần vui vẻ. Hôm đó, tôi uống tới say mềm, nằm ngủ gục xuống bàn. Không biết Đới Minh về nhà từ khi nào. Vừa vào nhà thấy bề bộn như vậy, anh ta đã bực tức quát tháo tôi, mắng tôi lười biếng. Tôi cũng không cam tâm, truy hỏi anh ta hôm nay là ngày gì. Anh ta vò đầu bứt tai hồi lâu cũng không nhớ ra nổi. Khi tôi nói rõ, anh ta chỉ cười mà nói rằng: “Thì ra là vậy!” Kiểu nói đó khiến tôi thực sự không thể nào chấp nhận được. Thế nên tôi nói: “Trước đây anh không hề như vậy!” “Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ. Cô tưởng cô mới mười tám tuổi chắc, đã là vợ già rồi, còn đòi lãng mạn cái gì?”

Sau đó tôi thường phát hiện thấy có phụ nữ gọi điện cho anh ta. Khi nghe điện thoại, anh ta cũng thường né tránh tôi. Làm vợ già thì làm vợ già thôi, nhưng tôi ghê gớm hơn các bà vợ già khác. Cha mẹ Đới Minh cho tới giờ vẫn không chịu nhận tôi. Họ không thèm đến nhà chúng tôi, đều khen vợ cũ của Đới Minh hiền thục tần tảo, mắng chửi Đới Minh làm bại hoại cả gia đình. Nhưng điều khiến họ tức giận nhất là Đới Minh vì tôi đã vứt bỏ cả cháu của họ, dù tôi không yêu cầu anh ta làm vậy. Nhưng một người đàn bà đã rời bỏ chồng con rồi sẽ trở thành đồ độc ác trong con mắt người khác. Đã tới bước này, tôi chỉ biết cắn răng nuốt nhục. Tháng tám năm ngoái, tôi đi mua quần áo ở ngoài phố, vô tình bắt gặp Đới Minh đang đứng sau một quầy quần áo, giúp một cô gái trẻ mua đồ. Thấy họ thân mật quá đỗi, tôi đoan chắc họ đã quan hệ sâu sắc với nhau. Thế nên tôi bí mật đi theo họ. Quả nhiên, họ vào khách sạn thuê phòng. Tôi vừa hận tức tức, lập tức gọi điện cho Đới Minh. Anh ta nói đang đi làm ăn bên ngoài. Tôi cười nhạo anh ta rằng: “Anh không đến nỗi bàn chuyện kinh doanh ngay trên giường chứ?” Thật không nhờ Đới Minh nổi giận đùng đùng, quát lại: “Đúng đấy, tôi bàn chuyện kinh doanh trên giường đấy. Cô có thể làm gì nào?” Tới lúc này, tôi mới phát hiện thấy mình không chỉ thất bại trong tình cảm mà ngay cả trong cuộc sống tôi cũng hoàn toàn thất bại. Người phụ nữ đã vứt bỏ quyền lợi về tài sản kinh tế, chẳng khác nào con diều đứt dây. Nhưng đã tới nước này, tôi lại chỉ đành nhẫn nhịn vì không muốn li hôn lần nữa cho người ta cười nhạo.

Tôi nghĩ, cứ để cho Đới Minh chơi bời bên ngoài, chỉ cần anh ta không li hôn, chỉ cần anh ta có thể duy trì được cái gia đình này, tôi mắt nhắm mắt mở cũng xong. Nhưng Đới Minh ngày càng quá đáng, anh ta bắt đầu không về nhà hết tuần này tới tuần khác, gọi điện thoại cũng không bắt mới, tới công ty tìm cũng không thấy đâu. Tôi ngày càng sốt ruột, không cam tâm chỉ làm một cô vợ danh nghĩa. Một hôm tôi phát hiện ra Đới Minh nên lặng lẽ bám theo sau. Đới Minh đi vào một căn nhà. Tôi đi theo vào khiến anh ta thất kinh, nhưng rồi cũng trấn tĩnh hỏi xem tôi tới làm gì. Tôi nói châm biếm, “Tới xem anh bàn chuyện làm ăn ra sao.” Anh ta không nói gì, cô gái trong nhà đó hỏi Đới Minh: “Cô ta là vợ anh sao? Già thế!” Đó có phải là lời của người nói không chứ? Ai mà không già đi? Tôi căm hận nhìn cô ta trừng trừng, chuẩn bị định lôi Đới Minh về vì anh ta nói: “Cô có thấy phiền không? Trước đây cô có như vậy đâu? Sao lại trở nên không lãng mạn thế? Tôi có quản lí cô không?”

Tôi không còn nói gì được, bực bội đi về, thấy những ngày tháng như vậy thật khó có thể tiếp tục được. Thế nên tôi nghĩ tới li hôn. Tôi trịnh trọng nhắn tin cho Đới Minh, nói rằng muốn nói chuyện nghiêm túc với anh ta. Quả nhiên Đới Minh chịu quay về. Sau khi hiểu rõ ý định của tôi, anh ta hỏi vặn lại: “Cô thấy có cần thiết không?” Tinh thần của tôi lúc đó đã sa sút nghiêm trọng, gào lớn: “Sao lại không cần thiết? Tôi đã mất tất cả vì anh, giờ lại xảy ra chuyện như vậy. Anh nói xem tôi có thể cam tâm không?” Đới Minh ngán ngẩm đáp: “Tôi không đồng ý câu nói đó của cô. Hồi đầu, tôi đã dặn cô không nên dễ dàng vứt bỏ tài sản, cô không chịu nghe, giờ sao có thể trách tôi?” Tôi không muốn nói chuyện đó nữa nên truy hỏi thái độ của Đới Minh về việc li hôn. Tôi cứ nghĩ chí ít anh ta cũng phải giữ tôi lại. Nào ngờ anh ta trả lời rất thẳng thắn: “Tôi thấy chúng ta ở bên nhau quả thực không hợp. Nếu cô đã cũng có cùng suy nghĩ như vậy, tôi đồng ý!” Thái độ đó của Đới Minh khiến tôi không thể chấp nhận được. Thế nên tôi và anh ta gây lộn ầm ĩ, gây đến nỗi cả nhà anh ta đều kéo tới nhưng họ đều không đứng về phía tôi, trái lại còn ủng hộ Đới Minh li hôn.

Sự việc đã đến nước này, tôi đành cắn răng quyết định li hôn với Đới Minh. Nhưng khác với lần đầu tiên li hôn, tôi quyết giành tài sản với Đới Minh vì tôi cho rằng không thể để anh ta có lợi. Nhưng Đới Minh đã vung vẩy cam kết tài sản trước khi cưới trước mặt tôi, tôi đành bất lực bỏ đi…

Bút kí của Ngãi Luân:

Có một số phụ nữ luôn cảm thấy hôn nhân thật vụn vặt nên họ có nhân tình, tận hưởng cảm giác kích thích và lãng mạn mà người tình đem lại. Đồng thời họ cũng xem nhẹ bản chất của cuộc sống, cứ ngỡ sau khi cùng người tình bước vào hôn nhân sẽ tiếp tục là hoa hồng và rượu vang. Nhưng họ quả thực đã nhầm. Cuộc sống vốn là xâu chuỗi vô số những đoạn vụn vặt đó và làm thế nào để móc xích chúng với nhau mới là chủ đề của cuộc sống. Tình cảnh mà Tiêu Hồng đã vấp phải có thể chứng minh được điểm này. Hỡi những phụ nữ vốn đam mê cuộc sống lãng mạn, hy vọng các bạn có thể tỉnh ngộ được điều gì từ câu chuyện của Tiêu Hồng. Đồng thời Ngãi Luân cũng xin nhắc nhở một câu: Phụ nữ gì bất kì lúc nào cũng không thể quên được sự tồn tại của mình. Nếu ỷ lại vào đàn ông, đánh mất chính mình rút cục đều đem lại kết quả bi kịch.

Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D bàn phím để duyệt giữa các chương.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Hãy ủng hộ TruyenHayHo bằng cách đánh giá truyện và chia sẻ link nhé!